Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 89
Chunyu
06/03/2024
Hoắc Thần bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sáng sớm trước khi đến công ty anh vừa mới dặn xong vậy mà đến buổi trưa cậu đã không nhịn được mà chạy đến tiệm hoa.
Chàng nhân viên mới thấy ông chủ đến, tinh thần lập tức phấn chấn, năng suất làm việc cũng tăng cao.
Cậu chìm đắm trong công việc đến nổi quên mất mình phải quay về nhà trước Hoắc Thần, mãi mới nhớ ra thì anh đã đến trước cửa.
"Tiểu Nhiên Nhiên, ra đây!" Hoắc Thần tức giận gọi tên cậu. Lúc sáng anh mới vừa dặn là phải ở nhà nghỉ ngơi, đứa nhỏ này cũng vâng vâng dạ dạ, không ngờ sau đó liền bỏ ngoài tai lời anh nói.
Cậu chột dạ cúi thấp đầu, cả người co rúm đứng trước mặt Hoắc Thần.
"Anh đã nói sao hả, em phải biết lo cho sức khỏe của mình chứ" Hoắc Thần có hơi gắt giọng, đột nhiên nhân viên mới nào đó lại nhào ra đứng bên cạnh cậu.
"Này anh, tôi không biết hai người có chuyện gì nhưng đợi anh bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện tiếp, đừng có ở đây nổi nóng..." @
Hoắc Thần đau đầu đỡ trán, giọng nói mang theo uy hiếp "Liên quan gì đến cậu?"
Nếu ánh mắt Hoắc Thần có thể biến thành dao thì bây giờ cậu chàng kia đã bị đâm thủng người, anh kiềm chế cơn giận của mình, bàn tay nổi đầy gân xanh. Anh quay người bước ra ngoài, đứng dựa vào xe hút thuốc lá.
Cậu biết mình sai rồi, luống cuống gom đồ rồi chạy theo ra ngoài. Cậu sà vào lòng Hoắc Thần, rướn người muốn hôn anh, giữa chừng thì cằm bị giữ lại.
"Cả người anh toàn mùi thuốc lá, em lại gần làm gì, mau vào xe đi!" Giọng nói có chút cọc cằn nhưng lời nào cũng đều quan tâm đến cậu.
"Em xin lỗi..."
"Mau ngồi vào xe đi!"
Một tay Hoắc Thần cầm điếu thuốc đưa ra xa, một tay nắm cằm cậu không cho đến gần thêm. Lực tay cũng không mạnh, chủ yếu là sợ làm cậu đau, dùng sức một chút liền hôn được lên má anh.
Hoắc Thần trừng mắt, mở cửa xe ấn cậu ngồi vào trong.
Toàn bộ cảnh này đều được chàng trai đứng trong tiệm nhìn thấy, cậu chàng có vẻ đã hiểu được mối quan hệ giữa hai người, trong lòng có hơi đau. C
Hoắc Thần một đường lái xe thằng về nhà, một câu cũng chưa từng nói với cậu. Dùng chiêu cũ không được, cậu hơi hoảng kéo áo Hoắc Thần.
"Ồng xã, em xin lỗi, em biết sai rồi mà. Anh nói cái gì đó đi...".
Kết quả vẫn như cũ, Hoắc Thần quay lưng, im lặng đi lên thư phòng.
".." toi rồi toi rồi, giận thật rồi!
Cậu chán nản đi về phòng tắm rửa, rồi leo lên giường, gọi điện cầu cứu Mộc Nhu Nhi, nhưng những lời khuyên cô cho có vẻ không hữu ích lắm.
Mỗi lần cãi nhau với Trương Thanh Phong, Mộc Nhu Nhi đều chạy về nhà mẹ đẻ, anh trai vừa thấy cô đỏ mắt trở về liền xoắn tay áo đi kiếm em rể. Cuối cùng là Mộc Khanh Bắc kéo Trương Thanh Phong đến Mộc gia làm hòa với cô.
Cách mà Mộc Nhu Nhi gợi ý cho cậu là dọn về nhà chính ở một vài ngày, ông cụ Hoắc chắc chẳn sẽ tìm Hoắc hỏi tội. Nhưng mà chuyện này là cậu làm sai trước, sao có thể áp dụng cách làm đó được.
Cậu vò đầu bức tai, sầu não không thôi, khi nhìn đến đồng hồ thì giật mình. Giờ này bình thường Hoắc Thần sẽ ôm cậu nằm trên giường, mà bây giờ đến cả bóng dáng anh cũng không thấy đâu.
Cậu bước xuống giường lò mò đi đến thư phòng, vừa bước đến gần đã thấy Hoắc Thần đặt đôi dép đi trong nhà trước mặt cậu.
"Sàn nhà lạnh, mang dép vào đi"
Cậu ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn cứ đứng yên đó, không ngồi vào lòng anh như thường ngày.
Hoắc Thần cảm thấy ngờ vực, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc tới nơi của cậu thì không cứng rắn được nữa, vươn tay kéo cậu ngồi lên đùi mình.
"Đã biết sai chưa?"
"Ừm"
"Còn cậu nhân viên mới đó của em nữa, chẳng lẽ em không nhận ra cậu ta có ý với em"
"Có..một chút..." Cậu hít mũi, vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Thần.
"Một chút, em biết mà còn ngày ngày làm chung với cậu ta. Lỡ hôm nào đó hắn cuỗm vợ anh đi mất thì anh biết làm sao đây?"
"Không có chuyện đó đâu!" Cậu kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh có hơi phiếm hồng.
Không biết tại sao bây giờ cậu lại thích khóc như vậy, nước mắt tùy thời đều có thể tuôn ra. Trên giường thì không sao, chứ bình thường chỉ cần thấy mắt cậu đỏ lên một chút Hoắc Thần đều sẽ đau lòng không thôi.
Chàng nhân viên mới thấy ông chủ đến, tinh thần lập tức phấn chấn, năng suất làm việc cũng tăng cao.
Cậu chìm đắm trong công việc đến nổi quên mất mình phải quay về nhà trước Hoắc Thần, mãi mới nhớ ra thì anh đã đến trước cửa.
"Tiểu Nhiên Nhiên, ra đây!" Hoắc Thần tức giận gọi tên cậu. Lúc sáng anh mới vừa dặn là phải ở nhà nghỉ ngơi, đứa nhỏ này cũng vâng vâng dạ dạ, không ngờ sau đó liền bỏ ngoài tai lời anh nói.
Cậu chột dạ cúi thấp đầu, cả người co rúm đứng trước mặt Hoắc Thần.
"Anh đã nói sao hả, em phải biết lo cho sức khỏe của mình chứ" Hoắc Thần có hơi gắt giọng, đột nhiên nhân viên mới nào đó lại nhào ra đứng bên cạnh cậu.
"Này anh, tôi không biết hai người có chuyện gì nhưng đợi anh bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện tiếp, đừng có ở đây nổi nóng..." @
Hoắc Thần đau đầu đỡ trán, giọng nói mang theo uy hiếp "Liên quan gì đến cậu?"
Nếu ánh mắt Hoắc Thần có thể biến thành dao thì bây giờ cậu chàng kia đã bị đâm thủng người, anh kiềm chế cơn giận của mình, bàn tay nổi đầy gân xanh. Anh quay người bước ra ngoài, đứng dựa vào xe hút thuốc lá.
Cậu biết mình sai rồi, luống cuống gom đồ rồi chạy theo ra ngoài. Cậu sà vào lòng Hoắc Thần, rướn người muốn hôn anh, giữa chừng thì cằm bị giữ lại.
"Cả người anh toàn mùi thuốc lá, em lại gần làm gì, mau vào xe đi!" Giọng nói có chút cọc cằn nhưng lời nào cũng đều quan tâm đến cậu.
"Em xin lỗi..."
"Mau ngồi vào xe đi!"
Một tay Hoắc Thần cầm điếu thuốc đưa ra xa, một tay nắm cằm cậu không cho đến gần thêm. Lực tay cũng không mạnh, chủ yếu là sợ làm cậu đau, dùng sức một chút liền hôn được lên má anh.
Hoắc Thần trừng mắt, mở cửa xe ấn cậu ngồi vào trong.
Toàn bộ cảnh này đều được chàng trai đứng trong tiệm nhìn thấy, cậu chàng có vẻ đã hiểu được mối quan hệ giữa hai người, trong lòng có hơi đau. C
Hoắc Thần một đường lái xe thằng về nhà, một câu cũng chưa từng nói với cậu. Dùng chiêu cũ không được, cậu hơi hoảng kéo áo Hoắc Thần.
"Ồng xã, em xin lỗi, em biết sai rồi mà. Anh nói cái gì đó đi...".
Kết quả vẫn như cũ, Hoắc Thần quay lưng, im lặng đi lên thư phòng.
".." toi rồi toi rồi, giận thật rồi!
Cậu chán nản đi về phòng tắm rửa, rồi leo lên giường, gọi điện cầu cứu Mộc Nhu Nhi, nhưng những lời khuyên cô cho có vẻ không hữu ích lắm.
Mỗi lần cãi nhau với Trương Thanh Phong, Mộc Nhu Nhi đều chạy về nhà mẹ đẻ, anh trai vừa thấy cô đỏ mắt trở về liền xoắn tay áo đi kiếm em rể. Cuối cùng là Mộc Khanh Bắc kéo Trương Thanh Phong đến Mộc gia làm hòa với cô.
Cách mà Mộc Nhu Nhi gợi ý cho cậu là dọn về nhà chính ở một vài ngày, ông cụ Hoắc chắc chẳn sẽ tìm Hoắc hỏi tội. Nhưng mà chuyện này là cậu làm sai trước, sao có thể áp dụng cách làm đó được.
Cậu vò đầu bức tai, sầu não không thôi, khi nhìn đến đồng hồ thì giật mình. Giờ này bình thường Hoắc Thần sẽ ôm cậu nằm trên giường, mà bây giờ đến cả bóng dáng anh cũng không thấy đâu.
Cậu bước xuống giường lò mò đi đến thư phòng, vừa bước đến gần đã thấy Hoắc Thần đặt đôi dép đi trong nhà trước mặt cậu.
"Sàn nhà lạnh, mang dép vào đi"
Cậu ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn cứ đứng yên đó, không ngồi vào lòng anh như thường ngày.
Hoắc Thần cảm thấy ngờ vực, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc tới nơi của cậu thì không cứng rắn được nữa, vươn tay kéo cậu ngồi lên đùi mình.
"Đã biết sai chưa?"
"Ừm"
"Còn cậu nhân viên mới đó của em nữa, chẳng lẽ em không nhận ra cậu ta có ý với em"
"Có..một chút..." Cậu hít mũi, vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Thần.
"Một chút, em biết mà còn ngày ngày làm chung với cậu ta. Lỡ hôm nào đó hắn cuỗm vợ anh đi mất thì anh biết làm sao đây?"
"Không có chuyện đó đâu!" Cậu kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh có hơi phiếm hồng.
Không biết tại sao bây giờ cậu lại thích khóc như vậy, nước mắt tùy thời đều có thể tuôn ra. Trên giường thì không sao, chứ bình thường chỉ cần thấy mắt cậu đỏ lên một chút Hoắc Thần đều sẽ đau lòng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.