Chương 48: Ác giả ác báo!
Thủy Thanh Thiển
17/04/2015
Lạc Khuynh Hoàng đi ra phía sau cửa vẫn chưa đi được bao xa thì gặp Hương Lăng đi bộ trở về.
Hương Lăng nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi ra, kinh ngạc nói, “Tiểu thư, người như thế nào ra ngoài ?”
“Bên trong đang trình diễn trò hay. Ta không tiện xem, liền đi ra .” Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười lạnh lẽo, con ngươi thản nhiên đảo qua phòng, nơi này cũng đã cách gian phòng một khoảng cách nhất định, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ, vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Lạc Khuynh Quốc.
Hương Lăng không có võ công, thêm nữa lại không có chú ý, thính lực tự nhiên không bằng Lạc Khuynh Hoàng, có chút kinh ngạc nói, “Trò hay? Cái gì trò hay?”
“Ngươi hiện tại lập tức đi mời đại phu đến phòng của ta.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười châm học, hướng Hương Lăng phân phó . Nếu như nàng đoán không sai, Vương U Nhược rất nhanh sẽ mang theo người đến bắt kẻ thông dâm ở giường đi? Chẳng qua, thời điểm nàng phát hiện người nàng bắt lại chính là nữ nhi bảo bối của nàng ta, thì sẽ có biểu tình gì ? !
Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng phân phó, một đôi con ngươi thủy linh tràn ngập nghi vấn, nàng không biết vì sao lại phải đứng ở đây, cũng không biết trò hay trong lời nói của tiểu thư là cái gì, càng không biết vì sao tiểu thư lại muốn nàng đi mời đại phu, nhưng nàng biết, tất cả những gì tiểu thư nhà nàng nói đều đúng !
Quả nhiên. Hương Lăng rời đi không lâu, từ xa Lạc Khuynh Hoàng đã thấy Vương U Nhược cùng Lạc Nguyên đang đi tới. Còn có Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Thành. Bước chân Vương U Nhược đi rất nhanh, dường như sợ bỏ lỡ trò gì hay . Còn Lạc Nguyên lại có chút mê mang bị Vương U Nhược lôi kéo.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười châm chọc. Tâm tư Vương U Nhược thật đúng là đủ ác độc , kêu Lạc Nguyên đến xem còn chưa đủ, thế nhưng còn đem Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành cũng kêu đến , là muốn giết gà dọa khỉ , hay là muốn nàng vô cùng xấu hổ? !
Bất quá đáng tiếc, Vương U Nhược tính toán nhầm rồi. Hiện tại nằm trong phòng này cũng không phải Lạc Khuynh Hoàng nàng , mà là nữ nhi bảo bối của Vương U Nhược , Lạc Khuynh Quốc.
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở một bên nhìn đoàn người Vương U Nhược đi tới cửa, ý cười nơi khóe môi càng sâu, con ngươi đen như mực giống như lợi kiếm bắn ra hào quang, cũng hướng trong phòng đi đến. Vừa mới tiến vào gian cửa, đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vương U Nhược, “Khuynh Quốc, như thế nào là ngươi? !”
Lạc Khuynh Hoàng vào nhà, nhìn thấy mọi người trong phòng thần sắc khác nhau.
Sắc mặt Vương U Nhược trắng bệch, đôi cơ hồ muốn cắn nát, trong mắt lần lượt thay đổi từ khiếp sợ, đến đau lòng, cuối cùng là bất đắc dĩ , há miệng thần sắc phức tạp nhìn Lạc Khuynh Quốc.
Sắc mặt Lạc Nguyên cũng không đẹp. Mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc cùng một tia chán ghét. Râu bên khóe miệng cơ hồ bị tức đến dựng thẳng hết lên.
Còn Lạc Vân Chỉ lại là bộ dáng thở dài nhẹ nhõm, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên cảm xúc không rõ ràng. Ben trong con ngươi của Lạc Khuynh Thành lại tràn đầy thất vọng, còn mang theo ba phần vui sướng cùng bảy phần suy nghĩ khi người khác gặp họa.
“Đây là làm sao vậy?” Lạc Khuynh Hoàng vô cùng tao nhã từ cửa tiến vào, thản nhiên liếc mắt nhìn trong phòng một cái, ôn hòa nhẹ hỏi, sau đó giống như là đột nhiên nhìn thấy gì, kinh ngạc hô, “Đại tỷ? ! Đây là có chuyện gì? !”
Chỉ thấy trên giường Lạc Khuynh Quốc sắc mặt đỏ hồng, hai mắt mê ly, hiển nhiên dược tính còn chưa hết. Mã phu kia bị Vương U Nhược quát như thế đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, thân mình trần trụi quỳ gối bên giường. Lạc Khuynh Quốc cũng toàn thân trần trụi, còn liên tiếp dán lên trên người mã phu kia, một bên hô, “Lại đến thôi! Ta còn muốn!”
Mã phu kia làm sao còn dám nhúc nhích, chỉ thành thành thật thật quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch, không ngừng nói, “Chuyện không liên quan đến ta a!”
“Tên vô liêm sỉ này !” Lạc Nguyên một cước đá vào trên người mã phu kia, mâu trung hiện lên một tia tức giận, oán hận trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc. Lạc Khuynh Quốc vẫn hồn nhiên không phát hiện , còn liên tiếp xoay các tư thế, đổi thành Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành đều ngượng ngùng xoay mặt đi.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng vẫn là ý cười thản nhiên, con người đen như mực thản nhiên tự đắc nhìn trò hề của Lạc Khuynh Quốc, nhìn thấy phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng, Vương U Nhược cực kỳ hận, hướng Lạc Khuynh Hoàng quát, “Khuynh Hoàng, ngươi rốt cuộc làm gì với đại tỷ của ngươi? ! Như thế nào đem nàng biến thành bộ dáng này ? !”
“Hôm nay đại tỷ nói làm điểm tâm cho Khuynh Hoàng, muốn cùng Khuynh Hoàng thân cận hơn, Khuynh Hoàng để cho đại tỷ ăn trước, ai ngờ sau khi đại tỷ ăn, sắc mặt liền trở nên không bình thường, Khuynh Hoàng lo lắng đại tỷ gặp chuyện không may, liền phái Hương Lăng đi thỉnh đại phu, lúc trở về lại là quang cảnh này , Khuynh Hoàng cũng không biết đây là có chuyện gì a!” Lạc Khuynh Hoàng bày ra bộ dáng vô tội đến cực điểm, nhìn Lạc Nguyên.
Vương U Nhược nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, cơ hồ hận muốn nhảy dựng lên, chỉ tiếc Lạc Khuynh Hoàng nói vô cùng cẩn thận, huống chi Lạc Khuynh Quốc tự mình trúng dược, không có dựa theo kế hoạch đem điểm tâm vứt bỏ, nay vật chứng còn đó, nàng không thể nói là Lạc Khuynh Quốc hạ dược ở bên trong điểm tâm muốn hại Lạc Khuynh Hoàng nhưng không có thành công, ngược lại hại chính mình đi.
Nhìn sắc mặt Vương U Nhược liên tục thay đổi, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười,con ngươi đen như mực hiện lên một tia tàn khốc, thản nhiên nói, “Khuynh Hoàng nghĩ là điểm tâm kia có vấn đề đi? Nếu không đại tỷ làm sao có thể như thế? !”
Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Vương U Nhược lại trắng vài phần. Nếu là tra ra trong điểm tâm có vấn đề, vậy Lạc Khuynh Quốc sẽ không đơn giản chỉ là bị mất trinh tiết như vậy , chỉ sợ còn muốn thêm mấy tội danh mưu hại muội muội, mưu hại quận chúa hoàng thượng thân phong , đến lúc đó chỉ sợ tánh mạng cũng đánh mất.
“Điểm tâm có thể có vấn đề gì.” Vương U Nhược cố gắng tươi cười, hung hăng tát cho Lạc Khuynh Quốc một, giọng căm hận nói, “Khuynh Quốc đứa nhỏ này không không chịu phấn đâu, thế nhưng thích tên mã phu này , ta không cho bọn họ ở cùng một chỗ, lại thật không ngờ nàng thế nhưng. . . .”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Vương U Nhược, khóe môi là ý cười châm chọc. Vương U Nhược vì bảo trụ tính mạng của Lạc Khuynh Quốc mà chuyện gì cũng đều làm được. Bất quá lấy tâm tính của Lạc Khuynh Quốc, muốn nàng khuất nhục gả cho một tên mã phu, mỗi ngày chịu đựng người chê cười , chỉ sợ so với muốn mệnh của nàng còn đáng sợ đi.
Lạc Khuynh Quốc bị Vương U Nhược tát một cái, cũng thanh tỉnh không ít. Nhìn thấy mình cả người trần trụi, cảm giác được hạ thể truyền đến đau đớn, lập tức hiểu được sự tình trải qua. Một đôi con ngươi tràn đầy khiếp sợ , tuyệt vọng cùng oán độc, trong nháy mắt biểu tình cực kỳ phong phú .
Hương Lăng nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi ra, kinh ngạc nói, “Tiểu thư, người như thế nào ra ngoài ?”
“Bên trong đang trình diễn trò hay. Ta không tiện xem, liền đi ra .” Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười lạnh lẽo, con ngươi thản nhiên đảo qua phòng, nơi này cũng đã cách gian phòng một khoảng cách nhất định, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ, vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Lạc Khuynh Quốc.
Hương Lăng không có võ công, thêm nữa lại không có chú ý, thính lực tự nhiên không bằng Lạc Khuynh Hoàng, có chút kinh ngạc nói, “Trò hay? Cái gì trò hay?”
“Ngươi hiện tại lập tức đi mời đại phu đến phòng của ta.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười châm học, hướng Hương Lăng phân phó . Nếu như nàng đoán không sai, Vương U Nhược rất nhanh sẽ mang theo người đến bắt kẻ thông dâm ở giường đi? Chẳng qua, thời điểm nàng phát hiện người nàng bắt lại chính là nữ nhi bảo bối của nàng ta, thì sẽ có biểu tình gì ? !
Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng phân phó, một đôi con ngươi thủy linh tràn ngập nghi vấn, nàng không biết vì sao lại phải đứng ở đây, cũng không biết trò hay trong lời nói của tiểu thư là cái gì, càng không biết vì sao tiểu thư lại muốn nàng đi mời đại phu, nhưng nàng biết, tất cả những gì tiểu thư nhà nàng nói đều đúng !
Quả nhiên. Hương Lăng rời đi không lâu, từ xa Lạc Khuynh Hoàng đã thấy Vương U Nhược cùng Lạc Nguyên đang đi tới. Còn có Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Thành. Bước chân Vương U Nhược đi rất nhanh, dường như sợ bỏ lỡ trò gì hay . Còn Lạc Nguyên lại có chút mê mang bị Vương U Nhược lôi kéo.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười châm chọc. Tâm tư Vương U Nhược thật đúng là đủ ác độc , kêu Lạc Nguyên đến xem còn chưa đủ, thế nhưng còn đem Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành cũng kêu đến , là muốn giết gà dọa khỉ , hay là muốn nàng vô cùng xấu hổ? !
Bất quá đáng tiếc, Vương U Nhược tính toán nhầm rồi. Hiện tại nằm trong phòng này cũng không phải Lạc Khuynh Hoàng nàng , mà là nữ nhi bảo bối của Vương U Nhược , Lạc Khuynh Quốc.
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở một bên nhìn đoàn người Vương U Nhược đi tới cửa, ý cười nơi khóe môi càng sâu, con ngươi đen như mực giống như lợi kiếm bắn ra hào quang, cũng hướng trong phòng đi đến. Vừa mới tiến vào gian cửa, đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vương U Nhược, “Khuynh Quốc, như thế nào là ngươi? !”
Lạc Khuynh Hoàng vào nhà, nhìn thấy mọi người trong phòng thần sắc khác nhau.
Sắc mặt Vương U Nhược trắng bệch, đôi cơ hồ muốn cắn nát, trong mắt lần lượt thay đổi từ khiếp sợ, đến đau lòng, cuối cùng là bất đắc dĩ , há miệng thần sắc phức tạp nhìn Lạc Khuynh Quốc.
Sắc mặt Lạc Nguyên cũng không đẹp. Mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc cùng một tia chán ghét. Râu bên khóe miệng cơ hồ bị tức đến dựng thẳng hết lên.
Còn Lạc Vân Chỉ lại là bộ dáng thở dài nhẹ nhõm, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên cảm xúc không rõ ràng. Ben trong con ngươi của Lạc Khuynh Thành lại tràn đầy thất vọng, còn mang theo ba phần vui sướng cùng bảy phần suy nghĩ khi người khác gặp họa.
“Đây là làm sao vậy?” Lạc Khuynh Hoàng vô cùng tao nhã từ cửa tiến vào, thản nhiên liếc mắt nhìn trong phòng một cái, ôn hòa nhẹ hỏi, sau đó giống như là đột nhiên nhìn thấy gì, kinh ngạc hô, “Đại tỷ? ! Đây là có chuyện gì? !”
Chỉ thấy trên giường Lạc Khuynh Quốc sắc mặt đỏ hồng, hai mắt mê ly, hiển nhiên dược tính còn chưa hết. Mã phu kia bị Vương U Nhược quát như thế đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, thân mình trần trụi quỳ gối bên giường. Lạc Khuynh Quốc cũng toàn thân trần trụi, còn liên tiếp dán lên trên người mã phu kia, một bên hô, “Lại đến thôi! Ta còn muốn!”
Mã phu kia làm sao còn dám nhúc nhích, chỉ thành thành thật thật quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch, không ngừng nói, “Chuyện không liên quan đến ta a!”
“Tên vô liêm sỉ này !” Lạc Nguyên một cước đá vào trên người mã phu kia, mâu trung hiện lên một tia tức giận, oán hận trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc. Lạc Khuynh Quốc vẫn hồn nhiên không phát hiện , còn liên tiếp xoay các tư thế, đổi thành Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành đều ngượng ngùng xoay mặt đi.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng vẫn là ý cười thản nhiên, con người đen như mực thản nhiên tự đắc nhìn trò hề của Lạc Khuynh Quốc, nhìn thấy phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng, Vương U Nhược cực kỳ hận, hướng Lạc Khuynh Hoàng quát, “Khuynh Hoàng, ngươi rốt cuộc làm gì với đại tỷ của ngươi? ! Như thế nào đem nàng biến thành bộ dáng này ? !”
“Hôm nay đại tỷ nói làm điểm tâm cho Khuynh Hoàng, muốn cùng Khuynh Hoàng thân cận hơn, Khuynh Hoàng để cho đại tỷ ăn trước, ai ngờ sau khi đại tỷ ăn, sắc mặt liền trở nên không bình thường, Khuynh Hoàng lo lắng đại tỷ gặp chuyện không may, liền phái Hương Lăng đi thỉnh đại phu, lúc trở về lại là quang cảnh này , Khuynh Hoàng cũng không biết đây là có chuyện gì a!” Lạc Khuynh Hoàng bày ra bộ dáng vô tội đến cực điểm, nhìn Lạc Nguyên.
Vương U Nhược nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, cơ hồ hận muốn nhảy dựng lên, chỉ tiếc Lạc Khuynh Hoàng nói vô cùng cẩn thận, huống chi Lạc Khuynh Quốc tự mình trúng dược, không có dựa theo kế hoạch đem điểm tâm vứt bỏ, nay vật chứng còn đó, nàng không thể nói là Lạc Khuynh Quốc hạ dược ở bên trong điểm tâm muốn hại Lạc Khuynh Hoàng nhưng không có thành công, ngược lại hại chính mình đi.
Nhìn sắc mặt Vương U Nhược liên tục thay đổi, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười,con ngươi đen như mực hiện lên một tia tàn khốc, thản nhiên nói, “Khuynh Hoàng nghĩ là điểm tâm kia có vấn đề đi? Nếu không đại tỷ làm sao có thể như thế? !”
Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Vương U Nhược lại trắng vài phần. Nếu là tra ra trong điểm tâm có vấn đề, vậy Lạc Khuynh Quốc sẽ không đơn giản chỉ là bị mất trinh tiết như vậy , chỉ sợ còn muốn thêm mấy tội danh mưu hại muội muội, mưu hại quận chúa hoàng thượng thân phong , đến lúc đó chỉ sợ tánh mạng cũng đánh mất.
“Điểm tâm có thể có vấn đề gì.” Vương U Nhược cố gắng tươi cười, hung hăng tát cho Lạc Khuynh Quốc một, giọng căm hận nói, “Khuynh Quốc đứa nhỏ này không không chịu phấn đâu, thế nhưng thích tên mã phu này , ta không cho bọn họ ở cùng một chỗ, lại thật không ngờ nàng thế nhưng. . . .”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Vương U Nhược, khóe môi là ý cười châm chọc. Vương U Nhược vì bảo trụ tính mạng của Lạc Khuynh Quốc mà chuyện gì cũng đều làm được. Bất quá lấy tâm tính của Lạc Khuynh Quốc, muốn nàng khuất nhục gả cho một tên mã phu, mỗi ngày chịu đựng người chê cười , chỉ sợ so với muốn mệnh của nàng còn đáng sợ đi.
Lạc Khuynh Quốc bị Vương U Nhược tát một cái, cũng thanh tỉnh không ít. Nhìn thấy mình cả người trần trụi, cảm giác được hạ thể truyền đến đau đớn, lập tức hiểu được sự tình trải qua. Một đôi con ngươi tràn đầy khiếp sợ , tuyệt vọng cùng oán độc, trong nháy mắt biểu tình cực kỳ phong phú .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.