Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế
Chương 29: Dị năng của Tô Tuệ Dung
Tùy Vân Lưu Thủy
13/05/2021
Hình như đã qua rất lâu.
Lam Linh Úc không nghe thấy Ngụy Nam Vũ nói gì, ngồi bên bờ hồ một mực chú ý động tĩnh trong hồ, bên ngoài giống như đang chằm chằm nhìn hồ nước, thực sự cô đang dùng tinh thần lực dò bên trong hồ.
Lần trước, dị năng hệ băng của cô tiến cấp nhưng hệ tinh thần thì vẫn vậy, cô ban đầu cũng không gấp gáp, tự cho rằng thời gian còn rất nhiều, hơn nữa phổ biến giờ đều là dị năng giả cấp một, cô lên cấp hai thì khá lợi hại rồi, dù biết mạt thế thực sự tàn khốc, Tuệ Dung cũng nhắc nhiều lần về chuyện này, cô cũng tự cho rằng mình hiểu bản chất của thời đại này nhưng thật ra cô vẫn còn quá ngây thơ.
Lam Linh Úc nhắm mắt, lần này cô mới được dạy một bài học.
Nếu như Tuệ Dung không có không gian, như vậy, sai lầm lần này chắc chắn cô sẽ để mất Tô Tuệ Dung!
Tuệ Dung, Tuệ Dung, tại sao lại từ không gian đi ra, tại sao?
Tinh thần lực vẫn dò dẫm dưới mặt hồ, nhưng vẫn như cũ không có đầu mối gì, phía dưới hồ là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có mấy chú cá nhỏ lượn lờ qua lại, đầu cô nhói lên, hình như cô đã đến cực hạn của mình.
Không được, không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải thấy Tô Tuệ Dung an toàn mới được.
Lam Linh Úc cắn mộ chịu đựng, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Linh Úc, em làm sao vậy?" Ngụy Nam Vũ thấy máu liền kinh hãi, vội vàng đỡ Lam Linh Úc dậy "Tự mình hại mình thì có ích gì, cho dù em làm vậy Tô Tuệ Dung cũng không quay lại!"
Lam Linh Úc hất tay hắn ra, lảo đảo đứng dậy, "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."
Đầu đau như búa bổ, trước mắt đen mịt, thân thể Lam Linh Úc lung lay như sắp ngã.
Ngụy Nam Vũ cau mày, lo lắng nhìn Lam Linh Úc, tay cầm hai vai dùng lực đỡ Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung, ở trong lòng của Lam Linh Úc quả nhiên quan trọng, thật may cô ta chết rồi, nếu không hắn còn lâu mới có cơ hội lấy được tâm Linh Úc.
Nhớ tới vẻ mặt khác thường của Tô Tuệ Dung khi đó, Ngụy Nam Vũ suy nghĩ một chút, quyết định không nói ra.
Lam Linh Úc không bỏ cuộc, tiếp tục đem tinh thần lực phóng ra ngoài, mặc dù đầu đau muốn chết nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Thân thể lung lay một cái, trước mắt tối sầm, Lam Linh Úc cứ như vậy mà lâm vào hôn mê.
Ngụy Nam Vũ vội vàng ôm lấy Lam Linh Úc.
Đúng thời điểm ấy, một nhánh dây leo từ trong mặt nước xuất hiện, quấn chặt lấy hông Lam Linh Úc, giống như mang Tô Tuệ Dung đi vậy.
Ngụy Nam Vũ thất kinh, biến dị thực vật mang Tô Tuệ Dung đi, hắn hoàn toàn không phòng bị nữa, ai ngờ nó lại quay lại.
Phản ứng của Ngụy Nam Vũ cũng không phải chậm, hắn nhanh tay đóng băng dây leo, nhánh dây leo nhanh chóng không cử động được nữa, Lam Linh Úc tự nhiên cũng không bị mang đi.
Ngụy Nam Vũ thở phào nhẹ nhõm, lấy băng đao chém đứt nhánh dây leo.
Nhưng trong mấy giây tiếp theo, lại có mười mấy nhánh dây leo xô người lên, mục tiêu đương nhiên là Lam Linh Úc, hơn nữa có mười mấy nhánh nữa tấn công Ngụy Nam Vũ, ngăn cản hắn bảo vệ Lam Linh Úc.
Hai người đứng rất gần bờ hồ, dây leo lại gây trở ngại cho Ngụy Nam Vũ, vì thế lần này hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Lam Linh Úc bị kéo vào trong hồ, rồi biến mất không tăm hơi.
"Linh Úc!" Ngụy Nam Vũ hét to một tiếng, rất nhiều mảnh băng xuất hiện quay xung quanh người hắn, sắc mặt khó coi nhìn hồ nước.
Đám dây leo còn lại giương nanh múa vuốt tấn công Ngụy Nam Vũ.
"Phá!" Ngụy Nam Vũ hét to một câu, những tấm băng dừng lại, sau đó bắn về phía đám dây leo.
Trên mặt đất hiện giờ có rất nhiều mảnh dây leo bị chém đứt cùng mảnh băng rơi xuống.
Ngụy Nam Vũ nhanh chân nhảy xuống hồ.
Trong hồ không có gì cả, yên ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Ngụy Nam Vũ ở trong hồ tìm rất nhưng lại không phát hiện gì cả, cho dù là Tô Tuệ Dung hay Lam Linh Úc đều không thấy tăm hơi, giống như hai người bọn họ chưa từng rơi xuống hồ.
Một lúc sau, Ngụy Nam Vũ vẫn không tìm được ai, đành một mình lên bờ.
Ngụy Nam Vũ âm thầm thu hồi kết giới, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với năng lực của tiên tri kia, hôm nay không phải thời điểm tốt nhất để loại trừ biến dị thực vật kia sao? Tại sao lại có kết quả như thế này? Mặc dù hắn là song hệ dị năng, nhưng dị năng kết giới lại không có khả năng gì lớn, ban đầu thì chỉ có thể cách âm, chỉ đến hậu kì nó mới đem lại tác dụng lớn hơn một chút, lần này hắn sử dụng kết giới vì hai lý do, đầu tiên có thể dấu diếm chuyện đại học Địa Chất có biến dị thực vật, nếu việc này bị đồn ra chắc chắn loạn càng thêm loạn; hai là hắn muốn giữ cho mình một lá bài ẩn, biến dị thực vật là trợ thủ rất tốt, hơn nữa nó đã đạt tới cấp hai. Cho dù Ngụy Nam Vũ tính toán hơn người nhưng cũng không định lại được ý trời.
Thu dọn một chút, Ngụy Nam Vũ nhìn về phía hồ một lúc lâu, rồi âm trầm rời đi.
Linh Úc.... Hắn nắm chặt bàn tay, năm ngón tay ấn sâu vào lúc lòng bàn tay.
Ánh trăng khoác lên mặt hồ một bộ áo bạc lấp lánh, một trận gió khẽ thổi, hoa sen yểu điệu lắc lư theo làn gió.
Tâm hồ đột nhiên một gợn sóng, mới đầu nó chỉ dao động một chút, theo thời gian nó càng ngày càng lớn, từ đáy hồ có cái bóng màu đen hướng mặt hồ đi lên.
Rào một tiếng, có gì đó từ trong nước đi ra, dưới ánh trăng, gương mặt của Tô Tuệ Dung hiện lên.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu, một tay ôm Lam Linh Úc đang hôn mê, trên người cả hai không có một giọt nước nào đọng lại, bao quanh hai người ẩn hiện một hình cầu trong suốt, nhưng dưới ánh trăng vẫn thấy mờ mờ vì ánh bạc phản xạ ra.
Từ từ lên bờ, Tô Tuệ Dung mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Biến dị thực vật kia quả nhiên khó dây vào, cảm giác lên được bờ quả nhiên thật tốt!
Nhìn xung quanh, Tô Tuệ Dung mới nhớ biểu hiện của Ngụy Nam Vũ lúc trước, trong lòng nảy ra chủ ý.
Mặc dù lúc đó cô bị biến dị thực vật điều khiển, nhưng vẫn còn chút thần trí, xem ra Ngụy Nam Vũ không phải là không cứu được cô mà căn bản hắn không muốn cứu cô. Ngụy Nam Vũ muốn có Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung nhất định phải chết.
Ngụy Nam Vũ lại có sát ý đối với cô vậy hiện giờ ở đại học Địa Chất là không an toàn nữa rồi.
Đã như vậy thì rời khỏi đây tốt hơn.
Đại Học thành không phải chỉ có mỗi đại học Địa Chất, Lâm Vũ từng nói, Đại Học thành có ba thế lực cùng tồn tại, cô cùng Linh Úc đều là dị năng giả, coi như dựa vào chỗ khác thì cũng không có khổ cực gì mấy.
Huống chi, Ngụy Nam Vũ cho rằng cô cùng Linh Úc chết trong tay biến dị thực vậy, nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần hai người bọn cô không muốn gặp thì Ngụy Nam Vũ cũng sẽ không biết.
Tình hình bây giờ loạn như vậy, chỉ cần chú ý một chút, muốn không gặp một người không phải chuyện không làm được. Nghĩ tới đây, Tô Tuệ Dung cao hứng híp mắt lại, bất quá Ngụy Nam Vũ muốn hại cô, lại tính kế với Linh Úc, thù này cô nhất định phải trả.
Nghĩ tới Triệu Vi, Tô Tuệ Dung nghĩ tới dị năng của mình, cô nở một nụ cười.
Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ phải rợn tóc gáy vì nụ cười này.
Tìm một chỗ khá kín đáo. Tô Tuệ Dung ôm Lam Linh Úc vào không gian, hệ tinh thần của Linh Úc đang trong quá trình tiến hóa, giờ ở trong không gian thì tương đối an toàn, hơn nữa buổi tối cô mang Linh Úc ra ngoài thì không tiện, nếu có người phát hiện lại để cho Ngụy Nam Vũ biết, Tô Tuệ Dung không hộc máu mới là lạ.
Trong không gian, ánh trăng trong trẻo tinh khiết bao phủ một vùng trời, từng ngôi sao lấp lánh tô điểm cho cái khung cảnh thơ mộng đấy. Không còn mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, không còn tiếng tang thi gào thét trong đêm, giờ chỉ có không gian yên tĩnh, trong trẻo lạ thường.
Tô Tuệ Dung bế Lam Linh Úc vào trong lều, tìm một khối linh khí kết tinh để bên cạnh rồi cô mới ra bên ngoài.
Không gian lớn hơn trước khá nhiều, hoa quả cũng lớn hơn trước.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu.
Cô đưa tay ra, một hạt mầm từ trong tay cô xông ra.
Đây chính là hạt mầm của biến dị thực vật cấp hai.
Mới đầu, lúc bọn họ bị màn sương bao phủ, tưởng như nó không tác hại gì nhưng thật ra bọn họ đã trúng chiêu.
Biến dị thực vật trong hồ là cấp hai, có kĩ năng mê hoặc, ẩn mình cùng điều khiển dây leo vì thế Lam Linh Úc mới không tìm ra được vị trí của nó mà sau đó Tô Tuệ Dung bị bắt đi, kì thật cũng không phải đâu xa, họ ở trong hồ mà thôi.
Màn sương hồng kia chính là môi giới.
Đi vào sương mù, tỉ lệ bị biến dị thực vật khống chế là khá cao, chẳng qua với dị năng giả thì hiệu quả không lớn. Giống như Lam Linh Úc nói, Tô Tuệ Dung chính xác có dị năng, chẳng qua Tô Tuệ Dung không phát hiện, cũng không nghĩ tới việc dùng dị năng cho nên cô mới trúng chiêu.
Tô Tuệ Dung cũng là song hệ dị năng, một loại người bình thường không thể thấy được, giống như Ngụy Nam Vũ có thể tạo ra kết giới, một loại thuộc hệ mộc, nhưng không biết do nguyên nhân gì, nó không thể hiện ra.
Biến dị thực vật thuộc hệ mộc, thời điểm Tô Tuệ Dung mới đến nó cũng cảm nhận thấy lực lượng cường đại, cái này tuyệt đối kích thích ham muốn của nó, phải biết rằng, biến dị thực vật cùng biến dị động vật cũng giống như tang thi, lấy con người làm thức ăn, lấy năng lượng của người dị năng giả để cường hóa bản thân mình.
Biến dị thực vật cố ý để lộ tung tích của mình nên Tô Tuệ Dung mới nhận ra điều kì lạ ở hồ.
Nhưng biến di thực vật mới cấp hai, chưa có suy nghĩ, chỉ có một chút bản năng, nó không biết Tô Tuệ Dung lợi hại như thế nào vì vậy nó mới cố gắng nhịn. Tuy thế, đến tối hôm nay, nó không nhịn được nữa, gây ra chút ba động, dụ Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung tới.
Chẳng qua, nó không chỉ dẫn hai người bọn họ tới mà còn kéo theo cả Ngụy Nam Vũ.
Thời điểm Tô Tuệ Dung vào không gian, biến dị thực vật không tìm thấy dấu vết của đồ ăn thơm ngon kia, vì thế nó liền sử dụng kĩ năng của mình nhưng mà kĩ năng ấy bị hạn chế trong thời gian ngắn, nó chỉ khiến Tô Tuệ Dung từ không gian đi ra mà thôi.
Tô Tuệ Dung bị đẩy ra ngoài đang muốn vào không gian lần nữa thì không ngờ màn sương hồng kia chính là môi trường của biến dị thực vật, rồi Tô Tuệ Dung bị nó phát hiện, bị nó khống chế nên mới có chuyện Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung nhìn thấy.
Rơi xuống nước, Tô Tuệ Dung liền khôi phục thần trí, cô tự phụ vì mình có không gian, không sợ gặp chuyện không may vì thế cô lần theo dây leo xuống dưới sâu, cuối cùng mới nhìn thấy bóng dáng của biến dị thực vật.
Biến dị thực vật thấy Tô Tuệ Dung, cũng không có hứng thú với chuyện đùa giỡn Tô Tuệ Dung, chỉ đơn giản điều khiển dây leo quấn quanh người Tô Tuệ Dung.
Nhưng Tô Tuệ Dung không phải là cục xương dễ gặm, biến dị thực vật hoàn toàn không nghĩ đến, vào thời điểm nó kéo Tô Tuệ Dung lại gần, muốn gặm nhấm từng bộ phận ngon lành thì lại bị Tô Tuệ Dung khống chế.
Năng lực của Tô Tuệ Dung cùng với dị năng giả hệ mộc có chút khác biệt, kĩ năng của cô chỉ có một đó là: khống chế.
Cô có thể khống chế biến dị thực vật cao hơn cô một cấp, đặc biệt còn hấp thu năng lượng của kẻ địch rồi biến đổi phù hợp để cô sử dụng.
Mà dị năng hệ mộc bình thường chỉ có thể tạo ra thực vật, khống chế nó và khả năng trị liệu mà thôi.
Lam Linh Úc không nghe thấy Ngụy Nam Vũ nói gì, ngồi bên bờ hồ một mực chú ý động tĩnh trong hồ, bên ngoài giống như đang chằm chằm nhìn hồ nước, thực sự cô đang dùng tinh thần lực dò bên trong hồ.
Lần trước, dị năng hệ băng của cô tiến cấp nhưng hệ tinh thần thì vẫn vậy, cô ban đầu cũng không gấp gáp, tự cho rằng thời gian còn rất nhiều, hơn nữa phổ biến giờ đều là dị năng giả cấp một, cô lên cấp hai thì khá lợi hại rồi, dù biết mạt thế thực sự tàn khốc, Tuệ Dung cũng nhắc nhiều lần về chuyện này, cô cũng tự cho rằng mình hiểu bản chất của thời đại này nhưng thật ra cô vẫn còn quá ngây thơ.
Lam Linh Úc nhắm mắt, lần này cô mới được dạy một bài học.
Nếu như Tuệ Dung không có không gian, như vậy, sai lầm lần này chắc chắn cô sẽ để mất Tô Tuệ Dung!
Tuệ Dung, Tuệ Dung, tại sao lại từ không gian đi ra, tại sao?
Tinh thần lực vẫn dò dẫm dưới mặt hồ, nhưng vẫn như cũ không có đầu mối gì, phía dưới hồ là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có mấy chú cá nhỏ lượn lờ qua lại, đầu cô nhói lên, hình như cô đã đến cực hạn của mình.
Không được, không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải thấy Tô Tuệ Dung an toàn mới được.
Lam Linh Úc cắn mộ chịu đựng, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Linh Úc, em làm sao vậy?" Ngụy Nam Vũ thấy máu liền kinh hãi, vội vàng đỡ Lam Linh Úc dậy "Tự mình hại mình thì có ích gì, cho dù em làm vậy Tô Tuệ Dung cũng không quay lại!"
Lam Linh Úc hất tay hắn ra, lảo đảo đứng dậy, "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."
Đầu đau như búa bổ, trước mắt đen mịt, thân thể Lam Linh Úc lung lay như sắp ngã.
Ngụy Nam Vũ cau mày, lo lắng nhìn Lam Linh Úc, tay cầm hai vai dùng lực đỡ Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung, ở trong lòng của Lam Linh Úc quả nhiên quan trọng, thật may cô ta chết rồi, nếu không hắn còn lâu mới có cơ hội lấy được tâm Linh Úc.
Nhớ tới vẻ mặt khác thường của Tô Tuệ Dung khi đó, Ngụy Nam Vũ suy nghĩ một chút, quyết định không nói ra.
Lam Linh Úc không bỏ cuộc, tiếp tục đem tinh thần lực phóng ra ngoài, mặc dù đầu đau muốn chết nhưng cô vẫn không từ bỏ.
Thân thể lung lay một cái, trước mắt tối sầm, Lam Linh Úc cứ như vậy mà lâm vào hôn mê.
Ngụy Nam Vũ vội vàng ôm lấy Lam Linh Úc.
Đúng thời điểm ấy, một nhánh dây leo từ trong mặt nước xuất hiện, quấn chặt lấy hông Lam Linh Úc, giống như mang Tô Tuệ Dung đi vậy.
Ngụy Nam Vũ thất kinh, biến dị thực vật mang Tô Tuệ Dung đi, hắn hoàn toàn không phòng bị nữa, ai ngờ nó lại quay lại.
Phản ứng của Ngụy Nam Vũ cũng không phải chậm, hắn nhanh tay đóng băng dây leo, nhánh dây leo nhanh chóng không cử động được nữa, Lam Linh Úc tự nhiên cũng không bị mang đi.
Ngụy Nam Vũ thở phào nhẹ nhõm, lấy băng đao chém đứt nhánh dây leo.
Nhưng trong mấy giây tiếp theo, lại có mười mấy nhánh dây leo xô người lên, mục tiêu đương nhiên là Lam Linh Úc, hơn nữa có mười mấy nhánh nữa tấn công Ngụy Nam Vũ, ngăn cản hắn bảo vệ Lam Linh Úc.
Hai người đứng rất gần bờ hồ, dây leo lại gây trở ngại cho Ngụy Nam Vũ, vì thế lần này hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Lam Linh Úc bị kéo vào trong hồ, rồi biến mất không tăm hơi.
"Linh Úc!" Ngụy Nam Vũ hét to một tiếng, rất nhiều mảnh băng xuất hiện quay xung quanh người hắn, sắc mặt khó coi nhìn hồ nước.
Đám dây leo còn lại giương nanh múa vuốt tấn công Ngụy Nam Vũ.
"Phá!" Ngụy Nam Vũ hét to một câu, những tấm băng dừng lại, sau đó bắn về phía đám dây leo.
Trên mặt đất hiện giờ có rất nhiều mảnh dây leo bị chém đứt cùng mảnh băng rơi xuống.
Ngụy Nam Vũ nhanh chân nhảy xuống hồ.
Trong hồ không có gì cả, yên ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Ngụy Nam Vũ ở trong hồ tìm rất nhưng lại không phát hiện gì cả, cho dù là Tô Tuệ Dung hay Lam Linh Úc đều không thấy tăm hơi, giống như hai người bọn họ chưa từng rơi xuống hồ.
Một lúc sau, Ngụy Nam Vũ vẫn không tìm được ai, đành một mình lên bờ.
Ngụy Nam Vũ âm thầm thu hồi kết giới, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với năng lực của tiên tri kia, hôm nay không phải thời điểm tốt nhất để loại trừ biến dị thực vật kia sao? Tại sao lại có kết quả như thế này? Mặc dù hắn là song hệ dị năng, nhưng dị năng kết giới lại không có khả năng gì lớn, ban đầu thì chỉ có thể cách âm, chỉ đến hậu kì nó mới đem lại tác dụng lớn hơn một chút, lần này hắn sử dụng kết giới vì hai lý do, đầu tiên có thể dấu diếm chuyện đại học Địa Chất có biến dị thực vật, nếu việc này bị đồn ra chắc chắn loạn càng thêm loạn; hai là hắn muốn giữ cho mình một lá bài ẩn, biến dị thực vật là trợ thủ rất tốt, hơn nữa nó đã đạt tới cấp hai. Cho dù Ngụy Nam Vũ tính toán hơn người nhưng cũng không định lại được ý trời.
Thu dọn một chút, Ngụy Nam Vũ nhìn về phía hồ một lúc lâu, rồi âm trầm rời đi.
Linh Úc.... Hắn nắm chặt bàn tay, năm ngón tay ấn sâu vào lúc lòng bàn tay.
Ánh trăng khoác lên mặt hồ một bộ áo bạc lấp lánh, một trận gió khẽ thổi, hoa sen yểu điệu lắc lư theo làn gió.
Tâm hồ đột nhiên một gợn sóng, mới đầu nó chỉ dao động một chút, theo thời gian nó càng ngày càng lớn, từ đáy hồ có cái bóng màu đen hướng mặt hồ đi lên.
Rào một tiếng, có gì đó từ trong nước đi ra, dưới ánh trăng, gương mặt của Tô Tuệ Dung hiện lên.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu, một tay ôm Lam Linh Úc đang hôn mê, trên người cả hai không có một giọt nước nào đọng lại, bao quanh hai người ẩn hiện một hình cầu trong suốt, nhưng dưới ánh trăng vẫn thấy mờ mờ vì ánh bạc phản xạ ra.
Từ từ lên bờ, Tô Tuệ Dung mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Biến dị thực vật kia quả nhiên khó dây vào, cảm giác lên được bờ quả nhiên thật tốt!
Nhìn xung quanh, Tô Tuệ Dung mới nhớ biểu hiện của Ngụy Nam Vũ lúc trước, trong lòng nảy ra chủ ý.
Mặc dù lúc đó cô bị biến dị thực vật điều khiển, nhưng vẫn còn chút thần trí, xem ra Ngụy Nam Vũ không phải là không cứu được cô mà căn bản hắn không muốn cứu cô. Ngụy Nam Vũ muốn có Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung nhất định phải chết.
Ngụy Nam Vũ lại có sát ý đối với cô vậy hiện giờ ở đại học Địa Chất là không an toàn nữa rồi.
Đã như vậy thì rời khỏi đây tốt hơn.
Đại Học thành không phải chỉ có mỗi đại học Địa Chất, Lâm Vũ từng nói, Đại Học thành có ba thế lực cùng tồn tại, cô cùng Linh Úc đều là dị năng giả, coi như dựa vào chỗ khác thì cũng không có khổ cực gì mấy.
Huống chi, Ngụy Nam Vũ cho rằng cô cùng Linh Úc chết trong tay biến dị thực vậy, nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần hai người bọn cô không muốn gặp thì Ngụy Nam Vũ cũng sẽ không biết.
Tình hình bây giờ loạn như vậy, chỉ cần chú ý một chút, muốn không gặp một người không phải chuyện không làm được. Nghĩ tới đây, Tô Tuệ Dung cao hứng híp mắt lại, bất quá Ngụy Nam Vũ muốn hại cô, lại tính kế với Linh Úc, thù này cô nhất định phải trả.
Nghĩ tới Triệu Vi, Tô Tuệ Dung nghĩ tới dị năng của mình, cô nở một nụ cười.
Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ phải rợn tóc gáy vì nụ cười này.
Tìm một chỗ khá kín đáo. Tô Tuệ Dung ôm Lam Linh Úc vào không gian, hệ tinh thần của Linh Úc đang trong quá trình tiến hóa, giờ ở trong không gian thì tương đối an toàn, hơn nữa buổi tối cô mang Linh Úc ra ngoài thì không tiện, nếu có người phát hiện lại để cho Ngụy Nam Vũ biết, Tô Tuệ Dung không hộc máu mới là lạ.
Trong không gian, ánh trăng trong trẻo tinh khiết bao phủ một vùng trời, từng ngôi sao lấp lánh tô điểm cho cái khung cảnh thơ mộng đấy. Không còn mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, không còn tiếng tang thi gào thét trong đêm, giờ chỉ có không gian yên tĩnh, trong trẻo lạ thường.
Tô Tuệ Dung bế Lam Linh Úc vào trong lều, tìm một khối linh khí kết tinh để bên cạnh rồi cô mới ra bên ngoài.
Không gian lớn hơn trước khá nhiều, hoa quả cũng lớn hơn trước.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu.
Cô đưa tay ra, một hạt mầm từ trong tay cô xông ra.
Đây chính là hạt mầm của biến dị thực vật cấp hai.
Mới đầu, lúc bọn họ bị màn sương bao phủ, tưởng như nó không tác hại gì nhưng thật ra bọn họ đã trúng chiêu.
Biến dị thực vật trong hồ là cấp hai, có kĩ năng mê hoặc, ẩn mình cùng điều khiển dây leo vì thế Lam Linh Úc mới không tìm ra được vị trí của nó mà sau đó Tô Tuệ Dung bị bắt đi, kì thật cũng không phải đâu xa, họ ở trong hồ mà thôi.
Màn sương hồng kia chính là môi giới.
Đi vào sương mù, tỉ lệ bị biến dị thực vật khống chế là khá cao, chẳng qua với dị năng giả thì hiệu quả không lớn. Giống như Lam Linh Úc nói, Tô Tuệ Dung chính xác có dị năng, chẳng qua Tô Tuệ Dung không phát hiện, cũng không nghĩ tới việc dùng dị năng cho nên cô mới trúng chiêu.
Tô Tuệ Dung cũng là song hệ dị năng, một loại người bình thường không thể thấy được, giống như Ngụy Nam Vũ có thể tạo ra kết giới, một loại thuộc hệ mộc, nhưng không biết do nguyên nhân gì, nó không thể hiện ra.
Biến dị thực vật thuộc hệ mộc, thời điểm Tô Tuệ Dung mới đến nó cũng cảm nhận thấy lực lượng cường đại, cái này tuyệt đối kích thích ham muốn của nó, phải biết rằng, biến dị thực vật cùng biến dị động vật cũng giống như tang thi, lấy con người làm thức ăn, lấy năng lượng của người dị năng giả để cường hóa bản thân mình.
Biến dị thực vật cố ý để lộ tung tích của mình nên Tô Tuệ Dung mới nhận ra điều kì lạ ở hồ.
Nhưng biến di thực vật mới cấp hai, chưa có suy nghĩ, chỉ có một chút bản năng, nó không biết Tô Tuệ Dung lợi hại như thế nào vì vậy nó mới cố gắng nhịn. Tuy thế, đến tối hôm nay, nó không nhịn được nữa, gây ra chút ba động, dụ Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung tới.
Chẳng qua, nó không chỉ dẫn hai người bọn họ tới mà còn kéo theo cả Ngụy Nam Vũ.
Thời điểm Tô Tuệ Dung vào không gian, biến dị thực vật không tìm thấy dấu vết của đồ ăn thơm ngon kia, vì thế nó liền sử dụng kĩ năng của mình nhưng mà kĩ năng ấy bị hạn chế trong thời gian ngắn, nó chỉ khiến Tô Tuệ Dung từ không gian đi ra mà thôi.
Tô Tuệ Dung bị đẩy ra ngoài đang muốn vào không gian lần nữa thì không ngờ màn sương hồng kia chính là môi trường của biến dị thực vật, rồi Tô Tuệ Dung bị nó phát hiện, bị nó khống chế nên mới có chuyện Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung nhìn thấy.
Rơi xuống nước, Tô Tuệ Dung liền khôi phục thần trí, cô tự phụ vì mình có không gian, không sợ gặp chuyện không may vì thế cô lần theo dây leo xuống dưới sâu, cuối cùng mới nhìn thấy bóng dáng của biến dị thực vật.
Biến dị thực vật thấy Tô Tuệ Dung, cũng không có hứng thú với chuyện đùa giỡn Tô Tuệ Dung, chỉ đơn giản điều khiển dây leo quấn quanh người Tô Tuệ Dung.
Nhưng Tô Tuệ Dung không phải là cục xương dễ gặm, biến dị thực vật hoàn toàn không nghĩ đến, vào thời điểm nó kéo Tô Tuệ Dung lại gần, muốn gặm nhấm từng bộ phận ngon lành thì lại bị Tô Tuệ Dung khống chế.
Năng lực của Tô Tuệ Dung cùng với dị năng giả hệ mộc có chút khác biệt, kĩ năng của cô chỉ có một đó là: khống chế.
Cô có thể khống chế biến dị thực vật cao hơn cô một cấp, đặc biệt còn hấp thu năng lượng của kẻ địch rồi biến đổi phù hợp để cô sử dụng.
Mà dị năng hệ mộc bình thường chỉ có thể tạo ra thực vật, khống chế nó và khả năng trị liệu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.