Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 90
Chunyu
06/03/2024
Ngày hôm sau cậu quyết định đi đến bệnh viện một chuyến.
Cậu ngồi đợi ở hàng ghế ngoài hành lang một hồi mới đến lượt mình vào khám, bác sĩ hỏi cậu một số thứ rồi cậu lại ngơ ngơ ngác ngác được dẫn sang khoa sản.
"Xin chúc mừng, cậu đã có thai rồi!" Nữ bác sĩ hòa nhã nhìn kết quả xét nghiệm và hình ảnh trên màn hình máy siêu âm.
"H..Hả? Bác sĩ, tôi có thai hả?"
"Đúng vậy, cậu xem kết quả xét nghiệm đi này..." Nữ bác sĩ chỉ vào mấy con số trên bản báo cáo "Chủ số HCG của cậu khá cao, nhưng như vậy vẫn chưa chắc chắn được cậu có thật sự mang thai hay không nên bây giờ hãy nhìn vào màn hình siêu âm một chút." Cô chỉ vào màn hình rồi nói từ từ tiếp.
"Đây, thai nhi đang nằm ở chỗ này, theo tôi thấy có lẽ cái thai đã được khoảng hai tháng rồi. Cậu có thể thấy được cấu trúc khuôn mặt, cổ và bây giờ mí mắt, tai cũng đang trong thời gian thành hình..."
Cậu chăm chú nhìn bàn tay cầm viết chỉ tới chỉ lui trên màn ảnh, tâm trạng có không tin, có bất ngờ cũng có vui sướng. Cậu đã phát hiện bụng mình nhô lên trước đó không lâu, nhưng chỉ nghĩ đơn giản rằng mình tăng cân. Có lần Hoắc Thần còn hỏi cậu dạo này ăn nhiều lắm hay sao mà bụng lại to lên rồi, anh còn tự khen do mình nuôi tốt, lúc đó...vậy mà hai người đều không nhận ra.
Cậu không biết mình ra khỏi bệnh viện từ lúc nào, đến khi cậu giật mình nhìn lại thì mình đã đứng trước cửa bệnh viện, trên tay còn cầm một tờ kết quả xét nghiệm và một tấm hình siêu âm.
Cậu có hơi mong chờ không biết Hoắc Thần sẽ có biểu cảm thế nào khi biết được tin này.
Từ khi về nhà cậu vẫn luôn vô thức sờ lên bụng mình, nôn nóng muốn nói cho Hoắc Thần nghe nhưng lại sợ làm phiền anh xử lý công việc.
Tối nay Hoắc Thần về trễ hơn thường ngày, cậu nằm trên giường nhìn điện thoại, rồi lại nhìn mấy tờ giấy trên tủ đầu giường.
Nghe thấy tiếng xe bên dưới cậu liền bật dậy mở cửa phòng chạy xuống, vừa đến ngay cầu thang eo cậu đã bị một đôi tay ôm lấy.
"Chạy đi đâu vậy?"
"Đón anh!"
Hoắc Thần vui vẻ, ôm cậu hôn xuống, sau đó bế người về phòng. Anh cởi áo khoác quăng bừa bãi xuống sàn, cà vạt cũng được kéo ra lỏng lẻo.
Cậu bị Hoắc Thần đè lên giường hôn đến đầu óc mơ hồ, cho tới khi bàn tay lành lạnh của anh sờ lên bụng cậu mới bừng tỉnh đẩy người ra.
"Kh...Khoan đã!"
"Sao vậy?" Hoắc Thần không dừng lại động tác của mình, chỉ khàn giọng hỏi một câu.
"Không được, anh tránh sang một bên đi em có chuyện muốn nói với anh..." Cậu đẩy đầu anh ra, đột nhiên mông bị bóp một cái khiến cậu giật nảy mình "Hoắc Thần, em nói không được rồi mà. E...em có thai rồi!"
"Cái gì??" Hoắc Thần bất ngờ nhìn cậu, cả người cứng đờ
"Em có thai rồi!" Cậu lấy mấy tờ giấy đưa cho anh, một tờ là kết quả xét nghiệm, một tờ là hình ảnh siêu âm.
".."
"Hồi sáng em mới đi khám xong, bác sĩ nói...ừm là em có thai rồi, thai nhi khoảng hai tháng..."
Hoắc Thần run tay, suýt nữa đã làm rơi hai tờ giấy xuống giường. Cảm xúc anh chuyển từ kinh ngạc sang chết lặng, sau đó là vui mừng. •
"Cục cưng à, em không gạt anh chứ, em thật sự..."
Cậu lặng lẽ quan sát biểu cảm linh hoạt trên gương mặt của người đàn ông, còn có cánh tay đang run lên nhè nhẹ, cậu nhìn thẳng vào mắt anh rồi gật đầu.
Hoắc Thần lúc này cười lên một tiếng, bỏ hai tờ giấy sang một bên, ôm cục cưng bé nhỏ của mình vào lòng.
"Thật sao?"
"Thật!"
Khóe môi Hoắc Thần cứ giương lên hoài, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, dùng sức lực cực nhẹ sờ lên cái bụng mềm mềm của cậu.
"Ở đây, có thật sao?"
"Thật!" Cậu cạn lời với mấy câu hỏi ngớ ngẩn của Hoắc Thần, có hơi bất mãn lên tiếng "Anh đã hỏi mấy lần rồi đó, hay anh không tin hả?"
"Không có, Nhiên Nhiên anh rất vui..." Hoắc Thần dụi đầu vào vai cậu, bàn tay lại sờ tới sờ lui trên bụng không ngừng "Làm sao đây, anh cảm động muốn khóc luôn rồi!"
Cậu phì cười vuốt ve mái tóc người đàn ông, có lẽ hôm nay là ngày Hoắc Thần có biểu cảm phong phú nhất cậu từng thấy...
Cậu ngồi đợi ở hàng ghế ngoài hành lang một hồi mới đến lượt mình vào khám, bác sĩ hỏi cậu một số thứ rồi cậu lại ngơ ngơ ngác ngác được dẫn sang khoa sản.
"Xin chúc mừng, cậu đã có thai rồi!" Nữ bác sĩ hòa nhã nhìn kết quả xét nghiệm và hình ảnh trên màn hình máy siêu âm.
"H..Hả? Bác sĩ, tôi có thai hả?"
"Đúng vậy, cậu xem kết quả xét nghiệm đi này..." Nữ bác sĩ chỉ vào mấy con số trên bản báo cáo "Chủ số HCG của cậu khá cao, nhưng như vậy vẫn chưa chắc chắn được cậu có thật sự mang thai hay không nên bây giờ hãy nhìn vào màn hình siêu âm một chút." Cô chỉ vào màn hình rồi nói từ từ tiếp.
"Đây, thai nhi đang nằm ở chỗ này, theo tôi thấy có lẽ cái thai đã được khoảng hai tháng rồi. Cậu có thể thấy được cấu trúc khuôn mặt, cổ và bây giờ mí mắt, tai cũng đang trong thời gian thành hình..."
Cậu chăm chú nhìn bàn tay cầm viết chỉ tới chỉ lui trên màn ảnh, tâm trạng có không tin, có bất ngờ cũng có vui sướng. Cậu đã phát hiện bụng mình nhô lên trước đó không lâu, nhưng chỉ nghĩ đơn giản rằng mình tăng cân. Có lần Hoắc Thần còn hỏi cậu dạo này ăn nhiều lắm hay sao mà bụng lại to lên rồi, anh còn tự khen do mình nuôi tốt, lúc đó...vậy mà hai người đều không nhận ra.
Cậu không biết mình ra khỏi bệnh viện từ lúc nào, đến khi cậu giật mình nhìn lại thì mình đã đứng trước cửa bệnh viện, trên tay còn cầm một tờ kết quả xét nghiệm và một tấm hình siêu âm.
Cậu có hơi mong chờ không biết Hoắc Thần sẽ có biểu cảm thế nào khi biết được tin này.
Từ khi về nhà cậu vẫn luôn vô thức sờ lên bụng mình, nôn nóng muốn nói cho Hoắc Thần nghe nhưng lại sợ làm phiền anh xử lý công việc.
Tối nay Hoắc Thần về trễ hơn thường ngày, cậu nằm trên giường nhìn điện thoại, rồi lại nhìn mấy tờ giấy trên tủ đầu giường.
Nghe thấy tiếng xe bên dưới cậu liền bật dậy mở cửa phòng chạy xuống, vừa đến ngay cầu thang eo cậu đã bị một đôi tay ôm lấy.
"Chạy đi đâu vậy?"
"Đón anh!"
Hoắc Thần vui vẻ, ôm cậu hôn xuống, sau đó bế người về phòng. Anh cởi áo khoác quăng bừa bãi xuống sàn, cà vạt cũng được kéo ra lỏng lẻo.
Cậu bị Hoắc Thần đè lên giường hôn đến đầu óc mơ hồ, cho tới khi bàn tay lành lạnh của anh sờ lên bụng cậu mới bừng tỉnh đẩy người ra.
"Kh...Khoan đã!"
"Sao vậy?" Hoắc Thần không dừng lại động tác của mình, chỉ khàn giọng hỏi một câu.
"Không được, anh tránh sang một bên đi em có chuyện muốn nói với anh..." Cậu đẩy đầu anh ra, đột nhiên mông bị bóp một cái khiến cậu giật nảy mình "Hoắc Thần, em nói không được rồi mà. E...em có thai rồi!"
"Cái gì??" Hoắc Thần bất ngờ nhìn cậu, cả người cứng đờ
"Em có thai rồi!" Cậu lấy mấy tờ giấy đưa cho anh, một tờ là kết quả xét nghiệm, một tờ là hình ảnh siêu âm.
".."
"Hồi sáng em mới đi khám xong, bác sĩ nói...ừm là em có thai rồi, thai nhi khoảng hai tháng..."
Hoắc Thần run tay, suýt nữa đã làm rơi hai tờ giấy xuống giường. Cảm xúc anh chuyển từ kinh ngạc sang chết lặng, sau đó là vui mừng. •
"Cục cưng à, em không gạt anh chứ, em thật sự..."
Cậu lặng lẽ quan sát biểu cảm linh hoạt trên gương mặt của người đàn ông, còn có cánh tay đang run lên nhè nhẹ, cậu nhìn thẳng vào mắt anh rồi gật đầu.
Hoắc Thần lúc này cười lên một tiếng, bỏ hai tờ giấy sang một bên, ôm cục cưng bé nhỏ của mình vào lòng.
"Thật sao?"
"Thật!"
Khóe môi Hoắc Thần cứ giương lên hoài, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, dùng sức lực cực nhẹ sờ lên cái bụng mềm mềm của cậu.
"Ở đây, có thật sao?"
"Thật!" Cậu cạn lời với mấy câu hỏi ngớ ngẩn của Hoắc Thần, có hơi bất mãn lên tiếng "Anh đã hỏi mấy lần rồi đó, hay anh không tin hả?"
"Không có, Nhiên Nhiên anh rất vui..." Hoắc Thần dụi đầu vào vai cậu, bàn tay lại sờ tới sờ lui trên bụng không ngừng "Làm sao đây, anh cảm động muốn khóc luôn rồi!"
Cậu phì cười vuốt ve mái tóc người đàn ông, có lẽ hôm nay là ngày Hoắc Thần có biểu cảm phong phú nhất cậu từng thấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.