Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó
Chương 10: Ngân Hàng
Thi Tửu Niên Hoa
19/05/2023
Nhưng Tô Vi Vi lại không làm bầu không khí tiếp tục trở lên xấu hổ nữa.
“Tiểu ca ca, anh có biết loại thực vật này tên là gì không?”
“Hoa này gọi là vi nga, Kinh Thi trung thải vi……‘thải vi thải vi, vi cũng làm ngăn’, chính là chữ “vi” này cũng là tên của em.”
“Vốn dĩ phần lớn loại thực vật này đều sinh trưởng ở núi hoang, bụi cỏ hoặc là trong rừng, không nghĩ tới thế mà lại thấy được ở bên hồ, có thể thấy được chúng ta thật sự rất có duyên đó.”
Cố Dung Thời lẳng lặng nhìn đóa hoa nhỏ màu tím ở trong tay, lạnh lùng mở miệng, “Tôi biết, loại này cũng gọi là cây đậu dại dùng để cứu đói, thuộc một loại với họ đậu, củ, lá đều dùng để ăn, nhưng…… Nhưng hạt giống của loại hoa này lại có độc.”
Tô Vi Vi:……
Tiểu ca ca, nếu anh cứ tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy thì sẽ rất dễ mất đi em đó.
“Ong……”
Xấu hổ hết sức, di động trong túi của Cố Dung Thời vang lên.
“Chú Vương, đúng rồi, tôi đang ở gần đây.”
“Cái gì? Muốn ra tay trước sao? Được, tôi sẽ lấy tiền chạy tới nơi.”
“Trước tiên chú Vương giúp tôi ổn định đã, tôi sẽ qua ngay.”
Nói xong vài câu, Cố Dung Thời nhét điện thoại di động vào trong túi, mắt nhìn Tô Vi Vi.
“Cảm ơn cô đã che ô cho tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu mà rời đi luôn.
Bên trong màn mưa phùn, dáng người nhanh chân rời đi của soái ca cũng thật đẹp trai!
Tô Vi Vi yên lặng thu hồi ánh mắt ‘ mê trai ’ của mình lại.
Rất nhanh, ánh mắt liền khôi phục lại sự trong suốt, rõ ràng.
Không nghĩ tới tùy tiện ra ngoài một chút, không những gặp được một tiểu soái ca mà đó còn là người có tiền.
Ở niên đại này, người nào có điện thoại trong tay thì đều là người khó lường cả.
Mà lại còn là điện thoại di động……
Vẫn là di động tinh xảo nhỏ gọn mang theo bên mình, nếu không phải người có tiền có thế thì không thể sở hữu được.
Nhưng……
Tiền của người khác là của người khác, muốn bản thân mình có tiền thì vẫn phải tiếp tục phấn đấu thôi.
Nếu Cố Dung Thời đã đi rồi, Tô Vi Vi cũng không tiếp tục ở chỗ này nữa, mà là giơ ô đi về hướng nhà mình.
Chỉ là……
Tô Vi Vi càng đi càng chậm.
Tổng cảm giác hình như bản thân đã quên mất cái gì.
“Tiền…… Lấy tiền…… Ngân hàng?!”
Đột nhiên, ánh mắt Tô Vi Vi sáng lên, nghĩ ra rồi.
Đời trước, cũng là lúc này, thành phố Hàng đã xảy ra một vụ án cướp ngân hàng vô cùng ác liệt.
Bọn cướp chẳng những cướp đi hết tất cả tiền mặt trong ngân hàng, mà còn tàn nhẫn giết hại nhân viên công tác của ngân hàng và hai người đàn ông đang đi rút tiền ở ngân hàng.
Nguyên nhân Tô Vi Vi nhớ rõ chuyện này là bởi vì thời điểm xảy ra vụ cướp bóc chính là ngày mẹ Tô được phát tiền lương.
Vốn mẹ Tô muốn gửi tiền lương vừa nhận được vào trong ngân hàng, kết quả thiếu chút nữa đã bị cuốn vào vụ án cướp ngân hàng này.
Nghe Tô mẹ nói, lúc ấy, bà lập tức đến ngân hàng, lại đột nhiên nghe được bên trong ngân hàng truyền đến những tiếng thét chói tai, sau lại biết kết quả của vụ án khiến mẹ Tô càng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bệnh nặng một hồi.
“Tiểu ca ca, anh có biết loại thực vật này tên là gì không?”
“Hoa này gọi là vi nga, Kinh Thi trung thải vi……‘thải vi thải vi, vi cũng làm ngăn’, chính là chữ “vi” này cũng là tên của em.”
“Vốn dĩ phần lớn loại thực vật này đều sinh trưởng ở núi hoang, bụi cỏ hoặc là trong rừng, không nghĩ tới thế mà lại thấy được ở bên hồ, có thể thấy được chúng ta thật sự rất có duyên đó.”
Cố Dung Thời lẳng lặng nhìn đóa hoa nhỏ màu tím ở trong tay, lạnh lùng mở miệng, “Tôi biết, loại này cũng gọi là cây đậu dại dùng để cứu đói, thuộc một loại với họ đậu, củ, lá đều dùng để ăn, nhưng…… Nhưng hạt giống của loại hoa này lại có độc.”
Tô Vi Vi:……
Tiểu ca ca, nếu anh cứ tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy thì sẽ rất dễ mất đi em đó.
“Ong……”
Xấu hổ hết sức, di động trong túi của Cố Dung Thời vang lên.
“Chú Vương, đúng rồi, tôi đang ở gần đây.”
“Cái gì? Muốn ra tay trước sao? Được, tôi sẽ lấy tiền chạy tới nơi.”
“Trước tiên chú Vương giúp tôi ổn định đã, tôi sẽ qua ngay.”
Nói xong vài câu, Cố Dung Thời nhét điện thoại di động vào trong túi, mắt nhìn Tô Vi Vi.
“Cảm ơn cô đã che ô cho tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu mà rời đi luôn.
Bên trong màn mưa phùn, dáng người nhanh chân rời đi của soái ca cũng thật đẹp trai!
Tô Vi Vi yên lặng thu hồi ánh mắt ‘ mê trai ’ của mình lại.
Rất nhanh, ánh mắt liền khôi phục lại sự trong suốt, rõ ràng.
Không nghĩ tới tùy tiện ra ngoài một chút, không những gặp được một tiểu soái ca mà đó còn là người có tiền.
Ở niên đại này, người nào có điện thoại trong tay thì đều là người khó lường cả.
Mà lại còn là điện thoại di động……
Vẫn là di động tinh xảo nhỏ gọn mang theo bên mình, nếu không phải người có tiền có thế thì không thể sở hữu được.
Nhưng……
Tiền của người khác là của người khác, muốn bản thân mình có tiền thì vẫn phải tiếp tục phấn đấu thôi.
Nếu Cố Dung Thời đã đi rồi, Tô Vi Vi cũng không tiếp tục ở chỗ này nữa, mà là giơ ô đi về hướng nhà mình.
Chỉ là……
Tô Vi Vi càng đi càng chậm.
Tổng cảm giác hình như bản thân đã quên mất cái gì.
“Tiền…… Lấy tiền…… Ngân hàng?!”
Đột nhiên, ánh mắt Tô Vi Vi sáng lên, nghĩ ra rồi.
Đời trước, cũng là lúc này, thành phố Hàng đã xảy ra một vụ án cướp ngân hàng vô cùng ác liệt.
Bọn cướp chẳng những cướp đi hết tất cả tiền mặt trong ngân hàng, mà còn tàn nhẫn giết hại nhân viên công tác của ngân hàng và hai người đàn ông đang đi rút tiền ở ngân hàng.
Nguyên nhân Tô Vi Vi nhớ rõ chuyện này là bởi vì thời điểm xảy ra vụ cướp bóc chính là ngày mẹ Tô được phát tiền lương.
Vốn mẹ Tô muốn gửi tiền lương vừa nhận được vào trong ngân hàng, kết quả thiếu chút nữa đã bị cuốn vào vụ án cướp ngân hàng này.
Nghe Tô mẹ nói, lúc ấy, bà lập tức đến ngân hàng, lại đột nhiên nghe được bên trong ngân hàng truyền đến những tiếng thét chói tai, sau lại biết kết quả của vụ án khiến mẹ Tô càng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bệnh nặng một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.