Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó
Chương 18: Bán Rau
Thi Tửu Niên Hoa
21/05/2023
“Như vậy sao được!”
Mẹ Tô không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối Tô Vi Vi.
Đây chính là một vạn đồng tiền.
Một số tiền không nhỏ.
Tô Vi Vi:……Cơ thể 13 tuổi thật là, làm gì cũng phiền phức.
Đây là mẹ Tô chỉ xem cô như một đứa trẻ, cho dù cô nói gì cũng theo bản năng không đồng ý.
Cô đường đường là một tinh anh hàng đầu, mà đã lâu không có quyền quyết định như vậy.
Nếu lời nói vô ích, vậy chỉ có thể hành động.
“Mẹ, vậy mẹ nên khen thưởng cho con đúng không?”
“Cái này……”
Mẹ Tô do dự.
Đòi phần thưởng nữa chứ, đúng là, tiền này do con gái mang về, cũng nên khen thưởng khích lệ chứ nhỉ?
…… Chỉ là có chút không nỡ.
Tô Vi Vi thấy vậy, dứt khoát trực tiếp ra tay, lấy ra ~200 đồng từ chồng tiền kia, nhanh chóng bỏ vào túi mình rồi cười tủm tỉm.
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tô: …… Đứa con phá của này, tự mình lấy thưởng, này, tiểu yêu tinh, mẹ phải đại nghĩa diệt thân!
Mẹ Tô vội vàng cất tiền trên bàn đi, sợ Tô Vi Vi duỗi móng vuốt ra lần nữa.
Nhưng ai biết được, lần này Tô Vi Vi không duỗi móng vuốt lấy tiền, mà là ….Duỗi móng vuốt về phía Tô Mạn Mạn.
“Mẹ, mẹ xem trong nhà tạm thời không thiếu tiền, không thì trước tiên mẹ để chị nghỉ làm đi, mẹ xem, cả ngày chị rửa chén ở tiệm cơm, tay sưng lên hết rồi.”
Tô Vi Vi nắm lấy bàn tay sưng đỏ của chị gái, cảm thấy thật đau lòng.
Chị gái của cô, nên có một cuộc sống tốt nhất.
“Bây giờ trong nhà cũng không thiếu tiền đến vậy, đừng để chị gái con đi làm nữa.”
Mẹ Tô nhìn thấy tay con gái lớn sưng đỏ cũng đau lòng, lúc này bị Tô Vi Vi ôm mà nhõng nhẽo thì thuận theo gật đầu, đưa tay chỉ chỉ vào trán Tô Vi Vi.
“Con biết đau lòng chị gái con, mẹ không biết sao? Mạn Mạn, con đừng ra sau bếp nữa, ngày mai mẹ nói một tiếng với chủ tiệm, để bà ấy tìm người làm công khác lần nữa.”
Tô Mạn Mạn dịu dàng gọi “Mẹ”, hơi luyến tiếc công việc.
Một tháng 150 đồng.
Đủ cho cô ăn uống một thời gian dài.
Nhưng mà Tô Vi Vi lại kéo tay áo cô ấy lắc đầu.
Chị gái ngốc của em, một tháng 150 đồng, ngày nào cũng ngâm tay trong nước lạnh, còn phải rửa sạch cơm thừa canh cặn, thật không đáng.
Nếu muốn kiếm tiền thì cứ đi theo cô là được.
……
Đêm đó, người nhà họ Tô ngủ rất ngon, trong mơ toàn là hương vị của tiền tài.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Tô dậy sớm đi làm, bước chân đều rất nhẹ nhàng.
“Chị, chị ở nhà đợi em, em ra ngoài mua chút đồ, sẽ nhanh trở về.”
Tô Vi Vi đeo giỏ trên lưng, đi nhanh tới chợ bán thức ăn ngày hôm qua.
Vừa đến nơi, đã thấy người phụ nữ mập mạp phúc hậu, người đầu tiên mua rau cho cô ngày hôm qua đang đứng trước quầy hàng phía trước.
“Cô gái nhỏ, cô tới rồi, hôm nay có món gì, mỗi thứ cho tôi một chút.”
Ngày hôm qua người phụ nữ cầm đồ ăn về làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn, không ngờ, trước đây mấy đứa nhỏ đều không thích ăn rau thế mà lại ăn rau vui vẻ đến kỳ lạ, một mâm rau trong nháy mắt đã bị ăn sạch sẽ.
Người phụ nữ cũng tự mình nếm thử, phát hiện loại rau này có mùi vị vừa phải, có chút ngọt dịu, lại non tươi tựa như tan ra trong miệng.
Lần đầu tiên cô ấy ăn rau mà lại có cảm giác hạnh phúc như vậy.
Mẹ Tô không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối Tô Vi Vi.
Đây chính là một vạn đồng tiền.
Một số tiền không nhỏ.
Tô Vi Vi:……Cơ thể 13 tuổi thật là, làm gì cũng phiền phức.
Đây là mẹ Tô chỉ xem cô như một đứa trẻ, cho dù cô nói gì cũng theo bản năng không đồng ý.
Cô đường đường là một tinh anh hàng đầu, mà đã lâu không có quyền quyết định như vậy.
Nếu lời nói vô ích, vậy chỉ có thể hành động.
“Mẹ, vậy mẹ nên khen thưởng cho con đúng không?”
“Cái này……”
Mẹ Tô do dự.
Đòi phần thưởng nữa chứ, đúng là, tiền này do con gái mang về, cũng nên khen thưởng khích lệ chứ nhỉ?
…… Chỉ là có chút không nỡ.
Tô Vi Vi thấy vậy, dứt khoát trực tiếp ra tay, lấy ra ~200 đồng từ chồng tiền kia, nhanh chóng bỏ vào túi mình rồi cười tủm tỉm.
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tô: …… Đứa con phá của này, tự mình lấy thưởng, này, tiểu yêu tinh, mẹ phải đại nghĩa diệt thân!
Mẹ Tô vội vàng cất tiền trên bàn đi, sợ Tô Vi Vi duỗi móng vuốt ra lần nữa.
Nhưng ai biết được, lần này Tô Vi Vi không duỗi móng vuốt lấy tiền, mà là ….Duỗi móng vuốt về phía Tô Mạn Mạn.
“Mẹ, mẹ xem trong nhà tạm thời không thiếu tiền, không thì trước tiên mẹ để chị nghỉ làm đi, mẹ xem, cả ngày chị rửa chén ở tiệm cơm, tay sưng lên hết rồi.”
Tô Vi Vi nắm lấy bàn tay sưng đỏ của chị gái, cảm thấy thật đau lòng.
Chị gái của cô, nên có một cuộc sống tốt nhất.
“Bây giờ trong nhà cũng không thiếu tiền đến vậy, đừng để chị gái con đi làm nữa.”
Mẹ Tô nhìn thấy tay con gái lớn sưng đỏ cũng đau lòng, lúc này bị Tô Vi Vi ôm mà nhõng nhẽo thì thuận theo gật đầu, đưa tay chỉ chỉ vào trán Tô Vi Vi.
“Con biết đau lòng chị gái con, mẹ không biết sao? Mạn Mạn, con đừng ra sau bếp nữa, ngày mai mẹ nói một tiếng với chủ tiệm, để bà ấy tìm người làm công khác lần nữa.”
Tô Mạn Mạn dịu dàng gọi “Mẹ”, hơi luyến tiếc công việc.
Một tháng 150 đồng.
Đủ cho cô ăn uống một thời gian dài.
Nhưng mà Tô Vi Vi lại kéo tay áo cô ấy lắc đầu.
Chị gái ngốc của em, một tháng 150 đồng, ngày nào cũng ngâm tay trong nước lạnh, còn phải rửa sạch cơm thừa canh cặn, thật không đáng.
Nếu muốn kiếm tiền thì cứ đi theo cô là được.
……
Đêm đó, người nhà họ Tô ngủ rất ngon, trong mơ toàn là hương vị của tiền tài.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Tô dậy sớm đi làm, bước chân đều rất nhẹ nhàng.
“Chị, chị ở nhà đợi em, em ra ngoài mua chút đồ, sẽ nhanh trở về.”
Tô Vi Vi đeo giỏ trên lưng, đi nhanh tới chợ bán thức ăn ngày hôm qua.
Vừa đến nơi, đã thấy người phụ nữ mập mạp phúc hậu, người đầu tiên mua rau cho cô ngày hôm qua đang đứng trước quầy hàng phía trước.
“Cô gái nhỏ, cô tới rồi, hôm nay có món gì, mỗi thứ cho tôi một chút.”
Ngày hôm qua người phụ nữ cầm đồ ăn về làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn, không ngờ, trước đây mấy đứa nhỏ đều không thích ăn rau thế mà lại ăn rau vui vẻ đến kỳ lạ, một mâm rau trong nháy mắt đã bị ăn sạch sẽ.
Người phụ nữ cũng tự mình nếm thử, phát hiện loại rau này có mùi vị vừa phải, có chút ngọt dịu, lại non tươi tựa như tan ra trong miệng.
Lần đầu tiên cô ấy ăn rau mà lại có cảm giác hạnh phúc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.