Trọng Sinh Đến Thập Niên 70 Làm Quả Phụ
Chương 1:
Ưu Noãn Đích Dương Quang
16/02/2024
Tống Tú Tú nằm mơ cũng không ngờ được rằng, cô lại sống lại lần nữa.
Làm ma suốt nửa thế kỷ, không ngờ lại sống lại.
Không phải đầu thai, mà là sống lại, sống lại vào ba ngày trước khi con gái của cô chết đi.
Cảm giác chân có thể đặt lên mặt đất thật sự quá tốt, cảm giác ấm áp khi được mặt trời chiếu vào cũng thật tốt, cảm giác có thể cảm nhận được cơn đau cũng quá tốt.
“Cái đồ sao chổi này, không đi ra ngoài làm việc, còn dám chạy đến chỗ này làm biếng, tao đánh chết mày...”
Tống Tú Tú mở bừng mắt, nhìn thấy bà mẹ chồng hung thần ác sát vừa đang hùng hùng hổ hổ mắng vừa cầm nhánh cây định đánh lên người cô.
Tuy rằng trong lòng cô rất hận mụ đàn bà điếm thúi này, nhưng hiện tại Tống Tú Tú không có thời gian rảnh đi để ý đến cái thứ rác rưởi này.
Cô muốn nhanh chóng đi tìm Nha Nha, kiếp trước cũng chính là ngày hôm nay, Nha Nha bị mấy người Hổ Tử đẩy xuống sông, suýt chút nữa đã chết đuối, khi cứu con bé lên xong, mụ già điếm thúi này không lại chịu bỏ tiền đi khám bệnh, mà cô lại không có lấy một đồng.
Chờ đến khi bí thư chi bộ ứng cho chút tiền thì con bé đã bởi vì viêm phổi cộng thêm cảm lạnh, vĩnh viễn nhắm mắt lại trên đường đi đến bệnh viện.
Khi con qua đời, cô cũng hoàn toàn sụp đổ, cô ngồi trước mộ con gái một ngày một đêm, sau đó nhảy sông tự vẫn.
Cô vốn là sợ con gái đi xuống suối vàng một mình cô đơn, muốn đi làm bạn cùng con, nhưng mà chờ đến khi cô chết rồi mới phát hiện, cô không tìm thấy được bóng dáng của con gái đâu.
Bởi vì cô là đột tử, cho nên không có âm sai đến bắt cô, cô cứ thế mà bay lơ lửng ở nhân gian suốt năm mươi năm tìm kiếm con gái.
Mãi đến khi cô gặp được một đại sư, ông ấy nói với Tống Tú Tú, Nha Nha đã đầu thai kiếp khác từ lâu rồi, hơn nữa sống rất tốt, hi vọng Tống Tú Tú có thể buông bỏ chấp niệm tiến vào luân hồi.
Sau khi biết được con gái đang sống rất tốt, chút chấp niệm trong lòng cô cũng lập tức biến mất.
Sau đó cô có cảm giác như cơ thể hư ảo của mình bị gió thổi tan, hai mắt cũng dần nhòe đi.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng mình sẽ đầu thai kiếp khác, không ngờ lại một lần nữa quay về thời gian trước khi con gái qua đời.
Mọi chuyện vẫn còn kịp, kiếp này cô nhất định phải sống cho tốt, không chỉ phải cưng chiều con gái như một cô công chúa mà bản thân cũng phải sống một cuộc sống thật xuất sắc, đền bù lại tất cả mọi tiếc nuối của kiếp trước!
Tống Tú Tú cướp lấy nhánh cây trong tay mẹ chồng, sau đó nhanh chóng đứng lên đẩy bà ta ngã xuống đất.
Mẹ Lục đang định chửi ầm lên thì lại nhìn thấy Tống Tú Tú chạy vèo đi mất.
Cô phải nhanh chóng chạy đến con sông nhỏ ở trước cửa thôn, bởi vì kiếp trước, ngày hôm nay, mấy đứa con của hai đứa em chồng nhà cô sẽ đến bờ sông bắt cá, con gái Nha Nha của cô cũng ở bên cạnh nhìn, nhưng mà có một cái lồng bị rớt vào sông, sắp sửa bị nước sông cuốn trôi đi mất. Hổ Tử là đứa lớn nhất lập tức ôm Nha Nha đến, đẩy con bé vào sông, bắt bé con đi vớt lồng bắt cá.
Tuy rằng nước sông không quá sâu, nhưng Nha Nha mới ba tuổi, hơn nữa luôn thiếu dinh dưỡng, cơ thể cực kỳ gầy yếu, cũng không biết bơi, cho nên sau khi cô bé bị Hổ Tử đẩy xuống, không bao lâu sau đã giãy dụa kêu cứu mạng, mà mấy đứa đám Hổ Tử thì vẫn cứ đứng bên bờ lạnh nhạt nhìn.
Cuối cùng là thanh niên trí thức Từ Đạt Phong đi ngang qua thấy được, mới cứu Nha Nha lên.
Tống Tú Tú liều mạng chạy về phía bờ sông, cô hi vọng mọi chuyện vẫn còn kịp, cho dù không kịp thì cô cũng sẽ không ngu ngốc khờ khạo như kiếp trước, chỉ biết chờ mụ già điếm thúi kia đưa tiền mới đưa Nha Nha đến bệnh viện.
Làm ma suốt nửa thế kỷ, không ngờ lại sống lại.
Không phải đầu thai, mà là sống lại, sống lại vào ba ngày trước khi con gái của cô chết đi.
Cảm giác chân có thể đặt lên mặt đất thật sự quá tốt, cảm giác ấm áp khi được mặt trời chiếu vào cũng thật tốt, cảm giác có thể cảm nhận được cơn đau cũng quá tốt.
“Cái đồ sao chổi này, không đi ra ngoài làm việc, còn dám chạy đến chỗ này làm biếng, tao đánh chết mày...”
Tống Tú Tú mở bừng mắt, nhìn thấy bà mẹ chồng hung thần ác sát vừa đang hùng hùng hổ hổ mắng vừa cầm nhánh cây định đánh lên người cô.
Tuy rằng trong lòng cô rất hận mụ đàn bà điếm thúi này, nhưng hiện tại Tống Tú Tú không có thời gian rảnh đi để ý đến cái thứ rác rưởi này.
Cô muốn nhanh chóng đi tìm Nha Nha, kiếp trước cũng chính là ngày hôm nay, Nha Nha bị mấy người Hổ Tử đẩy xuống sông, suýt chút nữa đã chết đuối, khi cứu con bé lên xong, mụ già điếm thúi này không lại chịu bỏ tiền đi khám bệnh, mà cô lại không có lấy một đồng.
Chờ đến khi bí thư chi bộ ứng cho chút tiền thì con bé đã bởi vì viêm phổi cộng thêm cảm lạnh, vĩnh viễn nhắm mắt lại trên đường đi đến bệnh viện.
Khi con qua đời, cô cũng hoàn toàn sụp đổ, cô ngồi trước mộ con gái một ngày một đêm, sau đó nhảy sông tự vẫn.
Cô vốn là sợ con gái đi xuống suối vàng một mình cô đơn, muốn đi làm bạn cùng con, nhưng mà chờ đến khi cô chết rồi mới phát hiện, cô không tìm thấy được bóng dáng của con gái đâu.
Bởi vì cô là đột tử, cho nên không có âm sai đến bắt cô, cô cứ thế mà bay lơ lửng ở nhân gian suốt năm mươi năm tìm kiếm con gái.
Mãi đến khi cô gặp được một đại sư, ông ấy nói với Tống Tú Tú, Nha Nha đã đầu thai kiếp khác từ lâu rồi, hơn nữa sống rất tốt, hi vọng Tống Tú Tú có thể buông bỏ chấp niệm tiến vào luân hồi.
Sau khi biết được con gái đang sống rất tốt, chút chấp niệm trong lòng cô cũng lập tức biến mất.
Sau đó cô có cảm giác như cơ thể hư ảo của mình bị gió thổi tan, hai mắt cũng dần nhòe đi.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng mình sẽ đầu thai kiếp khác, không ngờ lại một lần nữa quay về thời gian trước khi con gái qua đời.
Mọi chuyện vẫn còn kịp, kiếp này cô nhất định phải sống cho tốt, không chỉ phải cưng chiều con gái như một cô công chúa mà bản thân cũng phải sống một cuộc sống thật xuất sắc, đền bù lại tất cả mọi tiếc nuối của kiếp trước!
Tống Tú Tú cướp lấy nhánh cây trong tay mẹ chồng, sau đó nhanh chóng đứng lên đẩy bà ta ngã xuống đất.
Mẹ Lục đang định chửi ầm lên thì lại nhìn thấy Tống Tú Tú chạy vèo đi mất.
Cô phải nhanh chóng chạy đến con sông nhỏ ở trước cửa thôn, bởi vì kiếp trước, ngày hôm nay, mấy đứa con của hai đứa em chồng nhà cô sẽ đến bờ sông bắt cá, con gái Nha Nha của cô cũng ở bên cạnh nhìn, nhưng mà có một cái lồng bị rớt vào sông, sắp sửa bị nước sông cuốn trôi đi mất. Hổ Tử là đứa lớn nhất lập tức ôm Nha Nha đến, đẩy con bé vào sông, bắt bé con đi vớt lồng bắt cá.
Tuy rằng nước sông không quá sâu, nhưng Nha Nha mới ba tuổi, hơn nữa luôn thiếu dinh dưỡng, cơ thể cực kỳ gầy yếu, cũng không biết bơi, cho nên sau khi cô bé bị Hổ Tử đẩy xuống, không bao lâu sau đã giãy dụa kêu cứu mạng, mà mấy đứa đám Hổ Tử thì vẫn cứ đứng bên bờ lạnh nhạt nhìn.
Cuối cùng là thanh niên trí thức Từ Đạt Phong đi ngang qua thấy được, mới cứu Nha Nha lên.
Tống Tú Tú liều mạng chạy về phía bờ sông, cô hi vọng mọi chuyện vẫn còn kịp, cho dù không kịp thì cô cũng sẽ không ngu ngốc khờ khạo như kiếp trước, chỉ biết chờ mụ già điếm thúi kia đưa tiền mới đưa Nha Nha đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.