Chương 69
Thân Đồ Thử Phi
20/10/2017
Editor: Vện
Những ngày không có A Nam, cảm giác như thế nào?
Tiểu Thạch Đầu nhẩm tính thời gian từ ngày gặp A Nam đến nay, so với sinh mệnh hắn, đúng là vô cùng ngắn ngủi, dù sao thì hắn cũng sống mấy trăm năm rồi.
Trước lúc gặp A Nam, Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ biết cô đơn, không biết cái gì là nhớ nhung, là chờ đợi. Là một tảng đá sống cảnh màn trời chiếu đất, chịu gió táp mưa sa, Tiểu Thạch Đầu cũng không biết thế nào là cực khổ, thế nào là vui sướng.
Dù thỉnh thoảng có nghĩ đến, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn là một tảng đá không buồn không lo.
Nếu không có bốn mùa xuân hạ thu đông, nếu xung quanh không có thú vật chim chóc hoặc con người lên núi, Tiểu Thạch Đầu cho rằng hắn sẽ tĩnh lặng như thế cả đời.
Cứ như mặt trời mọc và mặt trời lặn chẳng có gì khác nhau cả.
Nhưng từ khi gặp A Nam… tất cả đã thay đổi.
Đối với hắn, mỗi một hoạt động trong ngày đều có ý nghĩa đặc biệt. Hắn không ngờ, khi không có A Nam bên cạnh, mọi thứ bỗng trở nên quá khó khăn.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Thạch Đầu đã thức dậy.
Vì nguyên hình của hắn là đá, dù đã biến hình người mà nhiệt độ cơ thể vẫn không ấm lên, đắp chăn ngủ một đêm, sáng dậy vẫn lạnh như băng.
Nhưng Trọng Đạo Nam rất chu đáo, trước khi đi, y đã chuẩn bị dụng cụ sưởi ấm cho Tiểu Thạch Đầu, trên giường y có khắc một pháp trận, dù Trọng Đạo Nam không có ở đây, mỗi ngày thức giấc Tiểu Thạch Đầu vẫn được ấm áp.
Cảm giác ấm áp đó quả thực khiến người ta muốn nằm lười trên giường mãi.
Bình thường, lúc có A Nam, Tiểu Thạch Đầu sẽ nghĩ như vậy, thỉnh thoảng còn chơi xấu mà nằm đè lên người A Nam, muốn A Nam cùng lười với mình.
Nhưng bây giờ A Nam đã rời khỏi đảo, không có ai gọi hắn rời giường, có nằm lâu đến mấy cũng không thấy ấm, Tiểu Thạch Đầu không ngủ được.
Hắn nằm mà mắt mở thao láo, thử đếm, nhận ra A Nam mới đi có hai ngày mà thôi.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày mà Tiểu Thạch Đầu thấy sao lâu thật lâu, lâu đến mức… cả tảng đá như bị thời gian mài mòn mà vỡ vụn.
“Haiz…” Tiểu Thạch Đầu buồn bã thở dài, vén chăn ngồi dậy.
Không khí sáng sớm hơi lạnh, Tiểu Thạch Đầu rùng mình, hắn mặc y phục chỉnh tề, luống cuống rửa mặt, lại chạy khắp nơi tìm đồ ăn cho Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng.
Chờ hắn làm xong đã qua nửa buổi sáng.
Tiểu Thạch Đầu ôm cái bụng đang kêu réo, hắn hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm.
Thật ra cũng không hẳn là quên, chỉ là… A Nam không có nhà, Tiểu Thạch Đầu không muốn ăn, rồi dần dần quên mất.
Tiểu Thạch Đầu bận rộn xong, chống cằm ngồi trên bệ ngọc, ngẩn người nhìn khoảnh sân đã quét tước gọn gàng. Tiểu Bạch ăn cỏ xong bắt đầu chạy nhảy khắp nơi.
Ngựa nào cũng thích phi nước đại, thể chất của Tiểu Bạch ngày càng tốt, tốc độ ngày càng nhanh, chạy đi như cơn gió.
Tiểu Hoàng bay bên cạnh Tiểu Bạch, líu ra líu ríu, như muốn nói Tiểu Bạch chờ nó.
Cả hòn đảo bị âm thanh nhốn nháo của các loài động vật đánh thức, ánh mặt trời từ từ lan rộng, soi sáng núi rừng.
Ếch tiên sinh dẫn cả nhà ếch ra ngoài tập thể dục buổi sáng, đồng thời dạy học cho đám ếch con.
Sau khi cho phép bầy ếch đi chơi, Ếch tiên sinh lại cầm tẩu thuốc xuất hiện trước sân nhà Tiểu Thạch Đầu, thấy Tiểu Thạch Đầu không phát hiện nó, Ếch tiên sinh gõ tẩu, hô lên, “Tiểu Thạch Đầu.”
Tiểu Thạch Đầu vẫn ngồi thả hồn, căn bản không nghe thấy.
Ếch tiên sinh gọi liên tiếp mấy lần, Tiểu Thạch Đầu mới giật mình ngồi thẳng lưng, “Ơi…” một tiếng.
Ếch tiên sinh là một yêu quái chín chắn thành thục, nó đã chứng kiến không ít chuyện tình yêu giữa người và yêu quái, thế nên hiểu rõ tại sao Tiểu Thạch Đầu lại mang dáng vẻ này.
Ếch tiên sinh cũng như các yêu quái khác, rất sợ khi gặp Trọng Đạo Nam, nhưng nó là một yêu quái lí trí, Ếch tiên sinh sẽ không sợ hãi và tránh né Trọng Đạo Nam một cách mù quáng. Tuy nhiên, lúc không cần thiết thì Ếch tiên sinh vẫn cố không tiếp xúc nhiều với Trọng Đạo Nam.
Thật ra, trước lúc đi, Trọng Đạo Nam có tìm Ếch tiên sinh trò chuyện, y muốn nhờ Ếch tiên sinh để mắt và chăm sóc Tiểu Thạch Đầu.
Dù Trọng Đạo Nam không nói, Ếch tiên sinh vẫn sẽ làm.
Tiểu Thạch Đầu ngốc như vậy, thật sự làm ếch ta chẳng yên tâm chút nào.
Thế là Ếch tiên sinh ngồi ngoài cổng nhà, hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu, có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
“Ừm…” Tiểu Thạch Đầu đảo mắt qua Ếch tiên sinh và thảm cỏ xanh mướt, “Được đó…”
Mỗi sáng thức dậy, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam sẽ lên núi tản bộ, không gian chỉ có hai người, yên tĩnh mà hài hòa, không ai có thể xen vào. Sau khi A Nam đi, Tiểu Thạch Đầu thấy như đã rất lâu rồi mình không ra ngoài đi dạo.
Tuy là mới có hai ngày thôi…
Ếch tiên sinh đi trước, Tiểu Thạch Đầu theo sau, hai chân nhấc bước một cách máy móc, tâm hồn Tiểu Thạch Đầu lại treo ngược cành cây.
Ếch tiên sinh hết sức bất đắc dĩ, nó dừng chân, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu. Quả nhiên Tiểu Thạch Đầu không chú ý Ếch tiên sinh đã đứng lại, vẫn thơ thẩn tiến về phía trước, kết quả là Tiểu Thạch Đầu tông phải Ếch tiên sinh.
“Gì thế?” Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt lùi về sau hai bước, mờ mịt nhìn Ếch tiên sinh, “Sao Ếch tiên sinh tự dưng đứng lại vậy?”
Ếch tiên sinh dùng hai chân trước chống hông, nghiêm túc bảo Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi như vậy là không được rồi!”
Tiểu Thạch Đầu, “Hả? Cái gì không được?”
“Đạo Nam chân nhân mới đi có hai ngày thôi mà ngươi đã biến thành bộ dạng này rồi, nếu y không trở về thì ngươi phải làm sao?”
Giọng điệu Ếch tiên sinh rất nghiêm khắc, nhưng sau khi nghe xong, Tiểu Thạch Đầu lập tức nhíu mày, gắng sức phản bác, “Không có chuyện A Nam không trở về đâu! A Nam lợi hại nhất!”
Tiểu Thạch Đầu trừng Ếch tiên sinh, nét mặt Ếch tiên sinh vẫn trầm trọng như cũ, không chút dao động, Tiểu Thạch Đầu như quả bóng xì hơi, hắn ôm vai nói, “Nếu không có A Nam… cũng sẽ không có Tiểu Thạch Đầu.”
“Đúng là bị ngươi làm tức chết mà, ộp.” Thân là yêu quái, Ếch tiên sinh đương nhiên nghiêng về Tiểu Thạch Đầu hơn. Đối với tu chân giả là Trọng Đạo Nam, Ếch tiên sinh vừa kính vừa sợ, còn đối với Tiểu Thạch Đầu, Ếch tiên sinh thật lòng thích tiểu yêu quái đơn thuần lương thiện này.
Sở dĩ Trọng Đạo Nam tìm đến Ếch tiên sinh cũng vì y nhìn thấu điểm này, còn Ếch tiên sinh có thích y hay không, Trọng Đạo Nam chẳng thèm để ý.
Ếch tiên sinh cảm thấy…
Mặc dù bây giờ cảm tình giữa Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam thoạt nhìn rất tốt đẹp, nhưng lòng người dễ đổi, thời thế khôn lường, Ếch tiên sinh sống lâu vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy cặp tình nhân nào nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Cho nên Ếch tiên sinh muốn Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, muốn hắn chuẩn bị tâm lý ứng phó với bất kỳ tình huống gì.
Chỉ là Tiểu Thạch Đầu quá ngây thơ, Ếch tiên sinh không muốn nói những chuyện khiến hắn đau lòng. Dù sao đi nữa, nếu tương lai thật sự xảy ra biến cố gì buộc Tiểu Thạch Đầu phải đối mặt, Ếch tiên sinh vẫn hy vọng Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vẫn sẽ ở bên nhau, tuy là xác suất có vẻ cực kỳ thấp.
Nhưng hy vọng đó sao quá xa vời, hiếm hoi đến mức như kỳ tích.
Ếch tiên sinh bị Tiểu Thạch Đầu chọc giận, phồng má kêu ồm ộp, quay mặt đi không muốn nhìn Tiểu Thạch Đầu nữa, mà Tiểu Thạch Đầu vẫn yên lặng theo sau Ếch tiên sinh, càng thêm chán nản.
Cuối cùng Ếch tiên sinh đầu hàng, đành phải an ủi Tiểu Thạch Đầu, “Đạo Nam chân nhân tu vi thâm hậu, nhìn toàn giới tu chân, ngoại trừ tiên nhân thì chẳng mấy ai đánh lại y, bất luận là chính đạo hoặc ma tu, yêu tu. Ngươi yên tâm đi, y sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Thạch Đầu được an ủi, gương mặt ỉu xìu cuối cùng cũng lộ nụ cười, Ếch tiên sinh thở phào một hơi.
Nhưng không được bao lâu, Tiểu Thạch Đầu lại tiếp tục thất thần, tâm tư hắn căn bản không đặt trên đảo mà bay đến chỗ Trọng Đạo Nam rồi.
Tiểu Thạch Đầu bất giác tự hỏi, bây giờ A Nam đang ở đâu? Đang làm gì? Liệu có gặp nguy hiểm gì không? Có nhớ hắn không? Không có hắn bên cạnh, A Nam có thấy mất mát như hắn không?
Không có A Nam bên cạnh, tim hắn như bị khoét mất một lỗ hổng, cực kỳ khó chịu.
Nhưng sau khi nói chuyện với Ếch tiên sinh, Tiểu Thạch Đầu đã thấy khá hơn, không quá đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực nữa. Bởi vì Ếch tiên sinh đã nói, “Nếu Đạo Nam chân nhân về thấy ngươi ủ rũ không chịu chăm sóc bản thân, y sẽ tức giận và đau lòng cho mà xem.”
Tiểu Thạch Đầu không muốn làm A Nam giận, cũng không muốn A Nam đau lòng vì mình, cho nên hắn chú ý ăn cơm, tìm việc khác mà làm.
Sau đó, hắn muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ tặng A Nam.
Mà phải tặng cái gì mới bất ngờ nhỉ?
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, hết sức rối rắm.
Ôm tâm tình bối rối ngọt ngào, Tiểu Thạch Đầu sau một ngày mệt nhọc nằm nhoài trên giường, trong lòng ôm gối đầu của A Nam, đắp cái chăn A Nam thường dùng, mọi thứ vẫn còn vương mùi hương của A Nam.
A Nam sẽ về nhanh thôi mà, Tiểu Thạch Đầu phải ngoan ngoãn, nghe lời, xem có tri kỷ không chứ.
Nghĩ như thế, Tiểu Thạch Đầu tiến vào mộng đẹp.
Đêm đó, Tiểu Thạch Đầu nằm mơ. Cảnh trong mơ khác hẳn những lần trước, Tiểu Thạch Đầu không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì, nhưng hắn hoảng hồn bừng tỉnh vì giấc mơ đó.
Lúc thức giấc, toàn thân Tiểu Thạch Đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hai tay hắn siết chặt gối của Trọng Đạo Nam, ngây ngẩn ngồi trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng hằn vẻ bất an.
Tiểu Thạch Đầu xốc chăn lên, “Ta phải đi tìm A Nam!” Đăng bởi: admin
Những ngày không có A Nam, cảm giác như thế nào?
Tiểu Thạch Đầu nhẩm tính thời gian từ ngày gặp A Nam đến nay, so với sinh mệnh hắn, đúng là vô cùng ngắn ngủi, dù sao thì hắn cũng sống mấy trăm năm rồi.
Trước lúc gặp A Nam, Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ biết cô đơn, không biết cái gì là nhớ nhung, là chờ đợi. Là một tảng đá sống cảnh màn trời chiếu đất, chịu gió táp mưa sa, Tiểu Thạch Đầu cũng không biết thế nào là cực khổ, thế nào là vui sướng.
Dù thỉnh thoảng có nghĩ đến, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn là một tảng đá không buồn không lo.
Nếu không có bốn mùa xuân hạ thu đông, nếu xung quanh không có thú vật chim chóc hoặc con người lên núi, Tiểu Thạch Đầu cho rằng hắn sẽ tĩnh lặng như thế cả đời.
Cứ như mặt trời mọc và mặt trời lặn chẳng có gì khác nhau cả.
Nhưng từ khi gặp A Nam… tất cả đã thay đổi.
Đối với hắn, mỗi một hoạt động trong ngày đều có ý nghĩa đặc biệt. Hắn không ngờ, khi không có A Nam bên cạnh, mọi thứ bỗng trở nên quá khó khăn.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Thạch Đầu đã thức dậy.
Vì nguyên hình của hắn là đá, dù đã biến hình người mà nhiệt độ cơ thể vẫn không ấm lên, đắp chăn ngủ một đêm, sáng dậy vẫn lạnh như băng.
Nhưng Trọng Đạo Nam rất chu đáo, trước khi đi, y đã chuẩn bị dụng cụ sưởi ấm cho Tiểu Thạch Đầu, trên giường y có khắc một pháp trận, dù Trọng Đạo Nam không có ở đây, mỗi ngày thức giấc Tiểu Thạch Đầu vẫn được ấm áp.
Cảm giác ấm áp đó quả thực khiến người ta muốn nằm lười trên giường mãi.
Bình thường, lúc có A Nam, Tiểu Thạch Đầu sẽ nghĩ như vậy, thỉnh thoảng còn chơi xấu mà nằm đè lên người A Nam, muốn A Nam cùng lười với mình.
Nhưng bây giờ A Nam đã rời khỏi đảo, không có ai gọi hắn rời giường, có nằm lâu đến mấy cũng không thấy ấm, Tiểu Thạch Đầu không ngủ được.
Hắn nằm mà mắt mở thao láo, thử đếm, nhận ra A Nam mới đi có hai ngày mà thôi.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày mà Tiểu Thạch Đầu thấy sao lâu thật lâu, lâu đến mức… cả tảng đá như bị thời gian mài mòn mà vỡ vụn.
“Haiz…” Tiểu Thạch Đầu buồn bã thở dài, vén chăn ngồi dậy.
Không khí sáng sớm hơi lạnh, Tiểu Thạch Đầu rùng mình, hắn mặc y phục chỉnh tề, luống cuống rửa mặt, lại chạy khắp nơi tìm đồ ăn cho Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng.
Chờ hắn làm xong đã qua nửa buổi sáng.
Tiểu Thạch Đầu ôm cái bụng đang kêu réo, hắn hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm.
Thật ra cũng không hẳn là quên, chỉ là… A Nam không có nhà, Tiểu Thạch Đầu không muốn ăn, rồi dần dần quên mất.
Tiểu Thạch Đầu bận rộn xong, chống cằm ngồi trên bệ ngọc, ngẩn người nhìn khoảnh sân đã quét tước gọn gàng. Tiểu Bạch ăn cỏ xong bắt đầu chạy nhảy khắp nơi.
Ngựa nào cũng thích phi nước đại, thể chất của Tiểu Bạch ngày càng tốt, tốc độ ngày càng nhanh, chạy đi như cơn gió.
Tiểu Hoàng bay bên cạnh Tiểu Bạch, líu ra líu ríu, như muốn nói Tiểu Bạch chờ nó.
Cả hòn đảo bị âm thanh nhốn nháo của các loài động vật đánh thức, ánh mặt trời từ từ lan rộng, soi sáng núi rừng.
Ếch tiên sinh dẫn cả nhà ếch ra ngoài tập thể dục buổi sáng, đồng thời dạy học cho đám ếch con.
Sau khi cho phép bầy ếch đi chơi, Ếch tiên sinh lại cầm tẩu thuốc xuất hiện trước sân nhà Tiểu Thạch Đầu, thấy Tiểu Thạch Đầu không phát hiện nó, Ếch tiên sinh gõ tẩu, hô lên, “Tiểu Thạch Đầu.”
Tiểu Thạch Đầu vẫn ngồi thả hồn, căn bản không nghe thấy.
Ếch tiên sinh gọi liên tiếp mấy lần, Tiểu Thạch Đầu mới giật mình ngồi thẳng lưng, “Ơi…” một tiếng.
Ếch tiên sinh là một yêu quái chín chắn thành thục, nó đã chứng kiến không ít chuyện tình yêu giữa người và yêu quái, thế nên hiểu rõ tại sao Tiểu Thạch Đầu lại mang dáng vẻ này.
Ếch tiên sinh cũng như các yêu quái khác, rất sợ khi gặp Trọng Đạo Nam, nhưng nó là một yêu quái lí trí, Ếch tiên sinh sẽ không sợ hãi và tránh né Trọng Đạo Nam một cách mù quáng. Tuy nhiên, lúc không cần thiết thì Ếch tiên sinh vẫn cố không tiếp xúc nhiều với Trọng Đạo Nam.
Thật ra, trước lúc đi, Trọng Đạo Nam có tìm Ếch tiên sinh trò chuyện, y muốn nhờ Ếch tiên sinh để mắt và chăm sóc Tiểu Thạch Đầu.
Dù Trọng Đạo Nam không nói, Ếch tiên sinh vẫn sẽ làm.
Tiểu Thạch Đầu ngốc như vậy, thật sự làm ếch ta chẳng yên tâm chút nào.
Thế là Ếch tiên sinh ngồi ngoài cổng nhà, hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu, có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
“Ừm…” Tiểu Thạch Đầu đảo mắt qua Ếch tiên sinh và thảm cỏ xanh mướt, “Được đó…”
Mỗi sáng thức dậy, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam sẽ lên núi tản bộ, không gian chỉ có hai người, yên tĩnh mà hài hòa, không ai có thể xen vào. Sau khi A Nam đi, Tiểu Thạch Đầu thấy như đã rất lâu rồi mình không ra ngoài đi dạo.
Tuy là mới có hai ngày thôi…
Ếch tiên sinh đi trước, Tiểu Thạch Đầu theo sau, hai chân nhấc bước một cách máy móc, tâm hồn Tiểu Thạch Đầu lại treo ngược cành cây.
Ếch tiên sinh hết sức bất đắc dĩ, nó dừng chân, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu. Quả nhiên Tiểu Thạch Đầu không chú ý Ếch tiên sinh đã đứng lại, vẫn thơ thẩn tiến về phía trước, kết quả là Tiểu Thạch Đầu tông phải Ếch tiên sinh.
“Gì thế?” Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt lùi về sau hai bước, mờ mịt nhìn Ếch tiên sinh, “Sao Ếch tiên sinh tự dưng đứng lại vậy?”
Ếch tiên sinh dùng hai chân trước chống hông, nghiêm túc bảo Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi như vậy là không được rồi!”
Tiểu Thạch Đầu, “Hả? Cái gì không được?”
“Đạo Nam chân nhân mới đi có hai ngày thôi mà ngươi đã biến thành bộ dạng này rồi, nếu y không trở về thì ngươi phải làm sao?”
Giọng điệu Ếch tiên sinh rất nghiêm khắc, nhưng sau khi nghe xong, Tiểu Thạch Đầu lập tức nhíu mày, gắng sức phản bác, “Không có chuyện A Nam không trở về đâu! A Nam lợi hại nhất!”
Tiểu Thạch Đầu trừng Ếch tiên sinh, nét mặt Ếch tiên sinh vẫn trầm trọng như cũ, không chút dao động, Tiểu Thạch Đầu như quả bóng xì hơi, hắn ôm vai nói, “Nếu không có A Nam… cũng sẽ không có Tiểu Thạch Đầu.”
“Đúng là bị ngươi làm tức chết mà, ộp.” Thân là yêu quái, Ếch tiên sinh đương nhiên nghiêng về Tiểu Thạch Đầu hơn. Đối với tu chân giả là Trọng Đạo Nam, Ếch tiên sinh vừa kính vừa sợ, còn đối với Tiểu Thạch Đầu, Ếch tiên sinh thật lòng thích tiểu yêu quái đơn thuần lương thiện này.
Sở dĩ Trọng Đạo Nam tìm đến Ếch tiên sinh cũng vì y nhìn thấu điểm này, còn Ếch tiên sinh có thích y hay không, Trọng Đạo Nam chẳng thèm để ý.
Ếch tiên sinh cảm thấy…
Mặc dù bây giờ cảm tình giữa Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam thoạt nhìn rất tốt đẹp, nhưng lòng người dễ đổi, thời thế khôn lường, Ếch tiên sinh sống lâu vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy cặp tình nhân nào nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Cho nên Ếch tiên sinh muốn Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, muốn hắn chuẩn bị tâm lý ứng phó với bất kỳ tình huống gì.
Chỉ là Tiểu Thạch Đầu quá ngây thơ, Ếch tiên sinh không muốn nói những chuyện khiến hắn đau lòng. Dù sao đi nữa, nếu tương lai thật sự xảy ra biến cố gì buộc Tiểu Thạch Đầu phải đối mặt, Ếch tiên sinh vẫn hy vọng Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vẫn sẽ ở bên nhau, tuy là xác suất có vẻ cực kỳ thấp.
Nhưng hy vọng đó sao quá xa vời, hiếm hoi đến mức như kỳ tích.
Ếch tiên sinh bị Tiểu Thạch Đầu chọc giận, phồng má kêu ồm ộp, quay mặt đi không muốn nhìn Tiểu Thạch Đầu nữa, mà Tiểu Thạch Đầu vẫn yên lặng theo sau Ếch tiên sinh, càng thêm chán nản.
Cuối cùng Ếch tiên sinh đầu hàng, đành phải an ủi Tiểu Thạch Đầu, “Đạo Nam chân nhân tu vi thâm hậu, nhìn toàn giới tu chân, ngoại trừ tiên nhân thì chẳng mấy ai đánh lại y, bất luận là chính đạo hoặc ma tu, yêu tu. Ngươi yên tâm đi, y sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Thạch Đầu được an ủi, gương mặt ỉu xìu cuối cùng cũng lộ nụ cười, Ếch tiên sinh thở phào một hơi.
Nhưng không được bao lâu, Tiểu Thạch Đầu lại tiếp tục thất thần, tâm tư hắn căn bản không đặt trên đảo mà bay đến chỗ Trọng Đạo Nam rồi.
Tiểu Thạch Đầu bất giác tự hỏi, bây giờ A Nam đang ở đâu? Đang làm gì? Liệu có gặp nguy hiểm gì không? Có nhớ hắn không? Không có hắn bên cạnh, A Nam có thấy mất mát như hắn không?
Không có A Nam bên cạnh, tim hắn như bị khoét mất một lỗ hổng, cực kỳ khó chịu.
Nhưng sau khi nói chuyện với Ếch tiên sinh, Tiểu Thạch Đầu đã thấy khá hơn, không quá đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực nữa. Bởi vì Ếch tiên sinh đã nói, “Nếu Đạo Nam chân nhân về thấy ngươi ủ rũ không chịu chăm sóc bản thân, y sẽ tức giận và đau lòng cho mà xem.”
Tiểu Thạch Đầu không muốn làm A Nam giận, cũng không muốn A Nam đau lòng vì mình, cho nên hắn chú ý ăn cơm, tìm việc khác mà làm.
Sau đó, hắn muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ tặng A Nam.
Mà phải tặng cái gì mới bất ngờ nhỉ?
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, hết sức rối rắm.
Ôm tâm tình bối rối ngọt ngào, Tiểu Thạch Đầu sau một ngày mệt nhọc nằm nhoài trên giường, trong lòng ôm gối đầu của A Nam, đắp cái chăn A Nam thường dùng, mọi thứ vẫn còn vương mùi hương của A Nam.
A Nam sẽ về nhanh thôi mà, Tiểu Thạch Đầu phải ngoan ngoãn, nghe lời, xem có tri kỷ không chứ.
Nghĩ như thế, Tiểu Thạch Đầu tiến vào mộng đẹp.
Đêm đó, Tiểu Thạch Đầu nằm mơ. Cảnh trong mơ khác hẳn những lần trước, Tiểu Thạch Đầu không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì, nhưng hắn hoảng hồn bừng tỉnh vì giấc mơ đó.
Lúc thức giấc, toàn thân Tiểu Thạch Đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hai tay hắn siết chặt gối của Trọng Đạo Nam, ngây ngẩn ngồi trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng hằn vẻ bất an.
Tiểu Thạch Đầu xốc chăn lên, “Ta phải đi tìm A Nam!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.