Chương 8: Chương 8
SISIMO
24/10/2016
Chỗ ở của Tân Kiến Thanh cũng là Bình đài sắp xếp, buổi tối có người của đài mời hắn ăn cơm, hắn uống hơi nhiều rượu, được người đỡ ra khách sạn còn có chút bước chân không ổn định.
“Cẩn thận một chút.” Một biên đạo tự mình đỡ hắn lên xe taxi, Tân Kiến Thanh cười cười, “Không có chuyện gì, yên tâm đi, tôi ở phòng khách sạn số mấy vẫn nhớ rõ.”
Biên đạo nghe giọng điệu hắn rõ ràng cũng yên tâm.
Xe taxi đi mấy vòng, dừng ở trước cửa một khách sạn bốn sao, năm 2004 khách sạn bốn sao đã xem như tương đối không tồi, Tân Kiến Thanh mới vừa xuống xe, đã cảm thấy đầu óc nhất thời không thanh tỉnh, vô thức liền đi vào một chỗ tối, tài xế taxi kia từ trong kính chiếu hậu thấy được, lại không quá để ý, cửa khách sạn bốn sao của người ta không thể đỗ xe lâu lắm, hắn ngâm nga vài câu hát rồi cứ thế lái xe đi.
Khách sạn bốn sao này cách tòa nhà lớn Bình đài rất gần, nhưng nơi đèn đuốc huy hoàng cũng có góc âm u, nơi này cũng không ngoại lệ.
Lục Ninh trơ mắt nhìn đầu ngón tay Lục Viễn có khí lạnh tinh tế chui ra, dần dần ngưng tụ thành gai băng sắc bén, ánh mắt cũng biến thành đỏ như máu, răng nanh bén nhọn cũng lộ ra, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, Lục Ninh vẫn cứ có cảm giác lông mao dựng thẳng đứng.
“Túi máu!”
Trước mặt là một ma giết người, Lục Ninh một lần lại một lần tự nói với mình, sau đó yên lặng đem túi máu ra.
Tân Kiến Thanh đã thanh tỉnh, hắn hoảng sợ mở to hai mắt, “Các ngươi là ai? Chờ một chút, cậu là ——”
Ban ngày mới chụp qua ảnh cho Lục Ninh Lục Viễn, ngoại hình hai người bọn họ lại đặc sắc như vậy, hắn lập tức đã nghĩ đến.
Lục Viễn cười tàn nhẫn, “Làm qua việc ác, không thể ngờ được chính anh cũng có một ngày sẽ rơi xuống trong tay người khác chờ chết đúng không?”
“Cậu —— có phải cậu có gì hiểu lầm hay không…” Tân Kiến Thanh còn muốn giải thích, Lục Ninh lại thấy quang mang chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, hắn đang nói dối, hắn biết Lục Viễn nói cũng không phải hiểu lầm.
Lục Viễn cũng không thèm nói cái gì nữa, dù sao hắn cũng không phải thật sự đến thay trời hành đạo, hắn chỉ là đến kiếm chút đồ ăn mà thôi.
Gai băng trên cổ Tân Kiến Thanh vẽ ra một vệt máu dài nhỏ, hắn muốn thét chói tai, lại phát hiện căn bản kêu không ra tiếng, thậm chí bắt đầu cảm thấy rất mệt, rất thoải mái…
“Ngươi không cắn cổ hắn sao?” Lục Ninh đột nhiên hỏi.
Lục Viễn bĩu môi, “Người như thế? Coi như hết, ta ngại bẩn.”
Lục Ninh cảm thấy kính nể, thật đúng là quỷ hút máu có nguyên tắc…
Máu tươi tinh tế xẹt qua trên không trung thành một mảnh dây dài hẹp nhỏ, cảnh tượng thần kỳ không sử dụng bất kỳ cái ống gì mà máu đi vào túi, Lục Ninh có cảm giác đang xem đĩa phim huyền huyễn chất lượng kém, không bao lâu, Tân Kiến Thanh sắc mặt xanh trắng ngã xuống đất, túi máu Lục Viễn chuẩn bị là loại dung lượng hai trăm ml, Lục Ninh im lặng đem hai mươi cái túi chứa đầy máu thả lại ba lô trò chơi.
Mà cả quá trình Lục Viễn rút toàn bộ máu trong cơ thể người còn chưa vượt quá hai phút!
Lục Ninh nhìn thi thể Tân Kiến Thanh, không hiểu sao bỗng có một loại cảm giác, y vươn tay, sau đó trơ mắt nhìn tay mình dần dần mọc ra móng tay sắc nhọn như kim chúc ——
Ngọa tào, lúc này mới thật sự giống Ma tộc! Không đúng, y rõ ràng là con người! Không đúng, y hiện tại là Ma tộc!
Thi thể trước mắt cứ như vậy chậm rãi bắt đầu hòa tan dưới tay y, biến thành điểm sáng nhỏ vụn lốm đốm đi vào lòng bàn tay y!
…
…
Lục Viễn cũng có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, “Ai nha, thật không tệ, chúng ta thật sự là hợp tác vàng, như vậy mới là thủ đoạn hủy thi diệt tích tốt nhất, xem, ngay cả một sợi tóc cũng không lưu lại!”
… Đúng vậy, thật sự là cái gì cũng không còn, nhục tiêu cốt dong(1)!
Lục Ninh gắt gao nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, trong lòng hiểu rõ đây là cái gì, đây là “thu thập”, nhưng mà —— thu thập thân thể này làm cái gì?
Hắn cho là mình sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng cũng chỉ có chút buồn nôn mà thôi…
“Mau trở về, đừng quên đã có người để ý chúng ta.” Lục Viễn ngược lại vẫn luôn luôn cười híp mắt, hiển nhiên có đồ ăn làm tâm tình của hắn tốt lên không ít.
Đúng vậy, bọn họ lên ti vi một lần đã có người để ý, lúc này nếu không phải Lục Viễn thật sự đói bụng, bọn họ căn bản không nên đi ra mạo hiểm.
May mắn sau khi trở về, cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Lục Viễn đâm ống hút vào túi máu bắt đầu “ăn cơm” nhân tiện ngâm nga hát, Lục Ninh tỏ vẻ đến giờ còn bị vây ở trạng thái khiếp sợ đến chết lặng, không phải bởi vì Lục Viễn hút máu, mà là bởi vì… Chính mình có thể thật sự không phải người…
Thẳng đến hiện tại, y xem như mới chân chính tiếp nhận chuyện này.
“Đúng rồi a Ninh” Lục Viễn bỗng nhiên nhìn y, uống xong một túi hắn quả thực là nét mặt toả sáng, cả người anh tuấn tao nhã đến không thể tưởng tượng nổi, “Ngươi có thể cho ta nếm thử máu của ngươi không?”
Lục Ninh cho là mình nghe nhầm, “Ngươi nói cái gì?”
Liếm sạch sẽ một giọt máu cuối cùng, Lục Viễn thoạt nhìn cực kỳ tà dị mị hoặc, thật có lỗi, Lục Ninh thật sự là không tìm được từ khác để hình dung, dù sao, chính là cái cảm giác tà ác lại hấp dẫn người này.
Lục Viễn trực tiếp ngồi lại đây, Lục Ninh tỏ vẻ áp lực rất lớn, “A Ninh, yên tâm, không có việc gì, trước kia ta là sợ đói bụng không khống chế được, hiện tại khẳng định không có việc gì~”
… Lúc này Lục Ninh xác định, nửa đêm hôm qua người này ghé vào trên mặt y, chính là muốn hút máu của y đi khốn kiếp!
Còn không đợi y từ chối, Lục Viễn dựa vào càng gần, hơi thở phun trên cổ Lục Ninh cực kỳ mẫn cảm, chờ một chút, quỷ hút máu làm sao lại có hô hấp?!
Khụ, không đúng, lạc đề!
“Lục Viễn ——” Lục Ninh nhanh chóng mở miệng, mùa hè trên cổ có vết thương là không thể che dấu, “Không thể cắn chỗ đó, a!”
… Hắn cắn…
Hắn cắn!
Hắn lại cứ như vậy mà cắn!
Tên hỗn đản này!
Kỳ thật cũng không đau, có chút ngứa, còn có một loại cảm giác không hiểu sao rất thoải mái… Dù sao không giống như là muỗi cắn, cũng không giống như trên cổ bị cắn thủng một lỗ, tóm lại là cảm giác hoàn toàn làm cho người ta không thể từ chối, Lục Ninh thậm chí cảm thấy máu mình chảy có chút nhanh hơn, khụ, khiến Lục Ninh hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Loại cảm giác này, là nam thì sẽ rất không rất xa lạ, đời trước tốt xấu cũng gì thì Lục Ninh cũng là một nam nhân đã trưởng thành, loại cảm giác này quá quen thuộc được không!
Con mẹ nó này không khoa học! Quỷ hút máu cắn một chút lại có tác dụng thôi tình ——
Không đúng, tên hỗn đản này có phải hay không hút nhiều máu lắm!
Lục Ninh cảm giác giá trị sinh mệnh của mình đang ào ào đi xuống!
Dựa vào, hắn không phải vừa mới thử qua sao?!
Lục Ninh hít vào một hơi thật sâu, lấy sức mạnh ý chí mạnh mẽ đẩy Lục Viễn ra, ánh mắt Lục Viễn thâm u nhìn y, chậm rãi lè lưỡi liếm sạch sẽ máu trên khóe môi, Lục Ninh bị hắn nhìn lông tóc dựng đứng, y vừa sờ cổ của mình, một tay máu, sắc mặt lập tức liền đen, “Ngươi muốn làm gì, trực tiếp hút khô máu của ta sao?”
“Thì ra là thế.” Lục Viễn lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhẹ nhàng mà nói.
Lục Ninh không hiểu sao.
Lục Viễn nhìn miệng vết thương trên cổ Lục Ninh dần dần khép lại, một lát đã không thấy bóng dáng, mới nở nụ cười, “A Ninh, ngươi là Ma tộc đúng không?”
“Đúng.”
“Máu của ngươi với ta mà nói, giống như cội nguồn sức mạnh.”
Lục Ninh trừng Lục Viễn, Lục Viễn lại kéo tay y qua, đầu lưỡi liếm sạch sẽ từng chút máu trên ngón tay y, lưỡi của hắn vừa mềm vừa linh hoạt, thật giống như có ma lực, khiến Lục Ninh biến thành mặt đỏ tai hồng, Lục Viễn lại cười đến là ngọt ngào, “A Ninh sau này ngươi vĩnh viễn là của ta, ai cũng không được —— cướp ngươi đi.”
… Lục Ninh quả thực là nhận lấy kinh hách thật lớn được không, ánh mắt Lục Viễn tràn ngập tính xâm lược, không phải địch ý làm người ta lạnh cả gười lúc mới gặp mặt, mà là một loại độc chiếm dục cuồng nhiệt khiến y không hiểu rõ.
“Ngươi là nói máu của ta có thể cho ngươi sức mạnh?”
Lục Viễn gật đầu một chút.
Lục Ninh bình tĩnh lại, đoạt lại tay của mình, “Ngươi vừa mới ăn no, máu của ta cũng không thể làm đồ ăn đúng không?”
Lục Viễn lại gật gật đầu.
“Được rồi, Lục Viễn ngươi có phải hay không đã quên một việc, ngươi bây giờ còn không đánh lại được ta!” Lục Viễn nhìn ánh mắt Lục Ninh lạnh như băng, cho dù Lục Viễn là quỷ hút máu không biết sợ hãi là gì cũng thấy chột dạ, “Ta không thuộc về bất luận kẻ nào, ta chỉ là ta, nếu ta không muốn, đời này ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục hút một giọt máu của ta, vừa mới ta chỉ là không phòng bị ngươi mà thôi.”
Lục Viễn chau mày.
Lục Ninh lại khẽ cười lên, “Vừa mới hấp thu thi thể Tân Kiến Thanh, năng lực của ta lại tăng cường một chút” Được rồi, thân là một Ma tộc, hấp thu thân thể nhân loại làm năng lượng cái gì, Lục Ninh thật cũng không kỳ quái, “Ngươi nếu cần nhờ máu của ta mới có thể gia tăng năng lượng, như vậy chúng ta ước định, mỗi ngày chỉ có một chút, không được cắn cổ ta, chỉ có tay.”
Lục Viễn theo dõi y.
Lục Ninh không chút yếu thế nhìn lại.
Lục Viễn không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Tạm thời, ước định đạt tới, Lục Ninh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Y một chút cũng không muốn nuôi hổ làm họa, nhưng vì tạm thời hòa bình, hợp tác như thế này là không thể tránh được.
Nhưng rất nhanh, y liền phát hiện là mình tự đào hố cho mình nhảy!
Xin ngươi, hút máu trên ngón tay đừng làm như đang tán tỉnh thế có được không?!
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh lại đến thứ bảy, lúc này đây, là trận đấu hai mươi vào mười tám, ngày hôm sau chính là mười tám vào mười sáu, thi đấu dày đặc cũng là một điểm nhìn trong đợt tuyển tú lần này.
Trong khoảng thời gian đó thời gian lên lớp cũng không có bao nhiêu, bởi vì các nhóm tuyển thủ cần chuẩn bị nhiều nhất bốn ca khúc, không thể không nói, thời gian cũng không quá đầy đủ, sắp đến trận đấu, Lục Ninh nhìn thấy một thiếu nữ căng thẳng đến thời gian luyện ca các loại đi điều.
Sở dĩ nói là nhiều nhất bốn bài ca, bởi vì nếu vòng thứ nhất đã bị loại, vậy ba bài còn lại căn bản không cần dùng.
Lần này quy tắc đào thải rất đơn giản, rút thăm, trận đấu một chọi một, giám khảo quyết định người đi tiếp, người còn lại kia phải đợi lượt đấu tiếp theo, hai mươi người đấu một chọi một loại mười người, tiếp tục tiến hành một vòng rút thăm, năm người bị loại trong lượt đấu thứ hai, hai người có lượng tin ngắn bỏ phiếu của người xem thấp nhất trực tiếp out.
Lúc này là Lục Ninh rút thăm, y thật đúng là… hảo ký vận, trực tiếp rút được cô gái để y trí nhớ khắc sâu ngày chụp ảnh tuyên truyền kia, còn nhớ rõ vẻ mặt kiêu căng của cô khi đó, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc, hơn nữa, Kim phó đạo không phải là “chú Kim” sao, Lục Ninh thực hoài nghi bốn người ngồi phía dưới có thể là “chú dì anh chị” của cô.
Nhưng mà, chỉ cần có người xem bỏ phiếu, Lục Ninh cảm thấy bọn họ vẫn là rất an toàn, huống chi, thật sự không được y còn có đòn sát thủ đâu, tiết mục tuyển tú lần đầu tiên, cho dù là thương lượng cửa sau, chỉ sợ cũng chỉ được có hạn, nếu không kiếp trước cuối cùng cũng sẽ không để Lục Viễn giành quán quân.
Chỉ là, đời này có lệch lạc, Lục Ninh cũng không xác định Lục Viễn có thể dọc theo quỹ tích kiếp trước mà đi hay không …
Lục Ninh chọn ca khúc vẫn không phải loại hình có độ khó cao, dù có đòn sát thủ cũng muốn để sau dùng, dù sao lúc này y và Lục Viễn vẫn tương đối an toàn, lấy thực lực của bọn họ, lúc này tuyệt đối không đến mức có nguy hiểm bị loại, cho nên y đều là trước cầu ổn, tiếp tục cầu thắng.
Thanh âm đàn guitar gỗ tản ra như dòng nước chảy, Lục Ninh từng đàn mười mấy năm đàn guitar, cho dù sau này càng ngày càng bận rộn, lúc không có chuyện gì làm vẫn thích gảy vài khúc nhạc, như vậy có thể làm cho tâm tình của y yên ổn rất nhiều.
Đôi tay xa lạ này không vết chai do đánh guitar lưu lại, hoàn mỹ không tỳ vết, Lục Ninh cúi đầu, che dấu cảm xúc đột nhiên nảy lên trong mắt.
Thanh âm tựa như nỉ non của Lục Viễn vang lên: “… Ta hi vọng ngươi, là ký ức độc nhất vô nhị của ta.”
Câu đầu tiên cùng với âm hưởng đàn guitar chảy xuôi cũng không phải hát ra, mà là nhẹ nhàng mà nói ra miệng, ngay cả Lục Ninh cũng cảm thấy tim mình run rẩy, thanh âm Lục Viễn rất câu nhân, trình độ diễn xuất của người này xuất sắc hơn so với ca hát nhiều, biểu hiện trên sân khấu cũng là như thế, một câu này thốt ra, Lục Ninh rõ ràng nhìn thấy Tạ Nhược Gia trên đài giám khảo hai tay ôm ngực, khóe môi tươi cười tăng lên, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, sau đó thì thầm cùng Nghê Phỉ Lâm bên cạnh, hình như là cho cô xem da gà nổi trên mu bàn tay mình.
Đúng vậy, Lục Viễn hắn còn có mị lực như vậy, giống như làm cho trái tim con người đập bùm bùm là bản năng của hắn.
Lúc này, ánh sáng trên sân khấu còn chưa mở, bên ban giám khảo ngược lại sáng hơn so với sân khấu nhiều nên Lục Ninh mới có thể thấy rõ ràng như thế.
Ánh sáng chiếu lại đây, Lục Ninh ôm đàn guitar gỗ ngồi trên ghế cao, Lục Viễn đứng không xa bên cạnh, Lục Ninh hơi hơi lệch trái, Lục Viễn lệch phải, nhạc đệm lúc này mới vang lên, tiếng hát hai người vừa vang, giữa bọn họ rõ ràng có khoảng cách, lại giống như tựa vào cùng nhau gắn kết chặt chẽ, đây là một loại hài hòa khó có thể hình dung, thanh âm Lục Ninh còn trầm hơn Lục Viễn một chút, giọng hát thành thục, âm cuối xử lý đặc biệt xinh đẹp, mà thanh âm Lục Viễn lại chau chuốt trong veo không hề tạp chất, không có nhiều kỹ xảo, cực kỳ trắng ra, cố tình khi thanh âm hai người cùng một chỗ sẽ biến thành một loại mượt mà tinh khiết khác, giống như là hoàn toàn bù đắp lẫn nhau, có lực xuyên thấu lòng người, thời điểm quanh quẩn bên tai đặc biệt dễ nghe, gần như trở thành một loại hưởng thụ.
Bài hát này là [Ký ức độc nhất vô nhị], cũng là độ khó không cao, giai điệu lại rất hay, rất êm tai, lời ca cũng tốt, Lục Ninh chọn ca là rất dụng tâm, mục đích của y một là phải bắt được giám khảo, hai là phải bắt được người xem bỏ phiếu.
Lục Ninh liếc mắt thấy cô gái số sáu đứng một bên sắc mặt nặng trĩu hết sức khó coi, không thể không nói, vị này tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn a, nếu camera mà quét đến, còn có chút không ổn, nhưng mà, loại tình huống này hẳn là sẽ không phát sinh đi? Kim Đào sẽ không làm như vậy.
Đợi cho bọn họ hát xong, Tạ Nhược Gia không chút nào keo kiệt vỗ vỗ hai tay, trực tiếp nói vào micro: “Lục Ninh Lục Viễn, tôi đã là fan của hai bạn.”
Lục Ninh bật cười, y dám khẳng định Tạ Nhược Gia nhất định không có thu mua, bởi vì cô đã sớm treo bảng lên, số tám.
Y và Lục Viễn nói cảm ơn rồi mới nhìn ba giám khảo khác.
Nghê Phỉ Lâm cũng chọn bọn họ, hai người còn lại lại ——
Lục Viễn nâng mi.
Hà Văn nói thẳng: “Vẫn là tuyển thủ số sáu Đan Linh Vi chọn ca khúc hơn một chút, hát cũng rất khá, cho nên, tôi vẫn là lựa chọn số sáu.”
Viên Cẩm càng không cần phải nói, trong mắt Lục Ninh, hắn là người có khả năng bị thu mua nhất, dù sao hắn vốn là người của Bình đài.
Lục Ninh khẽ cười, nhìn về Đan Linh Vi biểu cảm khó coi như cũ, đúng vậy, cô chọn ca khúc tương đối khó, nhưng mà một câu bắt đầu chậm nửa nhịp, điệp khúc lệch hai âm, cao âm có hai câu không lên tới, lấy sự chuyên nghiệp của Hà Văn, Lục Ninh mới không cho rằng anh ta không nghe ra, những lời này cũng chỉ có thể lừa gạt người xem trước ti vi không hiểu âm nhạc thôi, dù sao những điểm này nghe qua không quá có vấn đề.
Nhưng mà, thiên vị như vậy —— Nghê Phỉ Lâm hơi hơi nhíu nhíu mày, liếc Hà Văn cùng Viên Cẩm một cái, nhưng cũng không mở miệng chọc thủng Hà Văn, trong những người ở hiện trường, cũng chỉ có cô cùng Hà Văn nghe ra.
… Lục Ninh có một loại cảm giác quả là thế, bỗng nhiên vốn không quá coi trọng cuộc thi ca hát này lại đột nhiên cảm thấy hứng thú, lúc này y mới cảm thấy có chút thú vị ——
Có nhiều ý tứ, như vậy chơi mới hay nha, nếu không, coi như thắng, cũng rất không có cảm giác thành tựu.
Lục Ninh tươi cười càng sâu, cảm thấy tim đập cũng có điểm gia tốc.
Ah, khiến y xốc lên tinh thần, thực sự có chút hưng phấn đâu…
.
(1) Xương thịt tiêu tan
[Ký ức độc nhất vô nhị]
“Cẩn thận một chút.” Một biên đạo tự mình đỡ hắn lên xe taxi, Tân Kiến Thanh cười cười, “Không có chuyện gì, yên tâm đi, tôi ở phòng khách sạn số mấy vẫn nhớ rõ.”
Biên đạo nghe giọng điệu hắn rõ ràng cũng yên tâm.
Xe taxi đi mấy vòng, dừng ở trước cửa một khách sạn bốn sao, năm 2004 khách sạn bốn sao đã xem như tương đối không tồi, Tân Kiến Thanh mới vừa xuống xe, đã cảm thấy đầu óc nhất thời không thanh tỉnh, vô thức liền đi vào một chỗ tối, tài xế taxi kia từ trong kính chiếu hậu thấy được, lại không quá để ý, cửa khách sạn bốn sao của người ta không thể đỗ xe lâu lắm, hắn ngâm nga vài câu hát rồi cứ thế lái xe đi.
Khách sạn bốn sao này cách tòa nhà lớn Bình đài rất gần, nhưng nơi đèn đuốc huy hoàng cũng có góc âm u, nơi này cũng không ngoại lệ.
Lục Ninh trơ mắt nhìn đầu ngón tay Lục Viễn có khí lạnh tinh tế chui ra, dần dần ngưng tụ thành gai băng sắc bén, ánh mắt cũng biến thành đỏ như máu, răng nanh bén nhọn cũng lộ ra, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, Lục Ninh vẫn cứ có cảm giác lông mao dựng thẳng đứng.
“Túi máu!”
Trước mặt là một ma giết người, Lục Ninh một lần lại một lần tự nói với mình, sau đó yên lặng đem túi máu ra.
Tân Kiến Thanh đã thanh tỉnh, hắn hoảng sợ mở to hai mắt, “Các ngươi là ai? Chờ một chút, cậu là ——”
Ban ngày mới chụp qua ảnh cho Lục Ninh Lục Viễn, ngoại hình hai người bọn họ lại đặc sắc như vậy, hắn lập tức đã nghĩ đến.
Lục Viễn cười tàn nhẫn, “Làm qua việc ác, không thể ngờ được chính anh cũng có một ngày sẽ rơi xuống trong tay người khác chờ chết đúng không?”
“Cậu —— có phải cậu có gì hiểu lầm hay không…” Tân Kiến Thanh còn muốn giải thích, Lục Ninh lại thấy quang mang chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, hắn đang nói dối, hắn biết Lục Viễn nói cũng không phải hiểu lầm.
Lục Viễn cũng không thèm nói cái gì nữa, dù sao hắn cũng không phải thật sự đến thay trời hành đạo, hắn chỉ là đến kiếm chút đồ ăn mà thôi.
Gai băng trên cổ Tân Kiến Thanh vẽ ra một vệt máu dài nhỏ, hắn muốn thét chói tai, lại phát hiện căn bản kêu không ra tiếng, thậm chí bắt đầu cảm thấy rất mệt, rất thoải mái…
“Ngươi không cắn cổ hắn sao?” Lục Ninh đột nhiên hỏi.
Lục Viễn bĩu môi, “Người như thế? Coi như hết, ta ngại bẩn.”
Lục Ninh cảm thấy kính nể, thật đúng là quỷ hút máu có nguyên tắc…
Máu tươi tinh tế xẹt qua trên không trung thành một mảnh dây dài hẹp nhỏ, cảnh tượng thần kỳ không sử dụng bất kỳ cái ống gì mà máu đi vào túi, Lục Ninh có cảm giác đang xem đĩa phim huyền huyễn chất lượng kém, không bao lâu, Tân Kiến Thanh sắc mặt xanh trắng ngã xuống đất, túi máu Lục Viễn chuẩn bị là loại dung lượng hai trăm ml, Lục Ninh im lặng đem hai mươi cái túi chứa đầy máu thả lại ba lô trò chơi.
Mà cả quá trình Lục Viễn rút toàn bộ máu trong cơ thể người còn chưa vượt quá hai phút!
Lục Ninh nhìn thi thể Tân Kiến Thanh, không hiểu sao bỗng có một loại cảm giác, y vươn tay, sau đó trơ mắt nhìn tay mình dần dần mọc ra móng tay sắc nhọn như kim chúc ——
Ngọa tào, lúc này mới thật sự giống Ma tộc! Không đúng, y rõ ràng là con người! Không đúng, y hiện tại là Ma tộc!
Thi thể trước mắt cứ như vậy chậm rãi bắt đầu hòa tan dưới tay y, biến thành điểm sáng nhỏ vụn lốm đốm đi vào lòng bàn tay y!
…
…
Lục Viễn cũng có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, “Ai nha, thật không tệ, chúng ta thật sự là hợp tác vàng, như vậy mới là thủ đoạn hủy thi diệt tích tốt nhất, xem, ngay cả một sợi tóc cũng không lưu lại!”
… Đúng vậy, thật sự là cái gì cũng không còn, nhục tiêu cốt dong(1)!
Lục Ninh gắt gao nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, trong lòng hiểu rõ đây là cái gì, đây là “thu thập”, nhưng mà —— thu thập thân thể này làm cái gì?
Hắn cho là mình sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng cũng chỉ có chút buồn nôn mà thôi…
“Mau trở về, đừng quên đã có người để ý chúng ta.” Lục Viễn ngược lại vẫn luôn luôn cười híp mắt, hiển nhiên có đồ ăn làm tâm tình của hắn tốt lên không ít.
Đúng vậy, bọn họ lên ti vi một lần đã có người để ý, lúc này nếu không phải Lục Viễn thật sự đói bụng, bọn họ căn bản không nên đi ra mạo hiểm.
May mắn sau khi trở về, cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Lục Viễn đâm ống hút vào túi máu bắt đầu “ăn cơm” nhân tiện ngâm nga hát, Lục Ninh tỏ vẻ đến giờ còn bị vây ở trạng thái khiếp sợ đến chết lặng, không phải bởi vì Lục Viễn hút máu, mà là bởi vì… Chính mình có thể thật sự không phải người…
Thẳng đến hiện tại, y xem như mới chân chính tiếp nhận chuyện này.
“Đúng rồi a Ninh” Lục Viễn bỗng nhiên nhìn y, uống xong một túi hắn quả thực là nét mặt toả sáng, cả người anh tuấn tao nhã đến không thể tưởng tượng nổi, “Ngươi có thể cho ta nếm thử máu của ngươi không?”
Lục Ninh cho là mình nghe nhầm, “Ngươi nói cái gì?”
Liếm sạch sẽ một giọt máu cuối cùng, Lục Viễn thoạt nhìn cực kỳ tà dị mị hoặc, thật có lỗi, Lục Ninh thật sự là không tìm được từ khác để hình dung, dù sao, chính là cái cảm giác tà ác lại hấp dẫn người này.
Lục Viễn trực tiếp ngồi lại đây, Lục Ninh tỏ vẻ áp lực rất lớn, “A Ninh, yên tâm, không có việc gì, trước kia ta là sợ đói bụng không khống chế được, hiện tại khẳng định không có việc gì~”
… Lúc này Lục Ninh xác định, nửa đêm hôm qua người này ghé vào trên mặt y, chính là muốn hút máu của y đi khốn kiếp!
Còn không đợi y từ chối, Lục Viễn dựa vào càng gần, hơi thở phun trên cổ Lục Ninh cực kỳ mẫn cảm, chờ một chút, quỷ hút máu làm sao lại có hô hấp?!
Khụ, không đúng, lạc đề!
“Lục Viễn ——” Lục Ninh nhanh chóng mở miệng, mùa hè trên cổ có vết thương là không thể che dấu, “Không thể cắn chỗ đó, a!”
… Hắn cắn…
Hắn cắn!
Hắn lại cứ như vậy mà cắn!
Tên hỗn đản này!
Kỳ thật cũng không đau, có chút ngứa, còn có một loại cảm giác không hiểu sao rất thoải mái… Dù sao không giống như là muỗi cắn, cũng không giống như trên cổ bị cắn thủng một lỗ, tóm lại là cảm giác hoàn toàn làm cho người ta không thể từ chối, Lục Ninh thậm chí cảm thấy máu mình chảy có chút nhanh hơn, khụ, khiến Lục Ninh hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Loại cảm giác này, là nam thì sẽ rất không rất xa lạ, đời trước tốt xấu cũng gì thì Lục Ninh cũng là một nam nhân đã trưởng thành, loại cảm giác này quá quen thuộc được không!
Con mẹ nó này không khoa học! Quỷ hút máu cắn một chút lại có tác dụng thôi tình ——
Không đúng, tên hỗn đản này có phải hay không hút nhiều máu lắm!
Lục Ninh cảm giác giá trị sinh mệnh của mình đang ào ào đi xuống!
Dựa vào, hắn không phải vừa mới thử qua sao?!
Lục Ninh hít vào một hơi thật sâu, lấy sức mạnh ý chí mạnh mẽ đẩy Lục Viễn ra, ánh mắt Lục Viễn thâm u nhìn y, chậm rãi lè lưỡi liếm sạch sẽ máu trên khóe môi, Lục Ninh bị hắn nhìn lông tóc dựng đứng, y vừa sờ cổ của mình, một tay máu, sắc mặt lập tức liền đen, “Ngươi muốn làm gì, trực tiếp hút khô máu của ta sao?”
“Thì ra là thế.” Lục Viễn lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhẹ nhàng mà nói.
Lục Ninh không hiểu sao.
Lục Viễn nhìn miệng vết thương trên cổ Lục Ninh dần dần khép lại, một lát đã không thấy bóng dáng, mới nở nụ cười, “A Ninh, ngươi là Ma tộc đúng không?”
“Đúng.”
“Máu của ngươi với ta mà nói, giống như cội nguồn sức mạnh.”
Lục Ninh trừng Lục Viễn, Lục Viễn lại kéo tay y qua, đầu lưỡi liếm sạch sẽ từng chút máu trên ngón tay y, lưỡi của hắn vừa mềm vừa linh hoạt, thật giống như có ma lực, khiến Lục Ninh biến thành mặt đỏ tai hồng, Lục Viễn lại cười đến là ngọt ngào, “A Ninh sau này ngươi vĩnh viễn là của ta, ai cũng không được —— cướp ngươi đi.”
… Lục Ninh quả thực là nhận lấy kinh hách thật lớn được không, ánh mắt Lục Viễn tràn ngập tính xâm lược, không phải địch ý làm người ta lạnh cả gười lúc mới gặp mặt, mà là một loại độc chiếm dục cuồng nhiệt khiến y không hiểu rõ.
“Ngươi là nói máu của ta có thể cho ngươi sức mạnh?”
Lục Viễn gật đầu một chút.
Lục Ninh bình tĩnh lại, đoạt lại tay của mình, “Ngươi vừa mới ăn no, máu của ta cũng không thể làm đồ ăn đúng không?”
Lục Viễn lại gật gật đầu.
“Được rồi, Lục Viễn ngươi có phải hay không đã quên một việc, ngươi bây giờ còn không đánh lại được ta!” Lục Viễn nhìn ánh mắt Lục Ninh lạnh như băng, cho dù Lục Viễn là quỷ hút máu không biết sợ hãi là gì cũng thấy chột dạ, “Ta không thuộc về bất luận kẻ nào, ta chỉ là ta, nếu ta không muốn, đời này ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục hút một giọt máu của ta, vừa mới ta chỉ là không phòng bị ngươi mà thôi.”
Lục Viễn chau mày.
Lục Ninh lại khẽ cười lên, “Vừa mới hấp thu thi thể Tân Kiến Thanh, năng lực của ta lại tăng cường một chút” Được rồi, thân là một Ma tộc, hấp thu thân thể nhân loại làm năng lượng cái gì, Lục Ninh thật cũng không kỳ quái, “Ngươi nếu cần nhờ máu của ta mới có thể gia tăng năng lượng, như vậy chúng ta ước định, mỗi ngày chỉ có một chút, không được cắn cổ ta, chỉ có tay.”
Lục Viễn theo dõi y.
Lục Ninh không chút yếu thế nhìn lại.
Lục Viễn không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Tạm thời, ước định đạt tới, Lục Ninh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Y một chút cũng không muốn nuôi hổ làm họa, nhưng vì tạm thời hòa bình, hợp tác như thế này là không thể tránh được.
Nhưng rất nhanh, y liền phát hiện là mình tự đào hố cho mình nhảy!
Xin ngươi, hút máu trên ngón tay đừng làm như đang tán tỉnh thế có được không?!
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh lại đến thứ bảy, lúc này đây, là trận đấu hai mươi vào mười tám, ngày hôm sau chính là mười tám vào mười sáu, thi đấu dày đặc cũng là một điểm nhìn trong đợt tuyển tú lần này.
Trong khoảng thời gian đó thời gian lên lớp cũng không có bao nhiêu, bởi vì các nhóm tuyển thủ cần chuẩn bị nhiều nhất bốn ca khúc, không thể không nói, thời gian cũng không quá đầy đủ, sắp đến trận đấu, Lục Ninh nhìn thấy một thiếu nữ căng thẳng đến thời gian luyện ca các loại đi điều.
Sở dĩ nói là nhiều nhất bốn bài ca, bởi vì nếu vòng thứ nhất đã bị loại, vậy ba bài còn lại căn bản không cần dùng.
Lần này quy tắc đào thải rất đơn giản, rút thăm, trận đấu một chọi một, giám khảo quyết định người đi tiếp, người còn lại kia phải đợi lượt đấu tiếp theo, hai mươi người đấu một chọi một loại mười người, tiếp tục tiến hành một vòng rút thăm, năm người bị loại trong lượt đấu thứ hai, hai người có lượng tin ngắn bỏ phiếu của người xem thấp nhất trực tiếp out.
Lúc này là Lục Ninh rút thăm, y thật đúng là… hảo ký vận, trực tiếp rút được cô gái để y trí nhớ khắc sâu ngày chụp ảnh tuyên truyền kia, còn nhớ rõ vẻ mặt kiêu căng của cô khi đó, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc, hơn nữa, Kim phó đạo không phải là “chú Kim” sao, Lục Ninh thực hoài nghi bốn người ngồi phía dưới có thể là “chú dì anh chị” của cô.
Nhưng mà, chỉ cần có người xem bỏ phiếu, Lục Ninh cảm thấy bọn họ vẫn là rất an toàn, huống chi, thật sự không được y còn có đòn sát thủ đâu, tiết mục tuyển tú lần đầu tiên, cho dù là thương lượng cửa sau, chỉ sợ cũng chỉ được có hạn, nếu không kiếp trước cuối cùng cũng sẽ không để Lục Viễn giành quán quân.
Chỉ là, đời này có lệch lạc, Lục Ninh cũng không xác định Lục Viễn có thể dọc theo quỹ tích kiếp trước mà đi hay không …
Lục Ninh chọn ca khúc vẫn không phải loại hình có độ khó cao, dù có đòn sát thủ cũng muốn để sau dùng, dù sao lúc này y và Lục Viễn vẫn tương đối an toàn, lấy thực lực của bọn họ, lúc này tuyệt đối không đến mức có nguy hiểm bị loại, cho nên y đều là trước cầu ổn, tiếp tục cầu thắng.
Thanh âm đàn guitar gỗ tản ra như dòng nước chảy, Lục Ninh từng đàn mười mấy năm đàn guitar, cho dù sau này càng ngày càng bận rộn, lúc không có chuyện gì làm vẫn thích gảy vài khúc nhạc, như vậy có thể làm cho tâm tình của y yên ổn rất nhiều.
Đôi tay xa lạ này không vết chai do đánh guitar lưu lại, hoàn mỹ không tỳ vết, Lục Ninh cúi đầu, che dấu cảm xúc đột nhiên nảy lên trong mắt.
Thanh âm tựa như nỉ non của Lục Viễn vang lên: “… Ta hi vọng ngươi, là ký ức độc nhất vô nhị của ta.”
Câu đầu tiên cùng với âm hưởng đàn guitar chảy xuôi cũng không phải hát ra, mà là nhẹ nhàng mà nói ra miệng, ngay cả Lục Ninh cũng cảm thấy tim mình run rẩy, thanh âm Lục Viễn rất câu nhân, trình độ diễn xuất của người này xuất sắc hơn so với ca hát nhiều, biểu hiện trên sân khấu cũng là như thế, một câu này thốt ra, Lục Ninh rõ ràng nhìn thấy Tạ Nhược Gia trên đài giám khảo hai tay ôm ngực, khóe môi tươi cười tăng lên, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, sau đó thì thầm cùng Nghê Phỉ Lâm bên cạnh, hình như là cho cô xem da gà nổi trên mu bàn tay mình.
Đúng vậy, Lục Viễn hắn còn có mị lực như vậy, giống như làm cho trái tim con người đập bùm bùm là bản năng của hắn.
Lúc này, ánh sáng trên sân khấu còn chưa mở, bên ban giám khảo ngược lại sáng hơn so với sân khấu nhiều nên Lục Ninh mới có thể thấy rõ ràng như thế.
Ánh sáng chiếu lại đây, Lục Ninh ôm đàn guitar gỗ ngồi trên ghế cao, Lục Viễn đứng không xa bên cạnh, Lục Ninh hơi hơi lệch trái, Lục Viễn lệch phải, nhạc đệm lúc này mới vang lên, tiếng hát hai người vừa vang, giữa bọn họ rõ ràng có khoảng cách, lại giống như tựa vào cùng nhau gắn kết chặt chẽ, đây là một loại hài hòa khó có thể hình dung, thanh âm Lục Ninh còn trầm hơn Lục Viễn một chút, giọng hát thành thục, âm cuối xử lý đặc biệt xinh đẹp, mà thanh âm Lục Viễn lại chau chuốt trong veo không hề tạp chất, không có nhiều kỹ xảo, cực kỳ trắng ra, cố tình khi thanh âm hai người cùng một chỗ sẽ biến thành một loại mượt mà tinh khiết khác, giống như là hoàn toàn bù đắp lẫn nhau, có lực xuyên thấu lòng người, thời điểm quanh quẩn bên tai đặc biệt dễ nghe, gần như trở thành một loại hưởng thụ.
Bài hát này là [Ký ức độc nhất vô nhị], cũng là độ khó không cao, giai điệu lại rất hay, rất êm tai, lời ca cũng tốt, Lục Ninh chọn ca là rất dụng tâm, mục đích của y một là phải bắt được giám khảo, hai là phải bắt được người xem bỏ phiếu.
Lục Ninh liếc mắt thấy cô gái số sáu đứng một bên sắc mặt nặng trĩu hết sức khó coi, không thể không nói, vị này tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn a, nếu camera mà quét đến, còn có chút không ổn, nhưng mà, loại tình huống này hẳn là sẽ không phát sinh đi? Kim Đào sẽ không làm như vậy.
Đợi cho bọn họ hát xong, Tạ Nhược Gia không chút nào keo kiệt vỗ vỗ hai tay, trực tiếp nói vào micro: “Lục Ninh Lục Viễn, tôi đã là fan của hai bạn.”
Lục Ninh bật cười, y dám khẳng định Tạ Nhược Gia nhất định không có thu mua, bởi vì cô đã sớm treo bảng lên, số tám.
Y và Lục Viễn nói cảm ơn rồi mới nhìn ba giám khảo khác.
Nghê Phỉ Lâm cũng chọn bọn họ, hai người còn lại lại ——
Lục Viễn nâng mi.
Hà Văn nói thẳng: “Vẫn là tuyển thủ số sáu Đan Linh Vi chọn ca khúc hơn một chút, hát cũng rất khá, cho nên, tôi vẫn là lựa chọn số sáu.”
Viên Cẩm càng không cần phải nói, trong mắt Lục Ninh, hắn là người có khả năng bị thu mua nhất, dù sao hắn vốn là người của Bình đài.
Lục Ninh khẽ cười, nhìn về Đan Linh Vi biểu cảm khó coi như cũ, đúng vậy, cô chọn ca khúc tương đối khó, nhưng mà một câu bắt đầu chậm nửa nhịp, điệp khúc lệch hai âm, cao âm có hai câu không lên tới, lấy sự chuyên nghiệp của Hà Văn, Lục Ninh mới không cho rằng anh ta không nghe ra, những lời này cũng chỉ có thể lừa gạt người xem trước ti vi không hiểu âm nhạc thôi, dù sao những điểm này nghe qua không quá có vấn đề.
Nhưng mà, thiên vị như vậy —— Nghê Phỉ Lâm hơi hơi nhíu nhíu mày, liếc Hà Văn cùng Viên Cẩm một cái, nhưng cũng không mở miệng chọc thủng Hà Văn, trong những người ở hiện trường, cũng chỉ có cô cùng Hà Văn nghe ra.
… Lục Ninh có một loại cảm giác quả là thế, bỗng nhiên vốn không quá coi trọng cuộc thi ca hát này lại đột nhiên cảm thấy hứng thú, lúc này y mới cảm thấy có chút thú vị ——
Có nhiều ý tứ, như vậy chơi mới hay nha, nếu không, coi như thắng, cũng rất không có cảm giác thành tựu.
Lục Ninh tươi cười càng sâu, cảm thấy tim đập cũng có điểm gia tốc.
Ah, khiến y xốc lên tinh thần, thực sự có chút hưng phấn đâu…
.
(1) Xương thịt tiêu tan
[Ký ức độc nhất vô nhị]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.