Chương 17: Thế Khó Xử
Lục Nguyệt
18/06/2021
Thái Hậu cùng Hoàng đế nghe xong những lời của Ôn Ý thì đều có chút sững sờ, không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn Ôn Ý. Hoàng đế khẽ gật đầu, nói: “Ân, Nếu Lạc Y đã có lòng vậy thì con hãy ở lại bên cạnh Hoàng tổ mẫu, trấn an lão nhân gia người đi.”
Lạc Phàm thấy Hoàng đế mở miệng tán thưởng Ôn Ý, trong lòng rất là ghen ghét, đồng thời cũng cảm thấy vị tỷ tỷ lỗ mãng bá đạo ngày xưa đã thay đổi rất nhiều. Nếu ngày trước đụng phải những chuyện thế này, nàng chỉ biết sợ hãi trốn tránh, sẽ không chủ động xin ở lại. Xem ra, nàng ta nhất định muốn ở trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng Thượng biểu hiện một phen. Nghĩ đến này, nàng liền nói: “Vậy, thần thiếp cũng ở lại cùng Thái Hậu nương nương.”
Tống Vân Khiêm thấy hai người đều không đi, hắn tự nhiên cũng không thể đi. Huống hồ, quan hệ của hắn cùng Trấn Xa Vương gia cũng rất tốt. Hiện nay lại xảy ra chuyện như vậy, giờ phút này ở lại cùng hắn cũng có thể giúp hắn ổn định tinh thần, bèn nói: “Vậy cũng được. Nếu đều không đi, thì đều ở lại nơi này giúp hoàng tẩu duy trì về mặt tinh thần vậy.”
Trong phòng sinh, những tiếng la của Trấn Xa Vương phi không ngừng truyền ra tới. Ôn Ý âm thầm nắm chặt tay, trong lòng nôn nóng, rất muốn chạy vào xem tình hình thế nào. Nhưng nàng biết Thái Hậu sẽ không chấp thuận, nên nàng chỉ biết lo lắng mà đứng tại chỗ, nàng nắm lấy tay Thái Hậu cũng nắm hơi chặt một chút. Thái Hậu thấy đau, nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy biểu tình của nàng lo âu, không giống như là giả vờ, thầm nghĩ: "Đứa trẻ này xem ra thực sự là người trạch tâm nhân hậu a." Trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm với Ôn Ý.
Lam ngự y sắc mặt trắng bệch đi ra, chạy tới trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng đế, thần sắc ngưng trọng nói: “Trấn Xa Vương phi ngất xỉu, trợ sản dược đã rót hết, lại không có một chút tác dụng nào. Vi thần… bó tay không có biện pháp nào!”
Thái Hậu hít ngược một hơi khí lạnh, mà Trấn Xa Vương gia bên kia đã giống như kẻ điên vọt vào, Thái Hậu vội vàng phân phó người ngăn lại, chỉ là làm sao còn có thể ngăn được? Trong phòng sinh huyết tinh u ám, tràn ngập một loại hơi thở đồi bại tử vong, Dung Phi ngồi ở đầu giường, không ngừng xoa người cho Trấn Xa Vương phi. Nhấn giữa mày, xoa huyệt Thái Dương, sau đó đánh nhẹ lên gương mặt của Trấn Xa Vương phi, nước mắt đã rơi xuống, trong miệng hô: “Diệp Nhi, con kiên trì một chút, không thể ngủ a, mau tỉnh lại, đứa trẻ sắp sinh ra tới rồi, kiên trì một chút…”
Mà môi Trấn Xa Vương phi lúc này đen nhánh, sắc mặt trắng như tờ giấy Tuyên Thành, tóc mai hỗn loạn. Dù cho đã là thời tiết cuối mùa thu đầu mùa đông, một thân nàng vẫn đầy mồ hôi, tóc mai rối bời dính cả ở trán, giống như mới được vớt từ dưới sông lên vậy. Hơi thở của nàng mỏng manh, đôi mắt khép hờ, mà lúc này nàng gần như không có một chút phản ứng nào.
Trấn Xa Vương gia chạy tới bên người nàng, ôm lấy nàng, môi run run nói: “Diệp Nhi, nàng có nghe được thanh âm của vi phu không? Nàng mau tỉnh dậy. Có ta ở đây, nàng không phải sợ, không phải sợ. Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng…” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của hắn mang theo áp lực nức nở. Người nằm ở trên giường chính là thê tử của hắn. Lòng hắn tràn đầy vui mừng chờ mong sinh mệnh mới ra đời, lại không thể ngờ được đứa trẻ này sẽ chặt đứt sinh mệnh của nữ nhân mà hắn chân thành trao tình cảm.
Có lẽ là phu thê đồng tâm, Trấn Xa Vương phi nghe được tiếng la của trượng phu, dần dần khôi phục thần trí, nàng khó khăn mở hai mắt, hơi thở mong manh mà gọi một tiếng: “Vương gia…”
Nàng vừa tỉnh lại, lập tức liền có ngự y tiến lên rót canh sâm. Trấn Xa Vương phi mở to mắt, nhìn Trấn Xa Vương gia, ánh mắt mang theo sự luyến tiếc không muốn rời xa, còn có sự đau đớn khôn cùng. Sau khi dùng canh sâm, Trấn Xa Vương phi tựa hồ đã khôi phục một ít sức lực, nàng nắm lấy tay Trấn Xa Vương gia, đứt quãng nói: “Thiếp... sợ là không được… Chàng hứa với thiếp... không cần quá đau lòng vì thiếp… không sao đâu…”
“Ta không cho phép nàng nói những lời đó, nàng không được nói nữa, giữ chút sức lực!” Hắn cúi đầu xuống, hôn lên trán Trấn Xa Vương phi, sau đó giận dữ nói với cái bụng phồng lên của nàng: “Ngươi còn không mau ra đây! Không lẽ ngươi muốn hại chết mẫu thân của ngươi! Ra đây!”
Trấn Xa Vương phi suy yếu mà lắc đầu: “Chàng đừng mắng nó. Đứa trẻ này so với thiếp còn phải chịu thống khổ gấp mấy lần…!” Mẫu tử liền tâm, Trấn Xa Vương phi không thương tâm vì bản thân, chỉ đau lòng vì đứa trẻ trong bụng không có cách nào đến được thế giới này.
Dung Phi rốt cuộc cũng lo lắng cho nhi tử. Nam nhân tiến vào phòng sinh, chính là điều cấm kỵ từ xưa đến nay. Nàng tiến lên kéo Trấn Xa Vương gia, khuyên: “Kế nhi, con đi ra ngoài trước, con không thể ở lại nơi này.”
Trấn Xa Vương gia sao có thể nguyện ý đi ra ngoài? Mắt thấy nương tử của mình ở chỗ này nhận hết tra tấn, sinh tử chưa rõ, hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài thì còn là con người sao? Vậy nên có như thế nào hắn cũng không muốn đi.
Nhưng sau đó ngự y tiến lên nói với Trấn Xa Vương gia: “Vương gia, vi thần có việc muốn nói cùng người một chút.”
Trấn Xa Vương gia nghe vậy, trong lòng suy đoán hẳn là nói tình hình của Diệp Nhi, hắn liền cúi người nói với Vương phi: “Ta đi ra ngoài một chút, sẽ trở về bên cạnh nàng nhanh thôi!”
Trấn Xa Vương phi đau đến nỗi nói không ra lời, khuôn mặt hơi vặn vẹo, chớp chớp mắt, xem như đồng ý.
Trấn Xa Vương gia cùng ngự y đi ra ngoài. Thái Hậu cùng hoàng đế cũng xông tới, dò hỏi tình hình bên trong.
Ngự y nói: “Bởi vì Vương phi thân trúng kịch độc, loại độc này hiện giờ vẫn chưa độc tới tim phổi nên vi thần muốn phong bế huyệt vị của Vương phi, phòng ngừa độc tố tiếp tục lan tràn…”
“Vậy bổn vương lệnh ngươi lập tức phong bế huyệt vị cho nàng!” Trấn Xa Vương gia không đợi ngự y nói xong, đã lập tức ra lệnh. Nếu làm như vậy có thể cho Diệp Nhi một cơ hội sống, hắn đương nhiên là muốn lập tức thực hiện.
Lạc Phàm thấy Hoàng đế mở miệng tán thưởng Ôn Ý, trong lòng rất là ghen ghét, đồng thời cũng cảm thấy vị tỷ tỷ lỗ mãng bá đạo ngày xưa đã thay đổi rất nhiều. Nếu ngày trước đụng phải những chuyện thế này, nàng chỉ biết sợ hãi trốn tránh, sẽ không chủ động xin ở lại. Xem ra, nàng ta nhất định muốn ở trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng Thượng biểu hiện một phen. Nghĩ đến này, nàng liền nói: “Vậy, thần thiếp cũng ở lại cùng Thái Hậu nương nương.”
Tống Vân Khiêm thấy hai người đều không đi, hắn tự nhiên cũng không thể đi. Huống hồ, quan hệ của hắn cùng Trấn Xa Vương gia cũng rất tốt. Hiện nay lại xảy ra chuyện như vậy, giờ phút này ở lại cùng hắn cũng có thể giúp hắn ổn định tinh thần, bèn nói: “Vậy cũng được. Nếu đều không đi, thì đều ở lại nơi này giúp hoàng tẩu duy trì về mặt tinh thần vậy.”
Trong phòng sinh, những tiếng la của Trấn Xa Vương phi không ngừng truyền ra tới. Ôn Ý âm thầm nắm chặt tay, trong lòng nôn nóng, rất muốn chạy vào xem tình hình thế nào. Nhưng nàng biết Thái Hậu sẽ không chấp thuận, nên nàng chỉ biết lo lắng mà đứng tại chỗ, nàng nắm lấy tay Thái Hậu cũng nắm hơi chặt một chút. Thái Hậu thấy đau, nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy biểu tình của nàng lo âu, không giống như là giả vờ, thầm nghĩ: "Đứa trẻ này xem ra thực sự là người trạch tâm nhân hậu a." Trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm với Ôn Ý.
Lam ngự y sắc mặt trắng bệch đi ra, chạy tới trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng đế, thần sắc ngưng trọng nói: “Trấn Xa Vương phi ngất xỉu, trợ sản dược đã rót hết, lại không có một chút tác dụng nào. Vi thần… bó tay không có biện pháp nào!”
Thái Hậu hít ngược một hơi khí lạnh, mà Trấn Xa Vương gia bên kia đã giống như kẻ điên vọt vào, Thái Hậu vội vàng phân phó người ngăn lại, chỉ là làm sao còn có thể ngăn được? Trong phòng sinh huyết tinh u ám, tràn ngập một loại hơi thở đồi bại tử vong, Dung Phi ngồi ở đầu giường, không ngừng xoa người cho Trấn Xa Vương phi. Nhấn giữa mày, xoa huyệt Thái Dương, sau đó đánh nhẹ lên gương mặt của Trấn Xa Vương phi, nước mắt đã rơi xuống, trong miệng hô: “Diệp Nhi, con kiên trì một chút, không thể ngủ a, mau tỉnh lại, đứa trẻ sắp sinh ra tới rồi, kiên trì một chút…”
Mà môi Trấn Xa Vương phi lúc này đen nhánh, sắc mặt trắng như tờ giấy Tuyên Thành, tóc mai hỗn loạn. Dù cho đã là thời tiết cuối mùa thu đầu mùa đông, một thân nàng vẫn đầy mồ hôi, tóc mai rối bời dính cả ở trán, giống như mới được vớt từ dưới sông lên vậy. Hơi thở của nàng mỏng manh, đôi mắt khép hờ, mà lúc này nàng gần như không có một chút phản ứng nào.
Trấn Xa Vương gia chạy tới bên người nàng, ôm lấy nàng, môi run run nói: “Diệp Nhi, nàng có nghe được thanh âm của vi phu không? Nàng mau tỉnh dậy. Có ta ở đây, nàng không phải sợ, không phải sợ. Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng…” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của hắn mang theo áp lực nức nở. Người nằm ở trên giường chính là thê tử của hắn. Lòng hắn tràn đầy vui mừng chờ mong sinh mệnh mới ra đời, lại không thể ngờ được đứa trẻ này sẽ chặt đứt sinh mệnh của nữ nhân mà hắn chân thành trao tình cảm.
Có lẽ là phu thê đồng tâm, Trấn Xa Vương phi nghe được tiếng la của trượng phu, dần dần khôi phục thần trí, nàng khó khăn mở hai mắt, hơi thở mong manh mà gọi một tiếng: “Vương gia…”
Nàng vừa tỉnh lại, lập tức liền có ngự y tiến lên rót canh sâm. Trấn Xa Vương phi mở to mắt, nhìn Trấn Xa Vương gia, ánh mắt mang theo sự luyến tiếc không muốn rời xa, còn có sự đau đớn khôn cùng. Sau khi dùng canh sâm, Trấn Xa Vương phi tựa hồ đã khôi phục một ít sức lực, nàng nắm lấy tay Trấn Xa Vương gia, đứt quãng nói: “Thiếp... sợ là không được… Chàng hứa với thiếp... không cần quá đau lòng vì thiếp… không sao đâu…”
“Ta không cho phép nàng nói những lời đó, nàng không được nói nữa, giữ chút sức lực!” Hắn cúi đầu xuống, hôn lên trán Trấn Xa Vương phi, sau đó giận dữ nói với cái bụng phồng lên của nàng: “Ngươi còn không mau ra đây! Không lẽ ngươi muốn hại chết mẫu thân của ngươi! Ra đây!”
Trấn Xa Vương phi suy yếu mà lắc đầu: “Chàng đừng mắng nó. Đứa trẻ này so với thiếp còn phải chịu thống khổ gấp mấy lần…!” Mẫu tử liền tâm, Trấn Xa Vương phi không thương tâm vì bản thân, chỉ đau lòng vì đứa trẻ trong bụng không có cách nào đến được thế giới này.
Dung Phi rốt cuộc cũng lo lắng cho nhi tử. Nam nhân tiến vào phòng sinh, chính là điều cấm kỵ từ xưa đến nay. Nàng tiến lên kéo Trấn Xa Vương gia, khuyên: “Kế nhi, con đi ra ngoài trước, con không thể ở lại nơi này.”
Trấn Xa Vương gia sao có thể nguyện ý đi ra ngoài? Mắt thấy nương tử của mình ở chỗ này nhận hết tra tấn, sinh tử chưa rõ, hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài thì còn là con người sao? Vậy nên có như thế nào hắn cũng không muốn đi.
Nhưng sau đó ngự y tiến lên nói với Trấn Xa Vương gia: “Vương gia, vi thần có việc muốn nói cùng người một chút.”
Trấn Xa Vương gia nghe vậy, trong lòng suy đoán hẳn là nói tình hình của Diệp Nhi, hắn liền cúi người nói với Vương phi: “Ta đi ra ngoài một chút, sẽ trở về bên cạnh nàng nhanh thôi!”
Trấn Xa Vương phi đau đến nỗi nói không ra lời, khuôn mặt hơi vặn vẹo, chớp chớp mắt, xem như đồng ý.
Trấn Xa Vương gia cùng ngự y đi ra ngoài. Thái Hậu cùng hoàng đế cũng xông tới, dò hỏi tình hình bên trong.
Ngự y nói: “Bởi vì Vương phi thân trúng kịch độc, loại độc này hiện giờ vẫn chưa độc tới tim phổi nên vi thần muốn phong bế huyệt vị của Vương phi, phòng ngừa độc tố tiếp tục lan tràn…”
“Vậy bổn vương lệnh ngươi lập tức phong bế huyệt vị cho nàng!” Trấn Xa Vương gia không đợi ngự y nói xong, đã lập tức ra lệnh. Nếu làm như vậy có thể cho Diệp Nhi một cơ hội sống, hắn đương nhiên là muốn lập tức thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.