Chương 12: Chương 12
SISIMO
24/10/2016
Thái độ của Lục Viễn bỗng nhiên trở nên rất đoan chính, khiến cho Lục Ninh không có biện pháp cũng chỉ có thể nghiêm túc theo, Bình đài cho tuyển thủ bọn họ phòng luyện ca đặc biệt, cũng tìm giáo viên chuyên nghiệp đến chỉ đạo, Lục Ninh phát hiện mỗi lần chỉ cần y và Lục Viễn xuất hiện các tuyển thủ khác liền tránh đi, đương nhiên, tốt một chút sẽ cười cười với bọn họ, xấu một chút thì có lẽ còn có một hai cái xem thường.
Nhóm tuyển thủ lúc này không giống tuyển thủ sau khi tuyển tú, không nhiều tâm tư như vậy, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là còn chưa chân chính đi vào trong giới giải trí, đối với cảm xúc đương nhiên không giống như những người trong giới giỏi về che dấu, thậm chí bởi vì tuổi còn nhỏ, ngay cả tâm ghen tị cũng biểu hiện rất rõ ràng.
Khác biệt đãi ngộ của Bình đài đối Lục Ninh cùng Lục Viễn khiến cho những người khác không muốn cùng bọn họ đứng cùng một nơi, thật giống như trong trường học, học sinh học tập tốt nhất thường thường có rất ít bạn bè chân chính, học bá luôn tịch mịch, có một từ kêu “cao xử bất thắng hàn(1)”, hơn nữa diện mạo Lục Ninh cùng Lục Viễn rất vượt trội, bản thân cũng không phải chỉ có lực tương tác bề ngoài.
Lục Ninh căn bản không thèm để ý cái này, ngẫu nhiên có tuyển thủ yếu ớt nói vài câu vui đùa một chút cũng không buồn cười, y cảm thấy căn bản không có gì, kiếp trước y đã thấy nhiều hơn, lúc vừa mới nổi tiếng còn nghiêm trọng hơn hiện tại, hiện tại này đó chẳng qua là trò trẻ con mà thôi.
Đối với Lục Viễn? Lục Ninh cảm thấy hắn căn bản sẽ không đem những người này đặt trong mắt… Nếu không phải Đan Linh Vi thông qua thủ đoạn bất chính cạnh tranh áp hắn một đầu, phỏng chừng Lục Viễn căn bản là sẽ không để mắt nhìn cô.
Quy tắc trận đấu mười sáu vào mười lăm, mười lăm vào mười bốn hoàn toàn không giống tuần trước, mỗi trận chỉ loại đi một người, mười sáu người được chia làm hai tổ tiến hành thi đấu, tổ A cùng tổ B, sau đó rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu của tổ mình, so le lên sân khấu ca hát, số một tổ A cùng số một tổ B làm một tổ, mỗi tổ hát xong bốn vị giám khảo đồng thời tiến hành chấm điểm, chờ toàn bộ mười sáu tuyển thủ hát xong, đội viên tổ có tổng điểm cao toàn bộ thăng cấp, người có điểm thấp nhất trong đội có tổng điểm thấp hơn sẽ bị loại.
Mà bắt đầu từ tuần này, mỗi tuyển thủ rốt cuộc có thể hát trọn toàn bộ ca khúc, vì người càng đi càng ít, đương nhiên thời gian cho mỗi tuyển thủ cũng càng nhiều.
Trận đấu mười lăm vào mười bốn ngày hôm sau chia làm ba tổ ABC, quy tắc hoàn toàn giống một ngày trước, hai tổ tổng điểm cao trực tiếp thăng cấp, người điểm thấp nhất trong tổ còn lại bị loại.
Lần này, những tuyển thủ rút đến một tổ cùng Lục Ninh Lục Viễn ít nhiều trên mặt đều lộ ra một ít mỉm cười, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hai người này chính là lợi khí(2) để giành điểm của tổ bọn họ.
Phòng chờ của tổ A cùng tổ B là tách riêng, lúc này Lục Ninh Lục Viễn là tổ B, mà vị trí lên biểu diễn là thứ bảy, vị thứ bảy của tổ A hoàn toàn không biết đối thủ của mình là ai, thuận thuận lợi lợi hát xong mới nhìn đến Lục Ninh Lục Viễn lên sân đấu.
Thanh âm đàn piano chảy qua như nước, một ngọn đèn chiếu vào trên người Lục Viễn đang đánh đàn piano.
Trên thực tế ba ngày trước Lục Ninh mới biết Lục Viễn biết chơi đàn piano, tuy rằng hắn nói đã rất nhiều năm không chơi, nhưng là tổ hợp quỷ hút máu cùng với loại nhạc cụ như đàn piano này —— khụ, có lẽ đây là ấn tượng trước kia của Lục Ninh…
Lục Viễn tương đối giỏi đàn piano, thậm chí còn biết một chút violin, Lục Ninh chơi đàn guitar, còn có thể chơi một chút kèn harmonica cùng trống, so với đàn piano cùng đàn violin, luôn có chút cảm giác không quá cao đoan.
Đây là lần đầu tiên bọn họ mặc chính trang lên sân khấu, hiện tại Bình đài đã cung cấp quần áo cho bọn họ, đương nhiên đều là đến từ nhà tài trợ chính, bộ đồ trên người hai bọn họ này đến từ một nhãn hiệu trang phục nam nổi tiếng, thiết kế cực kỳ ngắn gọn tu thân, trong mười sáu vị tuyển thủ có hai người kỳ thật cũng không phải rất béo, nhưng khi mặc loại quần áo này vào lại cảm giác quá mức buộc chặt, chỉ có Lục Ninh cùng Lục Viễn mặc vô cùng phục tùng thích hợp.
Lục Viễn chơi đàn piano giống như hoàng tử chân chính.
[Dễ nghe], bài hát này vốn được hát bởi một nữ ca sĩ nổi tiếng, thanh âm của cô nhu uyển ngọt ngào, nghe vô cùng cảm động động lòng người, Lục Ninh cần hát lại là một loại cảm giác khác.
Âm điệu của nữ ca sĩ vốn cao hơn so với nam ca sĩ một chút, Lục Ninh lại không hề giáng âm, dùng giai điệu ban đầu, hiển nhiên đã đem ca khúc vốn có độ khó khăn không phải rất cao làm khó lên nhiều.
Tại dạng âm điệu có thể nói là khá cao này, thế nhưng bọn họ có thể hát được như thanh tuyền nước chảy, tự nhiên uyển chuyển như vậy.
Đồng dạng là tình ca, [Ký ức độc nhất vô nhị] là thành khẩn trắng ra, [Bù nhìn] là thản nhiên bi thương, mà [Dễ nghe] hoàn toàn thâm tình chân thành, si tâm bất hối.
“Những lời ngươi nói luôn luôn dễ nghe…”
Do hai thiếu niên thanh xuân non nớt hát, tự dưng làm cho người ta nhớ tới cái tuổi tin tưởng tình yêu, nhớ tới mối tình đầu yêu thuần túy lại hơn phân nửa không có kết quả, tình cảm thâm tình lại ngây ngô này được bọn họ biểu hiện thật tinh tế.
Nguyên bản [Dễ nghe] cũng không phải ca khúc có cảm giác như vậy, nhưng được bọn họ hát thanh triệt đơn giản sạch sẽ, một câu lại một câu, không có nhu hòa thấp tố, chỉ còn lại tiếng ca thông thấu như thủy tinh cùng với nhạc đệm piano đơn giản, trực tiếp róc rách chảy vào đáy lòng người.
Thẳng đến hiện tại mới thôi, không có ca khúc nào của bọn họ làm cho người ta thất vọng, ở trong một đám tuyển thủ trổ hết tài năng cũng không kỳ quái.
Trước khi hai người biểu diễn, tổ B đã kém tổ A 7 điểm, vốn tổ A đã vui mừng cho rằng bọn họ thắng chắc rồi, nhưng khi Lục Ninh Lục Viễn hát xong, lòng của bọn họ liền trầm xuống.
Quả nhiên, đối thủ của bọn họ, một vị thiếu nữ mười tám tuổi chỉ được 85 điểm, điểm như thế kỳ thật cũng không tính quá thấp, nhưng là Lục Ninh cùng Lục Viễn trực tiếp được 95 điểm! Điểm cao nhất toàn trường!
Tạ Nhược Gia trực tiếp cho bọn họ tròn 25 điểm, ba vị khác Viên Cẩm cho 24 điểm, Nghê Phỉ Lâm cùng Hà Văn yêu cầu cao hơn một ít, nhưng cũng cho 23 điểm.
Toàn bộ tuyển thủ tổ B đều ôm nhau hoan hô, bọn họ vốn cho là tổ mình nhất định phải thua, nào biết chỉ là một tràng, đã có thể đuổi trở về, còn vượt quá đối phương ba điểm!
Đến cuối cùng chấm dứt, tổ B thắng hiểm tổ A, không thể không nói thắng lợi của bọn họ hoàn toàn là do hai người Lục Ninh Lục Viễn mang đến, trải qua một hồi như vậy, cảm giác khẩn trương giữa các tuyển thủ lúc trước được giảm bớt rất nhiều, nhất là những tuyển thủ hôm nay được phân cùng một tổ, ngay cả Lục Ninh Lục Viễn lúc trước bị cô lập như vậy cũng được một tuyển thủ mời uống trà sữa.
Trên diễn đàn thảo luận lại nhấc lên một phen triều cường, rất nhiều người thảo luận tiêu chuẩn đàn piano của Lục Viễn, cũng có người đề cập Lục Ninh ở trong [Ký ức độc nhất vô nhị] chơi guitar, rốt cục có người bắt đầu lật lại tiểu sử của bọn họ.
Internet là một nơi gần như không có bí mật, tuy rằng còn chưa thịnh hành giống vài năm sau, nhưng đã có ảnh hưởng tương đối lớn, rất nhanh gia thế Lục Viễn đã bị lật ra, tuổi còn nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ sau đó được thu dưỡng cái gì thắng được khá nhiều đồng tình, hơn nữa Lục Viễn còn là học bá khiến người khiếp sợ, từ khi bắt đầu đến trường sẽ không rơi xuống khỏi cái ghế vị trí thứ nhất, thân phận Lục Ninh cũng bị đào ra, câu chuyện xưa bị điểm tô đẹp đến cái gì mà anh trai sớm đã mất liên lạc với em trai, về nước tìm thân, tâm linh cảm ứng của song sinh làm cho bọn họ gặp nhau vô cùng thần kỳ trong trận động đất…
Cố sự gần như truyền kỳ đương nhiên có Chung Du Bạch ở phía sau trợ giúp, hắn thậm chí vì Lục Ninh mà làm ra một quá khứ cực kỳ đáng giá đồng tình, y sống ở nước ngoài quả thật cũng không tính là tốt, đứa nhỏ đi theo cha thường thường còn bất hạnh hơn so với đứa nhỏ theo mẹ, nếu y thực sự hạnh phúc, cũng sẽ không mười bảy tuổi một thân một mình về nước tìm người thân.
Lục Ninh lần đầu tiên nhìn cố sự này, chính mình cũng nhanh bị cảm động… Con mẹ nó tiêu chuẩn biên cố sự của Chung Du Bạch thật sự là cao a!
Hai thiếu niên xuất sắc tuấn mỹ, bản thân giỏi giang như vậy, lại là xuất thân rễ cỏ(3) khiến quần chúng dễ dàng tiếp nhận nhất, cũng làm cho đông đảo fan nữ đối với bọn họ tràn ngập ảo tưởng cùng chờ mong.
Đến trận đấu mười lăm vào mười bốn ngày hôm sau lại nhấc lên một đợt rating đỉnh cao.
Trận này Lục Ninh cùng Lục Viễn lại hát một ca khúc tiếng Anh – [Shape of my heart], so với bọn họ, những tuyển thủ khác tuy rằng cũng có hát ca khúc tiếng Anh, nhưng vô luận là phát âm Anh văn hay là giọng hát, cùng bọn họ so sánh đều là thua chị kém em.
Bài hát này vốn là phiên khúc cuối của một bộ phim, giống như bộ phim kia trong âm lãnh mang theo sắc điệu tươi đẹp làm cho người ta cảm động đến lúc mỉm cười cũng mang theo bi thương, bài hát này cũng là như thế, ca khúc giống như cô tịch băng lãnh, lại cố tình mang theo ấm áp cảm động lòng người nào đó, sẽ không làm người ta rơi lệ, lại làm người ta cảm thấy ngực chua xót.
Có rất ít người sẽ hát bài hát này, bởi vì nó quá khó khăn.
Không phải nó ca khúc khó khăn cao hoặc là có bao nhiêu kỹ xảo ở bên trong, mà là nội dung của nó quá khó hát.
Mở màn khi âm nhạc chưa vang lên, chỉ có tiếng kèn harmonica du dương mảnh khảnh quanh quẩn, Lục Ninh thổi kèn harmonica lông mi khẽ run, lần đầu tiên, do Lục Viễn mở miệng trước. Bài hát này vốn có một loại lực lượng lay động tâm linh, thời điểm Lục Ninh chọn nó từng rất do dự, Lục Viễn lại đặc biệt thích bài hát này, thích đến kiên trì muốn hát.
Vì thế, bọn họ hát, có lẽ còn chưa đủ hoàn mỹ, lại hát được Nghê Phỉ Lâm khóe mắt ửng đỏ, ngược lại Tạ Nhược Gia chính là cảm động mà thôi.
Ý vị trong đó, không phải người mọi người có thể tiếp xúc.
Lục Ninh cảm thấy bọn họ hát còn chưa đủ hoàn mỹ, so với mấy trận trước, bài hát này cho y cảm thấy thật sự quá khó khăn, Lục Viễn cũng là như thế, sau khi hai người hát xong, trầm mặc thật lâu.
Nhưng bọn họ đã cố hết sức hát đến tốt nhất rồi, có thể cho dù là bọn họ hết toàn lực, so sánh bài hát này với ý cảnh, lại như cũ có vẻ quá mức non nớt trúc trắc, lúc này đây, Nghê Phỉ Lâm cho bọn họ điểm tối đa, [Shape of my heart], 97 điểm, cao hơn so với ngày hôm qua, Hà Văn không đánh giá bài hát này, mà là trực tiếp dùng 24 điểm trả lời.
Kỳ thật, hắn cũng cho rằng Lục Ninh Lục Viễn bài hát này hát cũng không hoàn mỹ, nhưng so với bất kỳ một ca khúc dĩ vãng đều cảm động hắn, có lẽ là bởi vì trình tự bài hát này rất phong phú, cho dù là bọn họ chỉ biểu hiện ra một phần trong đó, nhưng vậy cũng là đủ rồi.
Shape of my heart, có ai biết hình dạng của lòng ta đâu.
Tối hôm đó, Lục Ninh cùng Lục Viễn đến phòng luyện ca không có một bóng người, Lục Viễn đánh piano, hai người luôn hát bài hát này, hát đến yết hầu khàn khàn, sau đó mới thoả mãn giẫm lên ánh trăng đêm trở lại phòng nghỉ, trợ lý nhỏ đáng thương cũng chỉ có thể theo bọn họ đến muộn như vậy.
Một bóng đen chợt lóe lên chỗ gấp khúc rẽ hành lang, Nam Cung Phỉ oán hận dậm chân, nhìn trợ lý nhỏ luôn luôn đi theo bên cạnh hai người, chỉ phải bất đắc dĩ xoay người rời đi, chờ bọn họ trở lại chỗ ở, cách vách đối diện đều có những tuyển thủ khác, vạn nhất làm ra điểm động tĩnh là không thể được, nàng lại không có biện pháp xuống tay.
Thỏ khôn đào ba hang, con thỏ kia xuất quỷ nhập thần bắt không được, hai tên này lại không bao giờ đi riêng, thật sự là rất đáng ghét!
Không thể không nói, Nam Cung tiểu thư thật sự là quá mức tự tin, cho dù bọn họ đi lẻ, cho dù là Hư Không đạo trưởng thanh danh bên ngoài cũng ăn thiệt trên tay bọn họ, nàng lại nghĩ có thể một người đối phó bọn họ, không thể không nói đây thật đúng là nghé con không sợ cọp.
Mà sau khi trận đấu mười lăm vào mười bốn chấm dứt, chủ đề về Lục Ninh cùng Lục Viễn lại lên một bậc thang, không thể nghi ngờ cũng là bởi vì khúc [Shape of my heart] này, bọn họ chọn ca khúc rất có dũng khí, bài hát này được đăng thành một video trên web, bao gồm một ca khúc tiếng Anh khác [Beautiful World], lập tức gợi ra hưởng ứng tương đối lớn, rất nhiều người đều ở phía dưới bình luận nói phát âm rất bản thổ, căn bản nghe không ra là người nước ngoài hát, thậm chí bị lấy ra so sánh cùng rất nhiều ca sĩ nước ngoài hát hai bài hát này.
Trong bóng đêm, ánh sáng trên màn ảnh máy tính chiếu vào trên mặt Chung Du Bạch, hắn ngậm điếu thuốc lá dài nhỏ, chậm rãi cười cười, tươi cười đắc ý dưới ánh sáng âm u có vẻ mười phần cổ quái, thổi thổi một cái mấy sợi tóc rủ xuống trán, trên màn ảnh máy tính của hắn, tên người sử dụng đang trong trạng thái đăng nhập chính là ID đã truyền video kia.
Tiếp sau đó, hắn đăng xuất diễn đàn Lục Quỳ, nghĩ nghĩ lại dùng tài khoản giáp thứ bảy, tiếp tục đi yêu sách nội tình bôi nhọ Đan Linh Vi Đan tiểu thư một phen, ai~, kỳ thật cũng không tính bôi đen nha, hắn chẳng qua chỉ nói sự thật bỏ thêm một chút nguyên liệu mà thôi, càng kình bạo mọi người càng thích nghe không phải sao?
Huống chi, e sợ cho thiên hạ bất loạn không phải chỉ có mình hắn, theo ID lần qua, lại là chỗ ở của Đan tiểu thư.
—— Xem ra, cô cùng bạn cùng phòng ở chung cũng không thế nào a.
.
(1) Đứng ở nơi cao thì ko tránh khỏi cái lạnh, nghĩa là
(2) Vũ khí lợi hại
(3) Xuất thân ko tốt
[Dễ nghe]
[Shape of my heart]
Nhóm tuyển thủ lúc này không giống tuyển thủ sau khi tuyển tú, không nhiều tâm tư như vậy, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là còn chưa chân chính đi vào trong giới giải trí, đối với cảm xúc đương nhiên không giống như những người trong giới giỏi về che dấu, thậm chí bởi vì tuổi còn nhỏ, ngay cả tâm ghen tị cũng biểu hiện rất rõ ràng.
Khác biệt đãi ngộ của Bình đài đối Lục Ninh cùng Lục Viễn khiến cho những người khác không muốn cùng bọn họ đứng cùng một nơi, thật giống như trong trường học, học sinh học tập tốt nhất thường thường có rất ít bạn bè chân chính, học bá luôn tịch mịch, có một từ kêu “cao xử bất thắng hàn(1)”, hơn nữa diện mạo Lục Ninh cùng Lục Viễn rất vượt trội, bản thân cũng không phải chỉ có lực tương tác bề ngoài.
Lục Ninh căn bản không thèm để ý cái này, ngẫu nhiên có tuyển thủ yếu ớt nói vài câu vui đùa một chút cũng không buồn cười, y cảm thấy căn bản không có gì, kiếp trước y đã thấy nhiều hơn, lúc vừa mới nổi tiếng còn nghiêm trọng hơn hiện tại, hiện tại này đó chẳng qua là trò trẻ con mà thôi.
Đối với Lục Viễn? Lục Ninh cảm thấy hắn căn bản sẽ không đem những người này đặt trong mắt… Nếu không phải Đan Linh Vi thông qua thủ đoạn bất chính cạnh tranh áp hắn một đầu, phỏng chừng Lục Viễn căn bản là sẽ không để mắt nhìn cô.
Quy tắc trận đấu mười sáu vào mười lăm, mười lăm vào mười bốn hoàn toàn không giống tuần trước, mỗi trận chỉ loại đi một người, mười sáu người được chia làm hai tổ tiến hành thi đấu, tổ A cùng tổ B, sau đó rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu của tổ mình, so le lên sân khấu ca hát, số một tổ A cùng số một tổ B làm một tổ, mỗi tổ hát xong bốn vị giám khảo đồng thời tiến hành chấm điểm, chờ toàn bộ mười sáu tuyển thủ hát xong, đội viên tổ có tổng điểm cao toàn bộ thăng cấp, người có điểm thấp nhất trong đội có tổng điểm thấp hơn sẽ bị loại.
Mà bắt đầu từ tuần này, mỗi tuyển thủ rốt cuộc có thể hát trọn toàn bộ ca khúc, vì người càng đi càng ít, đương nhiên thời gian cho mỗi tuyển thủ cũng càng nhiều.
Trận đấu mười lăm vào mười bốn ngày hôm sau chia làm ba tổ ABC, quy tắc hoàn toàn giống một ngày trước, hai tổ tổng điểm cao trực tiếp thăng cấp, người điểm thấp nhất trong tổ còn lại bị loại.
Lần này, những tuyển thủ rút đến một tổ cùng Lục Ninh Lục Viễn ít nhiều trên mặt đều lộ ra một ít mỉm cười, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hai người này chính là lợi khí(2) để giành điểm của tổ bọn họ.
Phòng chờ của tổ A cùng tổ B là tách riêng, lúc này Lục Ninh Lục Viễn là tổ B, mà vị trí lên biểu diễn là thứ bảy, vị thứ bảy của tổ A hoàn toàn không biết đối thủ của mình là ai, thuận thuận lợi lợi hát xong mới nhìn đến Lục Ninh Lục Viễn lên sân đấu.
Thanh âm đàn piano chảy qua như nước, một ngọn đèn chiếu vào trên người Lục Viễn đang đánh đàn piano.
Trên thực tế ba ngày trước Lục Ninh mới biết Lục Viễn biết chơi đàn piano, tuy rằng hắn nói đã rất nhiều năm không chơi, nhưng là tổ hợp quỷ hút máu cùng với loại nhạc cụ như đàn piano này —— khụ, có lẽ đây là ấn tượng trước kia của Lục Ninh…
Lục Viễn tương đối giỏi đàn piano, thậm chí còn biết một chút violin, Lục Ninh chơi đàn guitar, còn có thể chơi một chút kèn harmonica cùng trống, so với đàn piano cùng đàn violin, luôn có chút cảm giác không quá cao đoan.
Đây là lần đầu tiên bọn họ mặc chính trang lên sân khấu, hiện tại Bình đài đã cung cấp quần áo cho bọn họ, đương nhiên đều là đến từ nhà tài trợ chính, bộ đồ trên người hai bọn họ này đến từ một nhãn hiệu trang phục nam nổi tiếng, thiết kế cực kỳ ngắn gọn tu thân, trong mười sáu vị tuyển thủ có hai người kỳ thật cũng không phải rất béo, nhưng khi mặc loại quần áo này vào lại cảm giác quá mức buộc chặt, chỉ có Lục Ninh cùng Lục Viễn mặc vô cùng phục tùng thích hợp.
Lục Viễn chơi đàn piano giống như hoàng tử chân chính.
[Dễ nghe], bài hát này vốn được hát bởi một nữ ca sĩ nổi tiếng, thanh âm của cô nhu uyển ngọt ngào, nghe vô cùng cảm động động lòng người, Lục Ninh cần hát lại là một loại cảm giác khác.
Âm điệu của nữ ca sĩ vốn cao hơn so với nam ca sĩ một chút, Lục Ninh lại không hề giáng âm, dùng giai điệu ban đầu, hiển nhiên đã đem ca khúc vốn có độ khó khăn không phải rất cao làm khó lên nhiều.
Tại dạng âm điệu có thể nói là khá cao này, thế nhưng bọn họ có thể hát được như thanh tuyền nước chảy, tự nhiên uyển chuyển như vậy.
Đồng dạng là tình ca, [Ký ức độc nhất vô nhị] là thành khẩn trắng ra, [Bù nhìn] là thản nhiên bi thương, mà [Dễ nghe] hoàn toàn thâm tình chân thành, si tâm bất hối.
“Những lời ngươi nói luôn luôn dễ nghe…”
Do hai thiếu niên thanh xuân non nớt hát, tự dưng làm cho người ta nhớ tới cái tuổi tin tưởng tình yêu, nhớ tới mối tình đầu yêu thuần túy lại hơn phân nửa không có kết quả, tình cảm thâm tình lại ngây ngô này được bọn họ biểu hiện thật tinh tế.
Nguyên bản [Dễ nghe] cũng không phải ca khúc có cảm giác như vậy, nhưng được bọn họ hát thanh triệt đơn giản sạch sẽ, một câu lại một câu, không có nhu hòa thấp tố, chỉ còn lại tiếng ca thông thấu như thủy tinh cùng với nhạc đệm piano đơn giản, trực tiếp róc rách chảy vào đáy lòng người.
Thẳng đến hiện tại mới thôi, không có ca khúc nào của bọn họ làm cho người ta thất vọng, ở trong một đám tuyển thủ trổ hết tài năng cũng không kỳ quái.
Trước khi hai người biểu diễn, tổ B đã kém tổ A 7 điểm, vốn tổ A đã vui mừng cho rằng bọn họ thắng chắc rồi, nhưng khi Lục Ninh Lục Viễn hát xong, lòng của bọn họ liền trầm xuống.
Quả nhiên, đối thủ của bọn họ, một vị thiếu nữ mười tám tuổi chỉ được 85 điểm, điểm như thế kỳ thật cũng không tính quá thấp, nhưng là Lục Ninh cùng Lục Viễn trực tiếp được 95 điểm! Điểm cao nhất toàn trường!
Tạ Nhược Gia trực tiếp cho bọn họ tròn 25 điểm, ba vị khác Viên Cẩm cho 24 điểm, Nghê Phỉ Lâm cùng Hà Văn yêu cầu cao hơn một ít, nhưng cũng cho 23 điểm.
Toàn bộ tuyển thủ tổ B đều ôm nhau hoan hô, bọn họ vốn cho là tổ mình nhất định phải thua, nào biết chỉ là một tràng, đã có thể đuổi trở về, còn vượt quá đối phương ba điểm!
Đến cuối cùng chấm dứt, tổ B thắng hiểm tổ A, không thể không nói thắng lợi của bọn họ hoàn toàn là do hai người Lục Ninh Lục Viễn mang đến, trải qua một hồi như vậy, cảm giác khẩn trương giữa các tuyển thủ lúc trước được giảm bớt rất nhiều, nhất là những tuyển thủ hôm nay được phân cùng một tổ, ngay cả Lục Ninh Lục Viễn lúc trước bị cô lập như vậy cũng được một tuyển thủ mời uống trà sữa.
Trên diễn đàn thảo luận lại nhấc lên một phen triều cường, rất nhiều người thảo luận tiêu chuẩn đàn piano của Lục Viễn, cũng có người đề cập Lục Ninh ở trong [Ký ức độc nhất vô nhị] chơi guitar, rốt cục có người bắt đầu lật lại tiểu sử của bọn họ.
Internet là một nơi gần như không có bí mật, tuy rằng còn chưa thịnh hành giống vài năm sau, nhưng đã có ảnh hưởng tương đối lớn, rất nhanh gia thế Lục Viễn đã bị lật ra, tuổi còn nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ sau đó được thu dưỡng cái gì thắng được khá nhiều đồng tình, hơn nữa Lục Viễn còn là học bá khiến người khiếp sợ, từ khi bắt đầu đến trường sẽ không rơi xuống khỏi cái ghế vị trí thứ nhất, thân phận Lục Ninh cũng bị đào ra, câu chuyện xưa bị điểm tô đẹp đến cái gì mà anh trai sớm đã mất liên lạc với em trai, về nước tìm thân, tâm linh cảm ứng của song sinh làm cho bọn họ gặp nhau vô cùng thần kỳ trong trận động đất…
Cố sự gần như truyền kỳ đương nhiên có Chung Du Bạch ở phía sau trợ giúp, hắn thậm chí vì Lục Ninh mà làm ra một quá khứ cực kỳ đáng giá đồng tình, y sống ở nước ngoài quả thật cũng không tính là tốt, đứa nhỏ đi theo cha thường thường còn bất hạnh hơn so với đứa nhỏ theo mẹ, nếu y thực sự hạnh phúc, cũng sẽ không mười bảy tuổi một thân một mình về nước tìm người thân.
Lục Ninh lần đầu tiên nhìn cố sự này, chính mình cũng nhanh bị cảm động… Con mẹ nó tiêu chuẩn biên cố sự của Chung Du Bạch thật sự là cao a!
Hai thiếu niên xuất sắc tuấn mỹ, bản thân giỏi giang như vậy, lại là xuất thân rễ cỏ(3) khiến quần chúng dễ dàng tiếp nhận nhất, cũng làm cho đông đảo fan nữ đối với bọn họ tràn ngập ảo tưởng cùng chờ mong.
Đến trận đấu mười lăm vào mười bốn ngày hôm sau lại nhấc lên một đợt rating đỉnh cao.
Trận này Lục Ninh cùng Lục Viễn lại hát một ca khúc tiếng Anh – [Shape of my heart], so với bọn họ, những tuyển thủ khác tuy rằng cũng có hát ca khúc tiếng Anh, nhưng vô luận là phát âm Anh văn hay là giọng hát, cùng bọn họ so sánh đều là thua chị kém em.
Bài hát này vốn là phiên khúc cuối của một bộ phim, giống như bộ phim kia trong âm lãnh mang theo sắc điệu tươi đẹp làm cho người ta cảm động đến lúc mỉm cười cũng mang theo bi thương, bài hát này cũng là như thế, ca khúc giống như cô tịch băng lãnh, lại cố tình mang theo ấm áp cảm động lòng người nào đó, sẽ không làm người ta rơi lệ, lại làm người ta cảm thấy ngực chua xót.
Có rất ít người sẽ hát bài hát này, bởi vì nó quá khó khăn.
Không phải nó ca khúc khó khăn cao hoặc là có bao nhiêu kỹ xảo ở bên trong, mà là nội dung của nó quá khó hát.
Mở màn khi âm nhạc chưa vang lên, chỉ có tiếng kèn harmonica du dương mảnh khảnh quanh quẩn, Lục Ninh thổi kèn harmonica lông mi khẽ run, lần đầu tiên, do Lục Viễn mở miệng trước. Bài hát này vốn có một loại lực lượng lay động tâm linh, thời điểm Lục Ninh chọn nó từng rất do dự, Lục Viễn lại đặc biệt thích bài hát này, thích đến kiên trì muốn hát.
Vì thế, bọn họ hát, có lẽ còn chưa đủ hoàn mỹ, lại hát được Nghê Phỉ Lâm khóe mắt ửng đỏ, ngược lại Tạ Nhược Gia chính là cảm động mà thôi.
Ý vị trong đó, không phải người mọi người có thể tiếp xúc.
Lục Ninh cảm thấy bọn họ hát còn chưa đủ hoàn mỹ, so với mấy trận trước, bài hát này cho y cảm thấy thật sự quá khó khăn, Lục Viễn cũng là như thế, sau khi hai người hát xong, trầm mặc thật lâu.
Nhưng bọn họ đã cố hết sức hát đến tốt nhất rồi, có thể cho dù là bọn họ hết toàn lực, so sánh bài hát này với ý cảnh, lại như cũ có vẻ quá mức non nớt trúc trắc, lúc này đây, Nghê Phỉ Lâm cho bọn họ điểm tối đa, [Shape of my heart], 97 điểm, cao hơn so với ngày hôm qua, Hà Văn không đánh giá bài hát này, mà là trực tiếp dùng 24 điểm trả lời.
Kỳ thật, hắn cũng cho rằng Lục Ninh Lục Viễn bài hát này hát cũng không hoàn mỹ, nhưng so với bất kỳ một ca khúc dĩ vãng đều cảm động hắn, có lẽ là bởi vì trình tự bài hát này rất phong phú, cho dù là bọn họ chỉ biểu hiện ra một phần trong đó, nhưng vậy cũng là đủ rồi.
Shape of my heart, có ai biết hình dạng của lòng ta đâu.
Tối hôm đó, Lục Ninh cùng Lục Viễn đến phòng luyện ca không có một bóng người, Lục Viễn đánh piano, hai người luôn hát bài hát này, hát đến yết hầu khàn khàn, sau đó mới thoả mãn giẫm lên ánh trăng đêm trở lại phòng nghỉ, trợ lý nhỏ đáng thương cũng chỉ có thể theo bọn họ đến muộn như vậy.
Một bóng đen chợt lóe lên chỗ gấp khúc rẽ hành lang, Nam Cung Phỉ oán hận dậm chân, nhìn trợ lý nhỏ luôn luôn đi theo bên cạnh hai người, chỉ phải bất đắc dĩ xoay người rời đi, chờ bọn họ trở lại chỗ ở, cách vách đối diện đều có những tuyển thủ khác, vạn nhất làm ra điểm động tĩnh là không thể được, nàng lại không có biện pháp xuống tay.
Thỏ khôn đào ba hang, con thỏ kia xuất quỷ nhập thần bắt không được, hai tên này lại không bao giờ đi riêng, thật sự là rất đáng ghét!
Không thể không nói, Nam Cung tiểu thư thật sự là quá mức tự tin, cho dù bọn họ đi lẻ, cho dù là Hư Không đạo trưởng thanh danh bên ngoài cũng ăn thiệt trên tay bọn họ, nàng lại nghĩ có thể một người đối phó bọn họ, không thể không nói đây thật đúng là nghé con không sợ cọp.
Mà sau khi trận đấu mười lăm vào mười bốn chấm dứt, chủ đề về Lục Ninh cùng Lục Viễn lại lên một bậc thang, không thể nghi ngờ cũng là bởi vì khúc [Shape of my heart] này, bọn họ chọn ca khúc rất có dũng khí, bài hát này được đăng thành một video trên web, bao gồm một ca khúc tiếng Anh khác [Beautiful World], lập tức gợi ra hưởng ứng tương đối lớn, rất nhiều người đều ở phía dưới bình luận nói phát âm rất bản thổ, căn bản nghe không ra là người nước ngoài hát, thậm chí bị lấy ra so sánh cùng rất nhiều ca sĩ nước ngoài hát hai bài hát này.
Trong bóng đêm, ánh sáng trên màn ảnh máy tính chiếu vào trên mặt Chung Du Bạch, hắn ngậm điếu thuốc lá dài nhỏ, chậm rãi cười cười, tươi cười đắc ý dưới ánh sáng âm u có vẻ mười phần cổ quái, thổi thổi một cái mấy sợi tóc rủ xuống trán, trên màn ảnh máy tính của hắn, tên người sử dụng đang trong trạng thái đăng nhập chính là ID đã truyền video kia.
Tiếp sau đó, hắn đăng xuất diễn đàn Lục Quỳ, nghĩ nghĩ lại dùng tài khoản giáp thứ bảy, tiếp tục đi yêu sách nội tình bôi nhọ Đan Linh Vi Đan tiểu thư một phen, ai~, kỳ thật cũng không tính bôi đen nha, hắn chẳng qua chỉ nói sự thật bỏ thêm một chút nguyên liệu mà thôi, càng kình bạo mọi người càng thích nghe không phải sao?
Huống chi, e sợ cho thiên hạ bất loạn không phải chỉ có mình hắn, theo ID lần qua, lại là chỗ ở của Đan tiểu thư.
—— Xem ra, cô cùng bạn cùng phòng ở chung cũng không thế nào a.
.
(1) Đứng ở nơi cao thì ko tránh khỏi cái lạnh, nghĩa là
(2) Vũ khí lợi hại
(3) Xuất thân ko tốt
[Dễ nghe]
[Shape of my heart]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.