Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 85
Chunyu
06/03/2024
Cậu bị khoái cảm ập đến làm đầu óc mơ hồ, theo bản năng bấu víu vào vai Hoắc Thần, cong người đón nhận từng cú thúc của anh.
"Cưng à, em phải thở đi chứ." Hoắc Thần đưa ngón tay vào miệng cậu, ánh mắt chú ý đến phần bụng hơi gồ lên. *
"Hức...B...bụng em lạ quá..." Cậu hơi hoảng ôm lấy cánh tay Hoắc Thần, cả người đỏ bừng.
Hoắc Thần như không nghe thấy lời cậu nói, mỗi lần đều đâm lút cán, vô tình chạm vào điểm nhạy cảm bên trong.
Bụng cậu co rút một trận, cơn khó chịu trước đó lại lần nữa bị khoái cảm che lấp. Cậu cảm nhận được thứ của Hoắc Thần lại to thêm một chút, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng rên trầm thấp của anh, ngay sau đó môi liền bị anh hôn lấy.
Buổi tối cậu bị cái bụng đói meo réo dậy, đôi mắt sưng húp không mở nổi, cả người đau nhức dính chặt trên giường.
"Chồng ơi, em đói bụng..." Cậu nói không ra hơi, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu.
Hoắc Thần đang ôm máy tính ngồi dưới sàn, dựa lưng vào giường, nghe tiếng kêu lí nhí khàn khàn của cậu thì quay đầu nhìn.
"Em tỉnh rồi sao. đợi một chút anh đi lấy đồ ăn cho em." Hoắc Thần nói xong thì bỏ máy tính sang một bên, đứng dậy đi lấy đồ ăn cho cậu.
Một lát sau, anh quay trở lại với tô cháo thịt trên tay. Hoắc Thần ấn một tay lên tai nghe nói gì đó, cậu không để ý lắm, ngửi mùi thơm của đồ ăn đã khiến cậu thèm nhỏ dãi.
Cậu được Hoắc Thần bế ngồi vào lòng đút từng muỗng cháo, dù đang bận nhưng một bên vẫn tập trung chăm sóc cậu tỉ mỉ.
Cậu tự dưng muốn uống nước, mắt thấy anh lại nhăn mày nói chuyện vào tai nghe thì không muốn làm phiền, cố gắng tự mình với tay lấy ly nước trên tủ đầu giường.
Đến khi cậu sắp lấy được thì ly nước đã kề sát bên môi mình, cậu ngạc nhiên đưa tay định cầm lấy, nhưng bị Hoắc Thần tránh thoát, cậu đành phải từ bỏ ý định của mình.
Ăn uống no say cậu liền như không có xương mà dựa vào người Hoắc Thần, được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Hoăc Thần cưng chiều hôn lên vành tai của người trong lòng, rồi đặt cậu nằm lại trên giường đắp chăn kín kẽ, khi đã chắc chắn cậu sẽ không bị lạnh mới rời đi.
Vài ngày sau cậu đều bám trên người Hoắc Thần, được anh bế đi. Cũng không phải cậu quá lười, mà vấn đề là gì, vấn đề là cậu đi không nỗi.
Dì Chu đã về quê để ăn tết với gia đình từ lâu, trong nhà chỉ còn có hai người là cậu và Hoắc Thần. Từ chuyện dọn dẹp, nấu nướng đến giặt giũ, phơi đồ đều do anh làm. Một là Hoắc Thần không cho cậu động vào, hai là bây giờ cậu đứng còn không vững. Mọi việc trong nhà đều do anh làm, cậu chỉ việc ngồi một chỗ thong thả cắn hạt dưa.
"Hoắc Thần" Cậu nhìn điện thoại của anh đang run lên trên bàn, quay đầu gọi lớn.
Không ai trả lời...
"Chồng ơi, điện thoại của anh reo kìa!"
"Cục cưng, em xem xem là ai gọi... Có khi là ba gọi kêu chúng ta về đó." Hoắc Thần đanh cặm cụi nấu ăn trong bếp, nghe cậu nói thì cũng có thể đoán được là ai.
Cậu lấy điện thoại lên xem thì đúng như lời anh nói, trên màn hình hiển thị hai chữ 'ba già'. •
"..."
Cậu vừa bấm nghe thì bên trong truyền ra tiếng quát lớn.
(Hoắc Thần, cái thằng nhóc không có lương tâm. Bao nhiêu lâu rồi mày không dẫn tiểu Nhiên Nhiên về hả??? Mày cứ giấu vợ mày ở nhà đi, đợi ba mày gặp thì sẽ cho mày biết tay!]
"..." đây là kiểu tình thương mến thương của cặp cha con này hả?
"Ba ơi, là con..."
Cậu vừa nói một câu, đầu dây bên kia liền im bặt, sau đó giọng nói liền hạ xuống, nghe vừa dịu dàng vừa trìu mến.
(À, là con hả tiểu Nhiên, lúc nãy ta cứ tưởng là thằng nhóc Hoắc Thần...)
"..."
"Sao rồi, ông ấy nói gì với em?" Hoắc Thần đem món ăn mới vừa làm xong để lên bàn cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Không có gì hết..." Cậu thèm thuồng nhìn món ăn vừa được mang ra, liền gắp một cái định bỏ vào miệng thì bị anh ngăn lại.
"Còn nóng đó, để anh làm cho!"
Cậu ngoan ngoãn buông tay, quấn chặt chăn nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài "À, ba kêu chúng ta về sớm một chút.." Cậu há miệng ăn đồ anh đút, vừa ăn vừa nói
"...có lẽ năm nay tuyết sẽ rơi dày hơn năm ngoái, sợ chúng ta bị tắc đường."
"Ừm, có lạnh không?"
"Có môt chút!"
"Vậy để anh đi đóng cửa."
Cậu kéo tay Hoắc Thần đang tính đi, hai má vì chứa thức ăn mà phồng lên "Hông được, em đang ngắm tuyết rơi mà!"
Hoắc Thần bất đắc dĩ cười cười nhéo cằm cậu, rồi ngồi lại chỗ cũ.
"Cưng à, em phải thở đi chứ." Hoắc Thần đưa ngón tay vào miệng cậu, ánh mắt chú ý đến phần bụng hơi gồ lên. *
"Hức...B...bụng em lạ quá..." Cậu hơi hoảng ôm lấy cánh tay Hoắc Thần, cả người đỏ bừng.
Hoắc Thần như không nghe thấy lời cậu nói, mỗi lần đều đâm lút cán, vô tình chạm vào điểm nhạy cảm bên trong.
Bụng cậu co rút một trận, cơn khó chịu trước đó lại lần nữa bị khoái cảm che lấp. Cậu cảm nhận được thứ của Hoắc Thần lại to thêm một chút, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng rên trầm thấp của anh, ngay sau đó môi liền bị anh hôn lấy.
Buổi tối cậu bị cái bụng đói meo réo dậy, đôi mắt sưng húp không mở nổi, cả người đau nhức dính chặt trên giường.
"Chồng ơi, em đói bụng..." Cậu nói không ra hơi, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu.
Hoắc Thần đang ôm máy tính ngồi dưới sàn, dựa lưng vào giường, nghe tiếng kêu lí nhí khàn khàn của cậu thì quay đầu nhìn.
"Em tỉnh rồi sao. đợi một chút anh đi lấy đồ ăn cho em." Hoắc Thần nói xong thì bỏ máy tính sang một bên, đứng dậy đi lấy đồ ăn cho cậu.
Một lát sau, anh quay trở lại với tô cháo thịt trên tay. Hoắc Thần ấn một tay lên tai nghe nói gì đó, cậu không để ý lắm, ngửi mùi thơm của đồ ăn đã khiến cậu thèm nhỏ dãi.
Cậu được Hoắc Thần bế ngồi vào lòng đút từng muỗng cháo, dù đang bận nhưng một bên vẫn tập trung chăm sóc cậu tỉ mỉ.
Cậu tự dưng muốn uống nước, mắt thấy anh lại nhăn mày nói chuyện vào tai nghe thì không muốn làm phiền, cố gắng tự mình với tay lấy ly nước trên tủ đầu giường.
Đến khi cậu sắp lấy được thì ly nước đã kề sát bên môi mình, cậu ngạc nhiên đưa tay định cầm lấy, nhưng bị Hoắc Thần tránh thoát, cậu đành phải từ bỏ ý định của mình.
Ăn uống no say cậu liền như không có xương mà dựa vào người Hoắc Thần, được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Hoăc Thần cưng chiều hôn lên vành tai của người trong lòng, rồi đặt cậu nằm lại trên giường đắp chăn kín kẽ, khi đã chắc chắn cậu sẽ không bị lạnh mới rời đi.
Vài ngày sau cậu đều bám trên người Hoắc Thần, được anh bế đi. Cũng không phải cậu quá lười, mà vấn đề là gì, vấn đề là cậu đi không nỗi.
Dì Chu đã về quê để ăn tết với gia đình từ lâu, trong nhà chỉ còn có hai người là cậu và Hoắc Thần. Từ chuyện dọn dẹp, nấu nướng đến giặt giũ, phơi đồ đều do anh làm. Một là Hoắc Thần không cho cậu động vào, hai là bây giờ cậu đứng còn không vững. Mọi việc trong nhà đều do anh làm, cậu chỉ việc ngồi một chỗ thong thả cắn hạt dưa.
"Hoắc Thần" Cậu nhìn điện thoại của anh đang run lên trên bàn, quay đầu gọi lớn.
Không ai trả lời...
"Chồng ơi, điện thoại của anh reo kìa!"
"Cục cưng, em xem xem là ai gọi... Có khi là ba gọi kêu chúng ta về đó." Hoắc Thần đanh cặm cụi nấu ăn trong bếp, nghe cậu nói thì cũng có thể đoán được là ai.
Cậu lấy điện thoại lên xem thì đúng như lời anh nói, trên màn hình hiển thị hai chữ 'ba già'. •
"..."
Cậu vừa bấm nghe thì bên trong truyền ra tiếng quát lớn.
(Hoắc Thần, cái thằng nhóc không có lương tâm. Bao nhiêu lâu rồi mày không dẫn tiểu Nhiên Nhiên về hả??? Mày cứ giấu vợ mày ở nhà đi, đợi ba mày gặp thì sẽ cho mày biết tay!]
"..." đây là kiểu tình thương mến thương của cặp cha con này hả?
"Ba ơi, là con..."
Cậu vừa nói một câu, đầu dây bên kia liền im bặt, sau đó giọng nói liền hạ xuống, nghe vừa dịu dàng vừa trìu mến.
(À, là con hả tiểu Nhiên, lúc nãy ta cứ tưởng là thằng nhóc Hoắc Thần...)
"..."
"Sao rồi, ông ấy nói gì với em?" Hoắc Thần đem món ăn mới vừa làm xong để lên bàn cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Không có gì hết..." Cậu thèm thuồng nhìn món ăn vừa được mang ra, liền gắp một cái định bỏ vào miệng thì bị anh ngăn lại.
"Còn nóng đó, để anh làm cho!"
Cậu ngoan ngoãn buông tay, quấn chặt chăn nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài "À, ba kêu chúng ta về sớm một chút.." Cậu há miệng ăn đồ anh đút, vừa ăn vừa nói
"...có lẽ năm nay tuyết sẽ rơi dày hơn năm ngoái, sợ chúng ta bị tắc đường."
"Ừm, có lạnh không?"
"Có môt chút!"
"Vậy để anh đi đóng cửa."
Cậu kéo tay Hoắc Thần đang tính đi, hai má vì chứa thức ăn mà phồng lên "Hông được, em đang ngắm tuyết rơi mà!"
Hoắc Thần bất đắc dĩ cười cười nhéo cằm cậu, rồi ngồi lại chỗ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.