Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 74
Chunyu
06/03/2024
Cơn gió se lạnh của mùa thu bắt đầu kéo đến, đồng thời, ngày sinh nhật của cậu cũng đang đến gần.
Hoắc Thần lén cậu lên kế hoạch kĩ lưỡng cho ngày hôm đó, anh kêu người dọn dẹp lại căn biệt thự trên núi. Tự mình đến xem xét, rồi lên danh sách mua thêm một số vật dụng cần thiết.
Hoắc Thần thường xuyên lén lén lút lút, cậu thắc mắc muốn tìm hiểu thì lại tìm không ra. Hỏi thẳng thì anh bị đánh trống lảng, còn bị hôn đến nhũn người. Cậu nằm thẳng cẳng trên giường, lòng thầm quyết tâm phải hỏi cho ra nhẽ.
Hoắc Thần bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cái chăn bị đạp qua một bên, còn cậu nhắm mắt ở một bên thì nhíu mày. Anh đi đến kéo chăn đắp lên người cậu liền bị cậu đạp ra, lần nữa đắp lên kết quả cũng bị đạp ra.
".." Hoắc Thần lại lần nữa đắp chăn, canh chuẩn bắt lấy cổ chân cậu. Anh khiển trách nhéo lên bàn chân lạnh ngắt của cậu " Quậy cái gì vậy hả?"
Cậu ngồi bật dậy nhìn chân mình được ủ ấm trong lòng anh "Anh giấu em chuyện gì có đúng không?!"
" Chẳng phải anh đã trả lời em rồi sao!"
"Dạo này anh cứ lén lén lút lút, tưởng em không thấy hả?" Cậu bực bội rút chân ra khỏi tay Hoắc Thần, thấy anh mở miệng muốn nói liền chặn trước " Anh đừng có đánh trống lảng!"
Cậu được Hoắc Thần ôm vào lồng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ nói ra những lời hết sức kiên định " Hoắc Thần, anh đừng có đừng có đánh trống lảng với em như lần trước. Hôm nay anh phải trả lời cho rõ ràng...ưm...ưm..."
Hoắc Thần cúi xuống dùng miệng chặn lại lời nói của cậu, đầu lưỡi linh hoạt lách vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi cậu.
"...ưm..Hoắc Thần..." Cậu dùng sức đấy anh ra được một chút thì bị bàn tay đặt sau gáy ấn lại, hôn sâu hơn. Cậu trốn không được, chỉ có thể mềm nhũn mặc người ta dày vò.
Hoắc Thần tách khỏi môi cậu, kéo theo một sợi nước bọt. Anh nhìn đầu lưỡi đỏ thằm còn đang vươn ra và ánh mắt long lanh, mê mang của cậu. ()
" Cục cưng, đợi thêm một chút nữa được không. Đợi đến lúc thích hợp, em sẽ biết..."
Hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt chỉ có một mình đối phương.
"...Vậy, em sẽ đợi thêm một chút..." Cậu cụp mắt, bàn tay siết chặt lấy áo anh. Cậu muốn tin tưởng Hoắc Thần, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có một sự lo lắng.
Từ ngày hôm đó, cậu không còn hỏi về chuyện Hoắc Thần đang làm nữa, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành động lén lút của anh. Cậu mỹ mãn tận hưởng sự yêu chiều của Hoắc Thần, cũng dần quên mất việc đó.
"Bé cưng, mau thay đồ đi anh dẫn em đến một nơi.." Hoắc Thần vỗ vài cái vào mông đứa nhỏ đắp chăn nằm chơi điện thoại trên giường.
" Không đi đâu!"
"Anh đã chuẩn bị đồ sẵn rồi, mau đi thay đi...ngoan nào!" Hoắc Thần kéo cậu ngồi dậy, bàn tay vươn ra định lấy điện thoại đi.
Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, nghiêng trái ngả phải né tránh tay của anh " A...đợi chút, đợi chút. Anh ơi, chờ em chơi xong cái này đã!"
"Em nghiện game từ khi nào vậy hả?"
Hoắc Thần kiên nhẫn chờ cậu chơi xong trận game, xé một viên kẹo đút vào miệng cậu " Mau đi thay đồ đi!"
Cậu thỏa mãn ngậm kẹo, hôn lên má anh một cái rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ.
Cậu mặc một cái quần đen, bên trong áo len là áo sơ mi trắng. Đứng trước mặt Hoắc Thần cậu có chút ngại ngùng kéo kéo áo.
"Ừm, đẹp lắm!"
"...Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Hoắc Thần mỉm cười đến gần cậu, giúp cậu xắn tay áo sơ mi lên " Hôm nay là sinh nhật em, sẽ cho em một bất ngờ.."
" Anh tiết lộ một xíu cho em biết đi!"
" Không được!"
Cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, muốn sử dụng lại chiêu cũ gọi 'chồng ơi', nhưng lần này Hoắc Thần đã đoán được ý đồ của cậu. Ngay lập tức dùng môi phủ lên cái miệng nhỏ.
"Đừng có làm nũng!"
Cậu được Hoắc Thần ôm vào lòng hôn say đắm, chân run lẩy bẩy, khó khăn dựa vào cơ thể của anh để có thể đứng vững.
Hoắc Thần tách khỏi môi cậu, trở tay bế người xuống lầu.
Hoàng hôn buổi chiều chiếu xuống in bóng họ lên nền đất. Cậu cười khúc khích nhìn cái bóng đen hình trái tim được cậu tạo từ tóc anh, Hoắc Thần cũng cực kì dung túng, mặc cậu đùa nghịch trên tóc mình.
Đến khi chiếc xe chạy ra khỏi cổng, cậu lại say mê ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đẹp đẽ qua kính xe, lâu lâu lại nhìn lén gương mặt người đàn ông đang tập trung lái xe.
Hoàng hôn lãng mạn nhanh chóng trôi qua để nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng, Hoắc Thần dừng xe trước một căn biệt thự xa lạ, xung quanh đều là cây cối xanh um mát mẻ.
"Em bịt mắt vào đi!" Anh đưa cho cậu một tấm vải màu đen.
Cậu run tay cầm lấy nó, sau gáy bỗng cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp.
" Không sao đâu, đừng sợ..."
Hoắc Thần dùng tay xoa nhẹ làn da sau gáy cậu, sau đó mở cửa bước xuống xe. Anh đi vòng sang chỗ cậu, cẩn thận dắt cậu xuống xe.
" Cẩn thận chút!"
" Hoắc Thần.." Cậu dò dẫm nắm lấy tay anh.
Hoắc Thần đan mười ngón tay với cậu, kiên định đáp lại từng tiếng gọi " Ừm, anh đây!"
"Anh ơi..."
"Anh ở đây cục cưng. Đừng căng thẳng quá, anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà!" Hoắc Thần hôn lên má, rồi dời đến môi cậu, trấn an cậu một lúc mới bước đi.
Tiếng cỏ bị dẫm đạp xào xạc, tiếng côn trùng kêu văng vẳng trong không gian, tiếng gió thổi làm lá cây lay động. Mỗi âm thanh đều có thể làm cậu giật mình mà nắm chặt tay người bên cạnh hơn, càng ngày cậu cành ngửi được mùi thơm ngọt ngào của hoa xen lẫn trong không khí.
Hoắc Thần lén cậu lên kế hoạch kĩ lưỡng cho ngày hôm đó, anh kêu người dọn dẹp lại căn biệt thự trên núi. Tự mình đến xem xét, rồi lên danh sách mua thêm một số vật dụng cần thiết.
Hoắc Thần thường xuyên lén lén lút lút, cậu thắc mắc muốn tìm hiểu thì lại tìm không ra. Hỏi thẳng thì anh bị đánh trống lảng, còn bị hôn đến nhũn người. Cậu nằm thẳng cẳng trên giường, lòng thầm quyết tâm phải hỏi cho ra nhẽ.
Hoắc Thần bước ra khỏi phòng tắm, nhìn cái chăn bị đạp qua một bên, còn cậu nhắm mắt ở một bên thì nhíu mày. Anh đi đến kéo chăn đắp lên người cậu liền bị cậu đạp ra, lần nữa đắp lên kết quả cũng bị đạp ra.
".." Hoắc Thần lại lần nữa đắp chăn, canh chuẩn bắt lấy cổ chân cậu. Anh khiển trách nhéo lên bàn chân lạnh ngắt của cậu " Quậy cái gì vậy hả?"
Cậu ngồi bật dậy nhìn chân mình được ủ ấm trong lòng anh "Anh giấu em chuyện gì có đúng không?!"
" Chẳng phải anh đã trả lời em rồi sao!"
"Dạo này anh cứ lén lén lút lút, tưởng em không thấy hả?" Cậu bực bội rút chân ra khỏi tay Hoắc Thần, thấy anh mở miệng muốn nói liền chặn trước " Anh đừng có đánh trống lảng!"
Cậu được Hoắc Thần ôm vào lồng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ nói ra những lời hết sức kiên định " Hoắc Thần, anh đừng có đừng có đánh trống lảng với em như lần trước. Hôm nay anh phải trả lời cho rõ ràng...ưm...ưm..."
Hoắc Thần cúi xuống dùng miệng chặn lại lời nói của cậu, đầu lưỡi linh hoạt lách vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi cậu.
"...ưm..Hoắc Thần..." Cậu dùng sức đấy anh ra được một chút thì bị bàn tay đặt sau gáy ấn lại, hôn sâu hơn. Cậu trốn không được, chỉ có thể mềm nhũn mặc người ta dày vò.
Hoắc Thần tách khỏi môi cậu, kéo theo một sợi nước bọt. Anh nhìn đầu lưỡi đỏ thằm còn đang vươn ra và ánh mắt long lanh, mê mang của cậu. ()
" Cục cưng, đợi thêm một chút nữa được không. Đợi đến lúc thích hợp, em sẽ biết..."
Hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt chỉ có một mình đối phương.
"...Vậy, em sẽ đợi thêm một chút..." Cậu cụp mắt, bàn tay siết chặt lấy áo anh. Cậu muốn tin tưởng Hoắc Thần, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có một sự lo lắng.
Từ ngày hôm đó, cậu không còn hỏi về chuyện Hoắc Thần đang làm nữa, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành động lén lút của anh. Cậu mỹ mãn tận hưởng sự yêu chiều của Hoắc Thần, cũng dần quên mất việc đó.
"Bé cưng, mau thay đồ đi anh dẫn em đến một nơi.." Hoắc Thần vỗ vài cái vào mông đứa nhỏ đắp chăn nằm chơi điện thoại trên giường.
" Không đi đâu!"
"Anh đã chuẩn bị đồ sẵn rồi, mau đi thay đi...ngoan nào!" Hoắc Thần kéo cậu ngồi dậy, bàn tay vươn ra định lấy điện thoại đi.
Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, nghiêng trái ngả phải né tránh tay của anh " A...đợi chút, đợi chút. Anh ơi, chờ em chơi xong cái này đã!"
"Em nghiện game từ khi nào vậy hả?"
Hoắc Thần kiên nhẫn chờ cậu chơi xong trận game, xé một viên kẹo đút vào miệng cậu " Mau đi thay đồ đi!"
Cậu thỏa mãn ngậm kẹo, hôn lên má anh một cái rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ.
Cậu mặc một cái quần đen, bên trong áo len là áo sơ mi trắng. Đứng trước mặt Hoắc Thần cậu có chút ngại ngùng kéo kéo áo.
"Ừm, đẹp lắm!"
"...Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Hoắc Thần mỉm cười đến gần cậu, giúp cậu xắn tay áo sơ mi lên " Hôm nay là sinh nhật em, sẽ cho em một bất ngờ.."
" Anh tiết lộ một xíu cho em biết đi!"
" Không được!"
Cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, muốn sử dụng lại chiêu cũ gọi 'chồng ơi', nhưng lần này Hoắc Thần đã đoán được ý đồ của cậu. Ngay lập tức dùng môi phủ lên cái miệng nhỏ.
"Đừng có làm nũng!"
Cậu được Hoắc Thần ôm vào lòng hôn say đắm, chân run lẩy bẩy, khó khăn dựa vào cơ thể của anh để có thể đứng vững.
Hoắc Thần tách khỏi môi cậu, trở tay bế người xuống lầu.
Hoàng hôn buổi chiều chiếu xuống in bóng họ lên nền đất. Cậu cười khúc khích nhìn cái bóng đen hình trái tim được cậu tạo từ tóc anh, Hoắc Thần cũng cực kì dung túng, mặc cậu đùa nghịch trên tóc mình.
Đến khi chiếc xe chạy ra khỏi cổng, cậu lại say mê ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đẹp đẽ qua kính xe, lâu lâu lại nhìn lén gương mặt người đàn ông đang tập trung lái xe.
Hoàng hôn lãng mạn nhanh chóng trôi qua để nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng, Hoắc Thần dừng xe trước một căn biệt thự xa lạ, xung quanh đều là cây cối xanh um mát mẻ.
"Em bịt mắt vào đi!" Anh đưa cho cậu một tấm vải màu đen.
Cậu run tay cầm lấy nó, sau gáy bỗng cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp.
" Không sao đâu, đừng sợ..."
Hoắc Thần dùng tay xoa nhẹ làn da sau gáy cậu, sau đó mở cửa bước xuống xe. Anh đi vòng sang chỗ cậu, cẩn thận dắt cậu xuống xe.
" Cẩn thận chút!"
" Hoắc Thần.." Cậu dò dẫm nắm lấy tay anh.
Hoắc Thần đan mười ngón tay với cậu, kiên định đáp lại từng tiếng gọi " Ừm, anh đây!"
"Anh ơi..."
"Anh ở đây cục cưng. Đừng căng thẳng quá, anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà!" Hoắc Thần hôn lên má, rồi dời đến môi cậu, trấn an cậu một lúc mới bước đi.
Tiếng cỏ bị dẫm đạp xào xạc, tiếng côn trùng kêu văng vẳng trong không gian, tiếng gió thổi làm lá cây lay động. Mỗi âm thanh đều có thể làm cậu giật mình mà nắm chặt tay người bên cạnh hơn, càng ngày cậu cành ngửi được mùi thơm ngọt ngào của hoa xen lẫn trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.