Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 212: Mục đích của nữ sinh! Lăng Thần trừng phạt!
Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi
17/11/2020
Vừa thấy Lăng Thần cư nhiên muốn rời đi không chút để ý tới nàng, trong ánh mắt nữ sinh hiện lên một tia độc ác chợt lóe rồi biến mất, Lăng Thần đưa lưng về phía nàng đương nhiên không phát hiện.
Nữ sinh cắn môi nhìn bóng dáng lạnh lùng của Lăng Thần, lập tức kêu lên: "Lăng thiếu!"
Đối với nữ sinh phía sau, bước chân Lăng Thần không có chút nào dừng lại.
"Ta biết bí mật của Hạ thiếu." Nữ sinh cắn răng nói, bước chân lạnh lùng của Lăng Thần chợt ngừng lại, nữ sinh thấy hắn bị hấp dẫn, trên mặt xuất hiện và phần vui mừng, lập tức nói: "Là bí mật Hạ thiếu thích Lancet điện hạ."
Lăng Thần quay đầu nhìn nữ sinh, mắt phượng híp lại, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, khóe môi gợi lên một mạt tà khí ý cười lạnh lùng, tiếng nói lạnh nhạt làm người không nghe ra được bất luận cảm xúc gì: "Nga...bí mật? là bí mật gì?"
"Ta..." không biết vì sao, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần không có bất luận biểu tình gì, nhưng mà...nữ sinh vẫn thấy được nguy hiểm, giống như nàng hiện tại đang là một con mồi đang bị mãnh thú theo dõi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt phượng màu bạc của Lăng Thần kia mê người cỡ nào, ánh bạch lạnh lưu chuyển, tản mát ra hơi thở mị hoặc vô cùng.
Nhìn khóe môi mang ý cười tà tứ của Lăng Thần, tim nữ sinh không tự chủ bị hấp dẫn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền nhất kiến chung tình với Lăng Thần, hiện giờ bố cục từ bản thân tỉ mỉ bố trí, thế nào cũng cần phải để Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần tách ra.
Nữ sinh âm thầm thề trong lòng, lập tức cắn môi vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói: "Ta biết Lăng thiếu thích Hạ thiếu, nhưng mà....nhưng mà....ta quá vì Lăng Thiếu cảm thấy ủy khuất, Hạ thiếu y hiện tại một chân đứng hai thuyền."
Ánh mắt sắc bén của Lăng Thần bắn về phía nữ sinh, ánh mắt lạnh như lưỡi đao hận không thể lập tức biến nữ sinh này thành cặn bã.
Nữ sinh sợ hãi thân hình run rẩy một cái, cắn răng lờ đi ánh mắt như tiểu đao của Lăng Thần lập tức cao giọng nói: "Ta có chứng cứ, chứng cứ Hạ thiếu và Lancet điện hạ hẹn hò."
Sắc mặt Lăng Thần lập tức trở nên âm trầm, mắt phượng nheo lại nguy hiểm, một cỗ hơi thở hắc ám cường đại gắt gao vây lấy nữ sinh, ngữ điệu nhẹ nhàng làm người không nghe ra giọng nói của hắn có bất cứ cảm xúc sắc thái gì.
"Nga! Chứng cứ bọn họ hẹn hò?"
"Vâng." nữ sinh cắn răng: "Lăng thiếu nếu không tin, có thể hiện tại liền cùng trở về ký túc xá của ta, ta có thể lấy ra cho Lăng thiếu."
Lăng Thần nhướng mày, mắt phượng nguy hiểm nheo lại nhìn nữ sinh này, hắn có thể khẳng định nữ sinh trước mặt này đang nói dối.
Từ khi Hạ Thiên Tịch ở cùng với mình, hai người cả ngày đều nị ở bên nhau, trên cơ bản hai người không có tách ra, cho dù tách ra, hắn cũng dám phi thường khẳng định Hạ Thiên Tịch trước nay đều không đi tìm Lancet. Cho dù bọn họ hiện tại cùng lớp, Hạ Thiên Tịch và Lancet cũng chưa từng giao tiếp qua. Vả lại, Lăng Thần phi thường tự tin, hắn cũng tin tưởng Hạ Thiên Tịch sẽ không phản bội hắn. Như vậy một màn này là nữ sinh đã tỉ mỉ an bài, đều là có mục đích.
Lăng Thần hơi suy tư một chút ngước mắt nhìn thoáng qua nữ sinh đang thấp thỏm bất an một cái nói: "Đi thôi!"
Hắn thật ra nguyện ý cùng nữ sinh này đi cùng xem nữ sinh này có mục đích gì? Phàm là người có khả năng thương tổn tới Hạ Thiên Tịch, hắn sẽ không bỏ qua.
Đôi mắt phượng màu bạc của Lăng Thần xẹt qua một tia lạnh băng mờ ảo.
Thấy Lăng Thần đồng ý đi cùng mình trở về, trên mặt nữ sinh hiện lên một tia vui mừng, vừa muốn nhấc chân lại đau hô một tiếng: "A...." Nữ sinh bước không xong lập tức té lăn trên mặt đất, để cho thật, không cho Lăng Thần nhìn ra sơ hở, nàng liền làm cho thương thế trên người là thật.
Lăng Thần đáp ứng đi cùng nàng trở về khiến nàng quên mất thương thế ở chân, té lăn quay trên mặt đất.
Lăng Thần lạnh lùng nhìn nữ sinh, căn bản là không có ý tứ muốn tiến lên. Mắt cá chân ở một bên chân của nữ sinh đã sưng đỏ rất đáng sợ, nàng căn bản không thể đứng lên từ mặt đất, cho dù nàng có thể đứng lên cũng không có cách nào tự mình trở về.
"Lăng thiếu...." nữ sinh kéo âm cuối thực dài, có vài phần hờn dỗi bên trọng.
Lăng Thần chỉ đứng cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng càng lạnh hơn nhìn nàng, không có chút ý tứ nào muốn đi lên, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một tên hề vậy.
Không biết vì sao, khi bị ánh mắt của Lăng Thần nhìn đến, nữ sinh cảm thấy bản thân giờ phút này thật giống như hiện ra trần trụi toàn bộ trước mặt hắn, bí mật gì cũng không che dấu được.
Trên mặt nữ sinh có vài phần hoảng loạn, cắn cánh môi nói: "Cho dù Lăng thiếu không thương hương tiếc ngọc, những Lăng thiếu không muốn đi xem chứng cứ trong tay ta sao?"
Lăng Thần nhướng mày, mắt phượng màu bạc hiện lên một mạt trào phúng, gợi lên khóe môi đi tới trước mặt nữ sinh, ngồi xổm xuống cúi đầu ghé vào bên tai nữ sinh cất trọng trầm thấp chậm rãi nói: "Bảo bối là nghịch lân của ta, ta ghét nhất là người khác dùng y uy hiếp ta! Nếu ngươi dám dùng bảo bối uy hiếp ta, như vậy liền làm tốt tâm lý chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta."
Mặt nữ sinh lập tức tái nhợt vô cùng, mồ hôi trên trán ào ào tích ra.
Khóe môi Lăng Thần gợi lên một mạt ý cười tà tứ, vươn tay đem nữ sinh từ mặt đất ôm lên.
Rõ ràng ôm ấp ấm áp như vậy, nhưng lúc này đây nữ sinh lại không cảm giác được bất luận chút ấm áp nào. Nàng vẫn luôn đều nghĩ đến có một ngày Lăng Thần ôm nàng, nhưng lúc này trong lòng ngực Lăng Thần, nàng cư nhiên không có cảm giác được bất luận hạnh phúc gì cả.
Trong lòng nữ sinh tràn ngập sợ hãi, tựa hồ trong một khắc này, nàng mới thật sâu nhận thức được, hậu quả chọc giận Lăng Thần tựa hồ không phải là thứ nàng có thể tiếp thu.
Nhưng mà, trước mắt, nàng đã đi tới bước này, cung đã bắn cũng không thể rút lại, nàng cũng càng thêm không có khả năng lùi bước.
Nữ sinh cố cưỡng ép bản thân trấn định lại, áp xuống cỗ sợ hãi trong lòng kia, nói cho Lăng Thần vị trí ký túc xá của mình.
Ký túc xá của nàng cũng là một phòng ký túc đơn ở tòa A, chẳng qua không ở cùng tầng với phòng ký túc của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần ôm nữ sinh về đến ký túc xá, khi hắn đang định ném nữ sinh trong lòng ngực xuống, nữ sinh đột nhiên vươn hai tay quấn quanh cổ Lăng Thần, ngẩng đầu lên nhanh chóng hôn lên mặt Lăng Thần một cái.
Sắc mặt Lăng Thần lập tức trở nên âm trầm, động tác không chút do dự ném nữ sinh xuống, giống như ném một thứ rác rưởi trên tay đi vậy, đem nữ sinh ném xuống mặt đất.
"A......" Nữ sinh bị quăng ngã đau hô một tiếng.
"Rất tốt." Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người chết nhìn nữ sinh: "Ngươi đã chọc giận ta."
Lăng Thần nhàn nhạt nói, tiếng nói trầm thấp tràn đầy ngữ khí nguy hiểm.
Hai mắt giống như một đầu mãnh thú hắc hóa, khủng bố nguy hiểm, tràn ngập hơi thở hắc ám, chỉ là bị đôi mắt này nhìn thôi, nữ sinh không tự chủ cả người run rẩy phát lạnh.
"Ta....ta..." giọng nói của nữ sinh không khống chế được run rẩy, ánh mắt có sợ hãi cùng đáng thương hề hề nói: "Lăng thiếu, là ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi ta liền đối với ngươi nhất kiến chung tình, ta không để bụng ngươi và Hạ thiếu ở bên nhau, cho dù làm người tình bí mật của ngươi, ta cũng chấp nhận."
"Vậy sao?" Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nói một câu: "Đáng tiếc ta đối với loại rác rưởi như ngươi không có hứng thú, nếu ngươi hôm nay chọc tới ta, như vậy ngươi liền phải chuẩn bị tốt thừa nhận lửa giận của ta."
Lăng Thần nhíu nhíu mày, cảm giác đi về cùng nữ sinh này thực quá lãng phí thời gian, làm hại hắn trì hoãn lâu như vậy cũng chưa kịp mua đồ ăn, cũng không biết bảo bối hiện tại có đang nôn nóng chờ nữa hay không?
Vốn dĩ cho rằng mục tiêu của nữ sinh này là Hạ Thiên Tịch, cho nên Lăng Thần mới có thể đi theo nàng về, nhưng không nghĩ tới mục tiêu của nữ sinh này cư nhiên là mình, Lăng Thần lạnh lùng nhìn nữ sinh này một cái, hắn sẽ giải quyết nữ sinh này, chẳng qua không phải hiện tại, hiện tại hắn vẫn là đi về trước, vừa lúc có thể đem chuyện này nói một tiếng với bảo bối của hắn, tránh cho đến lúc đó có gì phiền toái khiến bảo bối hiểu lầm thì không tốt.
Lăng Thần nghĩ tới, mục đích của nữ sinh này không đơn giản, hắn cũng chuẩn bị trở về nói với Hạ Thiên Tịch sự việc phát sinh hôm nay, chỉ tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa!
Khi Lăng Thần xoay người đi mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa tự động, nhìn khóa cửa công nghệ cao này, yêu cầu nhận diện màng mắt và vân tay, Lăng Thần lập tức xoay người nhìn nữ sinh này.
"Không phải màng mắt và vân tay của ta." Nữ sinh lập tức cao giọng nói, trong thanh âm còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Ta chính là cố ý đem Lăng thiếu mang tới đây, cho nên sao ta có thể dùng màng mắt và vân tay của mình được?"
Mục đích của nàng chính là muốn giam trụ Lăng Thần, sao có thể dễ dàng dùng màng mắt và vân tay của mình?
Lăng Thần lúc này hoàn toàn đã bị chọc giận, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người chọc giận như vậy.
Mắt phượng màu bạc của Lăng Thần khẽ nhếch, trong ánh mắt chậm rãi chuyển biến thành màu đen, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, rõ ràng là giọng nói khiến người say mê, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai nữ sinh lại so với ma âm xâm nhập còn khiến nàng sợ hãi hơn gấp trăm lần.
Thân thể nữ sinh không kìm được run rẩy, giờ phút này Lăng Thần hoàn toàn hắc hóa, nhìn Lăng Thần đang chậm rãi đi về phía nàng, nữ sinh sợ hãi, nàng hoảng sợ thét chói tai: "Không, ngươi đừng lại đây, đừng..."
"Huy hoàng chi kiếm, đi" Lăng Thần nhanh chóng thúc giục nguyên tố kim trong cơ thể, một đạm ánh sáng kim sắc cự kiếm đột nhiên xuất hiện bay về phía nữ sinh, bị Lăng Thần chỉ huy lập tức chặt bỏ ngón tay nữ sinh.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng ma pháp, dù sao ở chỗ này ngươi khác cũng không nhìn tới, hắn vừa lúc có thể thử kỹ năng ma pháp của mình một lần.
Chưa từng gặp qua một màn này nữ sinh bị dọa có điểm choáng váng, tận đến khi ngón tay của mình bị chặt đứt, máu nóng phun lên mặt của mình, nàng mới hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Nhưng mà Lăng Thần sao có thể dễ dàng để nàng ngất xỉu như vậy? Nếu dám tính kế hắn, không cho chút trừng phạt làm sao có thể đủ?
..........
Nữ sinh cắn môi nhìn bóng dáng lạnh lùng của Lăng Thần, lập tức kêu lên: "Lăng thiếu!"
Đối với nữ sinh phía sau, bước chân Lăng Thần không có chút nào dừng lại.
"Ta biết bí mật của Hạ thiếu." Nữ sinh cắn răng nói, bước chân lạnh lùng của Lăng Thần chợt ngừng lại, nữ sinh thấy hắn bị hấp dẫn, trên mặt xuất hiện và phần vui mừng, lập tức nói: "Là bí mật Hạ thiếu thích Lancet điện hạ."
Lăng Thần quay đầu nhìn nữ sinh, mắt phượng híp lại, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, khóe môi gợi lên một mạt tà khí ý cười lạnh lùng, tiếng nói lạnh nhạt làm người không nghe ra được bất luận cảm xúc gì: "Nga...bí mật? là bí mật gì?"
"Ta..." không biết vì sao, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần không có bất luận biểu tình gì, nhưng mà...nữ sinh vẫn thấy được nguy hiểm, giống như nàng hiện tại đang là một con mồi đang bị mãnh thú theo dõi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt phượng màu bạc của Lăng Thần kia mê người cỡ nào, ánh bạch lạnh lưu chuyển, tản mát ra hơi thở mị hoặc vô cùng.
Nhìn khóe môi mang ý cười tà tứ của Lăng Thần, tim nữ sinh không tự chủ bị hấp dẫn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền nhất kiến chung tình với Lăng Thần, hiện giờ bố cục từ bản thân tỉ mỉ bố trí, thế nào cũng cần phải để Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần tách ra.
Nữ sinh âm thầm thề trong lòng, lập tức cắn môi vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói: "Ta biết Lăng thiếu thích Hạ thiếu, nhưng mà....nhưng mà....ta quá vì Lăng Thiếu cảm thấy ủy khuất, Hạ thiếu y hiện tại một chân đứng hai thuyền."
Ánh mắt sắc bén của Lăng Thần bắn về phía nữ sinh, ánh mắt lạnh như lưỡi đao hận không thể lập tức biến nữ sinh này thành cặn bã.
Nữ sinh sợ hãi thân hình run rẩy một cái, cắn răng lờ đi ánh mắt như tiểu đao của Lăng Thần lập tức cao giọng nói: "Ta có chứng cứ, chứng cứ Hạ thiếu và Lancet điện hạ hẹn hò."
Sắc mặt Lăng Thần lập tức trở nên âm trầm, mắt phượng nheo lại nguy hiểm, một cỗ hơi thở hắc ám cường đại gắt gao vây lấy nữ sinh, ngữ điệu nhẹ nhàng làm người không nghe ra giọng nói của hắn có bất cứ cảm xúc sắc thái gì.
"Nga! Chứng cứ bọn họ hẹn hò?"
"Vâng." nữ sinh cắn răng: "Lăng thiếu nếu không tin, có thể hiện tại liền cùng trở về ký túc xá của ta, ta có thể lấy ra cho Lăng thiếu."
Lăng Thần nhướng mày, mắt phượng nguy hiểm nheo lại nhìn nữ sinh này, hắn có thể khẳng định nữ sinh trước mặt này đang nói dối.
Từ khi Hạ Thiên Tịch ở cùng với mình, hai người cả ngày đều nị ở bên nhau, trên cơ bản hai người không có tách ra, cho dù tách ra, hắn cũng dám phi thường khẳng định Hạ Thiên Tịch trước nay đều không đi tìm Lancet. Cho dù bọn họ hiện tại cùng lớp, Hạ Thiên Tịch và Lancet cũng chưa từng giao tiếp qua. Vả lại, Lăng Thần phi thường tự tin, hắn cũng tin tưởng Hạ Thiên Tịch sẽ không phản bội hắn. Như vậy một màn này là nữ sinh đã tỉ mỉ an bài, đều là có mục đích.
Lăng Thần hơi suy tư một chút ngước mắt nhìn thoáng qua nữ sinh đang thấp thỏm bất an một cái nói: "Đi thôi!"
Hắn thật ra nguyện ý cùng nữ sinh này đi cùng xem nữ sinh này có mục đích gì? Phàm là người có khả năng thương tổn tới Hạ Thiên Tịch, hắn sẽ không bỏ qua.
Đôi mắt phượng màu bạc của Lăng Thần xẹt qua một tia lạnh băng mờ ảo.
Thấy Lăng Thần đồng ý đi cùng mình trở về, trên mặt nữ sinh hiện lên một tia vui mừng, vừa muốn nhấc chân lại đau hô một tiếng: "A...." Nữ sinh bước không xong lập tức té lăn trên mặt đất, để cho thật, không cho Lăng Thần nhìn ra sơ hở, nàng liền làm cho thương thế trên người là thật.
Lăng Thần đáp ứng đi cùng nàng trở về khiến nàng quên mất thương thế ở chân, té lăn quay trên mặt đất.
Lăng Thần lạnh lùng nhìn nữ sinh, căn bản là không có ý tứ muốn tiến lên. Mắt cá chân ở một bên chân của nữ sinh đã sưng đỏ rất đáng sợ, nàng căn bản không thể đứng lên từ mặt đất, cho dù nàng có thể đứng lên cũng không có cách nào tự mình trở về.
"Lăng thiếu...." nữ sinh kéo âm cuối thực dài, có vài phần hờn dỗi bên trọng.
Lăng Thần chỉ đứng cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng càng lạnh hơn nhìn nàng, không có chút ý tứ nào muốn đi lên, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một tên hề vậy.
Không biết vì sao, khi bị ánh mắt của Lăng Thần nhìn đến, nữ sinh cảm thấy bản thân giờ phút này thật giống như hiện ra trần trụi toàn bộ trước mặt hắn, bí mật gì cũng không che dấu được.
Trên mặt nữ sinh có vài phần hoảng loạn, cắn cánh môi nói: "Cho dù Lăng thiếu không thương hương tiếc ngọc, những Lăng thiếu không muốn đi xem chứng cứ trong tay ta sao?"
Lăng Thần nhướng mày, mắt phượng màu bạc hiện lên một mạt trào phúng, gợi lên khóe môi đi tới trước mặt nữ sinh, ngồi xổm xuống cúi đầu ghé vào bên tai nữ sinh cất trọng trầm thấp chậm rãi nói: "Bảo bối là nghịch lân của ta, ta ghét nhất là người khác dùng y uy hiếp ta! Nếu ngươi dám dùng bảo bối uy hiếp ta, như vậy liền làm tốt tâm lý chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta."
Mặt nữ sinh lập tức tái nhợt vô cùng, mồ hôi trên trán ào ào tích ra.
Khóe môi Lăng Thần gợi lên một mạt ý cười tà tứ, vươn tay đem nữ sinh từ mặt đất ôm lên.
Rõ ràng ôm ấp ấm áp như vậy, nhưng lúc này đây nữ sinh lại không cảm giác được bất luận chút ấm áp nào. Nàng vẫn luôn đều nghĩ đến có một ngày Lăng Thần ôm nàng, nhưng lúc này trong lòng ngực Lăng Thần, nàng cư nhiên không có cảm giác được bất luận hạnh phúc gì cả.
Trong lòng nữ sinh tràn ngập sợ hãi, tựa hồ trong một khắc này, nàng mới thật sâu nhận thức được, hậu quả chọc giận Lăng Thần tựa hồ không phải là thứ nàng có thể tiếp thu.
Nhưng mà, trước mắt, nàng đã đi tới bước này, cung đã bắn cũng không thể rút lại, nàng cũng càng thêm không có khả năng lùi bước.
Nữ sinh cố cưỡng ép bản thân trấn định lại, áp xuống cỗ sợ hãi trong lòng kia, nói cho Lăng Thần vị trí ký túc xá của mình.
Ký túc xá của nàng cũng là một phòng ký túc đơn ở tòa A, chẳng qua không ở cùng tầng với phòng ký túc của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần ôm nữ sinh về đến ký túc xá, khi hắn đang định ném nữ sinh trong lòng ngực xuống, nữ sinh đột nhiên vươn hai tay quấn quanh cổ Lăng Thần, ngẩng đầu lên nhanh chóng hôn lên mặt Lăng Thần một cái.
Sắc mặt Lăng Thần lập tức trở nên âm trầm, động tác không chút do dự ném nữ sinh xuống, giống như ném một thứ rác rưởi trên tay đi vậy, đem nữ sinh ném xuống mặt đất.
"A......" Nữ sinh bị quăng ngã đau hô một tiếng.
"Rất tốt." Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nhìn một người chết nhìn nữ sinh: "Ngươi đã chọc giận ta."
Lăng Thần nhàn nhạt nói, tiếng nói trầm thấp tràn đầy ngữ khí nguy hiểm.
Hai mắt giống như một đầu mãnh thú hắc hóa, khủng bố nguy hiểm, tràn ngập hơi thở hắc ám, chỉ là bị đôi mắt này nhìn thôi, nữ sinh không tự chủ cả người run rẩy phát lạnh.
"Ta....ta..." giọng nói của nữ sinh không khống chế được run rẩy, ánh mắt có sợ hãi cùng đáng thương hề hề nói: "Lăng thiếu, là ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi ta liền đối với ngươi nhất kiến chung tình, ta không để bụng ngươi và Hạ thiếu ở bên nhau, cho dù làm người tình bí mật của ngươi, ta cũng chấp nhận."
"Vậy sao?" Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nói một câu: "Đáng tiếc ta đối với loại rác rưởi như ngươi không có hứng thú, nếu ngươi hôm nay chọc tới ta, như vậy ngươi liền phải chuẩn bị tốt thừa nhận lửa giận của ta."
Lăng Thần nhíu nhíu mày, cảm giác đi về cùng nữ sinh này thực quá lãng phí thời gian, làm hại hắn trì hoãn lâu như vậy cũng chưa kịp mua đồ ăn, cũng không biết bảo bối hiện tại có đang nôn nóng chờ nữa hay không?
Vốn dĩ cho rằng mục tiêu của nữ sinh này là Hạ Thiên Tịch, cho nên Lăng Thần mới có thể đi theo nàng về, nhưng không nghĩ tới mục tiêu của nữ sinh này cư nhiên là mình, Lăng Thần lạnh lùng nhìn nữ sinh này một cái, hắn sẽ giải quyết nữ sinh này, chẳng qua không phải hiện tại, hiện tại hắn vẫn là đi về trước, vừa lúc có thể đem chuyện này nói một tiếng với bảo bối của hắn, tránh cho đến lúc đó có gì phiền toái khiến bảo bối hiểu lầm thì không tốt.
Lăng Thần nghĩ tới, mục đích của nữ sinh này không đơn giản, hắn cũng chuẩn bị trở về nói với Hạ Thiên Tịch sự việc phát sinh hôm nay, chỉ tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa!
Khi Lăng Thần xoay người đi mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa tự động, nhìn khóa cửa công nghệ cao này, yêu cầu nhận diện màng mắt và vân tay, Lăng Thần lập tức xoay người nhìn nữ sinh này.
"Không phải màng mắt và vân tay của ta." Nữ sinh lập tức cao giọng nói, trong thanh âm còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Ta chính là cố ý đem Lăng thiếu mang tới đây, cho nên sao ta có thể dùng màng mắt và vân tay của mình được?"
Mục đích của nàng chính là muốn giam trụ Lăng Thần, sao có thể dễ dàng dùng màng mắt và vân tay của mình?
Lăng Thần lúc này hoàn toàn đã bị chọc giận, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người chọc giận như vậy.
Mắt phượng màu bạc của Lăng Thần khẽ nhếch, trong ánh mắt chậm rãi chuyển biến thành màu đen, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, rõ ràng là giọng nói khiến người say mê, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai nữ sinh lại so với ma âm xâm nhập còn khiến nàng sợ hãi hơn gấp trăm lần.
Thân thể nữ sinh không kìm được run rẩy, giờ phút này Lăng Thần hoàn toàn hắc hóa, nhìn Lăng Thần đang chậm rãi đi về phía nàng, nữ sinh sợ hãi, nàng hoảng sợ thét chói tai: "Không, ngươi đừng lại đây, đừng..."
"Huy hoàng chi kiếm, đi" Lăng Thần nhanh chóng thúc giục nguyên tố kim trong cơ thể, một đạm ánh sáng kim sắc cự kiếm đột nhiên xuất hiện bay về phía nữ sinh, bị Lăng Thần chỉ huy lập tức chặt bỏ ngón tay nữ sinh.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng ma pháp, dù sao ở chỗ này ngươi khác cũng không nhìn tới, hắn vừa lúc có thể thử kỹ năng ma pháp của mình một lần.
Chưa từng gặp qua một màn này nữ sinh bị dọa có điểm choáng váng, tận đến khi ngón tay của mình bị chặt đứt, máu nóng phun lên mặt của mình, nàng mới hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Nhưng mà Lăng Thần sao có thể dễ dàng để nàng ngất xỉu như vậy? Nếu dám tính kế hắn, không cho chút trừng phạt làm sao có thể đủ?
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.