Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 214: Ngày hạnh phúc! Ảnh chụp trên trang web chính thức!
Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi
17/11/2020
Tiểu Bình Quả bị thương khiến Hạ Thiên Tịch phi thường đau lòng, lập tức ấy ra đan dược không còn mấy trong không gian, bóp một viên đặt vào tứ chi của tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả ô ô nức nở, nghe thanh âm trong cổ họng của nó hết sức đáng thương, dùng cái đầu lông xù xù thân mật cọ cọ tay Hạ Thiên Tịch, toàn thân thả lỏng để Hạ Thiên Tịch chữa thương cho nó.
Đan dược chữa thương hệ thống khen thưởng thực không tồi, hơn nữa Hạ Thiên Tịch dùng quang minh ma pháp, thương thế ở tứ chi của tiểu Bình Quả thực nhanh liền khép lại, chỉ là phần lông ở miệng vết thương còn dính vết máu. Hạ Thiên Tịch dùng thủy hệ ma pháp, một cái thủy cầu thuật liền rửa sạch vết máu trên tứ chi của tiểu Bình Quả, rất nhanh tiểu Bình Quả liền tung tăng nhảy nhót, cả người không nhìn ra một chút thương tích.
Tiểu Bình Quả vẫy vẫy cái đuôi như một con chó Nhật, đôi mắt ướt sũng nhìn Hạ Thiên Tịch, vươn đầu lưỡi thân mật liếm liếm gương mặt Hạ Thiên Tịch, mềm mềm mại mại gọi: "Mẫu....mẫu thân....thân...."
Nhìn một màn này mắt phượng của Lăng Thần nheo lại nguy hiểm.
Mà đang chà đạp lông tóc trên cái đầu xù lông của tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch lập tức cả người hỗn độn trong gió.
Vừa rồi, có phải có người gọi y là mẫu thân? Y không xuất hiện ảo giác chứ!
Thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên không để ý tới nó, tiểu Bình Quả lập tức nôn nóng, đôi mắt hổ càng thêm đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch, dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch, thanh âm nhu nhu đặc biệt non nớt như tiếng trẻ con: "...mẫu thân, mẫu thân..."
Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt nhìn tiểu Bình Quả trước mặt.
Tiểu Bình Quả nhìn Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt, cũng học theo chớp chớp một đôi mắt hổ, ánh mắt mà vàng nhạt có vẻ đặc biệt đáng yêu, một cái đầu hổ lông xù xù có vẻ ngu si.
Hạ Thiên Tịch lại lần nữa chớp chớp đôi mắt, cứng đờ cổ quay đầu dò hỏi Lăng Thần: "Ta vừa mới có phải hay không xuất hiện ảo giác?"Lăng Thần gợi lên khóe môi mỏng, một mạt ý cười tà tứ nghiêm nghị nhìn thế nào cũng khiến Hạ Thiên Tịch cảm thấy thập phần chướng mắt.
"Không có." Lăng Thần trả lời: "Ta rõ ràng nghe thấy nó gọi ngươi là mẫu thân."
Ngữ điệu trầm thấp đặc biệt nhấn mạnh hai chữ mẫu thân.
Hạ Thiên Tịch khóe miệng run rẩy.
Giống như nghiệm chứng lời Lăng Thần nói, tiểu Bình Quả mở to hai mắt hổ tròn tròn nhìn Hạ Thiên Tịch, mở miệng ra, mềm mềm mại mại lên tiếng: "Mẫu thân!"
Hạ Thiên Tịch lập tức cảm thấy bản thân bị sét đánh trúng!
Đinh!
Hệ thống thông báo: Chúc mừng tiểu Bình Quả thăng cấp, khen thưởng 1000 viên nội đan ma thú, 1 tấn thịt thiên linh dương, vòng tay không gian thăng cấp thêm 10 mét vuông. Nghe tới nội đan ma thú, Hạ Thiên Tịch run khóe miệng, như thế nào cứ cảm giác trứng đau vậy nhỉ?
"Tiểu Bình Quả hiện tại đã có thể bắt đầu dùng nội đan ma thú, như vậy có thể gia tăng tu vi của nó, so với chỉ tự mình tu luyện tốt hơn nhiều." Tiểu Cửu vẫy cái đuôi nói.
Hạ Thiên Tịch nhìn tiểu Cửu liếc mắt một cái không chắc chắn hỏi: "Ngươi chắc chắn?"
Loại nguy hiểm như vừa rồi, y không muốn thể nghiệm thêm một lần nào nữa.
"Hừ!" tiểu Cửu ngạo kiều lắc lắc cái đuôi.
"Như vậy, việc lúc trước tiểu Bình Quả không thể dùng nội đan ma thú, ngươi vì sao không nói cho ta?" Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng quắc nhìn tiểu Bình Quả.
"Ta quên mất" Thật là lời nói hết sức không chịu trách nhiệm.
"......"
"Được rồi." Nhìn một người hai thú ở chung phi thường vui sướng, Lăng Thần tuyệt đối không thừa nhận hắn có chút ghen. Mình một đại người sống sờ sờ ở chỗ này, bảo bối cũng không thể quên mình mà chỉ chú ý tới hai con thú kia đi!
Lăng Thần đi tới, mắt phượng màu bạc nheo lại nguy hiểm, ánh mắt không chút để ý liếc Tiểu Cửu và tiểu Bình Quả một cái, tiểu Cửu và tiểu Bình Quả run rẩy thân mình một cái, một đứa chạy nhanh tiến vào trong hệ thống biến mất, một đứa khác vì không được Hạ Thiên Tịch cho phép, không vào được không gian, tiểu Bình Quả lập tức chạy vào toilet, còn phi thường nhân tính hóa đóng cửa lại.
Nó chỉ là một con thú mà thôi, tuyệt đối phải phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn....
Hạ Thiên Tịch chớp chớp hai mắt nhìn hai con thú chạy trốn phi thường nhanh chóng...
"Bảo bối." Lăng Thần bế Hạ Thiên Tịch lên khỏi mặt đất đặt trên giường, ngay sau đó thân mình đè lên người y, đôi mắt phượng sáng quắc nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt gắt gao bao trùm, ngữ khí nguy hiểm: "Ngươi có phải cần giải thích cho ta hay không? Hửm?"
Đơn âm nguy hiểm vẫn luôn khiến da đầu Hạ Thiên Tịch tê dại.
"Còn có cái gì phải giải thích?" tròng mắt Hạ Thiên Tịch quay tròn chuyển động, chính là không nhìn cặp mặt phượng nguy hiểm của Lăng Thần, y tuyệt đối sẽ không đem sự việc nói ra.
Tự mình gây họa liền tự mình gánh vác là được.
Cánh môi mỏng của Lăng Thần mím lại, mắt phượng bao trùm gắt gao Hạ Thiên Tịch, ánh mắt vẫn không dịch chuyển làm Hạ Thiên Tịch cảm thấy áp lực như núi.
Hơi thở cường thế của Lăng Thần vẫn luôn cường đại, khi hắn thực sự tức giận Hạ Thiên Tịch thật đúng là không dám cứng đối cứng với hắn.
"Tránh ra, tránh ra, ngươi thực nặng, đè chết ta." Hạ Thiên Tịch tròng mắt quay tròn chuyển chuyển, giọng mũi nhẹ nhàng mang theo ý vị làm nũng, chiêu này là Hạ Thiên Tịch chuyên dùng để đối phó Lăng Thần
Lăng Thần ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch hồi lâu, khóe miệng đột nhiên gợi lên ý cười tà tứ, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, ngươi không phải thích nhất bị ta đè sao?"
Cút CMN thích bị áp nhà ngươi đi! Hạ Thiên Tịch lập tức muốn xù lông, nhưng Lăng Thần cúi đầu, cánh môi hơi thiếp lại, lấp kín miệng y.
Đây là một nụ hôn đầy cường thế bá đạo, giống như bản thân Lăng Thần, cũng cường thế bá đạo như vậy, không chấp nhận được người khác có một chút phản kháng nào!
Thời điểm hai người phiên vân phúc vũ, Hạ Thiên Tịch mơ hồ cảm thấy y đã quên mất một việc phi thường quan trọng, là gì nhỉ?
Nga! Đúng rồi, là việc Tiểu Bình Quả gọi y là mẫu thân, không được, y cần phải sửa lại tiểu Bình Quả cho đúng.
Chỉ tiếc, y hiện tại không có cách nào sửa lại tiểu Bình Quả cho đúng, tiếng rên rỉ vụn vặt đứt đoạn từ cánh môi liên tục thoát ra.
Còn Lăng Thần, cũng quên mất một việc phi thường quan trọng, hắn quên nói cho Hạ Thiên Tịch về việc liên quan tới nữ sinh kia, cho nên ngày hôm sau sự việc xảy ra đã giết hắn đến trở tay không kịp.
Gần đây cuộc sống của Hạ Thiên Tịch vẫn ra qua rất dễ chịu, y cảm thấy vận khí của mình từ sau khi trọng sinh bắt đầu biến tốt, nhìn nam nhân trong phòng bếp đeo tạp dề, tay cầm dao thái rau, Hạ Thiên Tịch không khỏi cảm thán một tiếng, mình thực là quá hạnh phúc.
Mỗi ngày huấn luyện xong, còn có một vị nam nhân tốt hầu hạ mát xa cho mình, giặt quần áo, nấu cơm...đó, nhìn đi, ai đi học lại còn được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ có một mình y.
Hạ Thiên Tịch đứng ở cửa phòng bếp dựa lưng vào vách tường nhìn thân ảnh Lăng Thần, thật là càng nhìn càng thấy bản thân gặp được một người nam nhân như vậy quả thực chính là quá đáng giá.
"Bảo bối, nếu ngươi còn trắng trợn câu dẫn ta như vậy, ta không cam đoan sẽ không ăn ngươi trước!" ánh mắt cực nóng của Hạ Thiên Tịch làm tâm Lăng Thần cũng mềm mại xuống, cảm nhận được Hạ Thiên Tịch cả người đang phát ra hạnh phúc, Lăng Thần cũng cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại quả thực quá hạnh phúc.
"Hừ!" Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ một tiếng: "Ngươi có bản lĩnh liền để ta đói đi, dù sao đem ta đói lả đau lòng cũng không phải là ta."
Hạ Thiên Tịch phát huy bản chất vô lại.
Lăng Thần gợi lê khóe môi tà khí nghiêm nghị đi đến trước mặt Hạ Thiên Tịch, nhịn không được hôn một cái lên cái má phấn nộn của y ôn nhu dỗ dành: "Cho nên, biết ta sẽ đau lòng cũng đừng câu dẫn ta, ngoan, ánh mắt của ngươi ở phía sau nhìn ta quá đói khát, ngươi như vậy thực sự sẽ làm ta không chịu được, ngoan, về phòng ngủ trước."
"Biến CMN ánh mắt đói khát." Hạ Thiên Tịch gương mặt lập tức hồng hồng xù lông, giận dỗi nói một câu: "Lão tử mới không thèm ở chỗ này nhìn ngươi đâu."
Hạ Thiên Tịch đỏ bừng mặt đạp cửa, lấy tư thế tỏ vẻ bản thân phẫn nộ đi vào phòng ngủ, lập tức đứng ở trước gương nhìn hai mắt mình trong gương, ánh mắt của mình thực sự đói khát như vậy sao?
Phi! Ánh mắt lão tử mới không phải đói khát, lão tử là đói bụng!
Tích tích tích ――
Thanh âm quang não vang lên kéo lại thần trí đang tạc mao của Hạ Thiên Tịch.
"Flina, làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch nhận cuộc gọi video.
Flina xuất hiện trong video, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt thật cẩn thận quan sát xung quanh Hạ Thiên Tịch một cái, rất có cảm giác giống như trộm cắp.
Khóe miệng Hạ Thiên Tịch run rẩy: "Flina, ngươi muốn làm trộm sao?" Hay là trong phòng ký túc của y có đồ Flina muốn lấy trộm?
"Không phải Hạ thiếu, Lăng, Lăng thiếu có ở bên cạnh ngươi không?" Flina hỏi thực cẩn thận, cũng không để ý tới Hạ Thiên Tịch trêu ghẹo.
"Hắn ở phòng bếp nấu cơm, làm sao vậy?""Oa! Lăng thiếu còn biết nấu cơm?" Hai mắt Flina lập tức toát ra ánh sáng, ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên Tịch.
"Chẳng lẽ ngươi không biết?" Hạ Thiên Tịch một tay sờ sờ cái mũi.
"Chẳng lẽ ta hẳn phải biết?" Flina cảm thấy Lăng Thần quả thực quá soái, cư nhiên còn là nam nhân nội trợ, hiện tại đi chỗ nào tìm?
Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng: "Ngươi muốn tìm Lăng Thần sao?"
Nhìn ánh sáng trong mặt Flina, nàng hẳn là không phải muốn đoạt Lăng Thần với mình đi!
Có lẽ, nàng cũng không có cái lá gan đó.
"Không phải, không phải." Flina lập tức xua tay, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch thật cẩn thận nói: "Hạ thiếu...ách...ta cảm thấy kia nhất định là giả, ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng Lăng thiếu, ta cảm thấy Lăng thiếu là thật lòng yêu ngươi."
Flina nói lắp bắp, ấp a ấp úng, quả thực khiến Hạ Thiên Tịch sốt ruột: "Ngươi đây là có ý gì?"
Khiến cho y giống như hòa thượng ngốc không sợ được tóc vậy.
"Hạ thiếu, ngươi hiện tại, lập tức, lập tức đi lên trang web chính thức của trường Quân đội số 1 nhìn xem sẽ biết, ta còn có việc cúp máy trước." Flina nói xong, không để Hạ Thiên Tịch có bất luận phản ứng gì liền nhanh chóng cắt đứt trò chuyện.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy hôm nay Flina sao lại có chút động kinh vậy nhỉ?
Không rõ nguyên nhân, Hạ Thiên Tịch mở ra internet, đánh vào trang web chính thức của trường quân đội số 1, trên trang web hiện ra ảnh chụp với nội dung khiến sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức trở nên âm trầm.
Tiểu Bình Quả ô ô nức nở, nghe thanh âm trong cổ họng của nó hết sức đáng thương, dùng cái đầu lông xù xù thân mật cọ cọ tay Hạ Thiên Tịch, toàn thân thả lỏng để Hạ Thiên Tịch chữa thương cho nó.
Đan dược chữa thương hệ thống khen thưởng thực không tồi, hơn nữa Hạ Thiên Tịch dùng quang minh ma pháp, thương thế ở tứ chi của tiểu Bình Quả thực nhanh liền khép lại, chỉ là phần lông ở miệng vết thương còn dính vết máu. Hạ Thiên Tịch dùng thủy hệ ma pháp, một cái thủy cầu thuật liền rửa sạch vết máu trên tứ chi của tiểu Bình Quả, rất nhanh tiểu Bình Quả liền tung tăng nhảy nhót, cả người không nhìn ra một chút thương tích.
Tiểu Bình Quả vẫy vẫy cái đuôi như một con chó Nhật, đôi mắt ướt sũng nhìn Hạ Thiên Tịch, vươn đầu lưỡi thân mật liếm liếm gương mặt Hạ Thiên Tịch, mềm mềm mại mại gọi: "Mẫu....mẫu thân....thân...."
Nhìn một màn này mắt phượng của Lăng Thần nheo lại nguy hiểm.
Mà đang chà đạp lông tóc trên cái đầu xù lông của tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch lập tức cả người hỗn độn trong gió.
Vừa rồi, có phải có người gọi y là mẫu thân? Y không xuất hiện ảo giác chứ!
Thấy Hạ Thiên Tịch cư nhiên không để ý tới nó, tiểu Bình Quả lập tức nôn nóng, đôi mắt hổ càng thêm đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch, dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch, thanh âm nhu nhu đặc biệt non nớt như tiếng trẻ con: "...mẫu thân, mẫu thân..."
Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt nhìn tiểu Bình Quả trước mặt.
Tiểu Bình Quả nhìn Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt, cũng học theo chớp chớp một đôi mắt hổ, ánh mắt mà vàng nhạt có vẻ đặc biệt đáng yêu, một cái đầu hổ lông xù xù có vẻ ngu si.
Hạ Thiên Tịch lại lần nữa chớp chớp đôi mắt, cứng đờ cổ quay đầu dò hỏi Lăng Thần: "Ta vừa mới có phải hay không xuất hiện ảo giác?"Lăng Thần gợi lên khóe môi mỏng, một mạt ý cười tà tứ nghiêm nghị nhìn thế nào cũng khiến Hạ Thiên Tịch cảm thấy thập phần chướng mắt.
"Không có." Lăng Thần trả lời: "Ta rõ ràng nghe thấy nó gọi ngươi là mẫu thân."
Ngữ điệu trầm thấp đặc biệt nhấn mạnh hai chữ mẫu thân.
Hạ Thiên Tịch khóe miệng run rẩy.
Giống như nghiệm chứng lời Lăng Thần nói, tiểu Bình Quả mở to hai mắt hổ tròn tròn nhìn Hạ Thiên Tịch, mở miệng ra, mềm mềm mại mại lên tiếng: "Mẫu thân!"
Hạ Thiên Tịch lập tức cảm thấy bản thân bị sét đánh trúng!
Đinh!
Hệ thống thông báo: Chúc mừng tiểu Bình Quả thăng cấp, khen thưởng 1000 viên nội đan ma thú, 1 tấn thịt thiên linh dương, vòng tay không gian thăng cấp thêm 10 mét vuông. Nghe tới nội đan ma thú, Hạ Thiên Tịch run khóe miệng, như thế nào cứ cảm giác trứng đau vậy nhỉ?
"Tiểu Bình Quả hiện tại đã có thể bắt đầu dùng nội đan ma thú, như vậy có thể gia tăng tu vi của nó, so với chỉ tự mình tu luyện tốt hơn nhiều." Tiểu Cửu vẫy cái đuôi nói.
Hạ Thiên Tịch nhìn tiểu Cửu liếc mắt một cái không chắc chắn hỏi: "Ngươi chắc chắn?"
Loại nguy hiểm như vừa rồi, y không muốn thể nghiệm thêm một lần nào nữa.
"Hừ!" tiểu Cửu ngạo kiều lắc lắc cái đuôi.
"Như vậy, việc lúc trước tiểu Bình Quả không thể dùng nội đan ma thú, ngươi vì sao không nói cho ta?" Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng quắc nhìn tiểu Bình Quả.
"Ta quên mất" Thật là lời nói hết sức không chịu trách nhiệm.
"......"
"Được rồi." Nhìn một người hai thú ở chung phi thường vui sướng, Lăng Thần tuyệt đối không thừa nhận hắn có chút ghen. Mình một đại người sống sờ sờ ở chỗ này, bảo bối cũng không thể quên mình mà chỉ chú ý tới hai con thú kia đi!
Lăng Thần đi tới, mắt phượng màu bạc nheo lại nguy hiểm, ánh mắt không chút để ý liếc Tiểu Cửu và tiểu Bình Quả một cái, tiểu Cửu và tiểu Bình Quả run rẩy thân mình một cái, một đứa chạy nhanh tiến vào trong hệ thống biến mất, một đứa khác vì không được Hạ Thiên Tịch cho phép, không vào được không gian, tiểu Bình Quả lập tức chạy vào toilet, còn phi thường nhân tính hóa đóng cửa lại.
Nó chỉ là một con thú mà thôi, tuyệt đối phải phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn....
Hạ Thiên Tịch chớp chớp hai mắt nhìn hai con thú chạy trốn phi thường nhanh chóng...
"Bảo bối." Lăng Thần bế Hạ Thiên Tịch lên khỏi mặt đất đặt trên giường, ngay sau đó thân mình đè lên người y, đôi mắt phượng sáng quắc nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt gắt gao bao trùm, ngữ khí nguy hiểm: "Ngươi có phải cần giải thích cho ta hay không? Hửm?"
Đơn âm nguy hiểm vẫn luôn khiến da đầu Hạ Thiên Tịch tê dại.
"Còn có cái gì phải giải thích?" tròng mắt Hạ Thiên Tịch quay tròn chuyển động, chính là không nhìn cặp mặt phượng nguy hiểm của Lăng Thần, y tuyệt đối sẽ không đem sự việc nói ra.
Tự mình gây họa liền tự mình gánh vác là được.
Cánh môi mỏng của Lăng Thần mím lại, mắt phượng bao trùm gắt gao Hạ Thiên Tịch, ánh mắt vẫn không dịch chuyển làm Hạ Thiên Tịch cảm thấy áp lực như núi.
Hơi thở cường thế của Lăng Thần vẫn luôn cường đại, khi hắn thực sự tức giận Hạ Thiên Tịch thật đúng là không dám cứng đối cứng với hắn.
"Tránh ra, tránh ra, ngươi thực nặng, đè chết ta." Hạ Thiên Tịch tròng mắt quay tròn chuyển chuyển, giọng mũi nhẹ nhàng mang theo ý vị làm nũng, chiêu này là Hạ Thiên Tịch chuyên dùng để đối phó Lăng Thần
Lăng Thần ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch hồi lâu, khóe miệng đột nhiên gợi lên ý cười tà tứ, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, ngươi không phải thích nhất bị ta đè sao?"
Cút CMN thích bị áp nhà ngươi đi! Hạ Thiên Tịch lập tức muốn xù lông, nhưng Lăng Thần cúi đầu, cánh môi hơi thiếp lại, lấp kín miệng y.
Đây là một nụ hôn đầy cường thế bá đạo, giống như bản thân Lăng Thần, cũng cường thế bá đạo như vậy, không chấp nhận được người khác có một chút phản kháng nào!
Thời điểm hai người phiên vân phúc vũ, Hạ Thiên Tịch mơ hồ cảm thấy y đã quên mất một việc phi thường quan trọng, là gì nhỉ?
Nga! Đúng rồi, là việc Tiểu Bình Quả gọi y là mẫu thân, không được, y cần phải sửa lại tiểu Bình Quả cho đúng.
Chỉ tiếc, y hiện tại không có cách nào sửa lại tiểu Bình Quả cho đúng, tiếng rên rỉ vụn vặt đứt đoạn từ cánh môi liên tục thoát ra.
Còn Lăng Thần, cũng quên mất một việc phi thường quan trọng, hắn quên nói cho Hạ Thiên Tịch về việc liên quan tới nữ sinh kia, cho nên ngày hôm sau sự việc xảy ra đã giết hắn đến trở tay không kịp.
Gần đây cuộc sống của Hạ Thiên Tịch vẫn ra qua rất dễ chịu, y cảm thấy vận khí của mình từ sau khi trọng sinh bắt đầu biến tốt, nhìn nam nhân trong phòng bếp đeo tạp dề, tay cầm dao thái rau, Hạ Thiên Tịch không khỏi cảm thán một tiếng, mình thực là quá hạnh phúc.
Mỗi ngày huấn luyện xong, còn có một vị nam nhân tốt hầu hạ mát xa cho mình, giặt quần áo, nấu cơm...đó, nhìn đi, ai đi học lại còn được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ có một mình y.
Hạ Thiên Tịch đứng ở cửa phòng bếp dựa lưng vào vách tường nhìn thân ảnh Lăng Thần, thật là càng nhìn càng thấy bản thân gặp được một người nam nhân như vậy quả thực chính là quá đáng giá.
"Bảo bối, nếu ngươi còn trắng trợn câu dẫn ta như vậy, ta không cam đoan sẽ không ăn ngươi trước!" ánh mắt cực nóng của Hạ Thiên Tịch làm tâm Lăng Thần cũng mềm mại xuống, cảm nhận được Hạ Thiên Tịch cả người đang phát ra hạnh phúc, Lăng Thần cũng cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại quả thực quá hạnh phúc.
"Hừ!" Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ một tiếng: "Ngươi có bản lĩnh liền để ta đói đi, dù sao đem ta đói lả đau lòng cũng không phải là ta."
Hạ Thiên Tịch phát huy bản chất vô lại.
Lăng Thần gợi lê khóe môi tà khí nghiêm nghị đi đến trước mặt Hạ Thiên Tịch, nhịn không được hôn một cái lên cái má phấn nộn của y ôn nhu dỗ dành: "Cho nên, biết ta sẽ đau lòng cũng đừng câu dẫn ta, ngoan, ánh mắt của ngươi ở phía sau nhìn ta quá đói khát, ngươi như vậy thực sự sẽ làm ta không chịu được, ngoan, về phòng ngủ trước."
"Biến CMN ánh mắt đói khát." Hạ Thiên Tịch gương mặt lập tức hồng hồng xù lông, giận dỗi nói một câu: "Lão tử mới không thèm ở chỗ này nhìn ngươi đâu."
Hạ Thiên Tịch đỏ bừng mặt đạp cửa, lấy tư thế tỏ vẻ bản thân phẫn nộ đi vào phòng ngủ, lập tức đứng ở trước gương nhìn hai mắt mình trong gương, ánh mắt của mình thực sự đói khát như vậy sao?
Phi! Ánh mắt lão tử mới không phải đói khát, lão tử là đói bụng!
Tích tích tích ――
Thanh âm quang não vang lên kéo lại thần trí đang tạc mao của Hạ Thiên Tịch.
"Flina, làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch nhận cuộc gọi video.
Flina xuất hiện trong video, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt thật cẩn thận quan sát xung quanh Hạ Thiên Tịch một cái, rất có cảm giác giống như trộm cắp.
Khóe miệng Hạ Thiên Tịch run rẩy: "Flina, ngươi muốn làm trộm sao?" Hay là trong phòng ký túc của y có đồ Flina muốn lấy trộm?
"Không phải Hạ thiếu, Lăng, Lăng thiếu có ở bên cạnh ngươi không?" Flina hỏi thực cẩn thận, cũng không để ý tới Hạ Thiên Tịch trêu ghẹo.
"Hắn ở phòng bếp nấu cơm, làm sao vậy?""Oa! Lăng thiếu còn biết nấu cơm?" Hai mắt Flina lập tức toát ra ánh sáng, ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên Tịch.
"Chẳng lẽ ngươi không biết?" Hạ Thiên Tịch một tay sờ sờ cái mũi.
"Chẳng lẽ ta hẳn phải biết?" Flina cảm thấy Lăng Thần quả thực quá soái, cư nhiên còn là nam nhân nội trợ, hiện tại đi chỗ nào tìm?
Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng: "Ngươi muốn tìm Lăng Thần sao?"
Nhìn ánh sáng trong mặt Flina, nàng hẳn là không phải muốn đoạt Lăng Thần với mình đi!
Có lẽ, nàng cũng không có cái lá gan đó.
"Không phải, không phải." Flina lập tức xua tay, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch thật cẩn thận nói: "Hạ thiếu...ách...ta cảm thấy kia nhất định là giả, ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng Lăng thiếu, ta cảm thấy Lăng thiếu là thật lòng yêu ngươi."
Flina nói lắp bắp, ấp a ấp úng, quả thực khiến Hạ Thiên Tịch sốt ruột: "Ngươi đây là có ý gì?"
Khiến cho y giống như hòa thượng ngốc không sợ được tóc vậy.
"Hạ thiếu, ngươi hiện tại, lập tức, lập tức đi lên trang web chính thức của trường Quân đội số 1 nhìn xem sẽ biết, ta còn có việc cúp máy trước." Flina nói xong, không để Hạ Thiên Tịch có bất luận phản ứng gì liền nhanh chóng cắt đứt trò chuyện.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy hôm nay Flina sao lại có chút động kinh vậy nhỉ?
Không rõ nguyên nhân, Hạ Thiên Tịch mở ra internet, đánh vào trang web chính thức của trường quân đội số 1, trên trang web hiện ra ảnh chụp với nội dung khiến sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức trở nên âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.