Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 70
Chunyu
06/03/2024
Trương Thanh Phong cãi nhau với vợ, buổi tối liền chạy đến tìm Hoắc Thần uống rượu. Hắn ngồi một bên yên lặng uống, mặc kệ hai người đang anh anh em em vô cùng ngọt ngào ở đối diện.
Hai người đàn ông ngồi đến khuya, Hoắc Thần vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cậu lúc này mới lên tiếng "Uống đủ chưa?"
"Mới nhiêu đây mà cậu đã muốn đuổi người rồi sao?" Trương Thanh Phong uống cạn ly rượu trên bàn, ngửa đầu dựa vào ghế sô pha "Cậu nói coi, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm gì?"
"Tôi không có đào hoa giống cậu đâu!"
"Biết rồi, nhưng mà cậu thử đặt tình huống giống vậy đi...chuyện tôi kể cho cậu nghe đó!"
Hoắc Thần kéo chăn đắp lên người cậu, ủ ấm đôi tay bé nhỏ trong vòng tay mình "Nếu tôi ở trong tình huống đó, tôi sẽ đứng về phía vợ mình vô điều kiện..." Anh liếc nhìn Trương Thanh Phong một cái rồi nói tiếp "Để tình cũ đến làm phiền em ấy là tôi đã sai rồi, em ấy tức giận cũng là chuyện dễ hiểu"
"..."
"Lúc trước cậu cố gắng theo đuổi biết bao lâu mới rước được người về nhà, hồi đó nỗ lực như vậy, hiện tại lại không muốn tiếp tục nữa sao? Hay cậu còn thương sót cô gái kia?" Hoắc Thần vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
"Không phải! Chỉ là...tôi thấy mình sắp không chịu được tính cách của cô ấy nữa..." Trương Thanh Phong bối rối vừa vò đầu mình vừa cuống cuồng giải thích, sau đó lại cúi đầu xuống. I
Hoắc Thần bế cậu bước lên lầu, để lại một mình Trương Thanh Phong ngồi một mình giữa phòng khách "Trương Thanh Phong, suy nghĩ cho thật kĩ, đừng để sau này phải hối hận!"
Sáng tinh mơ, Trương Thanh Phong đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tối qua hắn không về nhà, mà ngủ lại trong phòng khách của Hoắc Thần. Trương Thanh Phong đưa tay xoa cái đầu đau nhức của mình, hắn cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi mới quay lại nghe điện thoại.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói hoảng hốt [Không xong rồi thiếu gia, khách sạn mà phu nhân đang ở bị một tên tội phạm trà trộn vào, bây giờ toàn bộ khách sạn đã bị bao vây rồi!]
"Cái gì?"
(Tên đó là tội phạm giết người nguy hiểm, đang bị cảnh sát áp giải thì bỏ trốn. Khách sạn đã bị phong tỏa rồi...phu nhân vẫn còn đang ở trong đó)
Tay Trương Thanh Phong run một cái, ly nước trượt xuống khỏi bàn tay vỡ tan. Cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn vọt lấy áo khoác của mình phóng nhanh ra xe.
Đến khi đứng trước khách sạn, lưng hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa. Nhìn cảnh sát và người của mình cử đến đang bao vây xung quanh, hắn tức giận túm cổ áo một người trong số đó "Còn định chờ ở đây đến khi nào nữa hả!!!"
"Vẫn chưa biết được tình hình bên trong nên chúng tôi không dám manh động!"
Trương Thanh Phong đột nhiên nhớ ra Mộc Nhu Nhi có mang theo điện thoại, lập tức buông cổ áo người kia ra cuống quýt móc điện thoại từ trong túi.
Sau một chuỗi tiếng tút dài cuộc gọi mới được kết nối, hắn lo lắng gọi tên cô nhưng không nghe thấy lời nào đáp lại, mà chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc.
"Nhu Nhi, em đang ở đâu vậy? Có bị làm sao không, mau trả lời anh đi" Trương Thanh Phong nói lớn vào điện thoại, lần này nghe được tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối, những âm thanh bên ngoài Trương Thanh Phong đều không nghe lọt nữa. Trong đầu hắn lúc này chỉ nhớ đến gương mặt tươi cười xinh đẹp của Mộc Nhu Nhi, người con gái hắn hết lòng yêu thương.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, kéo thêm một vài người cùng mình xông vào bên trong.
...............
Ở trong khách sạn, Mộc Nhu Nhi đang khó nhọc giữ chặt tay tên sát nhân.
Hai tiếng trước, cô vừa trở về khách sạn, chỉ thấy nơi này vắng tanh khác thường. Mộc Nhu Nhi cảnh giác đi đến phòng mình, một người đàn ông trùm kín áo khoác đứng trong phòng cô. Trực giác cho biết đó là mối nguy hiểm, ngay lập tức cô quay đầu bỏ chạy một mạch. Tên đàn ông sau lưng cũng đuổi theo sát nút, thậm chí còn tiện tay cầm lấy bình hoa ném về phía cô.
Mộc Nhu Nhi lê cái chân bị thương của mình cắm đầu chạy xuống tầng, ý định này dễ dàng bị hắn đoán được nên lúc này mới có cảnh cô bị hắn bóp cổ ép vào tường.
Mộc Nhu Nhi lặng lẽ cầm cái vòng cổ được gắn thêm vũ khí ẩn bên trong, cánh tay dùng lực đâm mạnh vào hông tên sát nhân.
"Aaa..." Hắn hét lên một tiếng đau đớn, đồng thời cũng buông lỏng tay.
Cô nhân cơ hội trốn thoát, một đường chạy thẳng xuống đại sảnh. Đến nơi cũng vừa lúc Trương Thanh Phong mới xông vào, cô kiệt sức ngã khụy xuống được hắn đỡ lấy.
Mộc Nhu Nhi cuối cùng cũng có thể buông lỏng cơ thể đang căng chặt của mình, òa khóc trong vòng tay của chồng, sau đó lại ngất đi.
Hai người đàn ông ngồi đến khuya, Hoắc Thần vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cậu lúc này mới lên tiếng "Uống đủ chưa?"
"Mới nhiêu đây mà cậu đã muốn đuổi người rồi sao?" Trương Thanh Phong uống cạn ly rượu trên bàn, ngửa đầu dựa vào ghế sô pha "Cậu nói coi, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm gì?"
"Tôi không có đào hoa giống cậu đâu!"
"Biết rồi, nhưng mà cậu thử đặt tình huống giống vậy đi...chuyện tôi kể cho cậu nghe đó!"
Hoắc Thần kéo chăn đắp lên người cậu, ủ ấm đôi tay bé nhỏ trong vòng tay mình "Nếu tôi ở trong tình huống đó, tôi sẽ đứng về phía vợ mình vô điều kiện..." Anh liếc nhìn Trương Thanh Phong một cái rồi nói tiếp "Để tình cũ đến làm phiền em ấy là tôi đã sai rồi, em ấy tức giận cũng là chuyện dễ hiểu"
"..."
"Lúc trước cậu cố gắng theo đuổi biết bao lâu mới rước được người về nhà, hồi đó nỗ lực như vậy, hiện tại lại không muốn tiếp tục nữa sao? Hay cậu còn thương sót cô gái kia?" Hoắc Thần vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
"Không phải! Chỉ là...tôi thấy mình sắp không chịu được tính cách của cô ấy nữa..." Trương Thanh Phong bối rối vừa vò đầu mình vừa cuống cuồng giải thích, sau đó lại cúi đầu xuống. I
Hoắc Thần bế cậu bước lên lầu, để lại một mình Trương Thanh Phong ngồi một mình giữa phòng khách "Trương Thanh Phong, suy nghĩ cho thật kĩ, đừng để sau này phải hối hận!"
Sáng tinh mơ, Trương Thanh Phong đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tối qua hắn không về nhà, mà ngủ lại trong phòng khách của Hoắc Thần. Trương Thanh Phong đưa tay xoa cái đầu đau nhức của mình, hắn cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi mới quay lại nghe điện thoại.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói hoảng hốt [Không xong rồi thiếu gia, khách sạn mà phu nhân đang ở bị một tên tội phạm trà trộn vào, bây giờ toàn bộ khách sạn đã bị bao vây rồi!]
"Cái gì?"
(Tên đó là tội phạm giết người nguy hiểm, đang bị cảnh sát áp giải thì bỏ trốn. Khách sạn đã bị phong tỏa rồi...phu nhân vẫn còn đang ở trong đó)
Tay Trương Thanh Phong run một cái, ly nước trượt xuống khỏi bàn tay vỡ tan. Cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn vọt lấy áo khoác của mình phóng nhanh ra xe.
Đến khi đứng trước khách sạn, lưng hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa. Nhìn cảnh sát và người của mình cử đến đang bao vây xung quanh, hắn tức giận túm cổ áo một người trong số đó "Còn định chờ ở đây đến khi nào nữa hả!!!"
"Vẫn chưa biết được tình hình bên trong nên chúng tôi không dám manh động!"
Trương Thanh Phong đột nhiên nhớ ra Mộc Nhu Nhi có mang theo điện thoại, lập tức buông cổ áo người kia ra cuống quýt móc điện thoại từ trong túi.
Sau một chuỗi tiếng tút dài cuộc gọi mới được kết nối, hắn lo lắng gọi tên cô nhưng không nghe thấy lời nào đáp lại, mà chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc.
"Nhu Nhi, em đang ở đâu vậy? Có bị làm sao không, mau trả lời anh đi" Trương Thanh Phong nói lớn vào điện thoại, lần này nghe được tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt kết nối, những âm thanh bên ngoài Trương Thanh Phong đều không nghe lọt nữa. Trong đầu hắn lúc này chỉ nhớ đến gương mặt tươi cười xinh đẹp của Mộc Nhu Nhi, người con gái hắn hết lòng yêu thương.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, kéo thêm một vài người cùng mình xông vào bên trong.
...............
Ở trong khách sạn, Mộc Nhu Nhi đang khó nhọc giữ chặt tay tên sát nhân.
Hai tiếng trước, cô vừa trở về khách sạn, chỉ thấy nơi này vắng tanh khác thường. Mộc Nhu Nhi cảnh giác đi đến phòng mình, một người đàn ông trùm kín áo khoác đứng trong phòng cô. Trực giác cho biết đó là mối nguy hiểm, ngay lập tức cô quay đầu bỏ chạy một mạch. Tên đàn ông sau lưng cũng đuổi theo sát nút, thậm chí còn tiện tay cầm lấy bình hoa ném về phía cô.
Mộc Nhu Nhi lê cái chân bị thương của mình cắm đầu chạy xuống tầng, ý định này dễ dàng bị hắn đoán được nên lúc này mới có cảnh cô bị hắn bóp cổ ép vào tường.
Mộc Nhu Nhi lặng lẽ cầm cái vòng cổ được gắn thêm vũ khí ẩn bên trong, cánh tay dùng lực đâm mạnh vào hông tên sát nhân.
"Aaa..." Hắn hét lên một tiếng đau đớn, đồng thời cũng buông lỏng tay.
Cô nhân cơ hội trốn thoát, một đường chạy thẳng xuống đại sảnh. Đến nơi cũng vừa lúc Trương Thanh Phong mới xông vào, cô kiệt sức ngã khụy xuống được hắn đỡ lấy.
Mộc Nhu Nhi cuối cùng cũng có thể buông lỏng cơ thể đang căng chặt của mình, òa khóc trong vòng tay của chồng, sau đó lại ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.