Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 87
Chunyu
06/03/2024
Cậu ngồi trong lòng Hoắc Thần một hồi đã ngủ gà ngủ gật, đến khi bị anh nhéo mũi mới mơ màng mở mắt.
"Bé cưng, sắp bắn pháo hoa rồi kìa." Hoắc Thần lấy áo khoác lên cho cậu giữ ấm rồi mới để cậu đi.
Hai người lần lượt bước ra ngoài sân, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Cậu ngước mắt nhìn bầu trời đen đặc, bàn tay từ từ được Hoắc Thần nắm lấy, đan vào nhau.
Cùng lúc đó trên bầu trời phía xa cũng vang lên những tiếng pháo hoa đầu tiên.
Cậu vui vẻ nhìn ngắm từng đợt pháo hoa rực rỡ chói sáng trong màn đêm, còn ánh mắt Hoắc Thần thì chăm chú nhìn cậu, một tấc cũng không rời.
Vẫn là người đó, vẫn là cảnh tượng đó, nhưng bây giờ Hoắc Thần không còn phải đơn phương nhìn cậu nữa.
Người bên cạnh quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười hạnh phúc.
Trái tim Hoắc Thần hẫng lại một một nhịp, hình ảnh nhìn thấy ở hiện tại và hình ảnh đứa bé trong quá khứ như hòa lại làm một.
"Mỏi cổ quá, anh cúi xuống một chút đi!"
Hoắc Thần nghe cậu nói thì cúi thấp người xuống theo lời cậu, còn chưa hiểu cậu muốn làm gì, bên môi đã rơi xuống một nụ hôn.
Cậu hài lòng trước vẻ mặt ngơ ngẩn của Hoắc Thần, lại ôm mặt anh hôn thêm mấy cái. Lần này cậu bỏ mặt pháo hoa đẹp mắt sau lưng, nhìn ngắm người đàn ông luôn âm thầm dành tình cảm cho cậu.
Mấy ngày sau đó cũng vẫn như năm trước, ông cụ Hoắc và Hoắc Thần sẽ cho cậu một bao lì xì dày cộm. Khác mỗi năm nay lại có thêm bao lì xì của anh chồng -
Hoắc Kiến Quân.
Mộc Nhu Nhi đang mang thai được Trương Thanh Phong nâng niu như thủy tinh dễ vỡ, cả hai bên nội ngoại đều tự mình đến nhà của hai người.
Âu Dương Quang thì khỏi nói, bây giờ hắn đang trải qua những ngày tết đau khổ.
Quay ngược lại trước giao thừa hai tuần, hắn trở về nhà với người cha yêu quý của mình thì bùm..., tên đàn ông hắn không muốn gặp nhất đang thoải mái ngồi uống nước trên sô pha. (1)
"Lâu rồi không gặp!" Người đàn ông tươi cười nhìn Âu Dương Quang.
"Cậu, cậu, cậu...sao lại ở đây?!" Âu Dương Quang lắp bắp, sợ không nói nên lời.
Tên Lục Khải này chẳng phải đang ở nước ngoài thực hiện nhiệm vụ hay sao? Sao bây giờ lại ở đây?!!!
"Tôi vừa mới về tới thôi, vì muốn tạo bất ngờ cho cậu mà tôi đã dặn ba cậu không nói cho cậu biết đó.." Lục Khải chầm chậm đến gần, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Quang.
Lục Khải vẫn còn mặc quân phục màu xanh trên người, tỏ vẻ đăm chiêu "Bao lâu rồi nhỉ?... Chắc từ lúc cậu sài đồ của tôi xong rồi kéo quần chạy mất hả?"
"?!!!" Âu Dương Quang run như cầy sấy, nhất là khi thấy ánh mắt màu xám tro của người nọ như muốn nhìn thấu mọi thứ trên người mình "Haha.... Cậu nói cái gì vậy chứ...t, tôi, tôi chạy cái gì, tại sao tôi phải chạy."
"Vậy sao..."
"Rõ ràng trước khi đi, tôi còn đứng trước cửa nhà cậu thật lâu. Âu Dương Quang chẳng lẽ cậu không thấy?"
Dáng người cao ráo, đĩnh đạc, vì rèn luyện trong quân ngũ nhiều năm mà bây giờ chỉ cần một cái liếc mắt cũng mang theo tính uy hiếp lớn. (I
Hắn nhớ Lục Khải là thế hệ thứ ba trong gia đình ba đời hoạt động trong quân đội, là đứa cháu đích tôn của Lục gia. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 người này đã nhập ngũ ngay lập tức, đến khi trở ra người cũng chững chạc hơn không ít.
Hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, cũng được tính là loại thanh mai trúc mã đi. Âu Dương Quang cũng có tình cảm với Lục Khải, nhưng vấn đề là người này quá cứng nhắc, quá quy tắc. Vì vậy hắn không tỏ tình người ta mà trực tiếp kéo lên giường luôn, hắn bị Lục Khải quần suốt một đêm, cảm thấy sợ hãi với thể lực quái vật của người kia. Nếu Lục Khải tỉnh dậy thì hắn chắc sẽ bị đánh đến nhập viện, Âu Dương Quang run rẩy lảo đảo gom đồ chuồn mất hút.
Cứ tưởng từ lúc đó sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng bây giờ Lục Khải đang đứng trước mặt hắn, tay mân mê cái cổ đẹp đẽ. Âu Dương Quang khóc không thành tiếng, lo sợ tên đó sẽ bẻ cổ mình một cái giòn tan.
"Bé cưng, sắp bắn pháo hoa rồi kìa." Hoắc Thần lấy áo khoác lên cho cậu giữ ấm rồi mới để cậu đi.
Hai người lần lượt bước ra ngoài sân, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Cậu ngước mắt nhìn bầu trời đen đặc, bàn tay từ từ được Hoắc Thần nắm lấy, đan vào nhau.
Cùng lúc đó trên bầu trời phía xa cũng vang lên những tiếng pháo hoa đầu tiên.
Cậu vui vẻ nhìn ngắm từng đợt pháo hoa rực rỡ chói sáng trong màn đêm, còn ánh mắt Hoắc Thần thì chăm chú nhìn cậu, một tấc cũng không rời.
Vẫn là người đó, vẫn là cảnh tượng đó, nhưng bây giờ Hoắc Thần không còn phải đơn phương nhìn cậu nữa.
Người bên cạnh quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười hạnh phúc.
Trái tim Hoắc Thần hẫng lại một một nhịp, hình ảnh nhìn thấy ở hiện tại và hình ảnh đứa bé trong quá khứ như hòa lại làm một.
"Mỏi cổ quá, anh cúi xuống một chút đi!"
Hoắc Thần nghe cậu nói thì cúi thấp người xuống theo lời cậu, còn chưa hiểu cậu muốn làm gì, bên môi đã rơi xuống một nụ hôn.
Cậu hài lòng trước vẻ mặt ngơ ngẩn của Hoắc Thần, lại ôm mặt anh hôn thêm mấy cái. Lần này cậu bỏ mặt pháo hoa đẹp mắt sau lưng, nhìn ngắm người đàn ông luôn âm thầm dành tình cảm cho cậu.
Mấy ngày sau đó cũng vẫn như năm trước, ông cụ Hoắc và Hoắc Thần sẽ cho cậu một bao lì xì dày cộm. Khác mỗi năm nay lại có thêm bao lì xì của anh chồng -
Hoắc Kiến Quân.
Mộc Nhu Nhi đang mang thai được Trương Thanh Phong nâng niu như thủy tinh dễ vỡ, cả hai bên nội ngoại đều tự mình đến nhà của hai người.
Âu Dương Quang thì khỏi nói, bây giờ hắn đang trải qua những ngày tết đau khổ.
Quay ngược lại trước giao thừa hai tuần, hắn trở về nhà với người cha yêu quý của mình thì bùm..., tên đàn ông hắn không muốn gặp nhất đang thoải mái ngồi uống nước trên sô pha. (1)
"Lâu rồi không gặp!" Người đàn ông tươi cười nhìn Âu Dương Quang.
"Cậu, cậu, cậu...sao lại ở đây?!" Âu Dương Quang lắp bắp, sợ không nói nên lời.
Tên Lục Khải này chẳng phải đang ở nước ngoài thực hiện nhiệm vụ hay sao? Sao bây giờ lại ở đây?!!!
"Tôi vừa mới về tới thôi, vì muốn tạo bất ngờ cho cậu mà tôi đã dặn ba cậu không nói cho cậu biết đó.." Lục Khải chầm chậm đến gần, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Quang.
Lục Khải vẫn còn mặc quân phục màu xanh trên người, tỏ vẻ đăm chiêu "Bao lâu rồi nhỉ?... Chắc từ lúc cậu sài đồ của tôi xong rồi kéo quần chạy mất hả?"
"?!!!" Âu Dương Quang run như cầy sấy, nhất là khi thấy ánh mắt màu xám tro của người nọ như muốn nhìn thấu mọi thứ trên người mình "Haha.... Cậu nói cái gì vậy chứ...t, tôi, tôi chạy cái gì, tại sao tôi phải chạy."
"Vậy sao..."
"Rõ ràng trước khi đi, tôi còn đứng trước cửa nhà cậu thật lâu. Âu Dương Quang chẳng lẽ cậu không thấy?"
Dáng người cao ráo, đĩnh đạc, vì rèn luyện trong quân ngũ nhiều năm mà bây giờ chỉ cần một cái liếc mắt cũng mang theo tính uy hiếp lớn. (I
Hắn nhớ Lục Khải là thế hệ thứ ba trong gia đình ba đời hoạt động trong quân đội, là đứa cháu đích tôn của Lục gia. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 người này đã nhập ngũ ngay lập tức, đến khi trở ra người cũng chững chạc hơn không ít.
Hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, cũng được tính là loại thanh mai trúc mã đi. Âu Dương Quang cũng có tình cảm với Lục Khải, nhưng vấn đề là người này quá cứng nhắc, quá quy tắc. Vì vậy hắn không tỏ tình người ta mà trực tiếp kéo lên giường luôn, hắn bị Lục Khải quần suốt một đêm, cảm thấy sợ hãi với thể lực quái vật của người kia. Nếu Lục Khải tỉnh dậy thì hắn chắc sẽ bị đánh đến nhập viện, Âu Dương Quang run rẩy lảo đảo gom đồ chuồn mất hút.
Cứ tưởng từ lúc đó sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng bây giờ Lục Khải đang đứng trước mặt hắn, tay mân mê cái cổ đẹp đẽ. Âu Dương Quang khóc không thành tiếng, lo sợ tên đó sẽ bẻ cổ mình một cái giòn tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.