Chương 43: Đau lòng như vậy sao ?
Sasoriza
10/01/2021
Sau khi hoàn thành mọi việc , Hứa Giai Kì đi ra ngoài Học viện gọi điện cho Lục Hạo Thiên .
Còn người của Hứa Gia Lâm thì bình tĩnh mà đi ra ngoài sân chính của Học viện , nhân lúc những học viên vẫn còn tụ tập ở chỗ của Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết , ung dung ngồi ăn . Bọn họ nhận lệnh của Hứa Gia Lâm đến giúp đỡ cho Hứa Giai Kì nhưng đến bây giờ bọn họ cũng chưa nhìn thấy được mặt của cô , nếu nhìn được thì cũng chỉ là loáng thoáng qua mà thôi , cũng không thể nhớ được cô trông như thế nào .
Một lúc sau , Lục Hạo Thiên dừng xe ngay chỗ cô đứng , thấy cô đứng ở đó nước mắt chảy không ngừng , trong lòng vô cùng khó chịu . Anh cũng biết hôm nay Hứa Giai Kì sẽ chia tay tên Ngô Khải Phong kia qua lời của Hứa Gia Lâm nhưng mà không ngờ cô lại khóc nhiều như vậy .
Lục Hạo Thiên bước xuống xe , càng bất ngờ hơn nữa là hôm nay cô mặc đồ mà anh tặng. Sau đó , Lục Hạo Thiên vươn tay ra lau nước mắt cho cô
–" Ngoan , không khóc nữa ! " Lục Hạo Thiên dịu dàng nói
Lúc này Lục Hạo Thiên đang ở rất gần cô , cảm giác như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau . Mặt cô càng lúc càng đỏ lên nhưng có lẽ vì khóc khá nhiều , mặt cô đã đỏ sẵn rồi nên Lục Hạo Thiên cũng không hề biết được .
Cô cũng khóc đến mệt luôn rồi nhưng mà nước mắt nó cứ không ngừng chảy ra , cứ như thế này cô sẽ chảy hết nước mắt trong vòng vài năm luôn quá .
–" Em không sao ! Chúng ta đi thôi " Hứa Giai Kì đưa tay lau hết nước mắt rồi nói
Lục Hạo Thiên không nói gì , chỉ gật đầu rồi mở cửa xe ra cho cô . Sau đó cũng bước vào xe rồi phóng đi .
Mà những người đang ngồi ăn ngon lành ở bên trong kia khi nhìn thấy cảnh vừa rồi liền dừng ăn ngay lập tức , đôi đồng tử mở to hết cỡ . Vì ánh đèn vô cùng sáng nên bọn họ nhìn rõ người đàn ông vừa rồi là ai . Đó chính là lão đại của bọn họ . Lão đại nổi danh không gần nữ sắc , băng lãnh , tàn khốc của bọn họ vậy mà hôm nay lại có thể đứng gần em gái của lão nhị như vậy , còn để cho cô ngồi ở ghế phụ nữa chứ ! Bọn họ vào Hắc Long Bang đã lâu rồi nhưng mà chưa bao giờ thấy có người được ngồi trên xe của Lục Hạo Thiên . Hứa Giai Kì chính là người đầu tiên đó . Bọn họ bị sock không hề nhẹ đâu ...
Vì sao bọn họ biết người kia là Hứa Giai Kì ư? Vì ngày hôm nay theo quan sát của bọn họ chỉ có một mình cô là chơi nguyên cây đen từ đầu đến chân . Hơn nữa Ngô Khải Phong còn cầm tay cô rồi giải thích các thứ , chỉ cần đứng từ xa cũng biết đó là Hứa Giai Kì em gái cưng của lão nhị rồi .
Hứa Giai Kì ngồi bên cạnh Lục Hạo Thiên , muốn ngăn nước mắt lại nhưng không được.
Hình như càng ngày cô càng thấy cay hơn thì phải . Thật khó chịu ....
–" Sao vậy ? Chia tay tên kia làm em đau lòng như vậy sao ? " Lục Hạo Thiên không thích nhìn cô khóc , còn là khóc vì người đàn ông khác thì anh càng thấy khó chịu
–" Không phải ! Nước mắt nó ... nó tự chảy ra chứ em có đau lòng gì đâu chứ ! " Hứa Giai Kì vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt .
Cô cũng không thắc mắc vì sao Lục Hạo Thiên biết hôm nay cô chia tay tên kia . Không cần hỏi cũng biết là ông anh yêu quý của cô nói rồi .
–" Điều phi lí như vậy em cũng nói ra được ! " Lục Hạo Thiên có chút tức giận nói , vì một tên khốn như Ngô Khải Phong mà cô lại rơi nhiều nước mắt như vậy . Liệu có đáng không ?
–" Mắt em ... cay quá ! Hạo Thiên , trên xe anh có để nước không vậy ? Mắt em sắp hỏng rồi ! " Hứa Giai Kì cảm thấy rất cay , mắt rất đau , trước mắt chỉ thấy hình ảnh lờ mờ , cô nhắm chặt mắt lại , giờ muốn mở ra cũng không được .
Lục Hạo Thiên thấy vậy vô cùng hốt hoảng , anh cho xe đi vào lề đường rồi dừng xe lại tiến đến mở mắt cô ra , thấy những tia máu đỏ hiện lên vô cùng nhiều .
–" Cay mắt ? Giai Kì mắt của em rốt cuộc bị sao vậy ? "
–" Hu hu ... hồi nãy em .. em có cho ít ớt vào phần dưới mắt ... em nghĩ nó không sao nhưng mà bây giờ mắt em cay quá ... em không mở mắt ra được ! " Hứa Giai Kì vừa khóc vừa nói sau đó đưa tay lên dụi mắt
Lục Hạo Thiên đưa tay ra cầm lấy tay cô , nếu để cô dụi nữa mắt sẽ hỏng thật luôn mất.
–" Đừng dụi mắt nữa ! Cố chịu một chút , anh đi mua nước cho em ! "
Lục Hạo Thiên nói xong liền phóng xe đi , lao vun vút trên đường lớn . Nếu anh nhớ không lầm thì gần đây có một của hàng tạp hoá , trước hết phải mua nước rồi rửa mắt cho cô để cô đỡ cay đã . Nếu để lâu anh sợ mắt cô sẽ không giữ lại được ...
Két ... két
Chỉ sau vài phút , Lục Hạo Thiên đã dừng lại bên ngoài của hàng tạp hoá , anh nhanh chón bước xuống xe rồi chạy vào mua vài chay nước khoáng .
Lục Hạo Thiên đỡ Hứa Giai Kì xuống xe , mở chai nước ra rồi bắt đầu rửa mắt cho cô . Sau khi đùng hết ba chai nước cuối cùng cô cũng cảm thấy đỡ hơn , có thể mở mắt ra rồi tuy nhiên phải sau một vài phút cô mới có thể nhìn thấy rõ được .
–" Đi thôi ! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra " Lục Hạo Thiên nói rồi nhét cô vào lại trong xe
–" Không ! Em không muốn đến bệnh viện ! Ở đó rất khó chịu ! " Hứa Giai Kì nhanh miệng nói . Thứ cô ghét nhất trên đời này chính là bệnh viện .
Hồi nhỏ , có lần cô bị sốt nặng nên ba mẹ đã đưa cô đến bệnh viện . Cô vẫn nhớ lần đó , vẻ mặt của ông bác sĩ khiến cô vô cùng sợ hãi . Ông ta có một vết sẹo lớn ở trên mặt , cũng vô cùng dữ tợn . Khi có ba mẹ cô ở bên cạnh thì ông ta vô cùng thân thiện , cười cười nói nói với cô , nhưng khi ba mẹ cô về hết rồi ông ta mới lòi ra bản mặt thật . Khi cô không chịu uống thuốc ông ta liền nhét hết thuốc vào miệng cô sau đó đổ nước vào rồi bóp chặt miệng cô lại không cho cô nhả ra .
Cô muốn nhả ra không được mà nuôte vào cũng không xong . Nuốt vào thì nước có quá ít khiến thuốc mắc vào cổ họng , số thuốc còn lại ở trên miệng cũng không thể nuốt xuống , vị đắng tràn ngập cả khoang miệng . Suốt một tuần cô ở lại bệnh viện được ông ta " chăm sóc " nên đã gầy đi rất nhiều . Trên người cũng có vài vết bầm tím ở lưng và cánh tay .
Khi được về nhà cô vô cùng vui sướng nhưng cô lại bị ám ảnh tâm lí . Đến lúc ngủ cũng mơ thấy ông ta hành hạ mình . Đêm nào cô cũng khóc , khóc rất nhiều . Mẹ cô thấy cô rất lạ , gặng hỏi mãi nhưng cô không hề nói gì hết đành phải nhờ Hứa Gia Lâm vì khi đó cô vô cùng thân với anh hai .
Sau khi cô nói ra , Hứa Gia Lâm đã đến nói với ba của cô . Ngay lập tức ông bác sĩ kia bị đuổi khỏi bệnh viên và bị bắt vào tù vì tội hành hạ và ngược đãi trẻ em. Từ đó cô cũng không bao giờ đến bệnh viện nữa , ba cô cũng thuê luôn một người làm bác sĩ riêng cho gia đình cô .
Hứa Giai Kì biết Lục Hạo Thiên quan tâm cô nhưng mà cô ghét bệnh viện , ghét mùi thuốc nồng nặc ở đó , dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không đi đến bệnh viện ...
Còn người của Hứa Gia Lâm thì bình tĩnh mà đi ra ngoài sân chính của Học viện , nhân lúc những học viên vẫn còn tụ tập ở chỗ của Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết , ung dung ngồi ăn . Bọn họ nhận lệnh của Hứa Gia Lâm đến giúp đỡ cho Hứa Giai Kì nhưng đến bây giờ bọn họ cũng chưa nhìn thấy được mặt của cô , nếu nhìn được thì cũng chỉ là loáng thoáng qua mà thôi , cũng không thể nhớ được cô trông như thế nào .
Một lúc sau , Lục Hạo Thiên dừng xe ngay chỗ cô đứng , thấy cô đứng ở đó nước mắt chảy không ngừng , trong lòng vô cùng khó chịu . Anh cũng biết hôm nay Hứa Giai Kì sẽ chia tay tên Ngô Khải Phong kia qua lời của Hứa Gia Lâm nhưng mà không ngờ cô lại khóc nhiều như vậy .
Lục Hạo Thiên bước xuống xe , càng bất ngờ hơn nữa là hôm nay cô mặc đồ mà anh tặng. Sau đó , Lục Hạo Thiên vươn tay ra lau nước mắt cho cô
–" Ngoan , không khóc nữa ! " Lục Hạo Thiên dịu dàng nói
Lúc này Lục Hạo Thiên đang ở rất gần cô , cảm giác như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau . Mặt cô càng lúc càng đỏ lên nhưng có lẽ vì khóc khá nhiều , mặt cô đã đỏ sẵn rồi nên Lục Hạo Thiên cũng không hề biết được .
Cô cũng khóc đến mệt luôn rồi nhưng mà nước mắt nó cứ không ngừng chảy ra , cứ như thế này cô sẽ chảy hết nước mắt trong vòng vài năm luôn quá .
–" Em không sao ! Chúng ta đi thôi " Hứa Giai Kì đưa tay lau hết nước mắt rồi nói
Lục Hạo Thiên không nói gì , chỉ gật đầu rồi mở cửa xe ra cho cô . Sau đó cũng bước vào xe rồi phóng đi .
Mà những người đang ngồi ăn ngon lành ở bên trong kia khi nhìn thấy cảnh vừa rồi liền dừng ăn ngay lập tức , đôi đồng tử mở to hết cỡ . Vì ánh đèn vô cùng sáng nên bọn họ nhìn rõ người đàn ông vừa rồi là ai . Đó chính là lão đại của bọn họ . Lão đại nổi danh không gần nữ sắc , băng lãnh , tàn khốc của bọn họ vậy mà hôm nay lại có thể đứng gần em gái của lão nhị như vậy , còn để cho cô ngồi ở ghế phụ nữa chứ ! Bọn họ vào Hắc Long Bang đã lâu rồi nhưng mà chưa bao giờ thấy có người được ngồi trên xe của Lục Hạo Thiên . Hứa Giai Kì chính là người đầu tiên đó . Bọn họ bị sock không hề nhẹ đâu ...
Vì sao bọn họ biết người kia là Hứa Giai Kì ư? Vì ngày hôm nay theo quan sát của bọn họ chỉ có một mình cô là chơi nguyên cây đen từ đầu đến chân . Hơn nữa Ngô Khải Phong còn cầm tay cô rồi giải thích các thứ , chỉ cần đứng từ xa cũng biết đó là Hứa Giai Kì em gái cưng của lão nhị rồi .
Hứa Giai Kì ngồi bên cạnh Lục Hạo Thiên , muốn ngăn nước mắt lại nhưng không được.
Hình như càng ngày cô càng thấy cay hơn thì phải . Thật khó chịu ....
–" Sao vậy ? Chia tay tên kia làm em đau lòng như vậy sao ? " Lục Hạo Thiên không thích nhìn cô khóc , còn là khóc vì người đàn ông khác thì anh càng thấy khó chịu
–" Không phải ! Nước mắt nó ... nó tự chảy ra chứ em có đau lòng gì đâu chứ ! " Hứa Giai Kì vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt .
Cô cũng không thắc mắc vì sao Lục Hạo Thiên biết hôm nay cô chia tay tên kia . Không cần hỏi cũng biết là ông anh yêu quý của cô nói rồi .
–" Điều phi lí như vậy em cũng nói ra được ! " Lục Hạo Thiên có chút tức giận nói , vì một tên khốn như Ngô Khải Phong mà cô lại rơi nhiều nước mắt như vậy . Liệu có đáng không ?
–" Mắt em ... cay quá ! Hạo Thiên , trên xe anh có để nước không vậy ? Mắt em sắp hỏng rồi ! " Hứa Giai Kì cảm thấy rất cay , mắt rất đau , trước mắt chỉ thấy hình ảnh lờ mờ , cô nhắm chặt mắt lại , giờ muốn mở ra cũng không được .
Lục Hạo Thiên thấy vậy vô cùng hốt hoảng , anh cho xe đi vào lề đường rồi dừng xe lại tiến đến mở mắt cô ra , thấy những tia máu đỏ hiện lên vô cùng nhiều .
–" Cay mắt ? Giai Kì mắt của em rốt cuộc bị sao vậy ? "
–" Hu hu ... hồi nãy em .. em có cho ít ớt vào phần dưới mắt ... em nghĩ nó không sao nhưng mà bây giờ mắt em cay quá ... em không mở mắt ra được ! " Hứa Giai Kì vừa khóc vừa nói sau đó đưa tay lên dụi mắt
Lục Hạo Thiên đưa tay ra cầm lấy tay cô , nếu để cô dụi nữa mắt sẽ hỏng thật luôn mất.
–" Đừng dụi mắt nữa ! Cố chịu một chút , anh đi mua nước cho em ! "
Lục Hạo Thiên nói xong liền phóng xe đi , lao vun vút trên đường lớn . Nếu anh nhớ không lầm thì gần đây có một của hàng tạp hoá , trước hết phải mua nước rồi rửa mắt cho cô để cô đỡ cay đã . Nếu để lâu anh sợ mắt cô sẽ không giữ lại được ...
Két ... két
Chỉ sau vài phút , Lục Hạo Thiên đã dừng lại bên ngoài của hàng tạp hoá , anh nhanh chón bước xuống xe rồi chạy vào mua vài chay nước khoáng .
Lục Hạo Thiên đỡ Hứa Giai Kì xuống xe , mở chai nước ra rồi bắt đầu rửa mắt cho cô . Sau khi đùng hết ba chai nước cuối cùng cô cũng cảm thấy đỡ hơn , có thể mở mắt ra rồi tuy nhiên phải sau một vài phút cô mới có thể nhìn thấy rõ được .
–" Đi thôi ! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra " Lục Hạo Thiên nói rồi nhét cô vào lại trong xe
–" Không ! Em không muốn đến bệnh viện ! Ở đó rất khó chịu ! " Hứa Giai Kì nhanh miệng nói . Thứ cô ghét nhất trên đời này chính là bệnh viện .
Hồi nhỏ , có lần cô bị sốt nặng nên ba mẹ đã đưa cô đến bệnh viện . Cô vẫn nhớ lần đó , vẻ mặt của ông bác sĩ khiến cô vô cùng sợ hãi . Ông ta có một vết sẹo lớn ở trên mặt , cũng vô cùng dữ tợn . Khi có ba mẹ cô ở bên cạnh thì ông ta vô cùng thân thiện , cười cười nói nói với cô , nhưng khi ba mẹ cô về hết rồi ông ta mới lòi ra bản mặt thật . Khi cô không chịu uống thuốc ông ta liền nhét hết thuốc vào miệng cô sau đó đổ nước vào rồi bóp chặt miệng cô lại không cho cô nhả ra .
Cô muốn nhả ra không được mà nuôte vào cũng không xong . Nuốt vào thì nước có quá ít khiến thuốc mắc vào cổ họng , số thuốc còn lại ở trên miệng cũng không thể nuốt xuống , vị đắng tràn ngập cả khoang miệng . Suốt một tuần cô ở lại bệnh viện được ông ta " chăm sóc " nên đã gầy đi rất nhiều . Trên người cũng có vài vết bầm tím ở lưng và cánh tay .
Khi được về nhà cô vô cùng vui sướng nhưng cô lại bị ám ảnh tâm lí . Đến lúc ngủ cũng mơ thấy ông ta hành hạ mình . Đêm nào cô cũng khóc , khóc rất nhiều . Mẹ cô thấy cô rất lạ , gặng hỏi mãi nhưng cô không hề nói gì hết đành phải nhờ Hứa Gia Lâm vì khi đó cô vô cùng thân với anh hai .
Sau khi cô nói ra , Hứa Gia Lâm đã đến nói với ba của cô . Ngay lập tức ông bác sĩ kia bị đuổi khỏi bệnh viên và bị bắt vào tù vì tội hành hạ và ngược đãi trẻ em. Từ đó cô cũng không bao giờ đến bệnh viện nữa , ba cô cũng thuê luôn một người làm bác sĩ riêng cho gia đình cô .
Hứa Giai Kì biết Lục Hạo Thiên quan tâm cô nhưng mà cô ghét bệnh viện , ghét mùi thuốc nồng nặc ở đó , dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không đi đến bệnh viện ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.