Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 176: Ngươi là muốn dụ dỗ ta?
Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi
17/11/2020
Bí: Từ giờ tới Tết ngộ bận lắm, chắc một tuần một chương thôi!!
Hạ Thiên Tịch tự nhận là y và Úc Trục Thiên không quen biết, cho nên cũng thu hồi ánh mắt, chờ Úc Trục Thiên đi tới trước mặt y, bóng dáng cao lớn bao phủ y, Hạ Thiên Tịch mới ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên cong cong khóe môi, gần gũi nhìn Hạ Thiên Tịch, hắn cảm thấy giữa hắn và thiếu niên này có cảm giác rất thân thiết, loại cảm giác này có chút không hiểu được, hắn trước nay đều chưa từng trải qua, chính là trong lòng cảm giác rất ấm áp, là một dòng nước ấm trước nay hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Úc Trục Thiên không mới tự ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, quay đầu ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Úc Trục Thiên gợi lên khóe môi nói: "Nơi này đã có người."
Lời nói rất vô lễ, cho thấy không hoan nghênh Úc Trục Thiên.
Nam nhân có thể kết giao với một nữ nhân không giáo dưỡng như vậy, y thực sự rất hoài nghi ánh mắt của nam nhân thoạt nhìn đầy quý khí này.
Hạ Thiên Tịch vô lễ nhưng Úc Trục Thiên cũng không chán ghét, nghe vậy Úc Trục Thiên đứng lên ngồi sang một cái ghế khác, gợi lên khóe môi trầm thấp cười nói: "Như vậy được chưa? Sẽ không có người ngồi nữa chứ!"
Hạ Thiên Tịch nhăn mày nhìn Úc Trục Thiên, thực sự không rõ người nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Tuy y cảm thấy người nam nhân này cho y một loại cảm giác quen thuộc, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Một nam nhân căn bản là chưa từng gặp qua, hà tất phải vì người ngoài mà lãng phí tinh thần.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu kia của Úc Trục Thiên, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nhàn nhạt nói: "Khi ngươi suy nghĩ muốn cùng người khác chiếm bàn chẳng lẽ không nên dò hỏi một chút ý kiến của người khác sao?" Nói Hạ Thiên Tịch chán ghét Úc Trục Thiên, cũng không hẳn đầy đủ, dù sao cũng là người xa lạ, y còn không tất yếu vì một người xa lạ mà tức giận, nhưng y nhíu mày nhìn Úc Trục Thiên không mời mà tới nói: "Quả nhiên, chỉ có người như vậy mới có thể coi trọng loại nữ nhân không có giáo dưỡng như thế."
Vốn dĩ Hạ Thiên Tịch nói đã rất vô lễ, hiện tại y lại còn chỉ cây dâu mắng cây hòe Úc Trục Thiên là một người không có giáo dưỡng.
Khi giám đốc cửa hàng nghe thấy nghe được Hạ Thiên Tịch nói những lời này, chân bị dọa mềm một chút thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Giám đốc." Một phục vụ tay nhanh mắt lẹ chạy nhanh tới đỡ thân thể trượt xuống của giám đốc, hiện tại trong đại sảnh nhiều người như vậy, nếu giám đốc mất mặt, giám đốc cũng đừng cần làm nữa.
Giám đốc dựa vào người phục vụ đứng lên, lập tức dùng tay lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, bước nhanh đi tới cạnh Úc Trục Thiên, cúi đầu khom lưng vẻ mặt cung kính khen tặng nói: "Gia chủ, ghế lô đã thu thập sạch sẽ, ngài hiện tại muốn vào sao?"
Vốn dĩ Úc Trục Thiên mang theo một nữ nhân tới giám đốc có biết, hơn nữa còn tùy thời hầu hạ, chờ nữ nhân kia đi rồi giám đốc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có biện pháp, khí tràng gia chủ quá lớn, mỗi lần gia chủ tới hắn đều có cảm giác áp lực như núi.
Thật vất vả hầu hạ gia chủ đi rồi, nhưng lại không nghĩ tới gia chủ cư nhiên lại cùng thiếu niên kia nói chuyện, giám đốc lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vạn phần may mắn, may mắn lúc trước hắn không đắc tội thiếu niên này!
Hiện giờ, nghe thấy thiếu niên nói lời vô lễ như vậy, giám đốc càng toát mồ hôi lạnh ra nhiều hơn, hắn cảm giác chân mình sắp không đứng vững được nữa rồi.
Nhưng, khiến hắn khiếp sợ chính là gia chủ cư nhiên không tức giận.
Hắn không khỏi liếc nhìn thiếu niên này vài lần, hơn nữa trong lòng suy đoán thân phận thiếu niên này.
Hạ Thiên Tịch ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên, không nghĩ tới hắn cư nhiên là gia chủ Úc gia Úc Trục Thiên. Nghĩ đến lời mình vừa mới nói, Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày, y chỉ tới ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không muốn chọc tới Úc Trục Thiên đại phiền toái này.
Đối với lời nói rất vô lễ của Hạ Thiên Tịch, Úc Trục Thiên cũng không để ý, trong lòng cũng không có chút tức giận nào, không biết vì sao, hắn không thể tức giận được, nếu là người khác vô lễ với hắn như vậy, hắn đã sớm cười lạnh sai người đem kẻ đó ra ngoài để hắn chân chính nếm được cái gì gọi là vô lễ. Nhưng đối với Hạ Thiên Tịch, trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, giống như mặc kệ thiếu niên này làm gì, hắn cũng sẽ không tức giận, thậm chí còn có một loại ý tưởng muốn đem thái độ tốt nhất của bản thân đối xử với thiếu niên này.
Nhưng Úc Trục Thiên biết, cũng không phải là hắn coi trọng thiếu niên này, thiếu niên này mặt mũi tinh xảo, đối với người nam nữ đều không kỵ như hắn mà nói xác thực có thể lọt vào trong mắt hắn, nhưng hắn đối với thiếu niên này cũng không phải có loại ý tưởng nhớ thương, chỉ là đơn thuần muốn đối tốt với thiếu niên này.
"Muốn vào ghế lô ngồi không?" Úc Trục Thiên không chỉ không tức giận, sắc mặt còn phi thường ôn hòa.
Hạ Thiên Tịch ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên, phát hiện hắn không những không tức giận mà sắc mặt còn phi thường ôn hòa, thậm chí ngữ khí còn ôn hòa không một chút gợn sóng. Hạ Thiên Tịch cũng liền không thể bày ra sắc mặt với người ta, dù sao y và Úc Trục Thiên vốn dĩ cũng không có ân oán gì.
"Cảm ơn, không cần." Tuy y cảm giác Úc Trục Thiên hẳn là không có ý tứ gì với y, nhưng trong đầu Hạ Thiên Tịch vẫn hiện lên những từ như "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Y và Úc Trục Thiên không quen biết, vừa rồi lại nói chuyện vô lễ với hắn như vậy, Úc Trục Thiên không chỉ không tức giận cư nhiên còn bày ra vẻ mặt ôn hòa, y tuyệt đối không tin Úc Trục Thiên là một người dễ ở chung như vậy/
"Không cần, nhanh mang đồ ăn lên." Úc Trục Thiên biểu tình nhàn nhạt phân phó, thanh âm cũng ngữ điệu tuyệt đối không phải là dạng ôn hòa như nói với Hạ Thiên Tịch, có một loại cảm giác cao cao tại thượng cùng lạnh nhạt xa cách.
"Vâng vâng." Giám đốc sợ hãi đáp ứng, trước khi đi còn nhìn Hạ Thiên Tịch thêm một lần, trong lòng suy đoán thân phận của Hạ Thiên Tịch, chẳng lẽ là một nam hài mà gia chủ mới coi trọng? Nhưng mà hắn gặp qua không ít nam hài mà gia chủ mang tới đây, chưa bao giờ thấy thổ gia gia chủ đối với ai vẻ mặt ôn hòa như vậy!
Chờ giám đốc đi khỏi, đôi mắt Úc Trục Thiên nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch, cũng không nói lời nào, Hạ Thiên Tịch bị ánh mắt của Úc Trục Thiên nhìn đến dựng cả lông tơ, cho dù y có tùy ý bình tĩnh, nhưng một đôi mắt ở bên cạnh nhìn ngươi chằm chằm, ngươi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái đi!
Hồi lâu, khiHạ Thiên Tịch nhíu mày phát ra khó chịu, Úc Trục Thiên mới lên tiếng.
"Ngươi thực đáng yêu." Úc Trục Thiên gợi lên khóe môi nói.
Nếu y đúng là con trai mình, nhận về cũng chưa chắc không thể, con trai xinh đẹp kế thừa gien tốt đẹp của hắn như vậy, thật sự khiến hắn phi thường vừa lòng.
Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa hộc máu, thì ra ngươi trầm mặc nửa này là để nói ra những lời này sao? Hơn nữa, y một chút cũng không thích bốn chữ này! Tin rằng, chỉ cần là nam nhân đều không thích nghe người khác nói bốn chữ ngươi thực đáng yêu.
"Cảm ơn." Hạ Thiên Tịch lặng lẽ nuốt vào ngụm lão huyết, gợi lên khóe môi như đang cười chế nhạo Úc Trục Thiên nói: "Ngươi cũng-- thực đáng yêu!"
Hạ Thiên Tịch cao ngạo nhếch nhếch cằm!
Vị giám đốc tự mình tiến tới đưa đồ ăn thiếu chút nữa muốn quỳ, gia chủ cư nhiên bị người đùa giỡn? Lại còn là một thiếu niên? Trời ơi! Tới một tia sét trực tiếp bổ hắn đi!
Vì tránh để bản thân lại một lần nữa nghe được những từ ngữ kinh khủng chết người không thôi, giám đốc gắng gượng hai chân muốn quỳ, lập tức bảo người đem đồ ăn đặt lên bàn, đồ ăn không chỉ có những món mà Hạ Thiên Tịch gọi, còn có mấy món Úc Trục Thiên thích, một bàn tràn đầy, một khoảng trống nhỏ cũng không có.
Úc Trục Thiên cong cong khóe môi không nói chuyện, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt càng thêm đáng yêu.
Nhìn thần sắc Úc Trục Thiên, Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, thật sự là không rõ Úc Trục Thiên này đầu có bệnh hay không?
Không để ý tới Úc Trục Thiên nữa, nhìn một bàn để đầy thức ăn, Hạ Thiên Tịch liếc nhìn Úc Trục Thiên một cái không nói gì liền bắt đầu ăn, y trước tiên lấy một cái bát sạch sẽ lựa chọn một ít thức ăn nhẹ, là đồ ăn cố ý gọi cho tiểu Bình Quả, đem rau xanh đều chọn ra để lại một mâm thịt, đem Tiểu Bình Quả đặt ở cái ghế bên cạnh người thân mật sờ sờ đầu tiểu Bình Quả, đem mâm thịt đầy ắp đặt trước mặt tiểu Bình Quả nói: "Con trai, ăn đi!"
Hạ Thiên Tịch có đôi khi cảm thấy chơi rất vui, cứ như vậy gọi tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả dùng đầu thân mật cọ cọ ngón tayHạ Thiên Tịch, lập tức lúc lắc cái đuôi bắt đầu ăn.
Hầu hạ xong tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch cũng bắt đầu ăn.
Úc Trục Thiên nhìn tiểu Bình Quả ăn đến vui vẻ, nhớ tới Hạ Thiên Tịch nói chỗ ngồi này có người, không nghĩ tới cư nhiên là một con súc sinh, y cư nhiên còn gọi một con súc sinh là con trai, Úc Trục Thiên nhíu mày....
"Nó chỉ là một con súc sinh, ngươi làm như vậy quá không đúng mực, chẳng lẽ không có ai dạy bảo ngươi sao?"
Mẹ kiếp! Còn có để người ăn nữa không? Ngươi CMN đầu bị bệnh à!
Hạ Thiên Tịch nhịn xuống xúc động muốn ném đôi đũa trên tay vào mặt Úc Trục Thiên, nhăn mày ngẩng đầu nhìn Úc Trục Thiên lạnh lùng nói: "Úc gia chủ, chẳng lẽ người không cảm thấy ngươi quản quá rộng sao?"
Bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, ngươi là đầu có bệnh đi? Việc gì phải đi quản người khác như vậy!
Nhìn Hạ Thiên Tịch lạnh sắc mặt, Úc Trục Thiên nhíu mi một chút, hắn tuy rất thích Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn cũng không muốn cho Hạ Thiên Tịch ngỗ nghịch mình, loại cảm giác này thật giống như là hắn muốn giáo huấn con trai, lại bị con trai chống đối ngỗ nghịch, khiến hắn phi thường không thoải mái.
"Chẳng lẽ đây là phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi, để ngươi đối với người khác đều vô lễ như vậy?" thanh âm trầm thấp của Úc Trục Thiên đã mang theo giận giữ.
Hạ Thiên Tịch bang một tiếng đặt đôi đũa lên bàn, sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống, gợi lên khó môi như không cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn Úc Trục Thiên, ngữ điệu bình thản mà lạnh lẽo nói: "Úc gia chủ, chúng ta không thân cũng chẳng quen, phụ thân ta dạy dỗ ta như nào còn không đến lượt ngươi tới phê bình đi!"
Hàn khí trong mắtHạ Thiên Tịch thẳng tắp bức người, đây là lần đầu tiên y tức giận như vậy, bởi vì y ghét nhất người khác phê bình phụ thân y.
Có thể nói, Hạ Thanh hiện tại chính là nghịch lân của y, ai dám phê bình phụ thân y, là ai y cũng dám liều mạng.
"Ta không phải ý tứ này." Úc Trục Thiên nhíu mày tức giận nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Xin lỗi, ta..." hắn cũng không phải muốn nói phụ thân y dạy y không tốt, cũng không muốn nói Hạ Thanh không đúng, chẳng qua hắn lần đầu tiên dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy cũng người giao lưu, không chỉ không thích ứng, ngược lại liền biến khéo thành vụng.
Đối với Úc Trục Thiên, chỉ cần hắn ngoắc ngón tay, muốn khen hắn, liếm gót chân hắn, không nói ngoa cũng hàng nghìn hàng vạn, một ngày một cái không hết, được người khác khen tặng đã thành thói quen, hắn lần đầu tiên gặp được Hạ Thiên Tịch như vậy, muốn tự mình đi khen tặng y, tự nhiên liền không thích ứng.
"Úc gia chủ." Hạ Thiên Tịch trực tiếp ngắt lời Úc Trục Thiên nói, khóe môi nhếch lên nói thẳng không cố kỵ hỏi: "Ngươi là muốn dụ ta?"
Y không cho rằng, y và Úc Trục Thiên lần đầu tiên gặp mặt, Úc Trục Thiên liền ôn hòa như vậy với y, hạ mình dỗ y.
Trừ khi, Úc Trục Thiên coi trọng y.
..........
Hạ Thiên Tịch tự nhận là y và Úc Trục Thiên không quen biết, cho nên cũng thu hồi ánh mắt, chờ Úc Trục Thiên đi tới trước mặt y, bóng dáng cao lớn bao phủ y, Hạ Thiên Tịch mới ngẩng đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên cong cong khóe môi, gần gũi nhìn Hạ Thiên Tịch, hắn cảm thấy giữa hắn và thiếu niên này có cảm giác rất thân thiết, loại cảm giác này có chút không hiểu được, hắn trước nay đều chưa từng trải qua, chính là trong lòng cảm giác rất ấm áp, là một dòng nước ấm trước nay hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Úc Trục Thiên không mới tự ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, quay đầu ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Úc Trục Thiên gợi lên khóe môi nói: "Nơi này đã có người."
Lời nói rất vô lễ, cho thấy không hoan nghênh Úc Trục Thiên.
Nam nhân có thể kết giao với một nữ nhân không giáo dưỡng như vậy, y thực sự rất hoài nghi ánh mắt của nam nhân thoạt nhìn đầy quý khí này.
Hạ Thiên Tịch vô lễ nhưng Úc Trục Thiên cũng không chán ghét, nghe vậy Úc Trục Thiên đứng lên ngồi sang một cái ghế khác, gợi lên khóe môi trầm thấp cười nói: "Như vậy được chưa? Sẽ không có người ngồi nữa chứ!"
Hạ Thiên Tịch nhăn mày nhìn Úc Trục Thiên, thực sự không rõ người nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Tuy y cảm thấy người nam nhân này cho y một loại cảm giác quen thuộc, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Một nam nhân căn bản là chưa từng gặp qua, hà tất phải vì người ngoài mà lãng phí tinh thần.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu kia của Úc Trục Thiên, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nhàn nhạt nói: "Khi ngươi suy nghĩ muốn cùng người khác chiếm bàn chẳng lẽ không nên dò hỏi một chút ý kiến của người khác sao?" Nói Hạ Thiên Tịch chán ghét Úc Trục Thiên, cũng không hẳn đầy đủ, dù sao cũng là người xa lạ, y còn không tất yếu vì một người xa lạ mà tức giận, nhưng y nhíu mày nhìn Úc Trục Thiên không mời mà tới nói: "Quả nhiên, chỉ có người như vậy mới có thể coi trọng loại nữ nhân không có giáo dưỡng như thế."
Vốn dĩ Hạ Thiên Tịch nói đã rất vô lễ, hiện tại y lại còn chỉ cây dâu mắng cây hòe Úc Trục Thiên là một người không có giáo dưỡng.
Khi giám đốc cửa hàng nghe thấy nghe được Hạ Thiên Tịch nói những lời này, chân bị dọa mềm một chút thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Giám đốc." Một phục vụ tay nhanh mắt lẹ chạy nhanh tới đỡ thân thể trượt xuống của giám đốc, hiện tại trong đại sảnh nhiều người như vậy, nếu giám đốc mất mặt, giám đốc cũng đừng cần làm nữa.
Giám đốc dựa vào người phục vụ đứng lên, lập tức dùng tay lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, bước nhanh đi tới cạnh Úc Trục Thiên, cúi đầu khom lưng vẻ mặt cung kính khen tặng nói: "Gia chủ, ghế lô đã thu thập sạch sẽ, ngài hiện tại muốn vào sao?"
Vốn dĩ Úc Trục Thiên mang theo một nữ nhân tới giám đốc có biết, hơn nữa còn tùy thời hầu hạ, chờ nữ nhân kia đi rồi giám đốc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có biện pháp, khí tràng gia chủ quá lớn, mỗi lần gia chủ tới hắn đều có cảm giác áp lực như núi.
Thật vất vả hầu hạ gia chủ đi rồi, nhưng lại không nghĩ tới gia chủ cư nhiên lại cùng thiếu niên kia nói chuyện, giám đốc lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vạn phần may mắn, may mắn lúc trước hắn không đắc tội thiếu niên này!
Hiện giờ, nghe thấy thiếu niên nói lời vô lễ như vậy, giám đốc càng toát mồ hôi lạnh ra nhiều hơn, hắn cảm giác chân mình sắp không đứng vững được nữa rồi.
Nhưng, khiến hắn khiếp sợ chính là gia chủ cư nhiên không tức giận.
Hắn không khỏi liếc nhìn thiếu niên này vài lần, hơn nữa trong lòng suy đoán thân phận thiếu niên này.
Hạ Thiên Tịch ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên, không nghĩ tới hắn cư nhiên là gia chủ Úc gia Úc Trục Thiên. Nghĩ đến lời mình vừa mới nói, Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày, y chỉ tới ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không muốn chọc tới Úc Trục Thiên đại phiền toái này.
Đối với lời nói rất vô lễ của Hạ Thiên Tịch, Úc Trục Thiên cũng không để ý, trong lòng cũng không có chút tức giận nào, không biết vì sao, hắn không thể tức giận được, nếu là người khác vô lễ với hắn như vậy, hắn đã sớm cười lạnh sai người đem kẻ đó ra ngoài để hắn chân chính nếm được cái gì gọi là vô lễ. Nhưng đối với Hạ Thiên Tịch, trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, giống như mặc kệ thiếu niên này làm gì, hắn cũng sẽ không tức giận, thậm chí còn có một loại ý tưởng muốn đem thái độ tốt nhất của bản thân đối xử với thiếu niên này.
Nhưng Úc Trục Thiên biết, cũng không phải là hắn coi trọng thiếu niên này, thiếu niên này mặt mũi tinh xảo, đối với người nam nữ đều không kỵ như hắn mà nói xác thực có thể lọt vào trong mắt hắn, nhưng hắn đối với thiếu niên này cũng không phải có loại ý tưởng nhớ thương, chỉ là đơn thuần muốn đối tốt với thiếu niên này.
"Muốn vào ghế lô ngồi không?" Úc Trục Thiên không chỉ không tức giận, sắc mặt còn phi thường ôn hòa.
Hạ Thiên Tịch ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Úc Trục Thiên, phát hiện hắn không những không tức giận mà sắc mặt còn phi thường ôn hòa, thậm chí ngữ khí còn ôn hòa không một chút gợn sóng. Hạ Thiên Tịch cũng liền không thể bày ra sắc mặt với người ta, dù sao y và Úc Trục Thiên vốn dĩ cũng không có ân oán gì.
"Cảm ơn, không cần." Tuy y cảm giác Úc Trục Thiên hẳn là không có ý tứ gì với y, nhưng trong đầu Hạ Thiên Tịch vẫn hiện lên những từ như "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Y và Úc Trục Thiên không quen biết, vừa rồi lại nói chuyện vô lễ với hắn như vậy, Úc Trục Thiên không chỉ không tức giận cư nhiên còn bày ra vẻ mặt ôn hòa, y tuyệt đối không tin Úc Trục Thiên là một người dễ ở chung như vậy/
"Không cần, nhanh mang đồ ăn lên." Úc Trục Thiên biểu tình nhàn nhạt phân phó, thanh âm cũng ngữ điệu tuyệt đối không phải là dạng ôn hòa như nói với Hạ Thiên Tịch, có một loại cảm giác cao cao tại thượng cùng lạnh nhạt xa cách.
"Vâng vâng." Giám đốc sợ hãi đáp ứng, trước khi đi còn nhìn Hạ Thiên Tịch thêm một lần, trong lòng suy đoán thân phận của Hạ Thiên Tịch, chẳng lẽ là một nam hài mà gia chủ mới coi trọng? Nhưng mà hắn gặp qua không ít nam hài mà gia chủ mang tới đây, chưa bao giờ thấy thổ gia gia chủ đối với ai vẻ mặt ôn hòa như vậy!
Chờ giám đốc đi khỏi, đôi mắt Úc Trục Thiên nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch, cũng không nói lời nào, Hạ Thiên Tịch bị ánh mắt của Úc Trục Thiên nhìn đến dựng cả lông tơ, cho dù y có tùy ý bình tĩnh, nhưng một đôi mắt ở bên cạnh nhìn ngươi chằm chằm, ngươi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái đi!
Hồi lâu, khiHạ Thiên Tịch nhíu mày phát ra khó chịu, Úc Trục Thiên mới lên tiếng.
"Ngươi thực đáng yêu." Úc Trục Thiên gợi lên khóe môi nói.
Nếu y đúng là con trai mình, nhận về cũng chưa chắc không thể, con trai xinh đẹp kế thừa gien tốt đẹp của hắn như vậy, thật sự khiến hắn phi thường vừa lòng.
Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa hộc máu, thì ra ngươi trầm mặc nửa này là để nói ra những lời này sao? Hơn nữa, y một chút cũng không thích bốn chữ này! Tin rằng, chỉ cần là nam nhân đều không thích nghe người khác nói bốn chữ ngươi thực đáng yêu.
"Cảm ơn." Hạ Thiên Tịch lặng lẽ nuốt vào ngụm lão huyết, gợi lên khóe môi như đang cười chế nhạo Úc Trục Thiên nói: "Ngươi cũng-- thực đáng yêu!"
Hạ Thiên Tịch cao ngạo nhếch nhếch cằm!
Vị giám đốc tự mình tiến tới đưa đồ ăn thiếu chút nữa muốn quỳ, gia chủ cư nhiên bị người đùa giỡn? Lại còn là một thiếu niên? Trời ơi! Tới một tia sét trực tiếp bổ hắn đi!
Vì tránh để bản thân lại một lần nữa nghe được những từ ngữ kinh khủng chết người không thôi, giám đốc gắng gượng hai chân muốn quỳ, lập tức bảo người đem đồ ăn đặt lên bàn, đồ ăn không chỉ có những món mà Hạ Thiên Tịch gọi, còn có mấy món Úc Trục Thiên thích, một bàn tràn đầy, một khoảng trống nhỏ cũng không có.
Úc Trục Thiên cong cong khóe môi không nói chuyện, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt càng thêm đáng yêu.
Nhìn thần sắc Úc Trục Thiên, Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, thật sự là không rõ Úc Trục Thiên này đầu có bệnh hay không?
Không để ý tới Úc Trục Thiên nữa, nhìn một bàn để đầy thức ăn, Hạ Thiên Tịch liếc nhìn Úc Trục Thiên một cái không nói gì liền bắt đầu ăn, y trước tiên lấy một cái bát sạch sẽ lựa chọn một ít thức ăn nhẹ, là đồ ăn cố ý gọi cho tiểu Bình Quả, đem rau xanh đều chọn ra để lại một mâm thịt, đem Tiểu Bình Quả đặt ở cái ghế bên cạnh người thân mật sờ sờ đầu tiểu Bình Quả, đem mâm thịt đầy ắp đặt trước mặt tiểu Bình Quả nói: "Con trai, ăn đi!"
Hạ Thiên Tịch có đôi khi cảm thấy chơi rất vui, cứ như vậy gọi tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả dùng đầu thân mật cọ cọ ngón tayHạ Thiên Tịch, lập tức lúc lắc cái đuôi bắt đầu ăn.
Hầu hạ xong tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch cũng bắt đầu ăn.
Úc Trục Thiên nhìn tiểu Bình Quả ăn đến vui vẻ, nhớ tới Hạ Thiên Tịch nói chỗ ngồi này có người, không nghĩ tới cư nhiên là một con súc sinh, y cư nhiên còn gọi một con súc sinh là con trai, Úc Trục Thiên nhíu mày....
"Nó chỉ là một con súc sinh, ngươi làm như vậy quá không đúng mực, chẳng lẽ không có ai dạy bảo ngươi sao?"
Mẹ kiếp! Còn có để người ăn nữa không? Ngươi CMN đầu bị bệnh à!
Hạ Thiên Tịch nhịn xuống xúc động muốn ném đôi đũa trên tay vào mặt Úc Trục Thiên, nhăn mày ngẩng đầu nhìn Úc Trục Thiên lạnh lùng nói: "Úc gia chủ, chẳng lẽ người không cảm thấy ngươi quản quá rộng sao?"
Bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, ngươi là đầu có bệnh đi? Việc gì phải đi quản người khác như vậy!
Nhìn Hạ Thiên Tịch lạnh sắc mặt, Úc Trục Thiên nhíu mi một chút, hắn tuy rất thích Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn cũng không muốn cho Hạ Thiên Tịch ngỗ nghịch mình, loại cảm giác này thật giống như là hắn muốn giáo huấn con trai, lại bị con trai chống đối ngỗ nghịch, khiến hắn phi thường không thoải mái.
"Chẳng lẽ đây là phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi, để ngươi đối với người khác đều vô lễ như vậy?" thanh âm trầm thấp của Úc Trục Thiên đã mang theo giận giữ.
Hạ Thiên Tịch bang một tiếng đặt đôi đũa lên bàn, sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống, gợi lên khó môi như không cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn Úc Trục Thiên, ngữ điệu bình thản mà lạnh lẽo nói: "Úc gia chủ, chúng ta không thân cũng chẳng quen, phụ thân ta dạy dỗ ta như nào còn không đến lượt ngươi tới phê bình đi!"
Hàn khí trong mắtHạ Thiên Tịch thẳng tắp bức người, đây là lần đầu tiên y tức giận như vậy, bởi vì y ghét nhất người khác phê bình phụ thân y.
Có thể nói, Hạ Thanh hiện tại chính là nghịch lân của y, ai dám phê bình phụ thân y, là ai y cũng dám liều mạng.
"Ta không phải ý tứ này." Úc Trục Thiên nhíu mày tức giận nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Xin lỗi, ta..." hắn cũng không phải muốn nói phụ thân y dạy y không tốt, cũng không muốn nói Hạ Thanh không đúng, chẳng qua hắn lần đầu tiên dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy cũng người giao lưu, không chỉ không thích ứng, ngược lại liền biến khéo thành vụng.
Đối với Úc Trục Thiên, chỉ cần hắn ngoắc ngón tay, muốn khen hắn, liếm gót chân hắn, không nói ngoa cũng hàng nghìn hàng vạn, một ngày một cái không hết, được người khác khen tặng đã thành thói quen, hắn lần đầu tiên gặp được Hạ Thiên Tịch như vậy, muốn tự mình đi khen tặng y, tự nhiên liền không thích ứng.
"Úc gia chủ." Hạ Thiên Tịch trực tiếp ngắt lời Úc Trục Thiên nói, khóe môi nhếch lên nói thẳng không cố kỵ hỏi: "Ngươi là muốn dụ ta?"
Y không cho rằng, y và Úc Trục Thiên lần đầu tiên gặp mặt, Úc Trục Thiên liền ôn hòa như vậy với y, hạ mình dỗ y.
Trừ khi, Úc Trục Thiên coi trọng y.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.