Chương 15: Rời đi
Nhỏ Cherry
25/09/2020
Từ hôm sinh nhật anh tỏ tình với cô, cô luôn trốn tránh anh. Nhưng không để cô trốn được, anh lúc nào cũng tìm được cô.
Một năm qua, anh đã biết được thói quen, sở thích của cô. Sáng nào, trên bàn cô cũng có một hộp sữa đậu nành. Không cần nghĩ cô cũng biết là do anh để.
Ở trên lớp anh vẫn mặt dày bám theo cô, không ngại cô trưng ra cho anh sắc mặt khó chịu. Đôi lúc trong lúc học, cô vô tình quay xuống thì đối mắt với một đôi mắt tràn đầy ôn nhu, sủng nịnh của anh.
Hơn ai hết, cô rất sợ điều này, cô sợ mình sẽ xa vào sự ôn nhu của anh. Cô đã tự nhủ là phải tránh xa anh cơ mà. Nhưng cũng may là đã sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi.
Sau kì thi, cô sẽ bay sang Mĩ du học. Chắc là ở đấy một thời gian thì anh cũng sẽ bỏ cuộc thôi. Và cô cũng sẽ tạm thời không nghĩ về anh nữa. Cô sẽ tập trung tất cả tinh thần vào việc học. Nghĩ thế, thái độ của cô cũng dần thả lỏng.
Còn anh thấy vậy thầm vui mừng. Như vậy là cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi đúng không. Chắc là cô ngại nên không dám nói ra.
Những ngày tiếp theo, anh lại càng cố sức theo đuổi cô. Bây giờ, cả trường đều biết anh đang theo đuổi cô. Vì vậy nên hầu hết các nam sinh thích cô đều không dám tỏ tình với cô.
Có lần, một nam sinh không sợ chết tỏ tình với cô, mặc dù cô vẫn từ chối nhưng anh vẫn không tha cho tên đó. Anh hễ gặp tên đó ở đâu là lại gây khó dễ. Thỉnh thoảng anh còn thuê côn đồ đến dạy dỗ cho tên đó một trận.
Vì có kinh nghiệm của tên nam sinh xấu số đó nên có không ít người sợ hãi dưới " dâm uy " của anh. Cũng có không ít tên vẫn ngấp nghé hi vọng trở thành bạn trai của cô. Dù vậy, anh cũng cố gắng không để những tên đó đến gần cô.
Cô cũng đăng ký vào đại học Z để cho anh đỡ nghi ngờ. Cô cũng không nói cho ai ngoài Hàn Thiên, Nha Nha. Cô cũng dặn họ không được nói cho người khác, nhất là anh. Đợi hai người cam đoan sẽ không nói ra thì cô mới yên tâm.
Còn anh, trong những ngày gần đây anh cứ thấy Nha Nha, bạn thân của cô nhìn anh bằng ánh mắt quái dị. Trước kia, lúc anh mới theo đuổi cô cũng nghĩ cách mua chuộc bạn thân của cô. Nhưng cô Nha Nha này không dễ mua chuộc như bề ngoài. Dù không vậy nhưng anh vẫn biết được từ chỗ cô ấy là cô thích vẽ tranh.
Bây giờ nhìn thấy cô ấy nhìn anh như vậy, anh hết sức bồn chồn, lo lắng, anh cảm thấy như là mình đang sắp bỏ lỡ một thứ gì đó quan trọng. Nhưng đè cảm giác bất an đấy xuống, anh vẫn tập trung theo đuổi cô.
Chẳng mấy chốc đến lúc cô đã thi xong, cô chỉ đợi kết quả nữa thôi là cô sẽ đi du học.
Anh có kế hoạch là sau khi có kết quả thi anh và cô sẽ đi chơi ở buổi triển lãm tranh của một tác giả khá nổi tiếng. Anh cũng thi vào đại học Z cùng với cô. Chắc chắn hai người sẽ lại học cùng nhau.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả thi, điểm của cô và anh cũng rất cao. Ngày kia là cô phải đi du học rồi nên hơi phiền muộn. Anh cũng thực hiệp kế hoạch mời cô đi chơi. Cô cũng đồng ý.
Lần này đi chơi với anh, cô sẽ buông lỏng tinh thần để sau này quên anh. Với lại thời gian sau này cô sẽ cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Anh hết sức cao hứng khi cô đồng ý đi chơi với mình.
Hôm nay trông anh rất bảnh trai với quần Jean màu đen, áo sơ mi mày đen cùng với đôi giày thể thao màu đen. Nhìn anh như là hình tượng khốc ca trong ngôn tình. Cô mặc một chiếc đầm trắng trễ vai, đi một đôi giày búp bê màu trắng, mái tóc dài suôn mượt xõa ra với những lọn tóc xoăn duyên dáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không cần đánh phấn cũng trắng hồng không tỳ vết, đôi môi chỉ thoa một lớp son màu hồng. Nhìn cô như một thiên thần lạc xuống trần gian vậy.
Lúc nhìn thấy cô, anh sững người một lúc. Vốn dĩ anh biết cô đã xinh rồi nhưng vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô.
Đến lúc má cô đỏ ửng rồi anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cô lúc này hết sức dễ thương. Đôi má hồng hồng, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ ngượng ngùng trốn tránh tầm mắt của anh. Bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng, để cô đối mặt với mình để cho cô nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt anh.
Cô thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình thì hơi xấu hổ. Nhưng mãi mà anh không nói gì cô hơi giận.
Thấy cô hiện lên vẻ khó chịu, anh mới nhanh chóng đưa cô vào chiếc xe Ferrari của mình.
Sau khi đưa cô đi đến buổi triển lãm,anh đưa cô đi ra bãi biển chơi.
Hai người cùng đi dạo trên bờ biển. Hôm nay, cô cảm thấy hết sức vui vẻ, anh cũng vậy. Nhưng ngày mai cô sẽ phải đi du học rồi, cô hơi áy náy vì không nói cho anh biết ngày mai cô đi. Nhưng chỉ hơi thôi. Cô thầm xin lỗi anh ở tronh lòng mình, amen...
- Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.
- Cậu vui là tốt rồi.
Hai người cũng không nói chuyện gì nữa nhưng nhìn hai người hết sức hài hòa.
Anh đưa cô về nhà cô. Trước khi anh đi cô nói:
- Thật xin lỗi.
Rồi cô chạy nhanh vào nhà. Để lại anh với con tim lo lắng, bất an mãnh liệt.
Sáng hôm sau...
8 giờ tại sân bay.....
Hôm nay cha mẹ cô, Hàn Thiên và Nha Nha đến chia tay cô. Nhìn thấy họ, cô hơi bùi ngùi, lần này cô đi là mấy năm....
Ở ngoài đường, một chiếc xe Ferrari lao như bay. Anh nhận được tin nhắn của Nha Nha cho biết cô sắp đi du học thì vội vàng lao đến sân bay.
- Em không được đi, tôi sẽ không cho em đi đâu.
Anh lẩm nhẩm rồi lao như bay mặc kệ chiếc xe cảnh sát tuýt còi inh ỏi phía sau.
Một năm qua, anh đã biết được thói quen, sở thích của cô. Sáng nào, trên bàn cô cũng có một hộp sữa đậu nành. Không cần nghĩ cô cũng biết là do anh để.
Ở trên lớp anh vẫn mặt dày bám theo cô, không ngại cô trưng ra cho anh sắc mặt khó chịu. Đôi lúc trong lúc học, cô vô tình quay xuống thì đối mắt với một đôi mắt tràn đầy ôn nhu, sủng nịnh của anh.
Hơn ai hết, cô rất sợ điều này, cô sợ mình sẽ xa vào sự ôn nhu của anh. Cô đã tự nhủ là phải tránh xa anh cơ mà. Nhưng cũng may là đã sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi.
Sau kì thi, cô sẽ bay sang Mĩ du học. Chắc là ở đấy một thời gian thì anh cũng sẽ bỏ cuộc thôi. Và cô cũng sẽ tạm thời không nghĩ về anh nữa. Cô sẽ tập trung tất cả tinh thần vào việc học. Nghĩ thế, thái độ của cô cũng dần thả lỏng.
Còn anh thấy vậy thầm vui mừng. Như vậy là cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi đúng không. Chắc là cô ngại nên không dám nói ra.
Những ngày tiếp theo, anh lại càng cố sức theo đuổi cô. Bây giờ, cả trường đều biết anh đang theo đuổi cô. Vì vậy nên hầu hết các nam sinh thích cô đều không dám tỏ tình với cô.
Có lần, một nam sinh không sợ chết tỏ tình với cô, mặc dù cô vẫn từ chối nhưng anh vẫn không tha cho tên đó. Anh hễ gặp tên đó ở đâu là lại gây khó dễ. Thỉnh thoảng anh còn thuê côn đồ đến dạy dỗ cho tên đó một trận.
Vì có kinh nghiệm của tên nam sinh xấu số đó nên có không ít người sợ hãi dưới " dâm uy " của anh. Cũng có không ít tên vẫn ngấp nghé hi vọng trở thành bạn trai của cô. Dù vậy, anh cũng cố gắng không để những tên đó đến gần cô.
Cô cũng đăng ký vào đại học Z để cho anh đỡ nghi ngờ. Cô cũng không nói cho ai ngoài Hàn Thiên, Nha Nha. Cô cũng dặn họ không được nói cho người khác, nhất là anh. Đợi hai người cam đoan sẽ không nói ra thì cô mới yên tâm.
Còn anh, trong những ngày gần đây anh cứ thấy Nha Nha, bạn thân của cô nhìn anh bằng ánh mắt quái dị. Trước kia, lúc anh mới theo đuổi cô cũng nghĩ cách mua chuộc bạn thân của cô. Nhưng cô Nha Nha này không dễ mua chuộc như bề ngoài. Dù không vậy nhưng anh vẫn biết được từ chỗ cô ấy là cô thích vẽ tranh.
Bây giờ nhìn thấy cô ấy nhìn anh như vậy, anh hết sức bồn chồn, lo lắng, anh cảm thấy như là mình đang sắp bỏ lỡ một thứ gì đó quan trọng. Nhưng đè cảm giác bất an đấy xuống, anh vẫn tập trung theo đuổi cô.
Chẳng mấy chốc đến lúc cô đã thi xong, cô chỉ đợi kết quả nữa thôi là cô sẽ đi du học.
Anh có kế hoạch là sau khi có kết quả thi anh và cô sẽ đi chơi ở buổi triển lãm tranh của một tác giả khá nổi tiếng. Anh cũng thi vào đại học Z cùng với cô. Chắc chắn hai người sẽ lại học cùng nhau.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả thi, điểm của cô và anh cũng rất cao. Ngày kia là cô phải đi du học rồi nên hơi phiền muộn. Anh cũng thực hiệp kế hoạch mời cô đi chơi. Cô cũng đồng ý.
Lần này đi chơi với anh, cô sẽ buông lỏng tinh thần để sau này quên anh. Với lại thời gian sau này cô sẽ cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Anh hết sức cao hứng khi cô đồng ý đi chơi với mình.
Hôm nay trông anh rất bảnh trai với quần Jean màu đen, áo sơ mi mày đen cùng với đôi giày thể thao màu đen. Nhìn anh như là hình tượng khốc ca trong ngôn tình. Cô mặc một chiếc đầm trắng trễ vai, đi một đôi giày búp bê màu trắng, mái tóc dài suôn mượt xõa ra với những lọn tóc xoăn duyên dáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không cần đánh phấn cũng trắng hồng không tỳ vết, đôi môi chỉ thoa một lớp son màu hồng. Nhìn cô như một thiên thần lạc xuống trần gian vậy.
Lúc nhìn thấy cô, anh sững người một lúc. Vốn dĩ anh biết cô đã xinh rồi nhưng vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô.
Đến lúc má cô đỏ ửng rồi anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cô lúc này hết sức dễ thương. Đôi má hồng hồng, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ ngượng ngùng trốn tránh tầm mắt của anh. Bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng, để cô đối mặt với mình để cho cô nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt anh.
Cô thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình thì hơi xấu hổ. Nhưng mãi mà anh không nói gì cô hơi giận.
Thấy cô hiện lên vẻ khó chịu, anh mới nhanh chóng đưa cô vào chiếc xe Ferrari của mình.
Sau khi đưa cô đi đến buổi triển lãm,anh đưa cô đi ra bãi biển chơi.
Hai người cùng đi dạo trên bờ biển. Hôm nay, cô cảm thấy hết sức vui vẻ, anh cũng vậy. Nhưng ngày mai cô sẽ phải đi du học rồi, cô hơi áy náy vì không nói cho anh biết ngày mai cô đi. Nhưng chỉ hơi thôi. Cô thầm xin lỗi anh ở tronh lòng mình, amen...
- Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.
- Cậu vui là tốt rồi.
Hai người cũng không nói chuyện gì nữa nhưng nhìn hai người hết sức hài hòa.
Anh đưa cô về nhà cô. Trước khi anh đi cô nói:
- Thật xin lỗi.
Rồi cô chạy nhanh vào nhà. Để lại anh với con tim lo lắng, bất an mãnh liệt.
Sáng hôm sau...
8 giờ tại sân bay.....
Hôm nay cha mẹ cô, Hàn Thiên và Nha Nha đến chia tay cô. Nhìn thấy họ, cô hơi bùi ngùi, lần này cô đi là mấy năm....
Ở ngoài đường, một chiếc xe Ferrari lao như bay. Anh nhận được tin nhắn của Nha Nha cho biết cô sắp đi du học thì vội vàng lao đến sân bay.
- Em không được đi, tôi sẽ không cho em đi đâu.
Anh lẩm nhẩm rồi lao như bay mặc kệ chiếc xe cảnh sát tuýt còi inh ỏi phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.