Chương 132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy*
Vu Hoan
14/07/2024
(Nguyên văn: Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai/ 山寺桃花始盛开.Trích bài thơ Đại lâm tự đào hoa – Bạch Cư Dị.)
Sau cơn mưa nắng vàng chói chang, gió hiu hiu thổi vào rừng lay động cành lá xanh tươi. Hoa trên núi luôn nở muộn hơn dưới núi, nhưng dù có muộn đến thế nào, thì vẫn có thể chờ đến ngày nó nở hoa.
Tiếng nước chảy vọng lại từ xa, hoa đào nở rộ đỏ thắm khắp núi rừng. Dưới góc cây, hai bóng người dựa sát vào nhau.
“Đã đến giờ, nên trở về.” Một khúc đàn kết thúc, nàng xoè tay, một cánh đào hồng phấn bay xuống đáp lên lòng bàn tay nàng.
Người nằm trên đùi nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tận hưởng sự yên lặng của giờ phút này. Rời xa ồn áo náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có vài vị khách hành hương đến ngắm hoa, nhưng đều vòng qua cánh rừng này, để lại yên tĩnh cho các nàng.
“Nguyên Trinh nhớ nhà không?”
Triệu Uyển Như khép lòng bàn tay lại, lắc đầu nói: “Ở đây an toàn nhất. Nơi nào có nàng, dù ở đâu, nơi đó chính là nhà.” Nàng cúi đầu, vươn tay phác hoạ khuôn mặt nàng: “Nếu có thể, ta muốn an cư ở đây. Không có phân tranh, không có phiền não, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nàng, mỗi tối trước khi đi vào giấc ngủ đều có nàng ở bên gối.”
Người đang nhắm mắt chậm rãi mở ra, đúng lúc đối diện với người đang nhìn mình, cười sủng nịch (cưng chiều) nói: “Chờ đến khi thiên hạ ổn định, Nguyên Trinh muốn đến nơi nào cũng được.”
“A Hoài có nơi nào muốn đến không?”
“Ta đã ở trong lòng nàng, không muốn đi đâu nữa.”
Tròng mắt người đối diện khẽ run lên, sau tai đột nhiên có chút nóng, bèn dời tầm mắt sang một bên, mắng: “Miệng lưỡi trơn tru!”
Hoa đào làm bạn, người ngọc trong lòng, gió nhẹ bay múa, hát lên một khúc “Tương kiến hoan“.
Dây đàn run lên, làn điệu du dương uyển chuyển. Từng tấc tương tư, từng tất biệt ly, tất tất đều là đắng.
“Khúc nhạc này vốn là bài Ô dạ đề được khảy ở giáo phường vào thời Đường.” Lý Thiếu Hoài nghe tiếng đàn, ngâm nga: “Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu, biệt thị nhất phiên tư vị tâm đầu*. Viết là niềm vui khi gặp lại, vịnh lại là nỗi buồn vì biệt ly.”
(*Dịch nghĩa: Cắt không đứt, chỉnh lý trị sửa vẫn rối loạn, là cái sầu ly biệt, là một loại dư vị đặc biệt trong lòng. Trích bài từ Ô dạ đề - Lý Dục.)
Nàng tiếp lời Lý Thiếu Hoài: “Chính vì sầu ly biệt, mới có niềm vui khi gặp lại. Nàng và ta, không phải cũng là như thế sao?”
“Niềm vui nhất thời, sao có thể bằng bên nhau trọn đời. Mọi người đều không mong cầu bình đạm, nhưng đó lại là điều mà chúng ta cầu còn không được.”
Triệu Uyển Như chậm rãi ngừng tay, cúi đầu nhìn nàng: “Đã cầu không được, vậy thì làm cho náo nhiệt lên đi.”
“Được.”
“Còn có một việc ta đã quên nói với nàng, Quan gia muốn phong Thái Sơn, tế Tây Hậu Tự.”
“Ta biết. Vừa rồi đi ngang qua đại điện có vài người phụ nữ dâng hương nhắc đến việc này.” Nàng cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Cái gọi là thiên thư, thật là hoang đường. Người khác muốn giết ngươi, muốn chiếm nhà của ngươi, ngươi lại trông chờ ông trời quyết định?”
“Vậy nàng...”
“Nếu là ân sư, người nhất định sẽ lại kéo góc áo Quan gia. Nhưng ta không phải ông ấy, ta sẽ không ngăn cản. Kẻ gian nịnh nguỵ trang quá giỏi, cho nên văn võ bá quan trong triều đều là vây cánh của chúng. Quan gia lại chặn không cho dân nói, quần thần không dám ngăn cản, làm sao ta có thể cản được, cần gì phải tự chuốc phiền toái vào thân.” Nàng cười thản nhiên nói: “Cứ để bọn họ làm ầm ĩ đi, chờ đến khi đạt được mục đích bọn họ tự mãn, tự khắc bộ mặt ghê tởm cũng sẽ hiện ra.”
“Suy nghĩ của nàng rất giống ta.”
Nghe Triệu Uyển Như nói vậy, Lý Thiếu Hoài đắc chí nói: “Vậy là đúng rồi, cái này gọi là tâm ý tương thông.”
“Nàng bớt đắc ý đi, cũng không biết trước đây gây ra bao nhiêu nợ phong lưu. Nàng biết không, Thẩm tứ cô nương, vào cung rồi.”
Người vừa rồi còn đắc ý tươi cười như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, quay đầu lại, tỏ ra hờ hững đáp: “Ồ.”
Im lặng hồi lâu, mới nói tiếp: “Chuyện này liên quan gì đến ta? Tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, nàng vào cung lúc này, cũng không thể là vì ta, chuyện này thật vô lý.”
“Đương nhiên không phải vì nàng.”
“Vậy là được rồi, chuyện của người khác thì để người khác tự mình nghĩ đi.”
“Ta chỉ là có chút khó hiểu nên mới nói cho nàng nghe. Tình địch trước kia, sau này gặp lại biến thành.... nương tử của Quan gia?”
“Tình địch?” Lý Thiếu Hoài đột nhiên cười phá lên: “Ha ha ha ha!”
Triệu Uyển Như lạnh mặt, nhéo tay nàng một cái: “Nàng tránh ra cho ta!”
“Ai da, có người muốn giết phu quân!” Lý Thiếu Hoài ôm cánh tay ngồi dậy, quay đầu lại cười xấu xa nói: “Vậy ta đi đây, nhưng nàng cũng đừng nhớ ta.”
“Nàng!” Triệu Uyển Như thầm hận, thật là kiếp trước mắc nợ nàng.
“Xem đi, bị ta nói trúng rồi.” Lý Thiếu Hoài ghé sát vào, mặt mày hớn hở nói: “Nhưng mà, nếu nàng thật sự muốn đuổi ta đi, ta cũng sẽ ăn vạ không đi.”
Người này vốn mềm lòng, nếu thật sự muốn đuổi đi, nàng có rất nhiều thủ đoạn vừa đe doạ vừa dụ dỗ, nhưng nàng không đành lòng: “Đuổi nàng ta chỉ sợ tốn công.”
“Phải không?”
Lý Thiếu Hoài đột nhiên cười xấu xa, duỗi tay ôm người không phòng bị bên cạnh vào lòng. Động tác này khiến Triệu Uyển Như giật mình một chút. Nàng đặt tay lên ngực nàng, nghiêng đầu đi không nhìn nàng: “Sẽ có người tới.”
“Cuối tháng rất ít người lên núi, vả lại có lên núi thì giờ này cũng sẽ không đến đây.”
Nhìn vành tai ửng hồng của nàng, Lý Thiếu Hoài chớp mắt hỏi: “Nguyên Trinh không nhớ ta sao?”
“Nàng nói, là loại nhớ nào?”
Nàng luồn tay xuống ôm lấy eo nàng: “Nguyên Trinh cảm thấy, là loại nhớ nào?” Không nhịn được liền hôn lên.
Hai người ôm lấy nhau, vươn tay ôm lấy cổ nàng, tim đập cực nhanh, tà hoả trên người càng lúc càng sôi trào. Dưới tán hoa đào, xuân sắc vô biên.
Một làn gió xuân thổi qua rừng đào, làm lũ chim trong rừng hoảng hốtng, ong bướm nô đùa bên khóm hoa. Cực kỳ yên tĩnh, không khí toả ra mùi hoa thoang thoảng lại thêm chút dịu dàng, quyến rũ.
Ở Trường Xuân quan nửa tháng, cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt. Lần này từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể trở lại.
“Phải đi rồi sao?” Thấy sư đệ trưởng thành, nàng không lo lắng nhiều về việc nàng trở lại triều đình, chỉ là có chút không đành lòng.
“Rời đi đã lâu, sợ là Đông Kinh sẽ loạn. Chuyến này về, phải cho vài người chút ngạc nhiên nhỏ nho.” Lý Thiếu Hoài nhếch môi, giống như đã thấy được bọn người xấu chó cùng rứt giậu.
“Lên đường cẩn thận, có việc cứ viết thư gửi về. Dù thế nào đi nữa, Trường Xuân quan cũng vĩnh viễn là nhà của ngươi, tất cả chúng ta đều ở đây.”
Lý Thiếu Hoài chớp đôi mắt ửng hồng, gật đầu nói: “Được. Sư tỷ cũng phải bảo trọng.”
Trong viện nhỏ sau núi, Thẩm Tú An ôm đứa nhỏ lưu luyến không rời, nói: “Có thể nhìn ra, hơn một năm nay tính tình nó thay đổi không ít. Ngươi có cách dạy chồng, ta cũng đã yên tâm.”
“Sư phụ rõ ràng rất quan tâm quan nhân, sao không đích thân nói với nàng?”
Thẩm Tú An lắc đầu: “Từ trước đến nay hai người bọn ta cũng đa quen như vậy. Bản thân nó cũng hiểu.”
Nàng khẽ vỗ vai Triệu Uyển Như: “Thay ta, gửi lời hỏi thăm mẫu thân ngươi, dặn nàng chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Ý sư phụ là... sau này sẽ không đến Đông Kinh nữa sao?”
“Không đi nữa.” Thẩm Tú An thở dài một hơi, con ngươi sáng ngời nhìn cây đào nở rộ trong viện, dưới gốc cây đã phủ một lớp hồng nhạt: “Trong núi yên tĩnh, thành Đông Kinh phồn hoa náo nhiệt. Yên tĩnh có cái tốt của yên tĩnh, náo nhiệt có cái tốt của náo nhiệt.”
“Thật ra, ở đâu cũng đều giống nhau. Chỉ cần hai người còn tồn tại, thì tình vẫn như xưa.” Quay đầu lại nhìn Triệu Uyển Như: “Ngươi, hiểu ý ta chứ?”
Triệu Uyển Như gật đầu: “Tị thế là con đường mà sư phụ chọn, nhưng ta và A Hoài lại chọn đường ngược lại. Nhưng đường nào thì cũng giống nhau, nếu đã chọn, ta và A Hoài sẽ nổ lực đi tiếp.” Lại nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, ôn nhu nói: “Bảo vệ nàng, bảo vệ Ương Nhi.”
“Trong lòng đứa nhỏ kia vẫn luôn có thiên hạ, trong lòng ngươi cũng vậy. Không có người bất tử, quân vương sẽ chết, nên cũng không có giang sơn vĩnh hằng. Sống trên đời phải biết lúc nào lấy hay bỏ.”
“Uyển Như nhớ lời sư phụ dạy.”
Vương Đức Dụng suất quân đóng ở Giang Nam, cuối tháng nhận được thư của Huệ Ninh công chúa, liền đuổi tới vùng Trường Giang, Tây lộ Giang Nam.
Các lộ ở phía Nam đều có mật thám đang tìm người, để đảm bảo an toàn, nàng đã viết một phong mật hàm gửi cho Vương Đức Dụng đến tiếp ứng.
Hạ tuần tháng tư, Vương Đức Dụng hộ tống Huệ Ninh công chúa bình an về kinh, vì vậy được thăng làm Điện tiền tư ngu hầu, chỉ sau Điện tiền Đô chỉ huy sứ và Phó sử.
Công chúa đã trở lại, trên đường còn bình an sinh một tiểu công chúa.
Mà điều khiến bá quan văn võ cả triều khiếp sợ chính là, phò mã cũng cùng công chúa bình an trở về. Thái độ của Hoàng đế lại bình thản, giống như đã biết trước, chuyện trước đây cũng không nhắc lại với bất kỳ ai.
Vừa phong trần mệt mỏi trở về, liền vào phủ đổi xiêm y cấp tốc chạy vào đại nội. Trên đường gặp được xe ngựa của Nội Thị Tỉnh đến đón người, vì thế Nội Thị Tỉnh đi được nửa đường thì vòng về.
Trên triều đang bận chuyện phong thiện, Hoàng đế không thể thoát thân, vì thế Triệu Uyển Như ôm em bé đến Khôn Ninh Điện trước.
Bên trong Khôn Ninh Điện, vú nuôi, ma ma, thái y đều đã được Nội Thị Tỉnh chọn sẵn từ trước. Mấy ngày trước đây Lưu Nga vẫn luôn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Triệu Uyển Như có gì sơ xuất.
“Ngươi cũng thật là, mang thai rồi mà còn xúc động như vậy. Không nói câu nào liền chạy xuống phương Nam!” Lúc nói lời này, Lưu Nga lạnh lùng liếc Lý Thiếu Hoài bên cạnh, lại nhìn đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng vỗ đệm giường, đau lòng nói: “Các ngươi nhẫn tâm bắt con mình theo chịu khổ sao, đứa bé còn nhỏ như vậy.”
“Quan nhân là trời của ta và Ương Nhi, ta không thể để bầu trời sụp xuống, làm Ương Nhi vừa sinh ra đã không có cha.”
Biết nàng nói chuyện có ẩn ý, vì thế lệnh cho người hầu phía sau: “Dặn dò những người đó chăm sóc chu đáo cho tiểu công chúa, nếu có sơ xuất gì, đừng tồn tại đến gặp ta.”
Nữ quan thật cẩn thận ôm lấy tiểu công chúa: “Vâng.”
Lưu Nga xoay người ngồi trở lại ghế của mình: “Nói đi, Quảng Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Uyển Như nhìn về phía Lý Thiếu Hoài, hơi gật đầu.
Lý Thiếu Hoài lấy vài phong thư cũ nát trong lòng ra, đưa thư lên trước: “Tuy chiến loạn ở Quảng Nam đã bình ổn, nhưng thật sự ảnh hưởng rất lớn. Quan gia và Thánh nhân chưa từng đích thân tới, tiền tuyến lại chỉ báo tin tốt về, không báo chuyện xấu, nội tình thế nào, Thánh nhân đọc thư này sẽ biết.” Nàng đưa thư qua.
Lưu Nga ngẩng đầu, thấy người đến gần tang thương không ít. Trận chiến Quảng Nam lần này, chỉ sợ cũng đã trải qua không ít hung hiểm. Lạnh nhạt trong mắt cũng tiêu tán nhiều, từ từ mở bức thư bị đao cắt kia ra.
“Lư Thành Quân!” Cái tên này rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại, hình như có chút ấn tượng: “Quân sư lại là hắn sao!”
Nàng đọc kỹ những bức thư qua lại giữa Lư Thành Quân và các phó tướng chết trận, chợt nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài.
“Những người này, đều là người của Đinh Thiệu Văn. Bọn họ muốn mượn tay Lư Thành Quân diệt trừ ta. Chỉ tiếc là, ta không để bọn họ được như ý. Chiến sự Quảng Nam kéo dài lâu như vậy, cũng là có liên quan đến hắn. Thánh nhân hẳn là hiểu.”
“Chiến sự chưa bình, muốn trừ người, không tiếc mọi thủ đoạn, không màng sống chết của bá tánh chư hầu sau lưng. Người như thế, mẫu thân cho rằng hắn ôn hoà sao?”
“Ta tin tưởng hắn, cảm thấy hắn tốt, cũng không phải vì tính cách hắn. Chỉ là, ta chưa từng nghĩ hắn lại có dã tâm lớn đến thế.”
Thư cũng có thể làm giả, nhưng sợ nhất chính là, rõ ràng cầm một lá thư thật, mà người đọc thư lại cho rằng là giả. Nghe mẫu thân nói vậy, Triệu Uyển Như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: “Hắn vẫn luôn âm thầm hãm hại quan nhân. Quan nhân vài lần nguy hiểm, đều là do hắn tính kế.”
“Hiện giờ Đinh Vị rất được Quan gia tín nhiệm, chẳng những để hắn và Vương Khâm Nhược chủ trì phong thiện, mà còn cho hắn toàn quyền giám sát việc xây dựng Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung. Ân sủng cuồn cuộn. Trước đây Quan gia bệnh nặng một trận, bây giờ chuyện gì cũng không nghe lọt tai.” Lưu Nga lại nhìn thoáng qua Lý Thiếu Hoài: “Việc này, chỉ có thể từ từ tới. Ta sẽ có phòng bị, bọn họ không phản trời được, chỉ là các ngươi... có thể nhịn được việc này không?”
Lý Thiếu Hoài khom người nói: “Ta đi chuyến này, không phải để trút giận.”
“Ồ? Ngươi tốn công tốn sức, lại mạo hiểm lẻn vào doanh trại địch, không phải vì vặn ngã Đinh gia trả thù, vậy thì vì cái gì?”
“Sự tín nhiệm của ngài!”
Lưu Nga đứng dậy, thiêu huỷ tất cả thư từ, xoay người nhìn nàng cười nói: “Ngươi biết câu chuyện 'đổi trắng thay đen' không?”
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
“Chuyện này kể về một nhà tư tưởng thời Chiến Quốc tên là Dương Chu, ông ấy chủ trương 'vi ngã', phản đối 'kiêm ái', từ đó xảy ra tranh chấp với em trai mình. Ông ấy cho rằng, bản chất của con người là ích kỷ.”
“Từ đất Thục đến Đông Kinh, từ nhà tranh đến vương phủ, cho đến đại nội hiện giờ, ta đã gặp quá nhiều người. Mỗi người trong số họ đều khác nhau.”
“Ta không thể tin tưởng tất cả bọn họ, nhưng cũng không thể không tin tưởng một ai.”
“Một con dao tốt, tuy có thể giết mọi kẻ thù, nhưng cũng có lúc sẽ tự cắt vào tay mình. Trước giờ ta chưa bao giờ không tin ngươi.”
Lý Thiếu Hoài hơi nâng đầu lên: “Nhưng Thánh nhân đối với ta, cũng không có, tin.” Lại cúi đầu xuống.
“Vậy ngươi cho là thế nào, ngươi nghĩ sao?” Lưu Nga đi về trước.
Lý Thiếu Hoài theo sát chân nàng: “Thánh nhân sở dĩ không tin, là bởi vì có Nguyên Trinh. Thánh nhân sở dĩ không tin, là bởi vì ngay cả Thánh nhân cũng nói, trên đời này có hàng vạn người, nhưng người có thể tin được lại quá ít.”
“Lý Thiếu Hoài ta vừa vào Đông Kinh, hai bàn tay trắng đã cướp đi đứa con yêu thương nhất của ngài. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không vui.”
“Nếu dựa vào sự giúp đỡ của ngài, ta sẽ bị đem ra bàn tán, gánh chịu tai tiếng, cũng sẽ đẩy Nguyên Trinh vào hoàn cảnh nguy hiểm, mất nhiều hơn được, đây cũng là một nguyên nhân.”
“Ta không muốn lòng tin của ngài được xây dựng dựa vào Nguyên Trinh. Như vậy cũng không gọi là tin tưởng.”
Lưu Nga ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng, lại liếc Triệu Uyển Như một cái, hỏi: “Thế cục trong triều ngươi thấy thế nào?”
“Đinh Thiệu Văn có thể không cần, nhưng hiện giờ Đinh Vị còn chưa thể bỏ.”
“Đây là tư tâm của ngươi?”
“Có một chút.”
Nàng lại cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Vậy thì không cần.”
- --------------
Tìm hiểu nhân vật lịch sử:
Lý Dục, tự Trùng Quang, người đời quen gọi là Nam Đường hậu chủ. Ông là người nhân huệ minh mẫn, văn hay hoạ khéo, biết âm luật. Ông tự hiệu là Chung Nam ẩn sĩ.
Nam Đường bị nhà Tống diệt, phong ông làm An mệnh hầu, sau ông lại bị Tống Thái Tổ cho uống thuốc độc chết. Miền Giang Nam được tin Hậu Chủ chết, các phụ lão đều thương khóc.
Hậu Chủ lúc chưa mất nước sinh hoạt rất hào hoa nên từ cũng rất uỷ mị hoan lạc. Sau khi mất nước, bị đưa về nhà Tống, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt. Từ của ông lúc đó cũng rất thê thảm bi ai, đúng là vong quốc chi âm.
Theo trong truyện thì Lý Dục là ông nội của Lý Thiếu Hoài.
- --- Hết chương 132 ----
Sau cơn mưa nắng vàng chói chang, gió hiu hiu thổi vào rừng lay động cành lá xanh tươi. Hoa trên núi luôn nở muộn hơn dưới núi, nhưng dù có muộn đến thế nào, thì vẫn có thể chờ đến ngày nó nở hoa.
Tiếng nước chảy vọng lại từ xa, hoa đào nở rộ đỏ thắm khắp núi rừng. Dưới góc cây, hai bóng người dựa sát vào nhau.
“Đã đến giờ, nên trở về.” Một khúc đàn kết thúc, nàng xoè tay, một cánh đào hồng phấn bay xuống đáp lên lòng bàn tay nàng.
Người nằm trên đùi nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tận hưởng sự yên lặng của giờ phút này. Rời xa ồn áo náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có vài vị khách hành hương đến ngắm hoa, nhưng đều vòng qua cánh rừng này, để lại yên tĩnh cho các nàng.
“Nguyên Trinh nhớ nhà không?”
Triệu Uyển Như khép lòng bàn tay lại, lắc đầu nói: “Ở đây an toàn nhất. Nơi nào có nàng, dù ở đâu, nơi đó chính là nhà.” Nàng cúi đầu, vươn tay phác hoạ khuôn mặt nàng: “Nếu có thể, ta muốn an cư ở đây. Không có phân tranh, không có phiền não, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nàng, mỗi tối trước khi đi vào giấc ngủ đều có nàng ở bên gối.”
Người đang nhắm mắt chậm rãi mở ra, đúng lúc đối diện với người đang nhìn mình, cười sủng nịch (cưng chiều) nói: “Chờ đến khi thiên hạ ổn định, Nguyên Trinh muốn đến nơi nào cũng được.”
“A Hoài có nơi nào muốn đến không?”
“Ta đã ở trong lòng nàng, không muốn đi đâu nữa.”
Tròng mắt người đối diện khẽ run lên, sau tai đột nhiên có chút nóng, bèn dời tầm mắt sang một bên, mắng: “Miệng lưỡi trơn tru!”
Hoa đào làm bạn, người ngọc trong lòng, gió nhẹ bay múa, hát lên một khúc “Tương kiến hoan“.
Dây đàn run lên, làn điệu du dương uyển chuyển. Từng tấc tương tư, từng tất biệt ly, tất tất đều là đắng.
“Khúc nhạc này vốn là bài Ô dạ đề được khảy ở giáo phường vào thời Đường.” Lý Thiếu Hoài nghe tiếng đàn, ngâm nga: “Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu, biệt thị nhất phiên tư vị tâm đầu*. Viết là niềm vui khi gặp lại, vịnh lại là nỗi buồn vì biệt ly.”
(*Dịch nghĩa: Cắt không đứt, chỉnh lý trị sửa vẫn rối loạn, là cái sầu ly biệt, là một loại dư vị đặc biệt trong lòng. Trích bài từ Ô dạ đề - Lý Dục.)
Nàng tiếp lời Lý Thiếu Hoài: “Chính vì sầu ly biệt, mới có niềm vui khi gặp lại. Nàng và ta, không phải cũng là như thế sao?”
“Niềm vui nhất thời, sao có thể bằng bên nhau trọn đời. Mọi người đều không mong cầu bình đạm, nhưng đó lại là điều mà chúng ta cầu còn không được.”
Triệu Uyển Như chậm rãi ngừng tay, cúi đầu nhìn nàng: “Đã cầu không được, vậy thì làm cho náo nhiệt lên đi.”
“Được.”
“Còn có một việc ta đã quên nói với nàng, Quan gia muốn phong Thái Sơn, tế Tây Hậu Tự.”
“Ta biết. Vừa rồi đi ngang qua đại điện có vài người phụ nữ dâng hương nhắc đến việc này.” Nàng cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Cái gọi là thiên thư, thật là hoang đường. Người khác muốn giết ngươi, muốn chiếm nhà của ngươi, ngươi lại trông chờ ông trời quyết định?”
“Vậy nàng...”
“Nếu là ân sư, người nhất định sẽ lại kéo góc áo Quan gia. Nhưng ta không phải ông ấy, ta sẽ không ngăn cản. Kẻ gian nịnh nguỵ trang quá giỏi, cho nên văn võ bá quan trong triều đều là vây cánh của chúng. Quan gia lại chặn không cho dân nói, quần thần không dám ngăn cản, làm sao ta có thể cản được, cần gì phải tự chuốc phiền toái vào thân.” Nàng cười thản nhiên nói: “Cứ để bọn họ làm ầm ĩ đi, chờ đến khi đạt được mục đích bọn họ tự mãn, tự khắc bộ mặt ghê tởm cũng sẽ hiện ra.”
“Suy nghĩ của nàng rất giống ta.”
Nghe Triệu Uyển Như nói vậy, Lý Thiếu Hoài đắc chí nói: “Vậy là đúng rồi, cái này gọi là tâm ý tương thông.”
“Nàng bớt đắc ý đi, cũng không biết trước đây gây ra bao nhiêu nợ phong lưu. Nàng biết không, Thẩm tứ cô nương, vào cung rồi.”
Người vừa rồi còn đắc ý tươi cười như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, quay đầu lại, tỏ ra hờ hững đáp: “Ồ.”
Im lặng hồi lâu, mới nói tiếp: “Chuyện này liên quan gì đến ta? Tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, nàng vào cung lúc này, cũng không thể là vì ta, chuyện này thật vô lý.”
“Đương nhiên không phải vì nàng.”
“Vậy là được rồi, chuyện của người khác thì để người khác tự mình nghĩ đi.”
“Ta chỉ là có chút khó hiểu nên mới nói cho nàng nghe. Tình địch trước kia, sau này gặp lại biến thành.... nương tử của Quan gia?”
“Tình địch?” Lý Thiếu Hoài đột nhiên cười phá lên: “Ha ha ha ha!”
Triệu Uyển Như lạnh mặt, nhéo tay nàng một cái: “Nàng tránh ra cho ta!”
“Ai da, có người muốn giết phu quân!” Lý Thiếu Hoài ôm cánh tay ngồi dậy, quay đầu lại cười xấu xa nói: “Vậy ta đi đây, nhưng nàng cũng đừng nhớ ta.”
“Nàng!” Triệu Uyển Như thầm hận, thật là kiếp trước mắc nợ nàng.
“Xem đi, bị ta nói trúng rồi.” Lý Thiếu Hoài ghé sát vào, mặt mày hớn hở nói: “Nhưng mà, nếu nàng thật sự muốn đuổi ta đi, ta cũng sẽ ăn vạ không đi.”
Người này vốn mềm lòng, nếu thật sự muốn đuổi đi, nàng có rất nhiều thủ đoạn vừa đe doạ vừa dụ dỗ, nhưng nàng không đành lòng: “Đuổi nàng ta chỉ sợ tốn công.”
“Phải không?”
Lý Thiếu Hoài đột nhiên cười xấu xa, duỗi tay ôm người không phòng bị bên cạnh vào lòng. Động tác này khiến Triệu Uyển Như giật mình một chút. Nàng đặt tay lên ngực nàng, nghiêng đầu đi không nhìn nàng: “Sẽ có người tới.”
“Cuối tháng rất ít người lên núi, vả lại có lên núi thì giờ này cũng sẽ không đến đây.”
Nhìn vành tai ửng hồng của nàng, Lý Thiếu Hoài chớp mắt hỏi: “Nguyên Trinh không nhớ ta sao?”
“Nàng nói, là loại nhớ nào?”
Nàng luồn tay xuống ôm lấy eo nàng: “Nguyên Trinh cảm thấy, là loại nhớ nào?” Không nhịn được liền hôn lên.
Hai người ôm lấy nhau, vươn tay ôm lấy cổ nàng, tim đập cực nhanh, tà hoả trên người càng lúc càng sôi trào. Dưới tán hoa đào, xuân sắc vô biên.
Một làn gió xuân thổi qua rừng đào, làm lũ chim trong rừng hoảng hốtng, ong bướm nô đùa bên khóm hoa. Cực kỳ yên tĩnh, không khí toả ra mùi hoa thoang thoảng lại thêm chút dịu dàng, quyến rũ.
Ở Trường Xuân quan nửa tháng, cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt. Lần này từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể trở lại.
“Phải đi rồi sao?” Thấy sư đệ trưởng thành, nàng không lo lắng nhiều về việc nàng trở lại triều đình, chỉ là có chút không đành lòng.
“Rời đi đã lâu, sợ là Đông Kinh sẽ loạn. Chuyến này về, phải cho vài người chút ngạc nhiên nhỏ nho.” Lý Thiếu Hoài nhếch môi, giống như đã thấy được bọn người xấu chó cùng rứt giậu.
“Lên đường cẩn thận, có việc cứ viết thư gửi về. Dù thế nào đi nữa, Trường Xuân quan cũng vĩnh viễn là nhà của ngươi, tất cả chúng ta đều ở đây.”
Lý Thiếu Hoài chớp đôi mắt ửng hồng, gật đầu nói: “Được. Sư tỷ cũng phải bảo trọng.”
Trong viện nhỏ sau núi, Thẩm Tú An ôm đứa nhỏ lưu luyến không rời, nói: “Có thể nhìn ra, hơn một năm nay tính tình nó thay đổi không ít. Ngươi có cách dạy chồng, ta cũng đã yên tâm.”
“Sư phụ rõ ràng rất quan tâm quan nhân, sao không đích thân nói với nàng?”
Thẩm Tú An lắc đầu: “Từ trước đến nay hai người bọn ta cũng đa quen như vậy. Bản thân nó cũng hiểu.”
Nàng khẽ vỗ vai Triệu Uyển Như: “Thay ta, gửi lời hỏi thăm mẫu thân ngươi, dặn nàng chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Ý sư phụ là... sau này sẽ không đến Đông Kinh nữa sao?”
“Không đi nữa.” Thẩm Tú An thở dài một hơi, con ngươi sáng ngời nhìn cây đào nở rộ trong viện, dưới gốc cây đã phủ một lớp hồng nhạt: “Trong núi yên tĩnh, thành Đông Kinh phồn hoa náo nhiệt. Yên tĩnh có cái tốt của yên tĩnh, náo nhiệt có cái tốt của náo nhiệt.”
“Thật ra, ở đâu cũng đều giống nhau. Chỉ cần hai người còn tồn tại, thì tình vẫn như xưa.” Quay đầu lại nhìn Triệu Uyển Như: “Ngươi, hiểu ý ta chứ?”
Triệu Uyển Như gật đầu: “Tị thế là con đường mà sư phụ chọn, nhưng ta và A Hoài lại chọn đường ngược lại. Nhưng đường nào thì cũng giống nhau, nếu đã chọn, ta và A Hoài sẽ nổ lực đi tiếp.” Lại nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, ôn nhu nói: “Bảo vệ nàng, bảo vệ Ương Nhi.”
“Trong lòng đứa nhỏ kia vẫn luôn có thiên hạ, trong lòng ngươi cũng vậy. Không có người bất tử, quân vương sẽ chết, nên cũng không có giang sơn vĩnh hằng. Sống trên đời phải biết lúc nào lấy hay bỏ.”
“Uyển Như nhớ lời sư phụ dạy.”
Vương Đức Dụng suất quân đóng ở Giang Nam, cuối tháng nhận được thư của Huệ Ninh công chúa, liền đuổi tới vùng Trường Giang, Tây lộ Giang Nam.
Các lộ ở phía Nam đều có mật thám đang tìm người, để đảm bảo an toàn, nàng đã viết một phong mật hàm gửi cho Vương Đức Dụng đến tiếp ứng.
Hạ tuần tháng tư, Vương Đức Dụng hộ tống Huệ Ninh công chúa bình an về kinh, vì vậy được thăng làm Điện tiền tư ngu hầu, chỉ sau Điện tiền Đô chỉ huy sứ và Phó sử.
Công chúa đã trở lại, trên đường còn bình an sinh một tiểu công chúa.
Mà điều khiến bá quan văn võ cả triều khiếp sợ chính là, phò mã cũng cùng công chúa bình an trở về. Thái độ của Hoàng đế lại bình thản, giống như đã biết trước, chuyện trước đây cũng không nhắc lại với bất kỳ ai.
Vừa phong trần mệt mỏi trở về, liền vào phủ đổi xiêm y cấp tốc chạy vào đại nội. Trên đường gặp được xe ngựa của Nội Thị Tỉnh đến đón người, vì thế Nội Thị Tỉnh đi được nửa đường thì vòng về.
Trên triều đang bận chuyện phong thiện, Hoàng đế không thể thoát thân, vì thế Triệu Uyển Như ôm em bé đến Khôn Ninh Điện trước.
Bên trong Khôn Ninh Điện, vú nuôi, ma ma, thái y đều đã được Nội Thị Tỉnh chọn sẵn từ trước. Mấy ngày trước đây Lưu Nga vẫn luôn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Triệu Uyển Như có gì sơ xuất.
“Ngươi cũng thật là, mang thai rồi mà còn xúc động như vậy. Không nói câu nào liền chạy xuống phương Nam!” Lúc nói lời này, Lưu Nga lạnh lùng liếc Lý Thiếu Hoài bên cạnh, lại nhìn đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng vỗ đệm giường, đau lòng nói: “Các ngươi nhẫn tâm bắt con mình theo chịu khổ sao, đứa bé còn nhỏ như vậy.”
“Quan nhân là trời của ta và Ương Nhi, ta không thể để bầu trời sụp xuống, làm Ương Nhi vừa sinh ra đã không có cha.”
Biết nàng nói chuyện có ẩn ý, vì thế lệnh cho người hầu phía sau: “Dặn dò những người đó chăm sóc chu đáo cho tiểu công chúa, nếu có sơ xuất gì, đừng tồn tại đến gặp ta.”
Nữ quan thật cẩn thận ôm lấy tiểu công chúa: “Vâng.”
Lưu Nga xoay người ngồi trở lại ghế của mình: “Nói đi, Quảng Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Uyển Như nhìn về phía Lý Thiếu Hoài, hơi gật đầu.
Lý Thiếu Hoài lấy vài phong thư cũ nát trong lòng ra, đưa thư lên trước: “Tuy chiến loạn ở Quảng Nam đã bình ổn, nhưng thật sự ảnh hưởng rất lớn. Quan gia và Thánh nhân chưa từng đích thân tới, tiền tuyến lại chỉ báo tin tốt về, không báo chuyện xấu, nội tình thế nào, Thánh nhân đọc thư này sẽ biết.” Nàng đưa thư qua.
Lưu Nga ngẩng đầu, thấy người đến gần tang thương không ít. Trận chiến Quảng Nam lần này, chỉ sợ cũng đã trải qua không ít hung hiểm. Lạnh nhạt trong mắt cũng tiêu tán nhiều, từ từ mở bức thư bị đao cắt kia ra.
“Lư Thành Quân!” Cái tên này rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại, hình như có chút ấn tượng: “Quân sư lại là hắn sao!”
Nàng đọc kỹ những bức thư qua lại giữa Lư Thành Quân và các phó tướng chết trận, chợt nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài.
“Những người này, đều là người của Đinh Thiệu Văn. Bọn họ muốn mượn tay Lư Thành Quân diệt trừ ta. Chỉ tiếc là, ta không để bọn họ được như ý. Chiến sự Quảng Nam kéo dài lâu như vậy, cũng là có liên quan đến hắn. Thánh nhân hẳn là hiểu.”
“Chiến sự chưa bình, muốn trừ người, không tiếc mọi thủ đoạn, không màng sống chết của bá tánh chư hầu sau lưng. Người như thế, mẫu thân cho rằng hắn ôn hoà sao?”
“Ta tin tưởng hắn, cảm thấy hắn tốt, cũng không phải vì tính cách hắn. Chỉ là, ta chưa từng nghĩ hắn lại có dã tâm lớn đến thế.”
Thư cũng có thể làm giả, nhưng sợ nhất chính là, rõ ràng cầm một lá thư thật, mà người đọc thư lại cho rằng là giả. Nghe mẫu thân nói vậy, Triệu Uyển Như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: “Hắn vẫn luôn âm thầm hãm hại quan nhân. Quan nhân vài lần nguy hiểm, đều là do hắn tính kế.”
“Hiện giờ Đinh Vị rất được Quan gia tín nhiệm, chẳng những để hắn và Vương Khâm Nhược chủ trì phong thiện, mà còn cho hắn toàn quyền giám sát việc xây dựng Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung. Ân sủng cuồn cuộn. Trước đây Quan gia bệnh nặng một trận, bây giờ chuyện gì cũng không nghe lọt tai.” Lưu Nga lại nhìn thoáng qua Lý Thiếu Hoài: “Việc này, chỉ có thể từ từ tới. Ta sẽ có phòng bị, bọn họ không phản trời được, chỉ là các ngươi... có thể nhịn được việc này không?”
Lý Thiếu Hoài khom người nói: “Ta đi chuyến này, không phải để trút giận.”
“Ồ? Ngươi tốn công tốn sức, lại mạo hiểm lẻn vào doanh trại địch, không phải vì vặn ngã Đinh gia trả thù, vậy thì vì cái gì?”
“Sự tín nhiệm của ngài!”
Lưu Nga đứng dậy, thiêu huỷ tất cả thư từ, xoay người nhìn nàng cười nói: “Ngươi biết câu chuyện 'đổi trắng thay đen' không?”
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
“Chuyện này kể về một nhà tư tưởng thời Chiến Quốc tên là Dương Chu, ông ấy chủ trương 'vi ngã', phản đối 'kiêm ái', từ đó xảy ra tranh chấp với em trai mình. Ông ấy cho rằng, bản chất của con người là ích kỷ.”
“Từ đất Thục đến Đông Kinh, từ nhà tranh đến vương phủ, cho đến đại nội hiện giờ, ta đã gặp quá nhiều người. Mỗi người trong số họ đều khác nhau.”
“Ta không thể tin tưởng tất cả bọn họ, nhưng cũng không thể không tin tưởng một ai.”
“Một con dao tốt, tuy có thể giết mọi kẻ thù, nhưng cũng có lúc sẽ tự cắt vào tay mình. Trước giờ ta chưa bao giờ không tin ngươi.”
Lý Thiếu Hoài hơi nâng đầu lên: “Nhưng Thánh nhân đối với ta, cũng không có, tin.” Lại cúi đầu xuống.
“Vậy ngươi cho là thế nào, ngươi nghĩ sao?” Lưu Nga đi về trước.
Lý Thiếu Hoài theo sát chân nàng: “Thánh nhân sở dĩ không tin, là bởi vì có Nguyên Trinh. Thánh nhân sở dĩ không tin, là bởi vì ngay cả Thánh nhân cũng nói, trên đời này có hàng vạn người, nhưng người có thể tin được lại quá ít.”
“Lý Thiếu Hoài ta vừa vào Đông Kinh, hai bàn tay trắng đã cướp đi đứa con yêu thương nhất của ngài. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không vui.”
“Nếu dựa vào sự giúp đỡ của ngài, ta sẽ bị đem ra bàn tán, gánh chịu tai tiếng, cũng sẽ đẩy Nguyên Trinh vào hoàn cảnh nguy hiểm, mất nhiều hơn được, đây cũng là một nguyên nhân.”
“Ta không muốn lòng tin của ngài được xây dựng dựa vào Nguyên Trinh. Như vậy cũng không gọi là tin tưởng.”
Lưu Nga ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng, lại liếc Triệu Uyển Như một cái, hỏi: “Thế cục trong triều ngươi thấy thế nào?”
“Đinh Thiệu Văn có thể không cần, nhưng hiện giờ Đinh Vị còn chưa thể bỏ.”
“Đây là tư tâm của ngươi?”
“Có một chút.”
Nàng lại cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Vậy thì không cần.”
- --------------
Tìm hiểu nhân vật lịch sử:
Lý Dục, tự Trùng Quang, người đời quen gọi là Nam Đường hậu chủ. Ông là người nhân huệ minh mẫn, văn hay hoạ khéo, biết âm luật. Ông tự hiệu là Chung Nam ẩn sĩ.
Nam Đường bị nhà Tống diệt, phong ông làm An mệnh hầu, sau ông lại bị Tống Thái Tổ cho uống thuốc độc chết. Miền Giang Nam được tin Hậu Chủ chết, các phụ lão đều thương khóc.
Hậu Chủ lúc chưa mất nước sinh hoạt rất hào hoa nên từ cũng rất uỷ mị hoan lạc. Sau khi mất nước, bị đưa về nhà Tống, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt. Từ của ông lúc đó cũng rất thê thảm bi ai, đúng là vong quốc chi âm.
Theo trong truyện thì Lý Dục là ông nội của Lý Thiếu Hoài.
- --- Hết chương 132 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.