Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa*

Vu Hoan

14/07/2024

(Cả câu: Ủng mao bội ấn các vinh hoa, dĩ quý vô quan khả phúc gia/ 拥旄佩印各荣华,已贵无官可复加. Tạm dịch: Được cờ mao bội ấn là vinh quang mà không chức quan nào có thể thêm vào.)

Vừa đến canh năm nội thị gác đêm đã thấy phòng ngủ sáng đèn, bèn nhìn thoáng qua đồng hồ nước trong sân, hô lên một tiếng: “Giờ Dần đến!”

“Mới giờ Dần, nàng ngủ thêm một lát đi. Ta có thể tự mặc quần áo.” Nàng cầm đèn trở về ngồi lại trên giường, khẽ vuốt ve gương mặt người còn buồn ngủ.

“Hôm nay khác bình thường.” Triệu Uyển Như dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, chiếc chăn bằng gấm trượt xuống eo liễu: “Buổi bổ nhiệm hôm nay, sẽ đọc cho bá quan văn võ cả triều nghe, có ý nghĩa rất quan trọng với nàng.”

Nghe vậy Lý Thiếu Hoài ôn nhu cười khẽ, không lại ngăn cản nàng, mặc trung y ngồi dậy, thành thành thật thật đứng trước gương.

Màu tím phản xạ trong gương đồng, đậm hơn một chút, toát ra vẻ cổ xưa, mà nàng vẫn còn trẻ tuổi, nói là 'thiếu niên chi dung' cũng không quá. “Bộ công phục màu tím này còn không đẹp bằng bộ màu đỏ trước đây. Sư phụ từng được ban tử kim, nhung trước giờ ta đều không thấy người mặc.”

“Tuy không đẹp, nhưng dùng tốt. Đây là bộ chương phục tương xứng với chức quan của nàng.” Ban tử kim chẳng qua là vinh dự, mà chương phục lại đại biểu cho quan quyền, cái nào tốt hơn, vừa nhìn đã biết.

Nàng nhặt chiếc thắt lưng trên giá, đến gần vươn tay quấn thắt lưng quanh eo Lý Thiếu Hoài, sau đó khéo léo ghim vào lỗ tròn thứ hai đếm ngược từ ngoài vào. Bởi vì thời tiết lạnh, áo trong mặc dày hơn bình thường một chút, nên phải ghim vào lỗ thứ hai. Đối với các quan viên trong triều, chiều dài và chiều rộng của thắt lưng đều được quy định rõ ràng, khi thắt, độ co giãn được điều chỉnh bằng các lỗ tròn. Lý Thiếu Hoài cao gầy, bình thường đều phải ghim vào lỗ cuối cùng bên trong.

Hai đầu thắt lưng được trang trí bằng vàng và bạc, khi đeo cần úp xuống, mang ý nghĩa quy phục phục Hoàng đế. Thắt lưng trên bộ công phục màu tím của Lý Thiếu Hoài là thắt lưng ngọc, bên trên được nạm một hàng ngọc quý hình vuông, số lượng ngọc tuỳ thuộc vào chức quan, các hoa văn được chạm khắc đậm nhạt trên mặt ngọc cũng thay đổi tuỳ theo chức quan lớn nhỏ.

Sau khi thắt lại, Triệu Uyển Như nhẹ nhàng xoay mặt trang trí bằng ngọc ra sau thắt lưng, bởi vì tay áo của công phục đều rất dài và rộng, nếu rũ xuống tay áo sẽ phết đất, cho nên các quan viên đều đặt tay trước ngực.

Xoay mặt ngọc ra sau là để dễ bề phân biệt thân phận, túi cá vàng cũng được buộc vào thắt lưng và treo phía sau.

Người mặc chỉnh tề soi mình vào gương, sạch sẽ ngăn nắp, tuy có chút gầy, nhưng thoạt nhìn có sức sống hơn rất nhiều.

Triệu Uyển Như nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, giục: “Đi sớm một chút đi, lễ bổ nhiệm sẽ diễn ra trước giờ lâm triều, đừng chậm trễ thời gian.”

Lý Thiếu Hoài gật đầu, rón ra rón rén bước đến gần nôi em bé. Đêm qua Ương Nhi vẫn luôn khóc nỉ non không ngừng, hai vợ chồng không còn cách nào đành phải ôm về phòng mình, dỗ đến nửa đêm mới chịu ngủ.

Đứa nhỏ đang dần nẩy nở, ngày càng đáng yêu, cũng ngày càng giống nàng, không nhịn được véo mặt con gái một cái: “Cha phải lên triều rồi.”

“Nàng đừng đánh thức con.”

Lý Thiếu Hoài cười thích ý nói: “Ương Nhi chính là phúc tinh của cha.”

Hoàng đế vừa khỏi sau trận ốm nặng, lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình liền bật khóc, hôm sau lên triều còn nhắc đến nàng.

Trong lúc vui mừng còn đem tất cả cống phẩm trong Lễ đại triều năm ngoái đều ban cho phủ phò mã.

Lý Thiếu Hoài được Lại Bộ và Thẩm quan viện đề cử thăng chức, Hoàng đế không cần triệu tập tâm phúc thương nghị đã trực tiếp đồng ý.

Cửa cung vừa mở, các quan viên vội vàng đổ xô đi vào. Dương Ức căn cứ tiền tố đã định sẵn viết chiếu thư nhậm chức, sau đó trình cho ngự hoạ. Ngự hoạ sẽ sao chép lại vào một cuộn giấy đay trắng*, đặt vào một chiếc hộp tinh xảo, giao cho nội thị đem đến Văn Đức Điện, tiến hành tuyên đọc chiếu cáo thiên hạ.

(Nguyên văn: Bạch ma giấy thư/白麻纸书. Là một loại giấy đay có màu vàng hoặc trắng, thường dùng để viết chiếu thư cho những việc quan trọng như lập hậu, thảo phạt, bái tướng...)

Theo lễ chế, tất cả chiếu thư dùng để bổ nhiệm và bãi nhiệm đều phải viết trên giấy đay trắng, do đó, quá trình từ khi hoàn thành đến khi được đưa đến Văn Đức Điện tuyên đọc còn gọi là “tuyên ma“.

Vương công, quý tộc và các quan viên từ phi phục (áo đỏ) trở lên đều do Hàn lâm soạn thảo chiếu thư. Còn lại các quan văn, quan võ thay đổi chức vụ, truy tặng đại thần, phạm tội bị biếm, phong tước cho tổ phụ (ông nội), thê tử,... sẽ do Trung thư xá nhân soạn thảo, loại giấy thường dùng là giấy đai vàng (Nguyên văn: Hoàng ma giấy).

Nội thị đem chiếu thư đến Văn Đức Điện đưa cho Hợp môn sử, sau đó Ngự Sử Đài sẽ triệu tập văn võ bá quan đến Văn Đức Điện nghe chỉ, còn gọi “nghe ma“.

Bá quan văn võ tề tụ trước Văn Đức Điện xếp thành hàng dài. Hợp môn sử cầm chiếu thư đi đến Văn Đức Điện giao cho quan viên hai tỉnh trung thư và môn hạ. Xác nhận không có sai lầm, xá nhân cầm lấy chiếu thư, hắng giọng đọc: “Môn hạ, Xu mật đồng thừa chỉ Lý Nhược Quân chiến công to lớn, có công bình loạn Tây Nam, thăng chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ, thống lĩnh Tam nha, bảo vệ kinh đô, bố cáo trong ngoài, vọng ngươi không quên hoàng ân, trong lòng có bá tánh, tận tâm vì nước.”

Mặc dù đã biết đến chiếu thư này từ lâu, nhưng hiện giờ chính tai nghe được, chư thần vẫn thổn thức không thôi, sôi nổi cảm thán: trong triều lại ra tân quý, còn thịnh hơn cả thiên chi kiêu tử trước đây.

Đọc xong chiếu thư, Vương Đán đứng đầu bá quan bước ra khỏi hàng, quỳ hai gối xuống nhận lấy, các quan viên còn lại cầm hốt khom lưng lùi về phía sau.

Trong quá trình này, nếu Đài gián quan cảm thấy không hợp lý cũng có thể đứng ra phản đối.

Lần trước Tào Lợi Dụng lên chức, lúc Vương Đán quỳ nhận chỉ, đã có người của Ngự Sử Đài đứng ra phản đối bác bỏ chiếu thư, nhưng kết quả cuối cùng là, quan viên đứng ra phản đối bị bãi miễn chức vụ chiếu thư vẫn tiếp tục chấp hành.

Sau khi Tam tỉnh phúc tra không ai phản đối, sẽ bố cáo trong ngoài, sao chép công văn thành nhiều phần gửi đến các châu, quận, huyện.

Hôm nay nghị triều vẫn như cũ, cấp bậc của Điện tiền Đô chỉ huy sứ tuy dưới Tri xu mật viện sự, nhưng lại đứng đầu hàng võ quan của Tam nha.

Lúc bẩm tấu quan viên không được nhìn mặt thiên tử, mà phải cúi đầu nhìn hốt trong tay.

Sau khi hạ triều, người vây quanh không ít: “Chúc mừng phò mã, vinh chưởng Điện tiền tư. Chức Điện Soái bảo vệ hoàng thành đặc biệt quan trọng, từ khi Quan gia lên ngôi đến giờ có rất ít người kế nhiệm chức vị này, tất cả đều được Quan gia cực kỳ tín nhiệm.”

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Đối với những lời chúc sáo rỗng này, Lý Thiếu Hoài chỉ lịch sự cảm ơn từng người một.



Sau khi hạ triều phải đến Binh Bộ và Xu Mật Viện bàn giao một số việc. Sau khi đã quen với những việc trong cung, nàng lại phải vội vàng chạy tới Kim Minh Trì và phủ Khai Phong. Ngoài cấm quân đồn trú trong cung, phủ Khai Phong và Kim Minh Trì cũng có cấm quân, năm nay tân binh được chiêu mộ sẽ thao luyện ở Kim Minh Trì.

“Bây giờ, ta phải đổi miệng gọi ngươi một tiếng Điện Soái. Hiện giờ ngươi chính là hồng nhân trước mặt Quan gia, xứng đáng là tân quý trong triều.” Lý Địch cười nhìn người mặc áo tím đối diện, vừa vui mừng vừa cảm khái nói.

Nhìn Lý Địch áo đỏ đai vàng, nàng cũng nói: “Không phải ca ca cũng một đường thăng chức trở thành cận thần của Quan gia sao? Lần này ta cửu tử nhất sinh mới thăng được nửa phẩm, chỉ là nhị phẩm vừa đủ tư cách mặc áo tím thôi.”

Lý Địch lắc đầu: “Nhưng Điện tiền tư, không ai cũng vào được.”

Đây là sự thật mà ai cũng biết, trong Tam nha Điện tiền tư là quan trọng nhất, trưởng quan của Điện tiền cũng không thọ. Lý Thiếu Hoài cong môi cười: “Sau này ca ca ở bên cạnh thiên tử chấp bút góp lời, ta ở ngoài hoàng thành cầm đao bảo vệ, hai chúng ta giúp đỡ lần nhau.”

“Ngươi đã mở miệng, ta đây kính cẩn không bằng tuân lệnh, sau này sẽ ôm đùi Điện Soái ngươi không bỏ.”

Trước khi ra khỏi cửa cung, hai người nhìn thấy một nội thị mặc áo tím từ xa đi về phía bọn họ.

Chu Hoài Chính cười ngâm ngâm nói: “Điện Soái, Xá nhân.” (Xá nhân là chức quan của Lý Địch)

“Chu điển sử cũng muốn ra cung sao?”

Chu Hoài Chính lắc đầu: “Tiểu nhân đến là đặc biệt muốn tìm Điện Soái ngài.”

Lý Địch nghe vậy, chắp tay nói: “Hôm nào lại tìm ngươi uống rượu, ta về trước.” Vỗ vỗ vai Lý Thiếu Hoài: “Về giữ con!”

Lý Thiếu Hoài gật đầu, vừa nghe nhắc đến con nàng cũng nóng lòng, muốn mau chóng ra cung đến tìm hai vị nha trưởng làm quen với công việc ở Kim Minh Trì, sớm làm xong sớm về nhà, vì thế hỏi: “Không biết điển sử tìm ta là?“. Truyện Linh Dị

“Điện Soái lập công lớn về triều, Quan gia long nhan đại duyệt, trước đây tiền tuyến gặp khó, bá quan văn võ cả triều đều hoảng sợ, Bình Trọng biết được cũng từ Thiểm Châu chạy về Đông Kinh để cầu xin Quan gia, chỉ là Quan gia...” Chỉ là Khấu Chuẩn không thể gặp được Hoàng đế: “Cũng may Điện Soái có dũng có mưu, lẻn vào tặc doanh, nội ứng ngoại hợp, nhất cử phá địch.”

Lý Thiếu Hoài chỉ muốn nói, cái gì lẻn vào doanh trại địch, cái gì nội ứng ngoại hợp, nàng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là Lại Bộ bên kia ghi như vậy, công lao chân chính của nàng đã bị tính lên đầu Tào Lợi Dụng.

Vài vị phó sử và Tri châu có công đều chỉ nhận được một chút ban thưởng, còn lại không có gì khác.

Nhưng nàng không phải nghe không hiểu ý tứ chân chính trong lời Chu Hoài Chính, vì thế giả vờ hàm hồ nói: “Ta chỉ là mạng lớn mà thôi, được Quan quan hậu ái giao cho trọng trách, sau này nhất định sẽ tận tâm tận lực đền đáp triều đình.” Nàng nói là triều đình, mà không phải Hoàng đế.

“Vậy chuyện của Bình Trọng....”

“Ta biết điển sử muốn giúp ân sư trở về, nhưng với tính tình của ân sư, nếu không được Quan gia và người trước đây hãm hại ông ấy chính miệng cầu xin, ông ấy sẽ không về!”

“Từ nhỏ điển sử đã ở vương phủ, lớn lên cùng Quan gia, ngay cả điển sử còn không thể thuyết phục được Quan gia, một thần tử khác họ như ta, làm sao có thể thuyết phục ngài ấy?” Lý Thiếu Hoài giơ tay áo khom người nói: “Hôm nay ta thật sự có chuyện quan trọng.” Nói xong nghênh ngang mà đi.

Cũng không phải nàng tuyệt tình không chịu giúp ân sư, mà là biết rõ nếu ân sư về triều nhất định sẽ nhằm vào hậu cung, đến lúc đó nàng sẽ rơi vào thế lưỡng nan. Nếu là trước đây, nàng đương nhiên sẽ đứng về phía ân sư, nhưng bây giờ đã khác.

Bất kể ai cầm quyền, miễn là lợi cho đất nước, tạo phúc cho người dân, đều như nhau.

Lý Thiếu Hoài cưỡi ngựa ra Tây Hoa Môn, theo sau là một đội kỵ binh uy nghiêm. Bởi vì đoạn đường này phố xá sần uất, người đến người đi chen chúc, nàng bèn kéo dây cương, giảm tốc độ.

Trên tuấn mã túi cá vàng vô cùng bắt mắt, phía sau còn có cấm quân mặc áo giáp dày nặng đi theo, có thể thấy được người trên ngựa thân phận tôn quý.

Nàng không muốn làm mất trật tự trong chợ, cũng không muốn làm phiền bá tánh, nhưng không ngăn được lòng hiếu kỳ của các bá tánh, đều sôi nổi ngừng việc trong tay ngẩng cổ chờ xem.

Chuyện của Lý Thiếu Hoài hiện giờ đã thành trà dư tửu hậu của bá tánh thành Đông Kinh. Chết đi sống lại vài lần, thật sự là khó tin, lại có người thấy nàng là cao đồ Đạo gia mà suy đoán, nàng là thần tiên chuyển thế.

“Thần tiên sống đến rồi, mau quỳ xuống lạy đi!” Trên đường phố từ Tây Hạ Môn đến Ngoã tử ngoại thành, các khách điếm ven đường đều mở tung cửa sổ, thực khách bên trong nghe tiếng vó ngựa liền buông đũa, bước đến cửa sổ vừa vặn nhìn thấy đoàn kỵ binh đi ngang qua, thấy vị tướng cầm đầu uy phong bát diện từ xa, liền quỳ xuống chấp tay bái lạy.

“Hắn cũng chỉ là con người thôi, cái gì mà thần tiên trích tiên chứ, các ngươi bị lừa!” Một người đội khăn vải nhún vai phản bác.

“Không chắc đâu, dù sao từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa bao giờ thấy người nào tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn có thể thăng chức. Mà dù không bái chuyện này, thì hắn cũng là Tiến sĩ cập đệ, lạy hắn một cái cầu cho thi đậu kỳ thi Tỉnh năm nay, tốt nhất là giành được thứ tự cao trong kỳ thi Đình.”

“Ngươi là một người đọc sách, lẽ nào cũng bị thiên thư của Quan gia làm hỏng đầu óc?”

“Ngươi không cần đầu nữa? Lúc nhạy cảm này lại nói chuyện thiên thư!”

Lý Thiếu Hoài từng đi ngang qua Ngoã tử thành Tây không ít lần, nhưng chưa từng vào trong. Thành Đông Kinh nhiều Ngoã tử như vậy, nhưng đa phần nàng chỉ nghe tên.

Chỉ thấy người đổ xô ra từ Ngoã tử kẹt cứng cả khu phố. Lúc này trời đã xế chiều, chợ đêm chuẩn bị mở cửa, buôn bán các loại thức ăn rất là nhộn nhịp.

“Sao bên đó lại tụ tập nhiều người vậy, có chuyện gì?” Nàng bỗng tò mò, hỏi cấp dưới đi theo bên cạnh.

“Bẩm Điện Soái, đó là Ngoã xá, là nơi mọi người tụ tập ăn chơi giải trí, giống như gạch và ngói, dễ tụ dễ tán, nên gọi là Ngoãi tử, hay còn gọi là Ngoã xá.”

“Bên trong có gì?”

“Có cửa hàng tạp hoá bán rượu và đồ nhắm, khác với phố phường bên ngoài, bên trong có sân khấu riêng để biểu diễn, mở cửa suốt đêm như quán trà và tửu lầu.”



“Sân khấu biểu diễn?”

“Đều là những kĩ nghệ của Ngoã tứ, chẳng hạn như đô vật, múa bóng, tạp kịch, múa rối, múa kiếm, đá cầu, kể chuyện lịch sử, nghe nhạc,... Nếu đến xem diễn, còn có lều riêng, bất kể nắng mưa nóng lạnh, trong lều đều kín người xem, ngày ngày như thế.”

Lý Thiếu Hoài khẽ cười, hoá ra ở thành Đông Kinh này lại có nhiều nơi vui chơi như vậy, trước đây nàng thấy chỉ là lông phượng sừng lân: “Nhớ kỹ, đa tạ.”

Rời khỏi Tây Hoa Môn đi thêm một đoạn về phía Tây là đến Kim Minh Trì. Cấm quân đều ở nơi này luyện tập. Cấm quân thành Đông Kinh đóng quân ở ba nơi: phủ Khai Phong, trong cung và Kim Minh Trì ngoại thành.

“Đây là bản đồ thành Đông Kinh, bản đồ phòng thủ toàn thành và sa bàn phủ Khai Phong, lát nữa Điện Soái đi tìm Bộ soái ông ấy sẽ hướng dẫn ngài.”

“Cả nước có tổng cộng bao nhiêu cấm quân?” Lúc ở Xu Mật Viện nàng chỉ làm văn chức, chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với quân đội.

“Vào những năm đầu khai quốc, có tổng cộng 220.000 cấm quân. Sau đó để chuẩn bị cho trận chiến Bắc phạt Ung Hi đã chiêu mộ thêm một số, đến thời Thái Tông đã có 350.000 cấm quân. Trải qua vài trận chinh chiến, đến lúc Quan gia đăng cơ, vì chuẩn bị cho trận chiến Thiền Uyên cũng đã chiêu mộ thêm rất nhiều. Đến nay đã có 400.000 cấm quân, thường trú ở kinh đô và phủ Khai Phong có 200.000.”

Xem ra số lượng cấm quân không ít: “Đặt trọng binh ở kinh sư, để cho địa phương không thể gây rối.” Nhưng nếu kinh sư có biến, địa phương cũng không thể tới ứng cứu, làm vậy chẳng khác gì thân mạnh nhánh yếu. Nàng nhíu mày: “Làm suy yếu sức mạnh của địa phương, lại bất lợi cho việc chống ngoại xâm, đây cũng là một tệ đoan.”

“Không còn cách nào khác. Nên biết, một khi người trong nhà xâu xé lẫn nhau, còn hung tàn hơn hỗ dữ.”

“Chiến lực thế nào?”

Thị vệ thân quân của Đô chỉ huy sứ đột nhiên đứng hình, phất tay cho mọi người lui ra, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ đội kỵ binh Điện tiền do ngài thống lĩnh và bộ binh của Ngự long chư, bởi vì phải trực tiếp bảo vệ an toàn cho hoàng thành nên đều được sàng lọc gắt gao, rèn luyện cường tráng vì vậy sức chiến đấu là mạnh nhất. Ngoài ra còn có bốn đội tả hữu vệ binh, gọi chung là Thượng tứ quân, là tinh nhuệ của Tam nha, phụ trách bảo vệ xung quanh hoàng cung, và các cuộc chinh phạt khi cần thiết, còn lại...” Hắc lắc đầu ngao ngán.

“Hơn 400.000 cấm quân mà chỉ có Thượng tứ quân có chiến lực, vậy nuôi nhiều người như vậy làm gì?”

“Bổ sung nhân số, hù quân địch!”

“Vốn là hạ quan và Bộ soái cùng đến bái kiến ngài, nhưng gần đây phải xây tường thành, không thể thoát thân, nên mới vắng mặt.”

Lý Thiếu Hoài lắc đầu: “Không sao.”

“Trong quân đều nói ngài làm người hoà ái, tuy Tam nha không lệ thuộc lẫn nhau, nhưng Điện tiền bảo vệ hoàng thành bảo vệ Quan gia, chúng ta đều ngầm đồng ý Điện tiền đứng đầu Tam nha, sau này Điện Soái có chuyện cứ phân phó, hạ quan, thề sống chết đi theo.”

Lý Thiếu Hoài dời mắt khỏi bản đồ, nói: “Đây là cựu soái dạy các ngươi sao? Ngươi nên biết, bản quan làm việc, tất cả đều là vì Quan gia và bá tánh trong thiên hạ.”

“Phải phải phải, là hạ quan nhất thời hồ đồ.” Hắn lại đến gần một bước, nhỏ giọng nói: “Điện tiền chưa bao giờ có Đô chỉ huy sứ. Ban đầu là do Đô Ngu Hầu chỉ huy, nhưng Đô Ngu Hầu đã chết trận, Bộ soái lại là văn nhân, hạ quan và Bộ soái đều không phải người của cựu soái.”

Lý Thiếu Hoài nhìn người đang cúi đầu, không nói lời nào.

Đinh trạch.

Trong cơn giận dữ Đinh Thiệu Văn không kìm chế được gạt mọi thứ trên bàn xuống đất.

“Tại sao hắn không chết? Tại sao hắn không chết!” Đinh Thiệu Văn rống lên với tên người hầu, hai mắt đỏ ngầu.

“Ngài bình tĩnh lại đi!”

“Sao ta có thể bình tĩnh?” Đinh Thiệu Văn chỉ vào chính mình, cả người run rẩy: “Tại sao hắn lại biết kế hoạch của ta, tại sao hắn biết?”

Hắn run run lùi về sau, ngã ngồi trên mặt đất: “Người nhà của bọn họ đều nằm trong tay ta, sao có thể sao có thể...”

Gã người hầu ngẩng đầu lên: “Ngài không phát hiện, Thánh nhân đã thay đổi sao?”

Đinh Thiệu Văn dựng thẳng mắt ưng: “Quả nhiên, tiện nhân chính là tiện nhân!”

“Chỉ cần Quan gia còn tin tưởng gia chủ và ngài, Thánh nhân cũng không làm gì được, chỉ sợ sức khoẻ của Quan gia hiện giờ...” Hắn đến gần một bước, khom người nói: “Thuộc hạ cả gan nói một câu, ngài... quá cố chấp.” Quá cố chấp tiêu diệt một người, mà quên đi mục đích ban đầu.

Con người, một khi bị ghen tị và dục vọng điều khiển, sẽ mất hết lý trí.

“Trường Chiêu, ngươi... sẽ không phải bội ta chứ!” Đinh Thiệu Văn nhướng đôi mắt phẫn nộ lên.

Trường Chiêu cúi đầu: “Hôm nay chủ nhân suy nghĩ nhiều.”

“Ngươi không biết, so với Quan gia Thánh nhân dễ khống chế hơn nhiều!”

“Sở dĩ Thánh nhân bỏ ngài, là bởi vì phát hiện Lý Thiếu Hoài. Hiện giờ Lý Thiếu Hoài chấp chưởng kỵ binh, muốn diệt trừ hắn cũng không dễ dàng, nhưng ngài có thể xuống tay từ nơi khác!”

“Nơi nào?”

“Nếu Khấu Chuẩn trở về, Thánh nhân còn dám bỏ Đinh gia không?” Hắn lại cúi đầu nói: “Đôi khi, kiềm chế, có thể áp dụng trong mọi hoàn cảnh.”

- ---- Hết chương 133 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook