Quyển 2 - Chương 158: Phòng ngừa chu đáo
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
21/01/2014
Edit: Hoa Hạ
Ôn Uyển nghe tin Trịnh vương đi Hà Nam cứu nạn thiên tai, sau khi tìm được cuốn sách kia. Liền đi vào cung gặp Hoàng đế, thỉnh cầu ông ngoại Hoàng đế phái mấy thái y có tài hiểu rõ về bệnh dịch, đi trợ giúp cậu.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, đôi lông mày nhăn lại. Lúc trước cũng chưa thấy bóng dáng, hiện tại vừa thấy thì đã nói đến ôn dịch rồi. Cái này không phải mỏ quạ đen sao, có phần không vui vẻ cho lắm. Ôn dịch này có thể tùy tiện nói ra à, cũng là gương mặt lạnh lùng, chỉ sợ cái mỏ quạ đen của Ôn Uyển đã linh nghiệm rồi “Con một ngày này vẫn luôn nói sẽ tìm sách, chính là tìm quyển sách này? Được được , làm sao có thể xuất hiện ôn dịch được chứ?”
Ôn Uyển cũng nhìn ra Hoàng đế không vui , lập tức cầm bút ở trên tờ giấy trắng viết giải thích:”ông ngoại Hoàng đế, thông thường đều nói sau đại họa tiếp đến là đại nạn, chính là nói có thể sẽ dễ dàng dẫn đến ôn dịch phát sinh. Chúng ta chỉ có thể tính toán điều xấu nhất để làm cho tốt, đem tất cả những thứ cần có chuẩn bị tốt cho xong, một khi thật sự có điều bất trắc, không may bị con nói trúng. Bởi vì có chuẩn bị từ trước, đến lúc đó cũng mới có thể đem tổn thất thiệt hại giảm bớt đến mức thấp nhất. Nếu là vạn nhất, nhỡ thật sự có chuyện này phát sinh, chúng ta lại không chuẩn bị sẵn từ trước, thì không thể đến khống chế kịp thời, một khi không cẩn thận, sẽ dẫn đến hỗn loạn. Đến lúc đó gặp tai ương chính là dân chúng trăm họ, những dân chúng ấy là đáng thương nhất. Còn có, ông ngoại hoàng đế, cậu hiện tại làm khâm sai, ngộ nhỡ ôn dịch phát tác thật, cậu rất có thể sẽ bị lây nhiễm. Con rất lo lắng cậu gặp chuyện không may, coi như Ôn Uyển van cầu ông ngoại, ông ngoại đồng ý với con có được hay không? Ôn Uyển từ trước tới giờ chưa từng cầu xin người, ông ngoại Hoàng đế , lần này coi như Ôn Uyển van cầu người, cầu xin người đáp ứng con có được hay không. Ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, con, con. . . . . .”
Đều nói sau khi đại họa đi qua thì biến thành ôn dịch, Ôn Uyển tốn khá nhiều thời gian, dây dưa một hồi lâu. Thấy hoàng đế vẫn đang cắn răng không đồng ý. Suy nghĩ đến ngộ nhỡ, không nên nói là ngộ nhỡ, dựa theo dự đoán của Ôn Uyển, xác xuất phát sinh ôn dịch cực kỳ lớn. Đến lúc đó hoàn cảnh bên đó không tốt, lại không có dược liệu tốt, người lại cực khổ khiến sức miễn dịch giảm xuống. Thật sự nếu có chuyện gì xảy ra, nàng chính là hung thủ gián tiếp hại chết cậu. Nàng sau này, phải làm thế nào bây giờ, nàng muốn cả đời phải sống trong hối hận hay sao? Thấy hoàng đế vẫn không đáp ứng, Ôn Uyển gấp đến độ nước mắt ở trong vành mắt cứ thế chảy ra, nhưng lại phải cố gắng gượng ép mình không thể khóc. Phải nghĩ ra lý do tốt nhất để thuyết phục ông ngoại hoàng đế. Như vậy, mới hết sức thương cảm.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Ôn Uyển , trong mắt nồng đậm mất mát “Vậy con nói, con xác định xác suất ôn dịch có mấy thành?”
Ôn Uyển nghe đến đây, lập tức viết”Bảy thành. Nạn lụt qua đi, rất nhiều thứ bị đắm chìm, chết đuối, sau này chờ nước rút, thì sẽ hiện ra . Sẽ mục nát thối rữa dần dần, nảy sinh rất nhiều thứ có hại ( vốn là Ôn Uyển muốn viết là vi khuẩn, sợ đến lúc đó giải thích không được rõ ràng lắm, bèn dứt khoát dùng thứ có hại để thay thế ). Hiện tại đúng dịp vào mùa hè, lại không có biện pháp mạnh mẽ đề phòng, bên kia lại thiếu hụt dược liệu. Thứ này rất dễ dàng khuếch tán, đến lúc đó vật có hại một khi truyền đi, sẽ tạo thành bệnh truyền nhiễm, cũng chính là ôn dịch. Ông ngoại Hoàng đế, đây không phải Ôn Uyển nói nhảm vô căn cứ, đây đều là con xem trong sách được nhắc đến. Nếu ông ngoại không tin tưởng, con đi tìm cho ông ngoại xem.Ông ngoại đồng ý với con đi, cho dù đến lúc đó không có chuyện gì, nhưng mà có chuẩn bị trước thì sẽ không phải gặp lo lắng khi tai họa đến. Tính mạng của cậu, dù sao so với đi đánh cuộc cùng xác xuất ba thành kia vẫn quan trọng hơn nhiều. Ông ngoại Hoàng đế, con chỉ có hai người thân là ông ngoại và cậu. Nếu cậu có chuyện không may, cả đời con đều không thể tha thứ cho mình. Ông ngoại Hoàng đế, con van cầu ông đấy.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cố nén nước mắt, vẫn cố gắng thuyết phục bản thân mình. Bộ dạng đáng thương của con bé , khiến cho ông vừa cảm động lại vừa hâm mộ. Nhưng nghĩ tới Ôn Uyển đặt ông cùng lão Bát ở vị trí trọng yếu ngang hàng, trong lòng cũng thoải mái không ít “Được rồi, đừng thương tâm nữa. Nể mặt con, bây giờ ông ngoại hạ thánh chỉ, phái ba vị thái y tinh thông chứng bệnh này đi Hà Nam trước, con thấy thế nào.”
Ôn Uyển gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, kéo tay áo Hoàng đế một chút thì bật cười. Hoàng đế nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng, trái lại không nhịn được mà cũng bật cười. Một lát sau, ngay trước mặt Ôn Uyển , thì hạ thánh chỉ. Nói rằng ba vị thái y ở Thái y viện đối với chuyện này rất có nghiên cứu tìm hiểu, thái y y thuật cao thâm lập tức đi Hà Nam trước.
Nhìn hoàng đế đã hạ thánh chỉ, Ôn Uyển mới yên tâm. Hoàng đế nhìn bộ dạng lo lắng của Ôn Uyển , ngược lại lại mỉm cười. Đứa nhỏ này,chắc hẳn phải để ý Trịnh vương rất nhiều. Nếu không, lấy tính cách của con bé, con bé mới sẽ không đi quản những chuyện này. Mấy ngày nay, ông xem như là biết rồi, nha đầu này, đối với vùng bị tai họa, đối với những dân chạy nạn, cùng ông nói về trăm quan kia hoàn toàn không phải cùng một thái độ. Một chút giác ngộ cũng không có, nhưng đồng thời cũng khiến cho hoàng đế càng gật đầu hơn nữa. Ngươi nghĩ xem, một cô bé mười tuổi, sẽ thật lòng thật dạ lo lắng cho dân chúng trong thiên hạ ư?. Vậy không phải là yêu nghiệt thì chính là quái thai. Hiển nhiên, cháu gái của ông là bình thường.
Ôn Uyển nhìn thấy thái độ của Hoàng đế, viết”Ông ngoại Hoàng đế, chẳng lẽ con nói sai chuyện gì sao? Nếu như nói chuyện gì khiến ông ngoại tức giận vẫn kính xin ông ngoại tha thứ cho sự mạo phạm của Ôn Uyển. Ôn Uyển là vô tâm không phải cố ý đâu ạ .”
Hoàng đế vuốt ve đôi mắt hạnh của Ôn Uyển, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, con kính yêu cậu của con như vậy, ông ngoại hoàng đế còn có chỗ nào mà có thể tức giận. Ông ngoại chỉ là đang nghĩ Ôn Uyển nói đúng, bất luận làm chuyện gì, cần phải suy nghĩ mọi mặt cho tốt, như vậy tổn thất mới có thể hạ thấp xuống mức thấp nhất. Nếu như không có phát sinh như con nói, ông ngoại phái ba vị thái y xuống dưới, cũng chỉ là cực khổ cho bọn họ một chuyến mà thôi. Mà một khi thật sự phát sinh ôn dịch như lời con nói , thì ba vị thái y này , trái lại có thể cứu vô số dân chúng. Quan viên triều đình nhiều như thế, lại không một người như Ôn Uyển con có tầm nhìn xa trông rộng cùng với sự lo âu ( mặc dù đối tượng được lo lắng này không phải là dân chúng, mà là lão Bát ). Đáng tiếc, nếu Ôn Uyển là con trai, nhất định sẽ là nhân tài trụ cột của triều đình, cũng khẳng định có thể tạo phúc cho vạn dân trong thiên hạ.”
Một đứa nhỏ hết sức chân thành như vậy, lại có sự hiểu biết thấu triệt, từ đó tính toán xử trí công chuyện tự có tốt xấu, tài hoa đầy người, không tham tiền không ham quyền. Người như vậy ở triều đình làm quan, mới có thể chân chính tạo phúc cho dân chúng. Đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc. Giống như sư muội năm đó, đáng tiếc sinh lầm làm nữ nhi, đã sớm héo tàn (chết) ở trong chốn hậu cung này. Hiện tại Ôn Uyển cũng giống vậy, ông thật sự vì thế mà hết sức tiếc nuối.
Ôn Uyển lắc đầu, cầm bút viết “Không muốn, con mới không muốn tham chính (*) đâu. Chính trị rất phức tạp, rất nhiều điều cao thâm sâu xa , Ôn Uyển rất ngốc nghếch, không hiểu được những thứ phức tạp như vậy cũng như không thích những điều uyên thâm như thế . Nếu sau này rảnh rỗi, để cho con buôn bán nhỏ, kiếm vài đồng tiền, mỗi ngày có thật nhiều ngân lượng để đếm, Ôn Uyển đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
(*) tham chính: tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị.
Hoàng đế cười mắng “Vừa rồi còn tưởng con thật sự coi tiền bạc là cặn bã, không nghĩ tới, nha đầu con thật đúng là đặt tiền trong mắt mà .”
Ôn Uyển rất đắc ý, bày tỏ , yêu tiền chính là công việc cao quý nhất trên thế gian này khiến mọi người ham mê kính trọng nhất. Nàng lấy đó là điều vô cùng tự hào. Nói xong hoàng đế cười ha ha thật lớn, vỗ nhẹ đầu của nàng .
Ôn Uyển lắc đầu, không để cho hoàng đế vỗ. Vỗ nơi nào cũng được, nhưng không thể vỗ đầu. Nếu như bị vỗ đầu nhiều lần, sẽ biến thành ngốc nghếch. Nàng vốn không thông minh, nếu lại bị ngốc nữa, vậy sau này phiền toái lớn rồi.
Hoàng đế cười ha ha xong, lại cười mắng “Nha đầu con còn dám nói mình ngốc. Nếu con ngốc, vậy thì trên đời này không có người thông minh rồi.” Ôn Uyển thông minh cơ trí như thế này, ai có thể nuôi dạy ra được đây. Cũng chỉ có ông mới có thể nuôi dạy ra được đứa nhỏ vừa thông tuệ vừa hiếu thuận như thế. Hoàng đế vô cùng tự hào. (TT: sax ông yy thật ^.^)
Về sau Ôn Uyển ở trong hoàng cung cùng hoàng đế khoe mã, thấy hoàng đế đang xử lý chính vụ, nàng nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm, bèn xuất cung. Hai ngày này nàng bận chết đi được, thật vất vả mới tìm được phương thuốc liên quan này. Vừa rồi thuyết phục hoàng đế phái thái y đi, nàng đã phí phạm không biết bao nhiêu tế bào não. Hiện tại xuất cung lại phải vội vàng đi mua rễ cây đắng (hoắc hương *), không có tiền bèn cầm vài món đồ trang sức nữ trang đáng giá đi đến trong cửa hàng trang sức bán, Cổ ma ma ngăn cản cũng không được. Ôn Uyển đem toàn bộ rễ cây đắng có thể thu thập được mua hết về. Lệnh cho hộ vệ của vương phủ nhanh chóng đưa đến cho cậu Trịnh vương.
[(*) cây thuộc họ nhà bạc hà. Có hoa màu trắng hồng nhạt, lấy lá và cành làm thuốc đông y hoặc chiết làm tinh dầu.]
Còn kêu Hạ Ảnh dùng con đường đặc biệt, đưa thư cho cậu Trịnh vương, dặn cậu cẩn thận chú ý ôn dịch. Nghiêm túc nói rõ, sau đại họa, thông thường đều có ôn dịch theo đuôi sau đó. Cần cậu chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, ngộ nhỡ thật sự có chuyện này, có thể dễ dàng ứng đối. Lại liệt kê rõ ràng một số đề nghị của nàng đối với việc phòng ngừa ôn dịch.
Hạ Ảnh nhìn nàng nghiêm túc với chuyện lạ như vậy, nghĩ Ôn Uyển mặc dù không trải qua chuyện gì, nhưng đọc rất nhiều sách, một khi đã nói thì thường rất linh nghiệm. Bệnh thấp khớp của Thành Sương lần trước, cũng là bởi vì nàng ấy xem một phương thuốc cổ truyền, mà có tác dụng. Hơn nữa Ôn Uyển làm việc cũng là cực kỳ chắc chắn cẩn thận. Chuyện không có nắm chắc, trước giờ không bao giờ nói ra. Nhiều người bởi thế, tất cả đều thua ở trong tay nàng. Ngay cả lão hồ ly Ngọc Phi Dương xảo trá trên thương trường như thế, cũng thua ở dưới tay nàng ấy, Hạ Ảnh nàng luôn tin phục bất kỳ quyết định làm việc gì của Ôn Uyển . Nhìn Ôn Uyển gấp gáp như vậy , hẳn là trong lòng có suy tính, bèn lập tức đi làm.
Sau đó Ôn Uyển mỗi ngày chú ý đến tình hình thiên tai ở Hà Nam, lo lắng nghe được tin có người chết do ôn dịch. Không đến vài ngày, người đều gầy đi một vòng thật lớn, đối với những tin đồn kia, chính là không nguyện ý nghe . Quan tâm bọn họ nói gì. Dù sao chuyện tình đã đều như thế rồi, mình giải thích có ích gì. Không phải bị hoàng đế ông ngoại nhân nhân cơ hội mượn dùng một thanh, muốn mượn phải dùng, nghĩ không cho mượn cũng không được.
“Quận chúa, hoàng thượng có chỉ, tuyên Quận chúa vào cung bái kiến.” Ôn Uyển thong dong điềm tĩnh đi vào trong hậu viện, đổi một bộ xiêm y màu trắng mộc mạc, đi hoàng cung.
Hà Nam
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Trịnh vương mang theo một nhóm người ngày đêm gấp rút lên đường. Trịnh vương muốn đến đó sớm một chút, như vậy có thể giảm số người chết ở đó ít đi rất nhiều. Cũng không biết vùng bị thiên tai hiện tại tình hình thế nào. Đến sớm thì xử trí sớm, tổn thất mới có thể giảm bớt xuống mức thấp nhất.
Chạy tới chỗ nào nghỉ chân ở chỗ ấy, ở ngoại thành kinh đô ngủ ngoài trời. Nói ánh trăng đẹp, nhưng còn phải gấp rút đi đường suốt đêm. Cũng may hiện tại đã là tháng năm , không phải là mùa đông, không cần chịu đựng quá nhiều cực khổ.Ngựa chạy đường như thế tự nhiên là chịu không nổi, chỉ đành phải mỗi khi đến một trạm dịch liền đổi lại một con ngựa tốt, mặc dù gấp rút lên đường, một nắng hai sương vất vả như vậy, nhưng lúc đến Hà Nam , cũng là sáu ngày sau. Dĩ nhiên, có thể trong sáu ngày đến được Hà Nam, như thế đã là thần tốc. Cho nên đoàn người sau khi tới Hà Nam, sức lực và tinh thần đều không bằng lúc trước. Râu ria mỗi người đều mọc dài ra, Trịnh vương cũng không ra lệnh cho nghỉ ngơi.
Thời điểm mỗi một nhóm người một chỗ ở Hà Nam, dọc đường cũng đã nhìn thấy có lác đác dân chạy nạn nắm tay nhau chạy từ vùng thiên tai Hà Nam chạy ra ngoài. Nhìn những người dân đói này đều như da bọc xương, dắt theo con trai, con gái, thật là đáng thương tội nghiệp.
Lúc Trịnh vương chạy tới Hà Nam, mới biết được, những người dân chạy nạn mà mình nhìn thấy trên đường đi vẫn chỉ là sâu lông(*). Khi vào đến trong vùng thiên tai không ngờ cảnh tượng nhìn thấy lại là, người chết đói khắp nơi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
(*) chỉ là một phần nhỏ
Lúc này tất cả mọi người đều không mặc quan phục, thống nhất mặc thường phục. Mặc dù như thế, nhưng cùng nạn dân mặc quần áo rách rưới tả tơi ở hai bên đường, nhìn cũng rất nổi bật khiến người khác chú ý, rước lấy không ít ánh mắt chết lặng hoặc cái nhìn hằn thù . Có vài nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thậm chí đi tới một chỗ, kín đáo thầm thì, nói có thể cướp tiền một chuyến hay không. Đối với việc này, Trịnh vương cũng không thèm để ý. Thị vệ bên cạnh mình, cũng là từ trong biển máu đi ra. Còn có thể sợ mấy nạn dân này sao.
Mục đích đến đây, tuần sát tình hình, nhìn nhà cửa xung quanh đã bị phá hủy phế bỏ, tường thì bị đổ vỡ, xung quanh bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cầu cứu cùng tiếng khóc, dân chúng không có chỗ ở cố định, lưu lạc đầu đường, trẻ tuổi một chút , còn có thể ở đống phế tích hoang tàn đổ nát bên cạnh mà dựng lều lán, những người già yếu , không thể làm gì khác hơn là ngồi tại chỗ, ngẩn người nhìn ông trời, hình như muốn nhìn xem ông trời có thể mở mắt hay không, mang nhà cửa cùng người thân đã mất trở về cho họ. Nghe tiếng vó ngựa, một số người quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt kia, là đờ đẫn, thẫn thờ , càng tuyệt vọng hơn.
Trịnh vương thấy hình dáng không giống, lập tức đổi quần áo, mang theo mấy thiếp thân thị vệ đi dọc đường. Tất cả thị vệ đều đi theo ở phía sau. Ở trên đường gọi một lão nông gầy trơ cả xương hỏi “Tại sao tình hình thiên tai có thể nghiêm trọng như thế. Đê điều nơi này như thế nào đều không có một chút công dụng. Toàn bộ xung quanh đều chìm ngập hết?”
Lão nông nói không mạch lạc: “Mỗi ngày đều mưa to, mực nước sông vẫn luôn dâng cao, con đê to chắn ở sông bị vỡ rồi, nước sông tràn vào, toàn bộ thôn trang đều bị cuốn trôi hết rồi. Đúng lúc đó ta mang theo cháu trai lên núi. Toàn bộ đều bị cuốn đi rồi, Kiều trang, Lâm trang. . . . . . Đất đai, ruộng vườn chìm hết cả rồi, mọi người. . . . . . Mọi người đều bị cuốn trôi rồi, đã chết, toàn bộ đã chết tất cả đều đã chết rồi.” Nói xong, lớn tiếng khóc to. Một đứa bé năm sáu tuổi bên cạnh, gầy đến nỗi chỉ còn lại một thanh xương. Kéo tay lão nông, sợ hãi .
Trong mắt Trịnh vương bốc hỏa “Vậy còn đê đập kia? Đê đập được xây dựng làm sao một chút tác dụng cũng không có. Cho dù mực nước quá cao, đê đập muốn vỡ, việc đầu tiên phải làm là thông báo cho dân chúng biết để di dời chứ.”
Lão nông cười thê lương nói “Đê đập, đê điều cái gì ? Làm một thứ chỉ để ngắm cho có hình thức, nếu xây dựng rồi, huyện chúng ta sao ra nông nỗi này, mấy huyện bên cạnh cũng đều gặp tai ương.”
Bàn tay Trịnh vương nắm chặt thành quyền , những tên quan tham ô này. Lại mang bạc triều đình cấp phát để xây dựng đê điều, nuốt toàn bộ. Năm huyện, trên trăm vạn dân chúng, chết hơn phân nửa. Đáng chết, tất cả đều đáng chết, tất cả đều đáng chết.
Trên đường đi, khắp nơi nhìn thấy mà giật mình hoảng sợ, nhìn thấy mà đau lòng. Những dân chúng kia, đang ôm trẻ nhỏ mang bán. Thậm chí chỉ cần có thể cho đứa trẻ một miếng ăn để bọn chúng sống sót, cho không cũng được.
Trịnh vương thấy vậy, sắc mặt âm trầm như trời sắp mưa.Nhưng vẫn cố kiềm chế lửa giận trong lòng, xuôi theo đường mà đi qua. Thấy điều tra được không sai biệt lắm, mới đi đến nha môn châu phủ . Nhưng mà Trịnh vương cũng không trực tiếp đi đến phủ nha, mà là đi đến nơi phát cháo miễn phí. Hiện tại toàn bộ đồ đạc của dân chúng đều bị lũ cuốn đi rồi, thu hoạch lương thực vụ hè sắp tới, tất cả cũng đều không có nữa . Chủ yếu dựa vào cứu tế của quan phủ
Cũng may bây giờ là mùa hè, trên núi còn có một chút cỏ dại có thể bổ sung lấp bụng rỗng, không đến nỗi chết đói ngay. Nhưng mà nếu triều đình cứu nạn thiên tai bất lợi, cũng sẽ dẫn đến phát sinh hậu quả nghiêm trọng giống vậy (chết đói).
“Chuyện gì xảy ra? Bãi tập trung phát cháo theo lệnh của triều đình đâu?” Trịnh vương đi nửa buổi, vẫn không nhìn thấy nơi phát cháo. Hỏi thêm vài người, cuối cùng loanh quanh khu lân cận một hồi lâu, mới nhìn rõ cái gọi là sân phát cháo.
Trịnh vương nhìn ở sân phát cháo phía trước thưa thớt không có mấy người xếp hàng, thế nhưng cầm bát đi khắp nơi ăn xin lại có khối người.Trịnh vương cũng không biết đã bị những người đó vây xung quanh bao nhiêu lần, đều bị thị vệ lên tiếng ngăn cản. Mà những người này cũng đều gầy trơ cả xương, hoàn toàn xanh xao.
Thấy đoàn người Trịnh vương tới đây, những dân đói kia đều xông tới. Cầu xin cho chút tiền thưởng, cho chút tiền thưởng đi, cứu mạng, cứu mạng, vô cùng thảm thương.
Đoàn người đi tới bãi phát cháo, nhìn thấy cháo cũng có thể soi rõ hình ảnh của mình trong đó, hạt cơm bên trong có thể đếm rõ từng hạt. Sắc mặt Trịnh vương âm trầm .
“Không ngờ lại lấy nước trong để thay cháo, thật đáng chết” Vẻ mặt Trịnh vương hầm hầm giận dữ.
“Tổng đốc Hà Nam Mã Thiên Khuê là người của Chỉ thân vương, tuần phủ Viên Phàm là người của Thuần vương, bố chính sử Lục Hà là người của Triệu vương. Nơi này, nước sâu , chúng ta phải cẩn thận đối phó giải quyết” Trầm Giản có chút lo lắng nói . Dù sao, đã có một ít liên quan ra ba vị này, phía sau đây, một khi không cẩn thận chú ý, lập tức bị bọn họ bắt nhược điểm. Hoặc hơn nữa, để cho bọn hắn đứng bên trong cứu tế lại thêm phiền.
“Bổn vương không quan tâm hắn là người nào, nếu can đảm dám ngăn cản, Bổn vương đem toàn bộ bọn hắn đưa vào trong đại lao. Còn có lần này Bổn vương nhất định phải đem những kẻ đã nuốt bạc trong xây dựng đê đập, từng tên một tất cả đều đào ra, giết.” Trịnh vương hoàn toàn nổi giận.
Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện
“Sao thế, nha đầu, bảo con phụng bồi trẫm, bộ dạng này hình như không được vui cho lắm.” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, bộ dạng mặt mũi đăm chiêu ủ dột, cười ha ha hỏi. Bạc cấp cho thiên tai có tin tức, năng lực làm việc của Trịnh vương, hoàng đế tin tưởng sẽ vượt qua được . Cho nên lúc này, tâm tình hoàng đế rất tốt.
Ôn Uyển viết chữ , mặt bị kéo dài run rẩy. Ở chỗ này, liệt kê lễ vật thật sự rất nhiều, thật là phiền phức. Nàng thật sự không thích tiến cung, thà rằng làm ổ trong nhà mình còn hơn ở đây. Nhưng mà hoàng đế có thánh chỉ. Không thể không đến được. Ôi, tại sao nhiều người thích tiến cung như thế chứ, nơi này có cái gì tốt, một chút cũng không được tự nhiên.
“Ha ha, là con nói, quy củ trong cung quá nhiều, khiến con không được tự nhiên, quen rồi thì tốt. Quen rồi thì không cảm thấy như thế nữa.” Ôn Uyển nghe xong rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ cho mình đặc quyền, cho phép mình miễn một đống tạp lễ.
Ông ngoại hoàng đế thật là hẹp hòi. Đất phong cũng không để cho nàng đi, ban cho nàng đặc quyền nho nhỏ cũng không có, hừ, lần này thật là thiệt thòi lớn rồi. Tiêu hao nhiều tiền như vậy, đúng là tự mình chịu tội, Ôn Uyển rơi vào trạng thái vô cùng hối hận.
“Nha đầu, cùng ông ngoại dùng bữa đi.”Hoàng đế nhìn Ôn Uyển vừa nghe thấy dùng bữa, liền biến thành bộ dạng tung tăng nhảy nhót, không khỏi bật cười. Mặc dù đứa nhỏ này không thích hoàng cung, nhưng lại cực kỳ thích ăn các món ăn ngự thiện.
Ôn Uyển nhìn các món ăn ở trên bàn, trên mặt vẫn luôn cười híp mắt . Muốn món nào thì chỉ món đó, cung nữ bên cạnh liền gắp cho nàng. Một chút cố kỵ cũng không có. Bởi vì mỗi ngày đều vận động, lượng vận động còn rất lớn , thường thường một bữa cơm Ôn Uyển đều ăn hai bát cơm đầy. Nhìn tướng ăn này của Ôn Uyển, giống như ở tại nhà của mình vậy, một chút cũng không thấy nhút nhát mất tự nhiên với sợ sệt, Ôn công công không khỏi cúi đầu.
Quay sang liếc trộm hoàng đế, phát hiện hoàng đế cũng ăn rất hăng hái. Trong lòng âm thầm nghĩ, Quý quận chúa thật đúng là một hòn ngọc bảo bối. Kể từ sau lần đầu tiên Ôn Uyển phụng bồi hoàng đế ăn cơm, hoàng đế luôn đặc biệt thích bảo Ôn Uyển ăn cơm cùng. Tại sao ư, bởi vì Ôn Uyển ăn rất hăng hái. Nhìn Quận chúa cười híp mắt ăn ngon như vậy, hơn nữa không có khẩu vị cũng có thể ăn một nửa bát cơm. Khẩu vị của Hoàng đế tốt lắm, hạ nhân bọn hắn cũng có thể bớt lo lắng một phần. Sức khỏe của Hoàng đế, so sánh với trước kia có thể nói là tốt hơn nhiều .
Ôn Uyển ăn uống no nê, buông đũa xuống, dáng vẻ tự nhiên để cho nô tài trong Dưỡng Tâm điện hầu hạ rửa tay súc miệng. Sau đó sờ cái bụng tròn vo , như vậy đừng nói tới có nhiều thích ý mãn nguyện, chỉ cần giống như chú mèo nhỏ đã ăn no đặc biệt làm ra bộ dáng yêu thích, hoàng đế ở một bên nhìn cười không ngừng.
“Người đâu, đem Trân Châu Ngư này. . . . . . Đưa đến tặng cho phủ Quý quận chúa” Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, không khỏi cười nói ban thưởng xuống dưới, mang về trong phủ đệ ăn đi.
Vẻ mặt Ôn Uyển chán ghét viết chữ, tỏ vẻ mình chưa bao giờ ăn cơm thừa, cũng không ăn đồ ăn thừa. Ban thưởng cho mình, mình cũng không ăn, xác thực là lãng phí.
“Ha ha, nha đầu này, không nghĩ tới miệng còn xảo quyệt như vậy.” Nói xong, bèn đem các món ăn còn dư lại, tất cả đều ban thưởng xuống dưới. Bình thường hoàng đế đều là chín chín tám mươi mốt món ăn,bởi vì hiện tại là lúc thiên tai, đã giảm xuống làm mười tám món ăn. Dựa theo thuyết pháp của Ôn Uyển, bốn món ăn đủ cho hai người ăn. Cần nhiều như vậy làm gì.
Ôn công công thấy Ôn Uyển chán ghét nói món ăn hoàng đế ban thưởng chính là đồ ăn thừa, thì choáng váng. Nàng ấy thế mà dám nói với hoàng thượng rằng nàng ấy không ăn đồ ăn thừa. Chẳng lẽ nàng không biết cùng hoàng đế ngồi cùng bàn dùng bữa, đây đã là vinh hạnh vô cùng to lớn hay sao. Có thể được hoàng thượng ngự ban một hai món ăn ở trên bàn, đó cũng là vinh hạnh. Những người khác được ban thưởng món ăn thậm chí còn muốn mang lên hương án (bàn thờ) , thật ra dù chỉ là món ăn của hoàng đế ăn thừa lại mà thôi. Thế nhưng nàng ấy lại ghét bỏ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của hoàng đế, khóe miệng Ôn công công co giật không dứt. Nhưng ngẫm nghĩ Quý quận chúa khác hẳn với ý nghĩ của người thường, hơn nữa hoàng thượng sủng ái, cũng cố nén xuống.
Ôn Uyển đi vài vòng, tiêu trừ thức ăn, vào Dưỡng Hòa điện.
“Quận chúa, uống trà.” Cung nữ bưng tới một cổ trà Bạch ngọc toàn thân trong suốt như nước trơn bóng. Ôn Uyển ngửi thấy mùi vị kia , hít một hơi thật sâu, từ từ uống một hớp.Sau lại thở phào một hơi thoải mái thật dài. Ngon quá, uống ngon thật. Tổ tiên Ôn Uyển cộng thêm đời này, đều có trà ngon như thế.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, phảng phất giống như bộ dáng uống nước Quỳnh Dịch của Vương Mẫu, cười ha ha. Mỗi lần nhìn Ôn Uyển hưởng thụ đồng thời thêm vẻ mặt biểu lộ khoa trương kia, tâm tình buồn phiền của hoàng đế, luôn luôn khó được thả lỏng.
“Quận chúa, đây là ngự trà đứng đầu Bắc Uyển, là trà đặc biệt tiến cống cho hoàng thượng uống. Nếu người muốn uống, chỉ cần vào đây nhiều hơn chút cùng uống với Vạn tuế gia là được rồi.” Ôn công công vô cùng thông minh, lập tức dụ dỗ Ôn Uyển. Ôn Uyển lắc cái đầu nhỏ, nàng vốn là muốn cầm mấy lạng trở về, trong ngày thường đến quý khách, cũng có thể khoe khoang một chút. Xem ra lần này, không được rồi . Trước tiên cứ suy nghĩ, tỏ vẻ có thể cân nhắc một chút đã.
Hưởng thụ nào, hưởng thụ nào. Thật sự hưởng thụ đế vương nhân gian, khó trách ai cũng muốn làm hoàng đế nhìn đi: ăn này, mặc này . Nghe nói một cái áo choàng của hoàng đế cần sáu mươi bốn thêu nương đứng đầu mất một năm để hoàn thành, có thể biết trân quý bao nhiêu, đẹp cỡ nào, hiếm lạ ra sao. Nghe nói đông ấm hè mát, không sợ ngấm nước không sợ lửa cháy, chính là trân bảo hiếm có. Có thể so với áo cà sa mà Quan Âm ban cho Đường Tam Tạng trong Tây Du Kí.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, cầm bút viết ( mỗi lần Ôn Uyển vào Dưỡng Hòa điện, không cho Hạ Ảnh đi theo vào. Mà bảo nàng ở bên ngoài điện Dưỡng Hòa chờ, đây là Ôn Uyển đối với biểu hiện của nàng không tín nhiệm , Hạ Ảnh cũng rất bất đắc dĩ, đành chịu) “Ông ngoại Hoàng đế, vậy ông ngoại cho con một hai lá trà này để con cho lão sư nếm thử nhé. Lão sư cũng rất thích uống trà, để cho thầy nếm thử trà ngon nhất trên đời này, để thầy mở mang tầm mắt. Tránh cho lúc nào cũng nói kiến thức của mình rất rộng rãi, con muốn cho thầy biết, kiến thức của thầy không rộng bằng của ông ngoại hoàng đế.”
Hoàng đế nghe xong cười ha ha nói “Muốn lừa gạt trà ngon của ông ngoại thì cứ nói thẳng là được. Tìm lý do tồi như vậy, Ôn Bảo, ngươi đi gói hai lạng lá trà, phái người đưa đến trong phủ đệ Tống Lạc Dương.”
Ôn công công nhìn bộ dáng Ôn Uyển uất nghẹn, cúi đầu cười nói”Nô tài tuân chỉ.”
Phụng bồi hoàng đế một lúc, thấy hoàng đế đang bận chính vụ. Ôn Uyển nhân cơ hội cáo từ đi về.
Ôn Uyển nghe tin Trịnh vương đi Hà Nam cứu nạn thiên tai, sau khi tìm được cuốn sách kia. Liền đi vào cung gặp Hoàng đế, thỉnh cầu ông ngoại Hoàng đế phái mấy thái y có tài hiểu rõ về bệnh dịch, đi trợ giúp cậu.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, đôi lông mày nhăn lại. Lúc trước cũng chưa thấy bóng dáng, hiện tại vừa thấy thì đã nói đến ôn dịch rồi. Cái này không phải mỏ quạ đen sao, có phần không vui vẻ cho lắm. Ôn dịch này có thể tùy tiện nói ra à, cũng là gương mặt lạnh lùng, chỉ sợ cái mỏ quạ đen của Ôn Uyển đã linh nghiệm rồi “Con một ngày này vẫn luôn nói sẽ tìm sách, chính là tìm quyển sách này? Được được , làm sao có thể xuất hiện ôn dịch được chứ?”
Ôn Uyển cũng nhìn ra Hoàng đế không vui , lập tức cầm bút ở trên tờ giấy trắng viết giải thích:”ông ngoại Hoàng đế, thông thường đều nói sau đại họa tiếp đến là đại nạn, chính là nói có thể sẽ dễ dàng dẫn đến ôn dịch phát sinh. Chúng ta chỉ có thể tính toán điều xấu nhất để làm cho tốt, đem tất cả những thứ cần có chuẩn bị tốt cho xong, một khi thật sự có điều bất trắc, không may bị con nói trúng. Bởi vì có chuẩn bị từ trước, đến lúc đó cũng mới có thể đem tổn thất thiệt hại giảm bớt đến mức thấp nhất. Nếu là vạn nhất, nhỡ thật sự có chuyện này phát sinh, chúng ta lại không chuẩn bị sẵn từ trước, thì không thể đến khống chế kịp thời, một khi không cẩn thận, sẽ dẫn đến hỗn loạn. Đến lúc đó gặp tai ương chính là dân chúng trăm họ, những dân chúng ấy là đáng thương nhất. Còn có, ông ngoại hoàng đế, cậu hiện tại làm khâm sai, ngộ nhỡ ôn dịch phát tác thật, cậu rất có thể sẽ bị lây nhiễm. Con rất lo lắng cậu gặp chuyện không may, coi như Ôn Uyển van cầu ông ngoại, ông ngoại đồng ý với con có được hay không? Ôn Uyển từ trước tới giờ chưa từng cầu xin người, ông ngoại Hoàng đế , lần này coi như Ôn Uyển van cầu người, cầu xin người đáp ứng con có được hay không. Ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, con, con. . . . . .”
Đều nói sau khi đại họa đi qua thì biến thành ôn dịch, Ôn Uyển tốn khá nhiều thời gian, dây dưa một hồi lâu. Thấy hoàng đế vẫn đang cắn răng không đồng ý. Suy nghĩ đến ngộ nhỡ, không nên nói là ngộ nhỡ, dựa theo dự đoán của Ôn Uyển, xác xuất phát sinh ôn dịch cực kỳ lớn. Đến lúc đó hoàn cảnh bên đó không tốt, lại không có dược liệu tốt, người lại cực khổ khiến sức miễn dịch giảm xuống. Thật sự nếu có chuyện gì xảy ra, nàng chính là hung thủ gián tiếp hại chết cậu. Nàng sau này, phải làm thế nào bây giờ, nàng muốn cả đời phải sống trong hối hận hay sao? Thấy hoàng đế vẫn không đáp ứng, Ôn Uyển gấp đến độ nước mắt ở trong vành mắt cứ thế chảy ra, nhưng lại phải cố gắng gượng ép mình không thể khóc. Phải nghĩ ra lý do tốt nhất để thuyết phục ông ngoại hoàng đế. Như vậy, mới hết sức thương cảm.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Ôn Uyển , trong mắt nồng đậm mất mát “Vậy con nói, con xác định xác suất ôn dịch có mấy thành?”
Ôn Uyển nghe đến đây, lập tức viết”Bảy thành. Nạn lụt qua đi, rất nhiều thứ bị đắm chìm, chết đuối, sau này chờ nước rút, thì sẽ hiện ra . Sẽ mục nát thối rữa dần dần, nảy sinh rất nhiều thứ có hại ( vốn là Ôn Uyển muốn viết là vi khuẩn, sợ đến lúc đó giải thích không được rõ ràng lắm, bèn dứt khoát dùng thứ có hại để thay thế ). Hiện tại đúng dịp vào mùa hè, lại không có biện pháp mạnh mẽ đề phòng, bên kia lại thiếu hụt dược liệu. Thứ này rất dễ dàng khuếch tán, đến lúc đó vật có hại một khi truyền đi, sẽ tạo thành bệnh truyền nhiễm, cũng chính là ôn dịch. Ông ngoại Hoàng đế, đây không phải Ôn Uyển nói nhảm vô căn cứ, đây đều là con xem trong sách được nhắc đến. Nếu ông ngoại không tin tưởng, con đi tìm cho ông ngoại xem.Ông ngoại đồng ý với con đi, cho dù đến lúc đó không có chuyện gì, nhưng mà có chuẩn bị trước thì sẽ không phải gặp lo lắng khi tai họa đến. Tính mạng của cậu, dù sao so với đi đánh cuộc cùng xác xuất ba thành kia vẫn quan trọng hơn nhiều. Ông ngoại Hoàng đế, con chỉ có hai người thân là ông ngoại và cậu. Nếu cậu có chuyện không may, cả đời con đều không thể tha thứ cho mình. Ông ngoại Hoàng đế, con van cầu ông đấy.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cố nén nước mắt, vẫn cố gắng thuyết phục bản thân mình. Bộ dạng đáng thương của con bé , khiến cho ông vừa cảm động lại vừa hâm mộ. Nhưng nghĩ tới Ôn Uyển đặt ông cùng lão Bát ở vị trí trọng yếu ngang hàng, trong lòng cũng thoải mái không ít “Được rồi, đừng thương tâm nữa. Nể mặt con, bây giờ ông ngoại hạ thánh chỉ, phái ba vị thái y tinh thông chứng bệnh này đi Hà Nam trước, con thấy thế nào.”
Ôn Uyển gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, kéo tay áo Hoàng đế một chút thì bật cười. Hoàng đế nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng, trái lại không nhịn được mà cũng bật cười. Một lát sau, ngay trước mặt Ôn Uyển , thì hạ thánh chỉ. Nói rằng ba vị thái y ở Thái y viện đối với chuyện này rất có nghiên cứu tìm hiểu, thái y y thuật cao thâm lập tức đi Hà Nam trước.
Nhìn hoàng đế đã hạ thánh chỉ, Ôn Uyển mới yên tâm. Hoàng đế nhìn bộ dạng lo lắng của Ôn Uyển , ngược lại lại mỉm cười. Đứa nhỏ này,chắc hẳn phải để ý Trịnh vương rất nhiều. Nếu không, lấy tính cách của con bé, con bé mới sẽ không đi quản những chuyện này. Mấy ngày nay, ông xem như là biết rồi, nha đầu này, đối với vùng bị tai họa, đối với những dân chạy nạn, cùng ông nói về trăm quan kia hoàn toàn không phải cùng một thái độ. Một chút giác ngộ cũng không có, nhưng đồng thời cũng khiến cho hoàng đế càng gật đầu hơn nữa. Ngươi nghĩ xem, một cô bé mười tuổi, sẽ thật lòng thật dạ lo lắng cho dân chúng trong thiên hạ ư?. Vậy không phải là yêu nghiệt thì chính là quái thai. Hiển nhiên, cháu gái của ông là bình thường.
Ôn Uyển nhìn thấy thái độ của Hoàng đế, viết”Ông ngoại Hoàng đế, chẳng lẽ con nói sai chuyện gì sao? Nếu như nói chuyện gì khiến ông ngoại tức giận vẫn kính xin ông ngoại tha thứ cho sự mạo phạm của Ôn Uyển. Ôn Uyển là vô tâm không phải cố ý đâu ạ .”
Hoàng đế vuốt ve đôi mắt hạnh của Ôn Uyển, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, con kính yêu cậu của con như vậy, ông ngoại hoàng đế còn có chỗ nào mà có thể tức giận. Ông ngoại chỉ là đang nghĩ Ôn Uyển nói đúng, bất luận làm chuyện gì, cần phải suy nghĩ mọi mặt cho tốt, như vậy tổn thất mới có thể hạ thấp xuống mức thấp nhất. Nếu như không có phát sinh như con nói, ông ngoại phái ba vị thái y xuống dưới, cũng chỉ là cực khổ cho bọn họ một chuyến mà thôi. Mà một khi thật sự phát sinh ôn dịch như lời con nói , thì ba vị thái y này , trái lại có thể cứu vô số dân chúng. Quan viên triều đình nhiều như thế, lại không một người như Ôn Uyển con có tầm nhìn xa trông rộng cùng với sự lo âu ( mặc dù đối tượng được lo lắng này không phải là dân chúng, mà là lão Bát ). Đáng tiếc, nếu Ôn Uyển là con trai, nhất định sẽ là nhân tài trụ cột của triều đình, cũng khẳng định có thể tạo phúc cho vạn dân trong thiên hạ.”
Một đứa nhỏ hết sức chân thành như vậy, lại có sự hiểu biết thấu triệt, từ đó tính toán xử trí công chuyện tự có tốt xấu, tài hoa đầy người, không tham tiền không ham quyền. Người như vậy ở triều đình làm quan, mới có thể chân chính tạo phúc cho dân chúng. Đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc. Giống như sư muội năm đó, đáng tiếc sinh lầm làm nữ nhi, đã sớm héo tàn (chết) ở trong chốn hậu cung này. Hiện tại Ôn Uyển cũng giống vậy, ông thật sự vì thế mà hết sức tiếc nuối.
Ôn Uyển lắc đầu, cầm bút viết “Không muốn, con mới không muốn tham chính (*) đâu. Chính trị rất phức tạp, rất nhiều điều cao thâm sâu xa , Ôn Uyển rất ngốc nghếch, không hiểu được những thứ phức tạp như vậy cũng như không thích những điều uyên thâm như thế . Nếu sau này rảnh rỗi, để cho con buôn bán nhỏ, kiếm vài đồng tiền, mỗi ngày có thật nhiều ngân lượng để đếm, Ôn Uyển đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
(*) tham chính: tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị.
Hoàng đế cười mắng “Vừa rồi còn tưởng con thật sự coi tiền bạc là cặn bã, không nghĩ tới, nha đầu con thật đúng là đặt tiền trong mắt mà .”
Ôn Uyển rất đắc ý, bày tỏ , yêu tiền chính là công việc cao quý nhất trên thế gian này khiến mọi người ham mê kính trọng nhất. Nàng lấy đó là điều vô cùng tự hào. Nói xong hoàng đế cười ha ha thật lớn, vỗ nhẹ đầu của nàng .
Ôn Uyển lắc đầu, không để cho hoàng đế vỗ. Vỗ nơi nào cũng được, nhưng không thể vỗ đầu. Nếu như bị vỗ đầu nhiều lần, sẽ biến thành ngốc nghếch. Nàng vốn không thông minh, nếu lại bị ngốc nữa, vậy sau này phiền toái lớn rồi.
Hoàng đế cười ha ha xong, lại cười mắng “Nha đầu con còn dám nói mình ngốc. Nếu con ngốc, vậy thì trên đời này không có người thông minh rồi.” Ôn Uyển thông minh cơ trí như thế này, ai có thể nuôi dạy ra được đây. Cũng chỉ có ông mới có thể nuôi dạy ra được đứa nhỏ vừa thông tuệ vừa hiếu thuận như thế. Hoàng đế vô cùng tự hào. (TT: sax ông yy thật ^.^)
Về sau Ôn Uyển ở trong hoàng cung cùng hoàng đế khoe mã, thấy hoàng đế đang xử lý chính vụ, nàng nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm, bèn xuất cung. Hai ngày này nàng bận chết đi được, thật vất vả mới tìm được phương thuốc liên quan này. Vừa rồi thuyết phục hoàng đế phái thái y đi, nàng đã phí phạm không biết bao nhiêu tế bào não. Hiện tại xuất cung lại phải vội vàng đi mua rễ cây đắng (hoắc hương *), không có tiền bèn cầm vài món đồ trang sức nữ trang đáng giá đi đến trong cửa hàng trang sức bán, Cổ ma ma ngăn cản cũng không được. Ôn Uyển đem toàn bộ rễ cây đắng có thể thu thập được mua hết về. Lệnh cho hộ vệ của vương phủ nhanh chóng đưa đến cho cậu Trịnh vương.
[(*) cây thuộc họ nhà bạc hà. Có hoa màu trắng hồng nhạt, lấy lá và cành làm thuốc đông y hoặc chiết làm tinh dầu.]
Còn kêu Hạ Ảnh dùng con đường đặc biệt, đưa thư cho cậu Trịnh vương, dặn cậu cẩn thận chú ý ôn dịch. Nghiêm túc nói rõ, sau đại họa, thông thường đều có ôn dịch theo đuôi sau đó. Cần cậu chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, ngộ nhỡ thật sự có chuyện này, có thể dễ dàng ứng đối. Lại liệt kê rõ ràng một số đề nghị của nàng đối với việc phòng ngừa ôn dịch.
Hạ Ảnh nhìn nàng nghiêm túc với chuyện lạ như vậy, nghĩ Ôn Uyển mặc dù không trải qua chuyện gì, nhưng đọc rất nhiều sách, một khi đã nói thì thường rất linh nghiệm. Bệnh thấp khớp của Thành Sương lần trước, cũng là bởi vì nàng ấy xem một phương thuốc cổ truyền, mà có tác dụng. Hơn nữa Ôn Uyển làm việc cũng là cực kỳ chắc chắn cẩn thận. Chuyện không có nắm chắc, trước giờ không bao giờ nói ra. Nhiều người bởi thế, tất cả đều thua ở trong tay nàng. Ngay cả lão hồ ly Ngọc Phi Dương xảo trá trên thương trường như thế, cũng thua ở dưới tay nàng ấy, Hạ Ảnh nàng luôn tin phục bất kỳ quyết định làm việc gì của Ôn Uyển . Nhìn Ôn Uyển gấp gáp như vậy , hẳn là trong lòng có suy tính, bèn lập tức đi làm.
Sau đó Ôn Uyển mỗi ngày chú ý đến tình hình thiên tai ở Hà Nam, lo lắng nghe được tin có người chết do ôn dịch. Không đến vài ngày, người đều gầy đi một vòng thật lớn, đối với những tin đồn kia, chính là không nguyện ý nghe . Quan tâm bọn họ nói gì. Dù sao chuyện tình đã đều như thế rồi, mình giải thích có ích gì. Không phải bị hoàng đế ông ngoại nhân nhân cơ hội mượn dùng một thanh, muốn mượn phải dùng, nghĩ không cho mượn cũng không được.
“Quận chúa, hoàng thượng có chỉ, tuyên Quận chúa vào cung bái kiến.” Ôn Uyển thong dong điềm tĩnh đi vào trong hậu viện, đổi một bộ xiêm y màu trắng mộc mạc, đi hoàng cung.
Hà Nam
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Trịnh vương mang theo một nhóm người ngày đêm gấp rút lên đường. Trịnh vương muốn đến đó sớm một chút, như vậy có thể giảm số người chết ở đó ít đi rất nhiều. Cũng không biết vùng bị thiên tai hiện tại tình hình thế nào. Đến sớm thì xử trí sớm, tổn thất mới có thể giảm bớt xuống mức thấp nhất.
Chạy tới chỗ nào nghỉ chân ở chỗ ấy, ở ngoại thành kinh đô ngủ ngoài trời. Nói ánh trăng đẹp, nhưng còn phải gấp rút đi đường suốt đêm. Cũng may hiện tại đã là tháng năm , không phải là mùa đông, không cần chịu đựng quá nhiều cực khổ.Ngựa chạy đường như thế tự nhiên là chịu không nổi, chỉ đành phải mỗi khi đến một trạm dịch liền đổi lại một con ngựa tốt, mặc dù gấp rút lên đường, một nắng hai sương vất vả như vậy, nhưng lúc đến Hà Nam , cũng là sáu ngày sau. Dĩ nhiên, có thể trong sáu ngày đến được Hà Nam, như thế đã là thần tốc. Cho nên đoàn người sau khi tới Hà Nam, sức lực và tinh thần đều không bằng lúc trước. Râu ria mỗi người đều mọc dài ra, Trịnh vương cũng không ra lệnh cho nghỉ ngơi.
Thời điểm mỗi một nhóm người một chỗ ở Hà Nam, dọc đường cũng đã nhìn thấy có lác đác dân chạy nạn nắm tay nhau chạy từ vùng thiên tai Hà Nam chạy ra ngoài. Nhìn những người dân đói này đều như da bọc xương, dắt theo con trai, con gái, thật là đáng thương tội nghiệp.
Lúc Trịnh vương chạy tới Hà Nam, mới biết được, những người dân chạy nạn mà mình nhìn thấy trên đường đi vẫn chỉ là sâu lông(*). Khi vào đến trong vùng thiên tai không ngờ cảnh tượng nhìn thấy lại là, người chết đói khắp nơi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
(*) chỉ là một phần nhỏ
Lúc này tất cả mọi người đều không mặc quan phục, thống nhất mặc thường phục. Mặc dù như thế, nhưng cùng nạn dân mặc quần áo rách rưới tả tơi ở hai bên đường, nhìn cũng rất nổi bật khiến người khác chú ý, rước lấy không ít ánh mắt chết lặng hoặc cái nhìn hằn thù . Có vài nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thậm chí đi tới một chỗ, kín đáo thầm thì, nói có thể cướp tiền một chuyến hay không. Đối với việc này, Trịnh vương cũng không thèm để ý. Thị vệ bên cạnh mình, cũng là từ trong biển máu đi ra. Còn có thể sợ mấy nạn dân này sao.
Mục đích đến đây, tuần sát tình hình, nhìn nhà cửa xung quanh đã bị phá hủy phế bỏ, tường thì bị đổ vỡ, xung quanh bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cầu cứu cùng tiếng khóc, dân chúng không có chỗ ở cố định, lưu lạc đầu đường, trẻ tuổi một chút , còn có thể ở đống phế tích hoang tàn đổ nát bên cạnh mà dựng lều lán, những người già yếu , không thể làm gì khác hơn là ngồi tại chỗ, ngẩn người nhìn ông trời, hình như muốn nhìn xem ông trời có thể mở mắt hay không, mang nhà cửa cùng người thân đã mất trở về cho họ. Nghe tiếng vó ngựa, một số người quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt kia, là đờ đẫn, thẫn thờ , càng tuyệt vọng hơn.
Trịnh vương thấy hình dáng không giống, lập tức đổi quần áo, mang theo mấy thiếp thân thị vệ đi dọc đường. Tất cả thị vệ đều đi theo ở phía sau. Ở trên đường gọi một lão nông gầy trơ cả xương hỏi “Tại sao tình hình thiên tai có thể nghiêm trọng như thế. Đê điều nơi này như thế nào đều không có một chút công dụng. Toàn bộ xung quanh đều chìm ngập hết?”
Lão nông nói không mạch lạc: “Mỗi ngày đều mưa to, mực nước sông vẫn luôn dâng cao, con đê to chắn ở sông bị vỡ rồi, nước sông tràn vào, toàn bộ thôn trang đều bị cuốn trôi hết rồi. Đúng lúc đó ta mang theo cháu trai lên núi. Toàn bộ đều bị cuốn đi rồi, Kiều trang, Lâm trang. . . . . . Đất đai, ruộng vườn chìm hết cả rồi, mọi người. . . . . . Mọi người đều bị cuốn trôi rồi, đã chết, toàn bộ đã chết tất cả đều đã chết rồi.” Nói xong, lớn tiếng khóc to. Một đứa bé năm sáu tuổi bên cạnh, gầy đến nỗi chỉ còn lại một thanh xương. Kéo tay lão nông, sợ hãi .
Trong mắt Trịnh vương bốc hỏa “Vậy còn đê đập kia? Đê đập được xây dựng làm sao một chút tác dụng cũng không có. Cho dù mực nước quá cao, đê đập muốn vỡ, việc đầu tiên phải làm là thông báo cho dân chúng biết để di dời chứ.”
Lão nông cười thê lương nói “Đê đập, đê điều cái gì ? Làm một thứ chỉ để ngắm cho có hình thức, nếu xây dựng rồi, huyện chúng ta sao ra nông nỗi này, mấy huyện bên cạnh cũng đều gặp tai ương.”
Bàn tay Trịnh vương nắm chặt thành quyền , những tên quan tham ô này. Lại mang bạc triều đình cấp phát để xây dựng đê điều, nuốt toàn bộ. Năm huyện, trên trăm vạn dân chúng, chết hơn phân nửa. Đáng chết, tất cả đều đáng chết, tất cả đều đáng chết.
Trên đường đi, khắp nơi nhìn thấy mà giật mình hoảng sợ, nhìn thấy mà đau lòng. Những dân chúng kia, đang ôm trẻ nhỏ mang bán. Thậm chí chỉ cần có thể cho đứa trẻ một miếng ăn để bọn chúng sống sót, cho không cũng được.
Trịnh vương thấy vậy, sắc mặt âm trầm như trời sắp mưa.Nhưng vẫn cố kiềm chế lửa giận trong lòng, xuôi theo đường mà đi qua. Thấy điều tra được không sai biệt lắm, mới đi đến nha môn châu phủ . Nhưng mà Trịnh vương cũng không trực tiếp đi đến phủ nha, mà là đi đến nơi phát cháo miễn phí. Hiện tại toàn bộ đồ đạc của dân chúng đều bị lũ cuốn đi rồi, thu hoạch lương thực vụ hè sắp tới, tất cả cũng đều không có nữa . Chủ yếu dựa vào cứu tế của quan phủ
Cũng may bây giờ là mùa hè, trên núi còn có một chút cỏ dại có thể bổ sung lấp bụng rỗng, không đến nỗi chết đói ngay. Nhưng mà nếu triều đình cứu nạn thiên tai bất lợi, cũng sẽ dẫn đến phát sinh hậu quả nghiêm trọng giống vậy (chết đói).
“Chuyện gì xảy ra? Bãi tập trung phát cháo theo lệnh của triều đình đâu?” Trịnh vương đi nửa buổi, vẫn không nhìn thấy nơi phát cháo. Hỏi thêm vài người, cuối cùng loanh quanh khu lân cận một hồi lâu, mới nhìn rõ cái gọi là sân phát cháo.
Trịnh vương nhìn ở sân phát cháo phía trước thưa thớt không có mấy người xếp hàng, thế nhưng cầm bát đi khắp nơi ăn xin lại có khối người.Trịnh vương cũng không biết đã bị những người đó vây xung quanh bao nhiêu lần, đều bị thị vệ lên tiếng ngăn cản. Mà những người này cũng đều gầy trơ cả xương, hoàn toàn xanh xao.
Thấy đoàn người Trịnh vương tới đây, những dân đói kia đều xông tới. Cầu xin cho chút tiền thưởng, cho chút tiền thưởng đi, cứu mạng, cứu mạng, vô cùng thảm thương.
Đoàn người đi tới bãi phát cháo, nhìn thấy cháo cũng có thể soi rõ hình ảnh của mình trong đó, hạt cơm bên trong có thể đếm rõ từng hạt. Sắc mặt Trịnh vương âm trầm .
“Không ngờ lại lấy nước trong để thay cháo, thật đáng chết” Vẻ mặt Trịnh vương hầm hầm giận dữ.
“Tổng đốc Hà Nam Mã Thiên Khuê là người của Chỉ thân vương, tuần phủ Viên Phàm là người của Thuần vương, bố chính sử Lục Hà là người của Triệu vương. Nơi này, nước sâu , chúng ta phải cẩn thận đối phó giải quyết” Trầm Giản có chút lo lắng nói . Dù sao, đã có một ít liên quan ra ba vị này, phía sau đây, một khi không cẩn thận chú ý, lập tức bị bọn họ bắt nhược điểm. Hoặc hơn nữa, để cho bọn hắn đứng bên trong cứu tế lại thêm phiền.
“Bổn vương không quan tâm hắn là người nào, nếu can đảm dám ngăn cản, Bổn vương đem toàn bộ bọn hắn đưa vào trong đại lao. Còn có lần này Bổn vương nhất định phải đem những kẻ đã nuốt bạc trong xây dựng đê đập, từng tên một tất cả đều đào ra, giết.” Trịnh vương hoàn toàn nổi giận.
Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện
“Sao thế, nha đầu, bảo con phụng bồi trẫm, bộ dạng này hình như không được vui cho lắm.” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, bộ dạng mặt mũi đăm chiêu ủ dột, cười ha ha hỏi. Bạc cấp cho thiên tai có tin tức, năng lực làm việc của Trịnh vương, hoàng đế tin tưởng sẽ vượt qua được . Cho nên lúc này, tâm tình hoàng đế rất tốt.
Ôn Uyển viết chữ , mặt bị kéo dài run rẩy. Ở chỗ này, liệt kê lễ vật thật sự rất nhiều, thật là phiền phức. Nàng thật sự không thích tiến cung, thà rằng làm ổ trong nhà mình còn hơn ở đây. Nhưng mà hoàng đế có thánh chỉ. Không thể không đến được. Ôi, tại sao nhiều người thích tiến cung như thế chứ, nơi này có cái gì tốt, một chút cũng không được tự nhiên.
“Ha ha, là con nói, quy củ trong cung quá nhiều, khiến con không được tự nhiên, quen rồi thì tốt. Quen rồi thì không cảm thấy như thế nữa.” Ôn Uyển nghe xong rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ cho mình đặc quyền, cho phép mình miễn một đống tạp lễ.
Ông ngoại hoàng đế thật là hẹp hòi. Đất phong cũng không để cho nàng đi, ban cho nàng đặc quyền nho nhỏ cũng không có, hừ, lần này thật là thiệt thòi lớn rồi. Tiêu hao nhiều tiền như vậy, đúng là tự mình chịu tội, Ôn Uyển rơi vào trạng thái vô cùng hối hận.
“Nha đầu, cùng ông ngoại dùng bữa đi.”Hoàng đế nhìn Ôn Uyển vừa nghe thấy dùng bữa, liền biến thành bộ dạng tung tăng nhảy nhót, không khỏi bật cười. Mặc dù đứa nhỏ này không thích hoàng cung, nhưng lại cực kỳ thích ăn các món ăn ngự thiện.
Ôn Uyển nhìn các món ăn ở trên bàn, trên mặt vẫn luôn cười híp mắt . Muốn món nào thì chỉ món đó, cung nữ bên cạnh liền gắp cho nàng. Một chút cố kỵ cũng không có. Bởi vì mỗi ngày đều vận động, lượng vận động còn rất lớn , thường thường một bữa cơm Ôn Uyển đều ăn hai bát cơm đầy. Nhìn tướng ăn này của Ôn Uyển, giống như ở tại nhà của mình vậy, một chút cũng không thấy nhút nhát mất tự nhiên với sợ sệt, Ôn công công không khỏi cúi đầu.
Quay sang liếc trộm hoàng đế, phát hiện hoàng đế cũng ăn rất hăng hái. Trong lòng âm thầm nghĩ, Quý quận chúa thật đúng là một hòn ngọc bảo bối. Kể từ sau lần đầu tiên Ôn Uyển phụng bồi hoàng đế ăn cơm, hoàng đế luôn đặc biệt thích bảo Ôn Uyển ăn cơm cùng. Tại sao ư, bởi vì Ôn Uyển ăn rất hăng hái. Nhìn Quận chúa cười híp mắt ăn ngon như vậy, hơn nữa không có khẩu vị cũng có thể ăn một nửa bát cơm. Khẩu vị của Hoàng đế tốt lắm, hạ nhân bọn hắn cũng có thể bớt lo lắng một phần. Sức khỏe của Hoàng đế, so sánh với trước kia có thể nói là tốt hơn nhiều .
Ôn Uyển ăn uống no nê, buông đũa xuống, dáng vẻ tự nhiên để cho nô tài trong Dưỡng Tâm điện hầu hạ rửa tay súc miệng. Sau đó sờ cái bụng tròn vo , như vậy đừng nói tới có nhiều thích ý mãn nguyện, chỉ cần giống như chú mèo nhỏ đã ăn no đặc biệt làm ra bộ dáng yêu thích, hoàng đế ở một bên nhìn cười không ngừng.
“Người đâu, đem Trân Châu Ngư này. . . . . . Đưa đến tặng cho phủ Quý quận chúa” Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, không khỏi cười nói ban thưởng xuống dưới, mang về trong phủ đệ ăn đi.
Vẻ mặt Ôn Uyển chán ghét viết chữ, tỏ vẻ mình chưa bao giờ ăn cơm thừa, cũng không ăn đồ ăn thừa. Ban thưởng cho mình, mình cũng không ăn, xác thực là lãng phí.
“Ha ha, nha đầu này, không nghĩ tới miệng còn xảo quyệt như vậy.” Nói xong, bèn đem các món ăn còn dư lại, tất cả đều ban thưởng xuống dưới. Bình thường hoàng đế đều là chín chín tám mươi mốt món ăn,bởi vì hiện tại là lúc thiên tai, đã giảm xuống làm mười tám món ăn. Dựa theo thuyết pháp của Ôn Uyển, bốn món ăn đủ cho hai người ăn. Cần nhiều như vậy làm gì.
Ôn công công thấy Ôn Uyển chán ghét nói món ăn hoàng đế ban thưởng chính là đồ ăn thừa, thì choáng váng. Nàng ấy thế mà dám nói với hoàng thượng rằng nàng ấy không ăn đồ ăn thừa. Chẳng lẽ nàng không biết cùng hoàng đế ngồi cùng bàn dùng bữa, đây đã là vinh hạnh vô cùng to lớn hay sao. Có thể được hoàng thượng ngự ban một hai món ăn ở trên bàn, đó cũng là vinh hạnh. Những người khác được ban thưởng món ăn thậm chí còn muốn mang lên hương án (bàn thờ) , thật ra dù chỉ là món ăn của hoàng đế ăn thừa lại mà thôi. Thế nhưng nàng ấy lại ghét bỏ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của hoàng đế, khóe miệng Ôn công công co giật không dứt. Nhưng ngẫm nghĩ Quý quận chúa khác hẳn với ý nghĩ của người thường, hơn nữa hoàng thượng sủng ái, cũng cố nén xuống.
Ôn Uyển đi vài vòng, tiêu trừ thức ăn, vào Dưỡng Hòa điện.
“Quận chúa, uống trà.” Cung nữ bưng tới một cổ trà Bạch ngọc toàn thân trong suốt như nước trơn bóng. Ôn Uyển ngửi thấy mùi vị kia , hít một hơi thật sâu, từ từ uống một hớp.Sau lại thở phào một hơi thoải mái thật dài. Ngon quá, uống ngon thật. Tổ tiên Ôn Uyển cộng thêm đời này, đều có trà ngon như thế.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, phảng phất giống như bộ dáng uống nước Quỳnh Dịch của Vương Mẫu, cười ha ha. Mỗi lần nhìn Ôn Uyển hưởng thụ đồng thời thêm vẻ mặt biểu lộ khoa trương kia, tâm tình buồn phiền của hoàng đế, luôn luôn khó được thả lỏng.
“Quận chúa, đây là ngự trà đứng đầu Bắc Uyển, là trà đặc biệt tiến cống cho hoàng thượng uống. Nếu người muốn uống, chỉ cần vào đây nhiều hơn chút cùng uống với Vạn tuế gia là được rồi.” Ôn công công vô cùng thông minh, lập tức dụ dỗ Ôn Uyển. Ôn Uyển lắc cái đầu nhỏ, nàng vốn là muốn cầm mấy lạng trở về, trong ngày thường đến quý khách, cũng có thể khoe khoang một chút. Xem ra lần này, không được rồi . Trước tiên cứ suy nghĩ, tỏ vẻ có thể cân nhắc một chút đã.
Hưởng thụ nào, hưởng thụ nào. Thật sự hưởng thụ đế vương nhân gian, khó trách ai cũng muốn làm hoàng đế nhìn đi: ăn này, mặc này . Nghe nói một cái áo choàng của hoàng đế cần sáu mươi bốn thêu nương đứng đầu mất một năm để hoàn thành, có thể biết trân quý bao nhiêu, đẹp cỡ nào, hiếm lạ ra sao. Nghe nói đông ấm hè mát, không sợ ngấm nước không sợ lửa cháy, chính là trân bảo hiếm có. Có thể so với áo cà sa mà Quan Âm ban cho Đường Tam Tạng trong Tây Du Kí.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, cầm bút viết ( mỗi lần Ôn Uyển vào Dưỡng Hòa điện, không cho Hạ Ảnh đi theo vào. Mà bảo nàng ở bên ngoài điện Dưỡng Hòa chờ, đây là Ôn Uyển đối với biểu hiện của nàng không tín nhiệm , Hạ Ảnh cũng rất bất đắc dĩ, đành chịu) “Ông ngoại Hoàng đế, vậy ông ngoại cho con một hai lá trà này để con cho lão sư nếm thử nhé. Lão sư cũng rất thích uống trà, để cho thầy nếm thử trà ngon nhất trên đời này, để thầy mở mang tầm mắt. Tránh cho lúc nào cũng nói kiến thức của mình rất rộng rãi, con muốn cho thầy biết, kiến thức của thầy không rộng bằng của ông ngoại hoàng đế.”
Hoàng đế nghe xong cười ha ha nói “Muốn lừa gạt trà ngon của ông ngoại thì cứ nói thẳng là được. Tìm lý do tồi như vậy, Ôn Bảo, ngươi đi gói hai lạng lá trà, phái người đưa đến trong phủ đệ Tống Lạc Dương.”
Ôn công công nhìn bộ dáng Ôn Uyển uất nghẹn, cúi đầu cười nói”Nô tài tuân chỉ.”
Phụng bồi hoàng đế một lúc, thấy hoàng đế đang bận chính vụ. Ôn Uyển nhân cơ hội cáo từ đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.