Chương 51: Bữa ăn ghen của bốn cô nàng
Hoàng Dũng
22/05/2018
Dương Phàm mở cửa bước vào trong, hắn đang cảm thấy rất khoái trá khi
chọc tức cô nàng nằm vùng. Nhưng hắn phải thừa nhận một điều rằng cơ thể kia thật quyến rũ, nếu hắn còn làm thêm lúc nữa chắc chắn sẽ tập kích
vùng biên giới mất.
Dương Phàm tiến về phòng mình, lăn ra giường nằm thì cánh cửa chợt mở ra. Dương Nguyệt lúc này chỉ khoác một chiếc đầm đi ngủ, bên trên còn không mặc áo lót. Cô nàng thấy có đèn xe đi vào nên nghĩ là Dương Phàm về, nhưng đi xuống dưới thì lại không thấy hắn, rồi nàng tiến về phòng của hắn.
- Tiểu Phàm! em sang phòng chị được không?.
Nói xong nàng bước về phòng của mình, cũng không cần biết Dương Phàm có đi sang hay không, Nàng ngồi xuống giường chờ hắn. Dương Phàm thì không biết cô nàng kêu hắn sang đó làm gì, nhưng dù sao hắn cũng không buồn ngủ.
- Tiểu Nguyệt! nàng có chuyện gì hỏi ta hay sao? hay nàng muốn rồi.
Dương Phàm đóng cửa tiến lại gần nói. Khuôn mặt hắn lúc này rất lưu manh nhìn nàng.
Cô nàng biết hắn ám chỉ điều gì, nàng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn hắn. Thấy biểu hiện của cô nàng như vậy Dương Phàm càng nghĩ là cô nàng muốn thật. Hắn đè nàng ra mà hôn lấy bờ môi của nàng.
Dương Nguyệt có hơi bất ngờ vì hắn tự nhiên hôn lên nàng, Dương Nguyệt có hơi dãy rụa nhưng rồi nàng lại đắm chìm trong nụ hôn của hắn. Nàng mở miệng ra rồi hai người quấn lấy cái lưỡi của đối phương mà hôn say đắm.
Từ lần bị hắn hôn nàng đã có kinh nghiệm hơn trong chuyện này. Thấy cô nàng đã nhu thuận Dương Phàm tham lam cởi chiếc đầm của nàng ra mà bắt lấy cặp bồ đào của nàng mà xoa nắn.
" Ư..
Chỉ nghe thấy tiếng của nàng phát ra từ cổ họng, Dương phàm mò xuống dưới. Dương Nguyệt thấy hắn định làm vậy, nàng cầm lấy tay của hắn mà đình chỉ hoạt động.
- Tiểu Nguyệt! nàng làm sao vậy?
Thấy cô nàng đình chỉ hoạt động Dương Phàm cũng không tiếp tục hôn nữa.
- Đừng mà, lỡ để bọn họ thấy thì không hay đâu.
Dương Phàm còn tưởng cô nàng lo lắng chuyện gì nữa, hắn sử dụng lực lượng bao quanh lấy căn phòng, cho dù là một con kiến cũng không thể lọt vào được. Lúc này hắn mới quay xuống nói.
- Tiểu Nguyệt! không sao nữa rồi, cho dù nàng có gào thét cũng không có ai nghe thấy tiếng của nàng đâu.
Nói xong Dương Phàm lại tiếp tục làm việc. Dương Nguyệt thì vẫn còn lo sợ, nhưng hắn đã nói vậy thì nàng cũng đành tin lời hắn.
" A.. Ân.. Ư..
Hai người cứ mây mưa như vậy suốt đến khi Dương Nguyệt không còn chịu được nữa mà kêu xin Dương Phàm tha cho nàng, đây là lần thứ hai nàng phải cầu xin Dương Phàm thì hắn mới chịu thôi. Nàng cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng lên đỉnh nữa, nhìn hắn vẫn còn tươi cười như vậy nàng không thể ngờ là hắn từ nhỏ sức khỏe đã yếu mà bây giờ lại biến thái như vậy.
Dương Nguyệt đã kiệt sức rồi thiếp đi trong lòng hắn. Dương Phàm thì vuốt ve khuôn mặt nàng rồi ôm nàng đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Dương Phàm đã dậy rất sớm, hắn quay lại phòng mình tắm rửa rồi đi xuống bếp. khoảng một tiếng đồng hồ sau, tất cả các nàng đều đã dậy rồi đi xuống dưới chuẩn bị thức ăn thì không ngờ từ nhà bếp phả lại mùi rất thơm, cả năm người đều nhìn nhau rồi tiến lại.
Mọi người đều mắt chữ O miệng chữ A, các nàng đều không ngờ là Dương Phàm đã dậy sớm lại còn chuẩn bị thức ăn nữa chứ. Thấy chúng nữ đều nhìn mình Dương Phàm vuốt cái mũi rồi cười trừ.
- Mọi người dậy rồi sao? thức ăn xong rồi đây.
Các nàng đều đã được thử qua tay nghề của hắn cho nên mọi người đều cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, thấy hắn vẫn còn đang làm gì đó Dương Nguyệt lên tiếng nói.
- Tiểu Phàm! em lại ngồi xuống ăn đi.
- Chị Nguyệt! em làm sắp xong rồi, mọi người cứ ăn đi.
Dương Phàm nói, hắn còn một thứ nữa chưa xong thì làm sao có thể ngồi ăn được.
" Được rồi Dương Phàm, Anh mau ra ăn đi, bốn cô nàng đều nói.
Chỉ thấy Dương Phàm bưng lên một bát cháo gà còn nóng đặt vào chỗ của Dương Nguyệt, cả bốn cô nàng đều nhìn vào Dương Nguyệt với ánh mắt ghen tỵ.
- Chị nguyệt! em thấy mấy hôm nay sắc mặt chị có vẻ hơi mệt cho nên em mới làm cho chị bát cháo gà để bồi bổ cơ thể.
- Cảm ơn em, Tiểu Phàm.
Dương Nguyệt cảm động nói. Nàng không ngờ là hắn còn biết quan tâm đến sức khỏe của mình.
Còn bốn cô nàng thì vẫn còn đang ghen tỵ với Dương Nguyệt nhưng bốn cô nàng làm sao dám nói câu gì, đây là do Dương Phàm làm để giúp Dương Nguyệt bồi bổ sức khỏe, hơn nữa nàng lại là chị của hắn cho nên các nàng rất nhanh quay lại gắp thức ăn vào bát của mình.ấn một chiếc khăn ở dưới trên tay còn đang dùng chiếc khăn lau khô tóc của mình. Hắn chợt ngưng động tác lại nhìn vào họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hắn, Dương Phàm nghiêng người về bên phải thì họng súng lại theo hắn về bên phải, nghiêng về bên trái thì họng súng cũng theo hắn về bên trái.
Cuối cùng Dương Phàm cười khổ vuốt cái mũi nói." Người đẹp! tại sao lại cầm súng đồ chơi để nghịch như vậy. Dương Phàm cảm thấy cô nàng này cũng hơi nóng tính quá đi, hắn còn chưa có làm gì mà nàng đã mang hàng nóng ra chơi với hắn rồi.
Thấy hắn có vẻ không tin nàng bấm vào một cái nút tháo băng đạn ra, lấy ra một viên đạn rồi thả xuống dưới đất." Tinh... tinh... một âm thanh quen thuộc khi viên đạn tiếp đất. Dương Phàm lúc này lui lại hai bước dở vờ sợ hãi.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy cô nàng mỉm cười nói." Thế nào sợ rồi sao? không phải cậu mạnh miệng muốn tôi qua đêm cùng cậu sao? đưa hai tay qua đầu rồi tiến lại gần đây.
Dương Phàm làm theo những gì mà cô nàng bảo giống như một vật nuôi của cô nàng vậy.
" Quay lưng lại.
" A.. Dương Phàm kêu lên một tiếng, hắn không ngờ là cô nàng lại mạnh tay như vậy, nhưng đối với hắn cái này chỉ như một con kiến cắn mà thôi, chỉ sợ kiến cắn hắn còn không có cảm giác. Nhưng hắn vẫn làm bộ mặt đau đớn.
Bị còng tay lại Dương Phàm bị cô nàng đẩy người hắn nằm ra giường.
- Thế nào anh đẹp trai còn muốn qua đêm với em nữa hay không?. Nàng vén một bên của chiếc áo để hở một bên vai trần trắng cho hắn thấy rồi liếm bờ môi của mình khiêu khích hắn, để cho hắn tức chết luôn. Rồi nàng để khẩu súng lên bàn, dù sao hắn cũng đã bị còng tay cũng không thể làm gì được nàng.
Thấy cô nàng có vẻ vui mừng như vậy Dương Phàm lúc này đã tháo được chiếc còng ra, hắn đứng dậy ôm lấy eo của cô nàng, một tay của hắn thì đang nắm lấy một bên ngực của cô nàng mà bóp. Cô nàng hơi giật mình, nhưng nàng đã kịp phản ứng lại ngay.
Cô nàng dùng một tay định túm lấy Dương Phàm từ phía sau, nhưng điều không ngờ là nàng lại túm vào khoảng không mà không phải là hắn, cô nàng giận tím mặt không ngờ tên này còn có chút tài nghệ, nàng định chạy lại chỗ khẩu súng thì không ngờ là Dương Phàm đang cầm trên tay khẩu súng của nàng, điều làm nàng tức giận hơn nữa là hắn còn đang ngửi một bên tay mà hắn đã chạm vào ngực nàng.
- Thật là thơm, không ngờ người đẹp không dùng nước hoa mà lại có mùi thơm như vậy.
Dương Phàm cũng không quên chọc tức cô nàng, hắn ném khẩu súng đi rồi đứng dậy.
- Người đẹp, ta rất thích những người như nàng rồi đó, lát nữa hãy hầu bản thiếu gia cho tốt.
- Hừ! có giỏi thì đánh được ta rồi nói.
Cô nàng hừ lạnh rồi tấn công về phía Dương Phàm. Hắn cũng không có đánh lại mà chỉ né đòn của cô nàng đánh ra, nhìn hắn giống như là đang vất vả né tránh vậy.
- Có chút bản lãnh là cũng muốn ta lên giường cùng người sao? Hừ!.
Thấy cô nàng khinh thường mình như vậy Dương Phàm cũng không đùa nữa, hắn dùng lực lượng khống chế nàng.
- Khốn kiếp! ngươi đã làm gì ta.
Cô nàng không thể cử động được tức giận quát lên.
- Không có gì! chỉ là thấy nàng cứ đấm đá như vậy làm ta hoa cả mắt.
Dương Phàm nói rồi hắn nở một nụ cười rất ám muội, hắn bế cô nàng lên giường rồi cởi bỏ chiếc váy cùng áo của cô nàng ra, hắn suýt chút nữa là phụt máu mũi. Cô nàng này cũng biết khiêu gợi quá đi, bộ đồ lót màu tím cộng với thân hình thật khiêu gợi.
- Ngươi muốn làm gì! thả ta ra.
Cô nàng cố gắng dãy dụa nhưng đều vô vọng, nàng làm sao có thể thoát ra khỏi lực lượng của hắn trừ khi nàng mạnh ngang hắn.
Dương Phàm bỏ qua những lời nói của cô nàng, hắn lằm đè lên nàng rồi cởi bỏ chiếc áo lót ra, lúc này Dương Phàm thật sự bị cô nàng mê hoặc mất rồi. Hai tay hắn nắm lấy bộ phận gợi dục kia mà xoa nắn, hắn hôn lên bờ môi nàng.
Nhìn thấy cô nàng dường như sắp khóc hắn cũng không muốn làm nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ đè cô nàng ra mà hành sự. Thấy đối phương tự nhiên không làm gì nữa cô lúc này mới nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn nói.
- Nếu như hôm nay ngươi tha cho ta, vậy thì người chắc chắn sẽ phải hối hận.
Dương Phàm không để ý những lời hăm dọa của cô nàng, hắn mặc lại quần áo rồi bước đến cửa hắn quay lại nói.
- Ta tên Dương Phàm, Nếu nàng muốn.. thì cứ tìm ta.
Dương Phàm cười ám muội, nói xong hắn rời khỏi khách sạn qua về nhà. Lúc này trong căn phòng 107 cô nàng nghiến răng lại.
- Tên khốn khiếp! nếu để ta gặp lại, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Dương Phàm tiến về phòng mình, lăn ra giường nằm thì cánh cửa chợt mở ra. Dương Nguyệt lúc này chỉ khoác một chiếc đầm đi ngủ, bên trên còn không mặc áo lót. Cô nàng thấy có đèn xe đi vào nên nghĩ là Dương Phàm về, nhưng đi xuống dưới thì lại không thấy hắn, rồi nàng tiến về phòng của hắn.
- Tiểu Phàm! em sang phòng chị được không?.
Nói xong nàng bước về phòng của mình, cũng không cần biết Dương Phàm có đi sang hay không, Nàng ngồi xuống giường chờ hắn. Dương Phàm thì không biết cô nàng kêu hắn sang đó làm gì, nhưng dù sao hắn cũng không buồn ngủ.
- Tiểu Nguyệt! nàng có chuyện gì hỏi ta hay sao? hay nàng muốn rồi.
Dương Phàm đóng cửa tiến lại gần nói. Khuôn mặt hắn lúc này rất lưu manh nhìn nàng.
Cô nàng biết hắn ám chỉ điều gì, nàng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn hắn. Thấy biểu hiện của cô nàng như vậy Dương Phàm càng nghĩ là cô nàng muốn thật. Hắn đè nàng ra mà hôn lấy bờ môi của nàng.
Dương Nguyệt có hơi bất ngờ vì hắn tự nhiên hôn lên nàng, Dương Nguyệt có hơi dãy rụa nhưng rồi nàng lại đắm chìm trong nụ hôn của hắn. Nàng mở miệng ra rồi hai người quấn lấy cái lưỡi của đối phương mà hôn say đắm.
Từ lần bị hắn hôn nàng đã có kinh nghiệm hơn trong chuyện này. Thấy cô nàng đã nhu thuận Dương Phàm tham lam cởi chiếc đầm của nàng ra mà bắt lấy cặp bồ đào của nàng mà xoa nắn.
" Ư..
Chỉ nghe thấy tiếng của nàng phát ra từ cổ họng, Dương phàm mò xuống dưới. Dương Nguyệt thấy hắn định làm vậy, nàng cầm lấy tay của hắn mà đình chỉ hoạt động.
- Tiểu Nguyệt! nàng làm sao vậy?
Thấy cô nàng đình chỉ hoạt động Dương Phàm cũng không tiếp tục hôn nữa.
- Đừng mà, lỡ để bọn họ thấy thì không hay đâu.
Dương Phàm còn tưởng cô nàng lo lắng chuyện gì nữa, hắn sử dụng lực lượng bao quanh lấy căn phòng, cho dù là một con kiến cũng không thể lọt vào được. Lúc này hắn mới quay xuống nói.
- Tiểu Nguyệt! không sao nữa rồi, cho dù nàng có gào thét cũng không có ai nghe thấy tiếng của nàng đâu.
Nói xong Dương Phàm lại tiếp tục làm việc. Dương Nguyệt thì vẫn còn lo sợ, nhưng hắn đã nói vậy thì nàng cũng đành tin lời hắn.
" A.. Ân.. Ư..
Hai người cứ mây mưa như vậy suốt đến khi Dương Nguyệt không còn chịu được nữa mà kêu xin Dương Phàm tha cho nàng, đây là lần thứ hai nàng phải cầu xin Dương Phàm thì hắn mới chịu thôi. Nàng cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng lên đỉnh nữa, nhìn hắn vẫn còn tươi cười như vậy nàng không thể ngờ là hắn từ nhỏ sức khỏe đã yếu mà bây giờ lại biến thái như vậy.
Dương Nguyệt đã kiệt sức rồi thiếp đi trong lòng hắn. Dương Phàm thì vuốt ve khuôn mặt nàng rồi ôm nàng đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Dương Phàm đã dậy rất sớm, hắn quay lại phòng mình tắm rửa rồi đi xuống bếp. khoảng một tiếng đồng hồ sau, tất cả các nàng đều đã dậy rồi đi xuống dưới chuẩn bị thức ăn thì không ngờ từ nhà bếp phả lại mùi rất thơm, cả năm người đều nhìn nhau rồi tiến lại.
Mọi người đều mắt chữ O miệng chữ A, các nàng đều không ngờ là Dương Phàm đã dậy sớm lại còn chuẩn bị thức ăn nữa chứ. Thấy chúng nữ đều nhìn mình Dương Phàm vuốt cái mũi rồi cười trừ.
- Mọi người dậy rồi sao? thức ăn xong rồi đây.
Các nàng đều đã được thử qua tay nghề của hắn cho nên mọi người đều cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, thấy hắn vẫn còn đang làm gì đó Dương Nguyệt lên tiếng nói.
- Tiểu Phàm! em lại ngồi xuống ăn đi.
- Chị Nguyệt! em làm sắp xong rồi, mọi người cứ ăn đi.
Dương Phàm nói, hắn còn một thứ nữa chưa xong thì làm sao có thể ngồi ăn được.
" Được rồi Dương Phàm, Anh mau ra ăn đi, bốn cô nàng đều nói.
Chỉ thấy Dương Phàm bưng lên một bát cháo gà còn nóng đặt vào chỗ của Dương Nguyệt, cả bốn cô nàng đều nhìn vào Dương Nguyệt với ánh mắt ghen tỵ.
- Chị nguyệt! em thấy mấy hôm nay sắc mặt chị có vẻ hơi mệt cho nên em mới làm cho chị bát cháo gà để bồi bổ cơ thể.
- Cảm ơn em, Tiểu Phàm.
Dương Nguyệt cảm động nói. Nàng không ngờ là hắn còn biết quan tâm đến sức khỏe của mình.
Còn bốn cô nàng thì vẫn còn đang ghen tỵ với Dương Nguyệt nhưng bốn cô nàng làm sao dám nói câu gì, đây là do Dương Phàm làm để giúp Dương Nguyệt bồi bổ sức khỏe, hơn nữa nàng lại là chị của hắn cho nên các nàng rất nhanh quay lại gắp thức ăn vào bát của mình.ấn một chiếc khăn ở dưới trên tay còn đang dùng chiếc khăn lau khô tóc của mình. Hắn chợt ngưng động tác lại nhìn vào họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hắn, Dương Phàm nghiêng người về bên phải thì họng súng lại theo hắn về bên phải, nghiêng về bên trái thì họng súng cũng theo hắn về bên trái.
Cuối cùng Dương Phàm cười khổ vuốt cái mũi nói." Người đẹp! tại sao lại cầm súng đồ chơi để nghịch như vậy. Dương Phàm cảm thấy cô nàng này cũng hơi nóng tính quá đi, hắn còn chưa có làm gì mà nàng đã mang hàng nóng ra chơi với hắn rồi.
Thấy hắn có vẻ không tin nàng bấm vào một cái nút tháo băng đạn ra, lấy ra một viên đạn rồi thả xuống dưới đất." Tinh... tinh... một âm thanh quen thuộc khi viên đạn tiếp đất. Dương Phàm lúc này lui lại hai bước dở vờ sợ hãi.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy cô nàng mỉm cười nói." Thế nào sợ rồi sao? không phải cậu mạnh miệng muốn tôi qua đêm cùng cậu sao? đưa hai tay qua đầu rồi tiến lại gần đây.
Dương Phàm làm theo những gì mà cô nàng bảo giống như một vật nuôi của cô nàng vậy.
" Quay lưng lại.
" A.. Dương Phàm kêu lên một tiếng, hắn không ngờ là cô nàng lại mạnh tay như vậy, nhưng đối với hắn cái này chỉ như một con kiến cắn mà thôi, chỉ sợ kiến cắn hắn còn không có cảm giác. Nhưng hắn vẫn làm bộ mặt đau đớn.
Bị còng tay lại Dương Phàm bị cô nàng đẩy người hắn nằm ra giường.
- Thế nào anh đẹp trai còn muốn qua đêm với em nữa hay không?. Nàng vén một bên của chiếc áo để hở một bên vai trần trắng cho hắn thấy rồi liếm bờ môi của mình khiêu khích hắn, để cho hắn tức chết luôn. Rồi nàng để khẩu súng lên bàn, dù sao hắn cũng đã bị còng tay cũng không thể làm gì được nàng.
Thấy cô nàng có vẻ vui mừng như vậy Dương Phàm lúc này đã tháo được chiếc còng ra, hắn đứng dậy ôm lấy eo của cô nàng, một tay của hắn thì đang nắm lấy một bên ngực của cô nàng mà bóp. Cô nàng hơi giật mình, nhưng nàng đã kịp phản ứng lại ngay.
Cô nàng dùng một tay định túm lấy Dương Phàm từ phía sau, nhưng điều không ngờ là nàng lại túm vào khoảng không mà không phải là hắn, cô nàng giận tím mặt không ngờ tên này còn có chút tài nghệ, nàng định chạy lại chỗ khẩu súng thì không ngờ là Dương Phàm đang cầm trên tay khẩu súng của nàng, điều làm nàng tức giận hơn nữa là hắn còn đang ngửi một bên tay mà hắn đã chạm vào ngực nàng.
- Thật là thơm, không ngờ người đẹp không dùng nước hoa mà lại có mùi thơm như vậy.
Dương Phàm cũng không quên chọc tức cô nàng, hắn ném khẩu súng đi rồi đứng dậy.
- Người đẹp, ta rất thích những người như nàng rồi đó, lát nữa hãy hầu bản thiếu gia cho tốt.
- Hừ! có giỏi thì đánh được ta rồi nói.
Cô nàng hừ lạnh rồi tấn công về phía Dương Phàm. Hắn cũng không có đánh lại mà chỉ né đòn của cô nàng đánh ra, nhìn hắn giống như là đang vất vả né tránh vậy.
- Có chút bản lãnh là cũng muốn ta lên giường cùng người sao? Hừ!.
Thấy cô nàng khinh thường mình như vậy Dương Phàm cũng không đùa nữa, hắn dùng lực lượng khống chế nàng.
- Khốn kiếp! ngươi đã làm gì ta.
Cô nàng không thể cử động được tức giận quát lên.
- Không có gì! chỉ là thấy nàng cứ đấm đá như vậy làm ta hoa cả mắt.
Dương Phàm nói rồi hắn nở một nụ cười rất ám muội, hắn bế cô nàng lên giường rồi cởi bỏ chiếc váy cùng áo của cô nàng ra, hắn suýt chút nữa là phụt máu mũi. Cô nàng này cũng biết khiêu gợi quá đi, bộ đồ lót màu tím cộng với thân hình thật khiêu gợi.
- Ngươi muốn làm gì! thả ta ra.
Cô nàng cố gắng dãy dụa nhưng đều vô vọng, nàng làm sao có thể thoát ra khỏi lực lượng của hắn trừ khi nàng mạnh ngang hắn.
Dương Phàm bỏ qua những lời nói của cô nàng, hắn lằm đè lên nàng rồi cởi bỏ chiếc áo lót ra, lúc này Dương Phàm thật sự bị cô nàng mê hoặc mất rồi. Hai tay hắn nắm lấy bộ phận gợi dục kia mà xoa nắn, hắn hôn lên bờ môi nàng.
Nhìn thấy cô nàng dường như sắp khóc hắn cũng không muốn làm nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ đè cô nàng ra mà hành sự. Thấy đối phương tự nhiên không làm gì nữa cô lúc này mới nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn nói.
- Nếu như hôm nay ngươi tha cho ta, vậy thì người chắc chắn sẽ phải hối hận.
Dương Phàm không để ý những lời hăm dọa của cô nàng, hắn mặc lại quần áo rồi bước đến cửa hắn quay lại nói.
- Ta tên Dương Phàm, Nếu nàng muốn.. thì cứ tìm ta.
Dương Phàm cười ám muội, nói xong hắn rời khỏi khách sạn qua về nhà. Lúc này trong căn phòng 107 cô nàng nghiến răng lại.
- Tên khốn khiếp! nếu để ta gặp lại, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.