Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 76
Chunyu
06/03/2024
Trong phòng quần áo vương vãi đầy sàn, chăn gối tán loạn. Hoắc Thần kéo cậu lăn lộn trên giường mấy lần, đến lúc vào phòng tắm lại bị anh ôm lấy quậy thêm một trận.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt, tùy ý để anh tắm cho mình, Hoắc Thần kêu nhấc tay cậu liền chậm chạp nhấc tay.
Anh bế cậu ra khỏi phòng tắm, đặt cậu nằm trên sô pha một lát để thay drap trải giường. Dọn dẹp xong hết thảy mới ôm cậu nhét vào trong chăn, tiếp tục dọn đống quần áo dưới sàn.
Hoắc Thần làm xong mọi việc thì đã là rạng sáng, anh nhẹ nhàng nằm lên giường, từ sau lưng ôm lấy cậu thỏa mãn chợp mắt.
Lúc cậu giật mình thức giấc trong lòng Hoắc Thần thì đã là buổi trưa, vì rèm cửa chưa được kéo lên nên chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ. Cả người cậu ê ẩm, dưới eo còn ẩn ẩn đau, ánh mắt chợt va phải chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón áp út.
Cậu nhớ đến mấy chữ mình vô tình nhìn thấy lúc đeo nhẫn vào cho Hoắc Thần, đưa tay muốn tháo nhẫn anh ra xem.
"Đừng nghịch!" Hoắc Thần bọc cả người cậu vào trong chăn, cánh tay ôm cậu càng chặt.
Im được một lúc, cậu lại đẩy chăn xuống, tháo nhẫn của mình ra xem. Mặt ngoài nhẫn nhìn trơn nhẵn hết sức bình thường, mặt trong khắc tên viết tắt của cậu và
Hoắc Thần, kèm theo một dòng chữ xa lạ...
Mon Amour
Cậu nhìn chằm chằm dòng chữ này nhiều lần mà cũng chẳng hiểu được nó có ý nghĩa gì, đang cẩn thận suy nghĩ một nụ hôn ấm nóng đột ngột rơi xuống vành tai cậu.
" Dòng chữ này có nghĩa là gì vậy?" Cổ họng cậu khô khốc, phát ra những âm thanh khàn khàn. Xoay người đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Hoắc Thần, ai dè anh chỉ liếc nó một cái rồi trả lời một câu hết sức qua loa.
"...Câu đó anh chỉ chọn đại thôi, không có ý nghĩa gì đâu!" Anh dịu dàng hôn lên trán cậu " Để anh đi lấy nước cho em!"
"Có thật là không có nghĩa gì không?"
"Ừm, có lần nào anh nói dối em đâu!"
Cậu nhìn nửa người trên trần trụi của người đàn ông, trên lưng có mấy vết cào, cắn đều do cậu làm ra. Hơi tức giận trừng mắt nhìn anh " Vừa mới hôm qua!.."
Tối qua ai luôn miệng nói lần này là lần cuối', vậy mà lại làm tới 3,4 lần mỗi lần đều đâm sâu vào bên trong.... Cậu run chân nhìn Hoắc Thần bước ra khỏi phòng, nhân cơ hội mò lấy điện thoại, tra ý nghĩa của dòng chữ được khắc trên nhẫn.
Không có ý nghĩa? Còn lâu cậu mới tin.
Cậu nhìn kết quả hiển thị trên điện thoại đến phát ngốc.
...Vậy mà là không có ý nghĩa, nói dối không chớp mắt!!!
Cửa phòng vang lên một tiếng 'cạch', cậu quay đầu thấy Hoắc Thần đã cầm theo ly nước trở lại. Anh mỉm cười đưa ly nước cho cậu " Uống chút nước trước!"
Cậu uống hết ly nước, rồi nằm lên bụng Hoắc Thần " Cái này là ai khắc vậy, nhìn hơi xấu!"
" Xấu lắm sao?"
" Xấu muốn chết luôn..."
" Haizz... Đây là cái anh khắc đẹp nhất rồi.." Giọng người đàn ông hơi ỉu xìu.
Câu chớp chớp mắt nhìn anh " Anh khắc đep lắm!"
"Bé cưng, em vừa chê nó xấu xong mà!" Hoắc Thần cúi xuống hôn cậu, lại nghe được cậu nói.
" Đâu có đâu, anh nghe nhầm rồi!"
Cậu trân trọng nhìn kĩ từng con chữ được khắc trong chiếc nhẫn, khóe mắt hơi phiếm hồng. Cả người ngay lập tức rơi vào trong cái ôm ấm áp.
"Đừng khóc..."
"Tình yêu bé nhỏ của anh sao bây giờ lại thích khóc như vậy, hửm?" Âm cuối Hoắc Thần cố tình kéo dài, mang theo một chút trêu chọc.
" Ai là tình yêu bé nhỏ của anh!"
"Em, em là tình yêu bé nhỏ của anh, là máu đầu tim của anh..."
"Em còn khóc nữa thì anh không nhịn được đâu..."
Cậu đang sụt sịt lấy tay áo lau nước mắt của mình, nghe anh nói một câu liền nín bặt, không dám khóc nữa. Đỏ mặt đẩy Hoắc Thần ra, hoảng loạn cuộn chăn kín người.
Cậu và Hoắc Thần ở trong biệt thự trên núi của Hoắc gia ba ngày, từ nấu cơm, dọn chén đến phơi đồ anh đều không để cậu động tay vào. Mỗi ngày đều thoải mái ngồi một chỗ nhìn Hoắc Thần loay hoay tới lui, cậu xuống giúp thì sẽ bị anh bế trở lại.
Buổi tối đều đặn uống một ly sữa, mấy tháng nay cậu được nuôi đến béo tốt, so sánh với lúc Hoắc Thần chưa trở về thì là một trời một vực.
Cả người cậu thơm tho, mềm mại được Hoắc Thần ôm vào lòng, vừa mới uống sữa xong còn có thể ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng. Anh thích không rời tay hết sờ chỗ này, đến bóp chỗ kia.
" Hoắc Thần, anh muốn biến em thành tên phế vật đúng không, chuyện gì cũng không cho em làm.." Cậu bất mãn đẩy tay anh ra, nghiêm túc hỏi.
"Nói gì vậy?!"
"..Lúc trước em đâu có như vậy!"
Hoắc Thần cắn lên má cậu, để lại một dấu răng mờ mờ " Em là bảo bối anh nâng niu trong tay, sao lại là phế vật được..."
Cậu dụi đầu vào lồng ngực anh, trái tim ấm áp không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm " Sắp bị anh chiều hư rồi!"
Hoắc Thần phát ra tiếng cười trầm thấp, đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn " Dụi đến nghiện rồi hả?"
"..."
Bó hoa hồng anh tặng cậu đã đếm rồi, tổng cộng hết thảy 99 đóa hoa hồng đỏ. Những hành động lén lút của Hoắc Thần thời gian trước, chỉ để có thể khắc thật đẹp dòng chữ trên nhẫn cậu... (
****************
Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, tình cảm cao quý và sâu đậm. Hoa hồng đỏ là biểu tượng cho tình yêu say đắm, lãng mạn và bất diệt. Bó hoa 99 bông là lời cam kết rằng "tình yêu anh dành cho em mãi mãi cháy mãi và không hề bị phai nhạt".
Mon Amour (tiếng Pháp): Tình yêu của anh.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt, tùy ý để anh tắm cho mình, Hoắc Thần kêu nhấc tay cậu liền chậm chạp nhấc tay.
Anh bế cậu ra khỏi phòng tắm, đặt cậu nằm trên sô pha một lát để thay drap trải giường. Dọn dẹp xong hết thảy mới ôm cậu nhét vào trong chăn, tiếp tục dọn đống quần áo dưới sàn.
Hoắc Thần làm xong mọi việc thì đã là rạng sáng, anh nhẹ nhàng nằm lên giường, từ sau lưng ôm lấy cậu thỏa mãn chợp mắt.
Lúc cậu giật mình thức giấc trong lòng Hoắc Thần thì đã là buổi trưa, vì rèm cửa chưa được kéo lên nên chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ. Cả người cậu ê ẩm, dưới eo còn ẩn ẩn đau, ánh mắt chợt va phải chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón áp út.
Cậu nhớ đến mấy chữ mình vô tình nhìn thấy lúc đeo nhẫn vào cho Hoắc Thần, đưa tay muốn tháo nhẫn anh ra xem.
"Đừng nghịch!" Hoắc Thần bọc cả người cậu vào trong chăn, cánh tay ôm cậu càng chặt.
Im được một lúc, cậu lại đẩy chăn xuống, tháo nhẫn của mình ra xem. Mặt ngoài nhẫn nhìn trơn nhẵn hết sức bình thường, mặt trong khắc tên viết tắt của cậu và
Hoắc Thần, kèm theo một dòng chữ xa lạ...
Mon Amour
Cậu nhìn chằm chằm dòng chữ này nhiều lần mà cũng chẳng hiểu được nó có ý nghĩa gì, đang cẩn thận suy nghĩ một nụ hôn ấm nóng đột ngột rơi xuống vành tai cậu.
" Dòng chữ này có nghĩa là gì vậy?" Cổ họng cậu khô khốc, phát ra những âm thanh khàn khàn. Xoay người đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Hoắc Thần, ai dè anh chỉ liếc nó một cái rồi trả lời một câu hết sức qua loa.
"...Câu đó anh chỉ chọn đại thôi, không có ý nghĩa gì đâu!" Anh dịu dàng hôn lên trán cậu " Để anh đi lấy nước cho em!"
"Có thật là không có nghĩa gì không?"
"Ừm, có lần nào anh nói dối em đâu!"
Cậu nhìn nửa người trên trần trụi của người đàn ông, trên lưng có mấy vết cào, cắn đều do cậu làm ra. Hơi tức giận trừng mắt nhìn anh " Vừa mới hôm qua!.."
Tối qua ai luôn miệng nói lần này là lần cuối', vậy mà lại làm tới 3,4 lần mỗi lần đều đâm sâu vào bên trong.... Cậu run chân nhìn Hoắc Thần bước ra khỏi phòng, nhân cơ hội mò lấy điện thoại, tra ý nghĩa của dòng chữ được khắc trên nhẫn.
Không có ý nghĩa? Còn lâu cậu mới tin.
Cậu nhìn kết quả hiển thị trên điện thoại đến phát ngốc.
...Vậy mà là không có ý nghĩa, nói dối không chớp mắt!!!
Cửa phòng vang lên một tiếng 'cạch', cậu quay đầu thấy Hoắc Thần đã cầm theo ly nước trở lại. Anh mỉm cười đưa ly nước cho cậu " Uống chút nước trước!"
Cậu uống hết ly nước, rồi nằm lên bụng Hoắc Thần " Cái này là ai khắc vậy, nhìn hơi xấu!"
" Xấu lắm sao?"
" Xấu muốn chết luôn..."
" Haizz... Đây là cái anh khắc đẹp nhất rồi.." Giọng người đàn ông hơi ỉu xìu.
Câu chớp chớp mắt nhìn anh " Anh khắc đep lắm!"
"Bé cưng, em vừa chê nó xấu xong mà!" Hoắc Thần cúi xuống hôn cậu, lại nghe được cậu nói.
" Đâu có đâu, anh nghe nhầm rồi!"
Cậu trân trọng nhìn kĩ từng con chữ được khắc trong chiếc nhẫn, khóe mắt hơi phiếm hồng. Cả người ngay lập tức rơi vào trong cái ôm ấm áp.
"Đừng khóc..."
"Tình yêu bé nhỏ của anh sao bây giờ lại thích khóc như vậy, hửm?" Âm cuối Hoắc Thần cố tình kéo dài, mang theo một chút trêu chọc.
" Ai là tình yêu bé nhỏ của anh!"
"Em, em là tình yêu bé nhỏ của anh, là máu đầu tim của anh..."
"Em còn khóc nữa thì anh không nhịn được đâu..."
Cậu đang sụt sịt lấy tay áo lau nước mắt của mình, nghe anh nói một câu liền nín bặt, không dám khóc nữa. Đỏ mặt đẩy Hoắc Thần ra, hoảng loạn cuộn chăn kín người.
Cậu và Hoắc Thần ở trong biệt thự trên núi của Hoắc gia ba ngày, từ nấu cơm, dọn chén đến phơi đồ anh đều không để cậu động tay vào. Mỗi ngày đều thoải mái ngồi một chỗ nhìn Hoắc Thần loay hoay tới lui, cậu xuống giúp thì sẽ bị anh bế trở lại.
Buổi tối đều đặn uống một ly sữa, mấy tháng nay cậu được nuôi đến béo tốt, so sánh với lúc Hoắc Thần chưa trở về thì là một trời một vực.
Cả người cậu thơm tho, mềm mại được Hoắc Thần ôm vào lòng, vừa mới uống sữa xong còn có thể ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng. Anh thích không rời tay hết sờ chỗ này, đến bóp chỗ kia.
" Hoắc Thần, anh muốn biến em thành tên phế vật đúng không, chuyện gì cũng không cho em làm.." Cậu bất mãn đẩy tay anh ra, nghiêm túc hỏi.
"Nói gì vậy?!"
"..Lúc trước em đâu có như vậy!"
Hoắc Thần cắn lên má cậu, để lại một dấu răng mờ mờ " Em là bảo bối anh nâng niu trong tay, sao lại là phế vật được..."
Cậu dụi đầu vào lồng ngực anh, trái tim ấm áp không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm " Sắp bị anh chiều hư rồi!"
Hoắc Thần phát ra tiếng cười trầm thấp, đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn " Dụi đến nghiện rồi hả?"
"..."
Bó hoa hồng anh tặng cậu đã đếm rồi, tổng cộng hết thảy 99 đóa hoa hồng đỏ. Những hành động lén lút của Hoắc Thần thời gian trước, chỉ để có thể khắc thật đẹp dòng chữ trên nhẫn cậu... (
****************
Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, tình cảm cao quý và sâu đậm. Hoa hồng đỏ là biểu tượng cho tình yêu say đắm, lãng mạn và bất diệt. Bó hoa 99 bông là lời cam kết rằng "tình yêu anh dành cho em mãi mãi cháy mãi và không hề bị phai nhạt".
Mon Amour (tiếng Pháp): Tình yêu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.