Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 143: Chương 142: Thay đổi 180°

Thiên Vận Lão Miêu

24/09/2022

Thạch Phong dùng Vô Thanh Bộ, có thể ung dung di chuyển trong phạm vi 40 mét, xuất hiện ở phía sau mục tiêu, mặc dù không có kỹ năng của Nguyên Tố Sư là Thiểm Thước, làm lạnh lại ngắn, nhưng Vô Thanh Bộ xa hơn Thiểm Thước nhiều, hơn nữa không cần bất luận động tác thi pháp gì, không tiếng không hình, rất khó phát hiện.

- Không!

- Chạy mau!

Phong Vân Vô Hủy nhìn bốn phía, giật mình phát hiện Thạch Phong đang ở phía sau nhóm trị liệu, lập tức hét lớn.

Tuy nhóm trị liệu đều nghe, nhưng vẫn quay đầu nhìn về Phong Vân Vô Hủy ngơ ngác như những chú nai tơ, bởi vì bọn họ căn bản không biết Phong Vân Vô Hủy có ý gì? Tại sao lại chạy?

- Chậm rồi.

Thạch Phong đương nhiên sẽ không cho bất cứ cơ hội nào, vì tiết kiệm thời gian, thậm chí ngay cả kỹ năng cũng không thèm dùng, trong nháy mắt tạo ra mười hai đạo kiếm ảnh, miểu sát 4 tên trị liệu vẫn đang ngơ ngác không có bất kì phòng bị.

- Dạ Phong!

Phong Vân Vô Hủy trừng mắt, hai mắt phóng ra vô số tia lửa giận, hét lớn.

- Mày đang tìm chết!

Phong Vân Vô Hủy thật sự phẫn nộ rồi, trị liệu chết hết, không có trị liệu đối phó Ám Ảnh Báo Vương nhất định sẽ trả giá vô cùng lớn, thậm chí có thể sẽ đưa tới đoàn đội bị giết hết, mà đầu sỏ gây nên chính là Dạ Phong.

Trong chớp mắt, Phong Vân Vô Hủy từ trong không gian ba lô lấy ra năm mũi tên đen kịt, liên tục bắn về phía Thạch Phong.

Trí Mệnh Xạ Kích!

Năm mũi tên đều phóng về phía điểm yếu của Thạch Phong, thậm chí chặn đường đi của Thạch Phong.

- Các người thong thả từ từ chơi đi, ta đi trước.

Sau khi giết hết dàn trị liệu, đối mặt những mũi tên bay tới, Thạch Phong nhếch miệng mỉm cười, hiện tại hắn không dám ở lâu, nếu bị những nghề nghiệp hạn chế khác bắn trúng, nhất định sẽ là bi kịch, còn không bằng rời đi ngồi trên cây xem phim báo hồng và lũ người gian ác, Vì vậy Thạch Phong mở ra Phong Hành Bộ. Vụt một tiếng, để lại một bóng mờ, người đã chạy vào trong rừng cây, biến mất không còn dấu tích.

Năm mũi tên chỉ xuyên qua bóng mờ mà Thạch Phong để lại.

Tuy người của Võ Lâm Minh rất muốn đuổi theo Thạch Phong, nhưng rất tiếc tốc độ kia quá nhanh, tiến vào rừng cây không tìm được bóng dáng.

- Moá.

Chứng kiến Thạch Phong chạy mất, Phong Vân Vô Hủy nắm tay thật chặt, trong lòng bực tức.

- Phong Vân lão đại, chúng ta còn muốn đuổi theo không?

Một tên Thích Khách cẩn thận hỏi.

Phong Vân Vô Hủy lắc đầu, giọng nói trầm xuống:

- Không đuổi.

Hiện tại trị liệu đã chết, nếu như vừa chiến đấu với Ám Ảnh Báo Vương vừa tìm kiếm Thạch Phong, kết quả chỉ có một, đó chính đoàn đội bọn họ đều đi hưởng tuần trăng mật ở âm phủ, ngược lại làm cho Thạch Phong ngư ông đắc lợi.

Chỉ là Thạch Phong thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ, cũng đã làm cho hắn nhức đầu, một tiểu đội căn bản là đưa trang bị cho Thạch Phong giữ dùm, không có một đoàn đội căn bản bắt không được Thạch Phong, mà với tốc độ như thằng đang đau bụng chạy về nhà xí thế kia, nếu đuổi theo hắn vào cánh rừng, thì dù một đoàn đội cũng không đủ cho hắn giết.

Nếu hiện tại bọn họ xông vào để đuổi Thạch Phong, tuyệt đối sẽ bị Thạch Phong ung dung thong thả giết từng tên một, bọn họ lại không có cách nào đối phó.

- Tất cả mọi người rút lui khỏi đây. Mặc kệ Ám Ảnh Báo Vương, cẩn thận bị Dạ Phong đánh lén, gửi thông báo đến các đoàn đội khác. Lập tức đến nơi này tập hợp, muốn lấy được đồ của ta ư, luyện thêm một trăm năm đi.



Phong Vân Vô Hủy kiềm nén lửa giận, hồi phục lại tâm trạng bình tĩnh nói.

Mặc dù bây giờ buông tha Ám Ảnh Báo Vương rất đáng tiếc, nói như thế nào Ám Ảnh Báo Vương chỉ còn lại hơn 20% điểm sinh mệnh, chỉ dựa vào một đống người cũng có thể đè chết. Bất quá nếu ở lại, bọn họ và Ám Ảnh Báo Vương đều tổn thương hết, hắn không tin Thạch Phong sẽ không lại tới phá đám.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao mà không làm?

Nghĩ tới đây, Phong Vân Vô Hủy quyết định buông tha Ám Ảnh Báo Vương.

Nếu để Thạch Phong chiếm được, còn không bằng buông tay ra, như vậy người nào cũng không chiếm được.

Hiện tại Ám Ảnh Báo Vương còn lại hơn 20% điểm sinh mệnh, coi như Thạch Phong muốn giết, cũng không có khả năng giết chết Ám Ảnh Báo Vương, nói không chừng còn có thể để bọn họ được lợi, không chỉ giết Dạ Phong, còn có thể giảm bớt điểm sinh mệnh của Ám Ảnh Báo Vương.

Nếu như Thạch Phong không muốn giết Ám Ảnh Báo Vương, cũng không sao cả.

Chỉ chờ tới lúc những đại đoàn đội khác tới, Ám Ảnh Báo Vương là của Võ Lâm Minh, Thạch Phong chỉ ở một bên nhìn mà chảy nước miếng.

Phong Vân Vô Hủy ra lệnh, thành viên Võ Lâm Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại, bỏ qua cơ hội tốt đánh chết Ám Ảnh Báo Vương.

Nhưng người của Võ Lâm Minh còn không có lui lại mấy bước, Ám Ảnh Báo Vương lại đột nhiên gầm lên, lại triệu hồi ra hai con Ám Ảnh Báo tinh anh bắt đầu đuổi giết nhóm của bọn họ.

Đuổi giết bọn họ được một lúc, các thành viên của Võ Lâm Minh phát hiện một việc lạ là Ám Ảnh Báo Vương không có ý buông tha đuổi giết bọn họ, còn cào, cắn, xé Thuẫn Chiến Sĩ liên tục làm điểm sinh mệnh của hắn đang chạy đua về số 0, giết chết không ít người.

- Phong Vân lão đại, tốc độ của Ám Ảnh Báo Vương nhanh hơn chúng ta, vẫn còn đuổi giết chúng ta, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng lau sàn hết cả đám, phải làm sao bây giờ?

Một tên Nguyên Tố Sư nhìn về Phong Vân Vô Hủy, nói với giọng lo lắng.

- Ta biết rồi, không cần ngươi chỉ dạy.

Trong lòng Phong Vân Vô Hủy khó chịu nói.

Đối với sự rượt đuổi của Ám Ảnh Báo Vương, Phong Vân Vô Hủy cũng cảm thấy đau đầu, biết sớm như vậy, hắn nên giết chết Ám Ảnh Báo Vương, hiện tại không nghĩ tới Ám Ảnh Báo Vương còn hấp dẫn cừu hận, quả thực không giết chết nó không được mà, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hơn nữa thành viên đi lau sàn đang tăng, đưa tới hiện tại số lượng thành viên còn chưa đủ ba mươi người.

- Thông báo những đoàn đội khác nhanh qua bên này, trước tiên chúng ta vừa kéo Ám Ảnh Báo Vương, vừa di chuyển đến địa điểm tập hợp, phải cẩn thận thằng nào đó đánh lén.

Phong Vân Vô Hủy không còn cách nào, chỉ có thể đưa ra cách giải quyết này.

Mà Thạch Phong núp lùm trong rừng cây thì nhìn thấy rất rõ ràng.

Tuy cách làm của Phong Vân Vô Hủy rất thông minh, thế nhưng không bằng Thạch Phong.

Ám Ảnh Báo Vương vẫn đuổi theo Võ Lâm Minh không tha, Thạch Phong đã sớm dự tính, bằng không hắn sẽ không dứt khoát rời khỏi nơi này như thế, lẳng lặng chuẩn bị cơ hội ra tay tốt nhất rồi.

Sau khi Thần Vực tiến hóa, khu vực quái vật hoạt động tăng lên rất nhiều, như Ám Ảnh Báo Vương thủ lĩnh, chỉ sợ hơn nửa thung lũng Cuồng Phong đều là phạm vi hoạt động của nó, trừ khi người của Võ Lâm Minh rời khỏi thung lũng Cuồng Phong, hoặc tiến vào khu trung tâm thung lũng Cuồng Phong, bằng không Ám Ảnh Báo Vương sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Theo thời gian không ngừng trôi đi, Ám Ảnh Báo Vương giết hại người của Võ Lâm Minh càng ngày càng nhiều, bất quá sinh mạng của nó chỉ còn lại không tới 10%.

Ban đầu bọn hắn là đoàn đội lớn năm mươi người, hiện tại chỉ còn lại 16 người, tổn thất có thể nói thê thảm không gì sánh được.

- Bọn họ còn chưa tới sao?

Phong Vân Vô Hủy vừa chú ý động tĩnh bốn phía, nhất là thằng nào đó đang núp lùm ở trong rừng, vừa công kích Ám Ảnh Báo Vương, hiện tại thanh máu của Ám Ảnh Báo Vương không đến 10%, tuyệt đối là cơ hội đánh lén tốt nhất, cho nên nét mặt Phong Vân Vô Hủy cực kì nghiêm túc.

- Phong Vân lão đại, bọn họ nói chỉ cần mười phút nữa bọn họ có thể tới.



- Mười phút, moá! Tại sao tụi nó không đi lau sàn hết đi!

Phong Vân Vô Hủy chửi ầm lên, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, mắt thấy Ám Ảnh Báo Vương sắp chết, Thạch Phong lúc nào cũng có thể sẽ lao ra, nếu lại để cho hắn chờ thêm mười phút, Ám Ảnh Báo Vương cũng chết rồi còn đâu.

Bây giờ hắn thật hối hận vì sao không kêu thêm nhiều người, hiện tại làm cho thanh niên núp lùm trong bóng tối kia chiếm hết ưu thế, nắm giữ chủ động, hắn lại không có biện pháp nào ngăn cản, bởi vậy cực kỳ buồn bực.

Qua một hồi, điểm sinh mệnh của Ám Ảnh Báo Vương đã xuống đến 2%, cũng không phát hiện Thạch Phong có bất kỳ động tĩnh gì, điều này làm cho Phong Vân Vô Hủy kích động không thôi.

- Tất cả mọi người đứng gần lại nhau, tập trung hoả lực vào Ám Ảnh Báo Vương, chú ý đừng bị Dạ Phong đánh lén.

Phong Vân Vô Hủy cười to nói, nếu Thạch Phong sớm xuất hiện, 80% có thể sẽ làm cho cả đoàn Võ Lâm Minh rơi vào nguy cơ bị lau sàn, hiện tại Ám Ảnh Báo Vương đã sắp bị tuyệt chủng, coi như Thạch Phong dám xuất hiện, hắn cũng có thể câu giờ với Thạch Phong, đủ để cho đội viên giết chết Ám Ảnh Báo Vương.

Cuối cùng điểm sinh mệnh của Ám Ảnh Báo thủ lĩnh thấp hơn 200 điểm, chỉ cần Võ Lâm Minh bắn hai đợt hoả lực nữa, là có thể siêu thoát cho Ám Ảnh Báo Vương.

- Ha ha ha, Ám Ảnh Báo Vương là của ta.

Phong Vân Vô Hủy công kích mạnh nhất, sát thương đã tới cực đại, một mũi tên phóng tới đủ để lasthit Ám Ảnh Báo Vương hơn 100 thương tổn.

Vèo.

Mũi tên xuyên qua không khí, bay về phía nhược điểm của Ám Ảnh Báo Vương.

Lúc này Thạch Phong đột nhiên dùng Vô Thanh Bộ xuất hiện ở phía sau Ám Ảnh Báo Vương, Trảm Kích chém xuống, tạo thành 332 điểm thương tổn, giết chết Ám Ảnh Báo Vương, mà mũi tên của Phong Vân Vô Hủy chỉ có bắn tới thi thể đáng thương của Ám Ảnh Báo Vương mà thôi.

Ở trong Thần Vực không phải một tổ đội hoặc một đoàn đội, đối phó cùng lúc một con quái, người chơi tự do nào tạo thành đòn đánh cuối cùng, có thể thu được 60% điểm kinh nghiệm. (Wind: Lasthit là một nghệ thuật người lasthit là một thằng KS)

Bởi vì Ám Ảnh Báo Vương là thủ lĩnh cấp 8, cho điểm kinh nghiệm vô cùng dày, một phát làm điểm kinh nghiệm của Thạch Phong tăng lên không ít, mà Võ Lâm Minh hơn mười người chia đều 40% điểm kinh nghiệm còn lại.

Ám Ảnh Báo Vương vừa chết, nhất thời rớt ra một đống lớn vật phẩm, ước chừng hơn mười món, có thể nói là cực kỳ may mắn.

- Đập chết hắn cho tao!

Hai mắt Phong Vân Vô Hủy trừng sắp nứt ra, lập tức hét lớn.

Nhất thời hơn mười người vây Thạch Phong lại, không để Thạch Phong có cơ hội chạy thoát, từng kỹ năng đánh tới.

Thạch Phong căn bản không quan tâm, mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, điên cuồng nhặt vật phẩm rớt xuống.

Từng đợt ma pháp bay về phía Thạch Phong, đều bị Ngự Kiếm Hồi Thiên chặn lại.

Trong nháy mắt Thạch Phong liền cầm đi chín món rơi xuống, trong đó có một món lóe ra vầng sáng đậm chói mắt, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, khẳng định có giá trị cao.

Thạch Phong thấy Ngự Kiếm Hôi Thiên đã hết, liền thay thế với phân thân ở trong rừng cây, trong nháy mắt thoát khỏi trận cuồng phong bão táp từ đám kỹ năng của Võ Lâm Minh, phân thân của Thạch Phong cũng không phải dạng vừa, tung hoành ngang dọc tàn sát, cho đến khi phân thân của Thạch Phong chết đi, còn giết chết năm thành viên của Võ Lâm Minh, trong đó có một tên đoàn trưởng của một trấn nhỏ là Nguyên Tố Sư cấp 9.

Sau đó Phong Vân Vô Hủy phát hiện bọn họ giết chết chỉ là phân thân của Thạch Phong, cả đám bực tức chửi rủa.

- Dạ Phong, hãy đợi đấy.

Phong Vân Vô Hủy rống giận hét lên.

Khổ sở đánh đổi quá trời, tổn thất nhiều như vậy, kết quả lại là người khác lấy mất, coi như Phong Vân Vô Hủy còn muốn bình tĩnh lại cũng không làm được, hắn thề hắn nhất định phải giết Thạch Phong trở về cấp 0.

Mà cách đám người Võ Lâm Minh không xa, trên ngọn cây, hai người Hỏa Vũ và Thuỷ Ngưu nhìn thấy từ đầu tới cuối, chứng kiến nguyên đoàn tinh anh ước chừng năm mươi người, biến thành bộ dạng thê thảm như vậy cũng phải mắt chữ A miệng chữ O.

Đến bây giờ Hỏa Vũ và Thuỷ Ngưu mới biết, chiến đấu trong Thần Vực còn có thể đánh như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook