Chương 7: Sơ Hội Song Long (1)
Woliu
23/12/2018
Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)
Ở lại mấy ngày trên con thuyền của Đông Minh Phái, Biên Bất Phụ liền từ biệt mẹ con Đan Mỹ Tiên, trở về Âm Quý Phái.
Âm Quý Phái không có một tổng đàn có tầm quan trọng chính thức đặt cố định ở một chỗ, nhưng các phân đàn lại ở khắp nơi nhiều không kể xiết, phần lớn ẩn tàng bên trong các loại nghành nghề ở thanh lâu, thương hội, tiêu cục. Tuy chỉ kinh doanh mới nhiều năm, thế lực ngầm cùng tài lực của Âm Quý Phái đứng đầu Ma Môn vẫn là không thể khinh thường, giống bên trong nguyên tác mấy người Vinh Phượng Tường, Thượng Quan Long, Duẫn Tổ Văn đều là những địa đầu xà có tài lực và thực lực xuất chúng. Nhưng toàn bộ thế lực Ma Môn đều khiến người ta có một loại cảm giác âm hiểm ẩn nhẫn, không đủ đại khí, không ra hồn.
Vậy cũng đúng, mấy trăm năm qua tranh đấu cùng với Phật Môn đứng đầu bạch đạo vì tranh đoạt xem ai mạnh hơn, nhưng luôn luôn đứng ở thế hạ phong tuyệt đối, nếu như giống Từ Hàng Tĩnh Trai làm một cái sơn môn đường đường chính chính như vậy có lẽ sớm đã bị nhổ cỏ tận gốc.
Chỉ có giống như bây giờ chia thành nhiều tốp nhỏ, ẩn tàng ở trong bóng tối, lặng lẽ đợi thời cơ thừa cơ mà lên, tình huống không ổn thì lại ẩn núp lại lần nữa, mới có thể ở dưới tình huống không ngừng bị chèn ép kéo dài đến ngàn năm a.
Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân trường kỳ bị chèn ép bức bách này, mà phương thức làm việc của người trong Ma Môn đã sớm không giống với tinh thần tự do, không ham danh lợi, bình đẳng của tất cả mọi người nữa, mà trở nên tàn nhẫn, lãnh huyết, âm tàn, tựa như một đám quái nhân đáng sợ ở trong tà giáo, những dạng người như vậy ở Ma Môn khẳng định là sẽ không thể đạt được sự tán đồng của dân chúng bình thường.
Hiện nay, ở tại một thành nhỏ tại vùng duyên hải, Biên Bất Phụ đang ở bên trong một dinh thự thương nhân không tầm thường chút nào, vào lúc hoàng hôn, ánh chiều tà dọc theo cửa sổ được chế tác tinh xảo tản mát đến bên trong gian phòng, chiếu sáng mặt đất trong gian phòng. Trước bệ cửa sổ có một người xinh đẹp mặc hắc bào lệ ảnh bó sát đứng thẳng, nàng quay lưng về phía Biên Bất Phụ, lọn tóc dọc theo eo thon xõa xuống, cặp ngực trên người ngạo nghễ ưỡn lên có chút dập dờn, phối hợp với ánh sáng trời chiều mê ly, một bức tranh mỹ nhân tràn ngập khí tức nghệ thuật liền hiện ra ở trước mắt Biên Bất Phụ.
Coi như cô đứng thẳng không nhúc nhích, nhưng thân thể mềm mại mê người này cùng tuyệt đại phương hoa lại mỗi giờ mỗi khác tỏa ra mị lực hoa anh túc yêu dị, khiến cho người ta nhìn qua một chút liền luyến tiếc không rời mắt đi chỗ khác được. Nàng chính là đệ nhất cao thủ hiện nay của Ma Môn, Âm Quý Phái tôn chủ Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên.
Lúc này, Chúc Ngọc Nghiên dùng giọng nói trầm tĩnh như nước nói: "Ngươi nói ngươi muốn mở một môn phái phụ của Âm Quý Phái sao?"
Biên Bất Phụ gật đầu nói: "Đúng vậy sư tỷ. Hiện tại đại thế thiên hạ sắp nghiêng, chuẩn bị nghênh đoán một vòng loạn thế mới, chính là thời điểm Thánh Môn phục hưng. Ta dự dịnh thành lập một giáo phái, chủ yếu là nhằm vào bách tính phổ thông, cùng với những con lừa trọc giả nhân giả nghĩa của Hồ Giáo(Phật Môn chăng?) tranh đoạt tín ngưỡng của dân chúng bình thường, dao động căn cơ của bọn họ."
Chúc Ngọc Nghiên khẽ cười nói: "Sư đệ, suy nghĩ của ngươi rất tốt. Nhưng mà, con lừa trọc kia đã tồn tại mấy trăm năm, miếu thờ của Hồ Giáo đã hình thành hệ thống, rải rác ở khắp mọi nơi, còn đạt được sự ủng hộ của triều đình, làm cho những ngu dân kia tín ngưỡng. Mà tiền hương hỏa của những dân kia còn giúp cho thế lực Hồ Giáo vận hành. Muốn tân giáo phái bắt đầu từ số không làm cho nó có thể đối đầu với một quái vật đã tồn tại gần trăm năm, nói nghe thì dễ a."
Biên Bất Phụ nói: "Từ lúc mà Tùy Dạng Đế đoạt được đại vị đến nay, thích làm lớn hám công to, trưng dụng đến trăm vạn dân phu để mở kênh đào, sửa sang cung điện, trưng dụng Cao Ly, quan lại các cấp bóc lột liên tục khiến cho dân chúng không còn đường sống. Mà đại đa số tặc ngốc tăng chúng(hòa thượng) không làm sản xuất, chỉ dựa vào của cải xương máu của nhân dân mà vượt qua cái gọi là cuộc sống bình lặng. Những tên tặc ngốc tai to mặt lớn kia thậm chí áo cơm không lo so sánh cùng đại lượng bách tính đói khổ lạnh lẻo trôi dạt khắp nơi vốn đã quá mâu thuẫn, chỉ là không có người làm cho mọi việc trở nên gay gắt mà thôi."
Chúc Ngọc Nghiên nghe vậy đột nhiên xoay người, giống như mới quen biết Biên Bất Phụ lần đầu tiên, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu không phải ta đối với mọi thứ của ngươi đều vô cùng quen thuộc, còn thật sự cho rằng ngươi là một kẻ giả mạo sử dụng dịch dung. Hảo sư đệ chỉ biết đam mê nữ sắc của ta vậy mà cũng có chí lớn như thế." Dứt lời, nàng còn xùy một tiếng bật cười lên.
Mặc dù Chúc Ngọc Nghiên có đeo hắc sa che mặt, nhưng nụ cười này cùng với thân thể mềm mại lắc lư, song phong khẽ run, Biên Bất Phụ lập tức cảm thấy mình bị mê hoặc, không thể cưỡng lại được.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Thiên Ma đại pháp này thật sự là một cái BUG(skill lỗi), ngay cả người như mình nhiều năm chìm đắm trong tâm lý học cùng thuật thôi miên vậy mà kém chút suýt nữa không thể tự điều khiển thân mình được, có thể tưởng tượng được lực sát thương đối với những người khác là mạnh tới dường nào. Trách không được một phương hào kiệt Phương Trạch Thao trong nguyên tác bị Loan Loan mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng còn mất cả tính mạng.
Lúc này, Biên Bất Phụ kìm lòng không được nhớ tới lần giao hoan kinh lịch trên giường lần trước cùng Chúc Ngọc Nghiên. Khi đó Chúc Ngọc Nghiên bất chấp phản đối của sư môn mà ở chung một chỗ với Thạch Chi Hiên, nếu mà nàng mất đi tấm thân xử nữ thì chẳng những vĩnh viễn vô vọng đạt được tầng cao nhất trong Thiên Ma đại pháp, mà ngay cả sư phụ của nàng đều bị nàng làm cho tức chết. Cuối cùng Thạch Chi Hiên lại nhẫn tâm từ bỏ nàng, có thể nói toàn bộ Ma Môn đều không có chỗ cho nàng dung thân. Lúc này Chúc Ngọc Nghiên thậm chí có nghĩ đến sẽ tự tử, may mà Biên Bất Phụ liều lĩnh ở bên người nàng, ủng hộ và cỗ vũ nàng, giúp nàng vượt qua nan quan.
Cũng chính là đoạn thời gian kia, Chúc Ngọc Nghiên tự sa ngã giao hoan tựa như phát điên cùng Biên Bất Phụ, muốn dùng việc này để mê hoặc bản thân, muốn quên hết thảy mọi chuyện thương tâm. Khi đó chuyện gì Chúc Ngọc Nghiên đều chịu làm, cái gì cũng muốn làm, ngay cả thân xử nữ cũng hiến tặng cho Biên Bất Phụ, để cho hắn hưởng hết diễm phúc. Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, vị sư tỷ tuyệt đại phương hoa này nằm lỳ ở trên giường, nhếch cái mông to lên, song phong đầy đặn đung đưa kia bị hai tay của hắn nắm chặt, lỗ đít nho nhỏ bị đại côn thịt hung hăng đâm vào, liền cau mày, ngọc dung tinh xảo kiều mị lộ ra vẻ thống khổ vừa đáng thương vừa mê người, miệng nhỏ y y nha nha nói những lời cầu xin tha thứ mơ hồ không rõ, nhưng cuối cùng vẫn bị đại lượng tinh dịch rót đầy tiểu cúc hoa.
Ở lại mấy ngày trên con thuyền của Đông Minh Phái, Biên Bất Phụ liền từ biệt mẹ con Đan Mỹ Tiên, trở về Âm Quý Phái.
Âm Quý Phái không có một tổng đàn có tầm quan trọng chính thức đặt cố định ở một chỗ, nhưng các phân đàn lại ở khắp nơi nhiều không kể xiết, phần lớn ẩn tàng bên trong các loại nghành nghề ở thanh lâu, thương hội, tiêu cục. Tuy chỉ kinh doanh mới nhiều năm, thế lực ngầm cùng tài lực của Âm Quý Phái đứng đầu Ma Môn vẫn là không thể khinh thường, giống bên trong nguyên tác mấy người Vinh Phượng Tường, Thượng Quan Long, Duẫn Tổ Văn đều là những địa đầu xà có tài lực và thực lực xuất chúng. Nhưng toàn bộ thế lực Ma Môn đều khiến người ta có một loại cảm giác âm hiểm ẩn nhẫn, không đủ đại khí, không ra hồn.
Vậy cũng đúng, mấy trăm năm qua tranh đấu cùng với Phật Môn đứng đầu bạch đạo vì tranh đoạt xem ai mạnh hơn, nhưng luôn luôn đứng ở thế hạ phong tuyệt đối, nếu như giống Từ Hàng Tĩnh Trai làm một cái sơn môn đường đường chính chính như vậy có lẽ sớm đã bị nhổ cỏ tận gốc.
Chỉ có giống như bây giờ chia thành nhiều tốp nhỏ, ẩn tàng ở trong bóng tối, lặng lẽ đợi thời cơ thừa cơ mà lên, tình huống không ổn thì lại ẩn núp lại lần nữa, mới có thể ở dưới tình huống không ngừng bị chèn ép kéo dài đến ngàn năm a.
Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân trường kỳ bị chèn ép bức bách này, mà phương thức làm việc của người trong Ma Môn đã sớm không giống với tinh thần tự do, không ham danh lợi, bình đẳng của tất cả mọi người nữa, mà trở nên tàn nhẫn, lãnh huyết, âm tàn, tựa như một đám quái nhân đáng sợ ở trong tà giáo, những dạng người như vậy ở Ma Môn khẳng định là sẽ không thể đạt được sự tán đồng của dân chúng bình thường.
Hiện nay, ở tại một thành nhỏ tại vùng duyên hải, Biên Bất Phụ đang ở bên trong một dinh thự thương nhân không tầm thường chút nào, vào lúc hoàng hôn, ánh chiều tà dọc theo cửa sổ được chế tác tinh xảo tản mát đến bên trong gian phòng, chiếu sáng mặt đất trong gian phòng. Trước bệ cửa sổ có một người xinh đẹp mặc hắc bào lệ ảnh bó sát đứng thẳng, nàng quay lưng về phía Biên Bất Phụ, lọn tóc dọc theo eo thon xõa xuống, cặp ngực trên người ngạo nghễ ưỡn lên có chút dập dờn, phối hợp với ánh sáng trời chiều mê ly, một bức tranh mỹ nhân tràn ngập khí tức nghệ thuật liền hiện ra ở trước mắt Biên Bất Phụ.
Coi như cô đứng thẳng không nhúc nhích, nhưng thân thể mềm mại mê người này cùng tuyệt đại phương hoa lại mỗi giờ mỗi khác tỏa ra mị lực hoa anh túc yêu dị, khiến cho người ta nhìn qua một chút liền luyến tiếc không rời mắt đi chỗ khác được. Nàng chính là đệ nhất cao thủ hiện nay của Ma Môn, Âm Quý Phái tôn chủ Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên.
Lúc này, Chúc Ngọc Nghiên dùng giọng nói trầm tĩnh như nước nói: "Ngươi nói ngươi muốn mở một môn phái phụ của Âm Quý Phái sao?"
Biên Bất Phụ gật đầu nói: "Đúng vậy sư tỷ. Hiện tại đại thế thiên hạ sắp nghiêng, chuẩn bị nghênh đoán một vòng loạn thế mới, chính là thời điểm Thánh Môn phục hưng. Ta dự dịnh thành lập một giáo phái, chủ yếu là nhằm vào bách tính phổ thông, cùng với những con lừa trọc giả nhân giả nghĩa của Hồ Giáo(Phật Môn chăng?) tranh đoạt tín ngưỡng của dân chúng bình thường, dao động căn cơ của bọn họ."
Chúc Ngọc Nghiên khẽ cười nói: "Sư đệ, suy nghĩ của ngươi rất tốt. Nhưng mà, con lừa trọc kia đã tồn tại mấy trăm năm, miếu thờ của Hồ Giáo đã hình thành hệ thống, rải rác ở khắp mọi nơi, còn đạt được sự ủng hộ của triều đình, làm cho những ngu dân kia tín ngưỡng. Mà tiền hương hỏa của những dân kia còn giúp cho thế lực Hồ Giáo vận hành. Muốn tân giáo phái bắt đầu từ số không làm cho nó có thể đối đầu với một quái vật đã tồn tại gần trăm năm, nói nghe thì dễ a."
Biên Bất Phụ nói: "Từ lúc mà Tùy Dạng Đế đoạt được đại vị đến nay, thích làm lớn hám công to, trưng dụng đến trăm vạn dân phu để mở kênh đào, sửa sang cung điện, trưng dụng Cao Ly, quan lại các cấp bóc lột liên tục khiến cho dân chúng không còn đường sống. Mà đại đa số tặc ngốc tăng chúng(hòa thượng) không làm sản xuất, chỉ dựa vào của cải xương máu của nhân dân mà vượt qua cái gọi là cuộc sống bình lặng. Những tên tặc ngốc tai to mặt lớn kia thậm chí áo cơm không lo so sánh cùng đại lượng bách tính đói khổ lạnh lẻo trôi dạt khắp nơi vốn đã quá mâu thuẫn, chỉ là không có người làm cho mọi việc trở nên gay gắt mà thôi."
Chúc Ngọc Nghiên nghe vậy đột nhiên xoay người, giống như mới quen biết Biên Bất Phụ lần đầu tiên, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu không phải ta đối với mọi thứ của ngươi đều vô cùng quen thuộc, còn thật sự cho rằng ngươi là một kẻ giả mạo sử dụng dịch dung. Hảo sư đệ chỉ biết đam mê nữ sắc của ta vậy mà cũng có chí lớn như thế." Dứt lời, nàng còn xùy một tiếng bật cười lên.
Mặc dù Chúc Ngọc Nghiên có đeo hắc sa che mặt, nhưng nụ cười này cùng với thân thể mềm mại lắc lư, song phong khẽ run, Biên Bất Phụ lập tức cảm thấy mình bị mê hoặc, không thể cưỡng lại được.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Thiên Ma đại pháp này thật sự là một cái BUG(skill lỗi), ngay cả người như mình nhiều năm chìm đắm trong tâm lý học cùng thuật thôi miên vậy mà kém chút suýt nữa không thể tự điều khiển thân mình được, có thể tưởng tượng được lực sát thương đối với những người khác là mạnh tới dường nào. Trách không được một phương hào kiệt Phương Trạch Thao trong nguyên tác bị Loan Loan mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng còn mất cả tính mạng.
Lúc này, Biên Bất Phụ kìm lòng không được nhớ tới lần giao hoan kinh lịch trên giường lần trước cùng Chúc Ngọc Nghiên. Khi đó Chúc Ngọc Nghiên bất chấp phản đối của sư môn mà ở chung một chỗ với Thạch Chi Hiên, nếu mà nàng mất đi tấm thân xử nữ thì chẳng những vĩnh viễn vô vọng đạt được tầng cao nhất trong Thiên Ma đại pháp, mà ngay cả sư phụ của nàng đều bị nàng làm cho tức chết. Cuối cùng Thạch Chi Hiên lại nhẫn tâm từ bỏ nàng, có thể nói toàn bộ Ma Môn đều không có chỗ cho nàng dung thân. Lúc này Chúc Ngọc Nghiên thậm chí có nghĩ đến sẽ tự tử, may mà Biên Bất Phụ liều lĩnh ở bên người nàng, ủng hộ và cỗ vũ nàng, giúp nàng vượt qua nan quan.
Cũng chính là đoạn thời gian kia, Chúc Ngọc Nghiên tự sa ngã giao hoan tựa như phát điên cùng Biên Bất Phụ, muốn dùng việc này để mê hoặc bản thân, muốn quên hết thảy mọi chuyện thương tâm. Khi đó chuyện gì Chúc Ngọc Nghiên đều chịu làm, cái gì cũng muốn làm, ngay cả thân xử nữ cũng hiến tặng cho Biên Bất Phụ, để cho hắn hưởng hết diễm phúc. Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, vị sư tỷ tuyệt đại phương hoa này nằm lỳ ở trên giường, nhếch cái mông to lên, song phong đầy đặn đung đưa kia bị hai tay của hắn nắm chặt, lỗ đít nho nhỏ bị đại côn thịt hung hăng đâm vào, liền cau mày, ngọc dung tinh xảo kiều mị lộ ra vẻ thống khổ vừa đáng thương vừa mê người, miệng nhỏ y y nha nha nói những lời cầu xin tha thứ mơ hồ không rõ, nhưng cuối cùng vẫn bị đại lượng tinh dịch rót đầy tiểu cúc hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.