Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 370: Ám Ảnh Không Dứt!
PJH
24/09/2019
Âu Dương Thiên Thiên ngồi một mình ở trên giường, cô đã giữ nguyên tư thế này từ lúc Mã Nhược Anh đi đến giờ rồi, chưa hề động đậy.
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chứa nhiều suy tư, dường như... đang có chút mâu thuẫn vây quanh, khiến tâm trí cô bối rối không ngừng.
Lời nói của Mã Nhược Anh, cô hiểu rất nhiều, nhưng mà.... có làm được hay không lại là một chuyện khác. Cô biết mình mâu thuẫn, nhưng đó là việc bất đắc dĩ, bởi đơn giản, cô không phải Âu Dương Thiên Thiên, không phải người con gái đã từng toàn tâm toàn ý yêu Âu Dương Vô Thần đến chết.
Cô chỉ là một kẻ được tạo hóa sai lầm cho sống lại, vừa mang oán hận vừa mang bệnh, sâu bên trong cô cũng là bí mật không muốn cho ai biết, không muốn cho ai khám phá. Vậy nên, cô cũng sẽ không đi khám phá ai hết.
Liếc mắt nhìn hộp thuốc vương rãi dưới sàn, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng người, cúi đầu xuống nhặt lên. Tay vừa chạm vào hộp cứu thương, thì chợt hình ảnh Âu Dương Vô Thần hôn cô lại hiện lên, khiến tay Âu Dương Thiên Thiên khựng lại giây lát. Lúc đó.... tay của anh ta đã chạm vào khắp nơi trên người cô.
Một cơn rùng mình đột nhiên kéo đến, Âu Dương Thiên Thiên co quắp người lại, cô quàng hai tay ôm lấy bả vai mình, có chút kích động thở nặng nề.
Lại nữa.... lại là cái cảm giác ghê tởm đó nữa. Tại sao nó cứ lởn vởn xung quanh cô như vậy? Rõ ràng Tống Dật Nhiên đã vào tù rồi, cô cũng đã rửa được oan ức, nhưng vì sao.... anh ta vẫn cứ xuất hiện trong cuộc sống của cô, làm nhiễu loạn mọi thứ?
Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên vò đầu mình, mười ngón tay đan vào tóc, nắm chặt nó không buông. Tống Dật Nhiên, Tống Dật Nhiên, cái tên đại diện cho nỗi oán hận của cô, thật ghê tởm, thật đê tiện. Tại sao cô đã ở một thân xác khác rồi, mà anh vẫn không buông tha cho cô? Tại vì sao?
Nếu đã để cô sống lại một lần nữa, còn mang nỗi ám ảnh kinh hoàng này đến làm gì? Khiến cho cuộc sống vốn đã khó khăn của cô càng trở nên chật vật đáng thương hơn chứ?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô vứt thuốc trên tay xuống, vụt đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Dùng tay hứng nước hất thẳng vào mặt mình nhiều lần.
Tại sao không thể quên tên cặn bã đó, tại sao? Tại sao?
Nước lạnh như băng giữa mùa đông dội vào da thịt Âu Dương Thiên Thiên, tê tái đến cực điểm, hai tay cô cũng rét run nhưng động tác vẫn không ngừng lại. Cho đến khi da mặt đau rát không chịu nổi nữa, Âu Dương Thiên Thiên mới thả tay xuống, chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu thở dốc.
Tâm trí cô như được bình tĩnh lại đôi chút sau loạt hành động vừa rồi, thế nhưng, lại không làm vơi đi phiền muộn tồn tại sâu trong trái tim.
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước lên, cô nhìn khuôn mặt mình trắng bệch, cắt không còn một giọt máu nào trong gương. Ánh mắt liếc đến vết cắn còn rõ dấu trên cổ mình, Âu Dương Thiên Thiên chợt cụp mắt xuống, không muốn nhìn nữa.
Tầm mười giây sau, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Âu Dương Vô Thần nằm trên giường, cô mệt mỏi đi đến, ngồi bệt xuống chiếc ghế đối diện anh.
Âu Dương Vô Thần, thứ mà tôi không muốn nhớ đến nhất, lại là thứ mà anh không tiếc lần khơi gợi lại nhất, 2 lần rồi, tôi sắp không chịu nổi cảm giác này nữa rồi.
Anh làm tôi mâu thuẫn và đau đớn đến muốn chết anh có biết không? Đừng hôn tôi một lần nào nữa, tôi không đủ can đảm để hứng chịu nỗi ghê tởm đó, cũng không muốn làm tổn thương anh.
Chúng ta.... không thể cứ như hai người xa lạ sống cách nhau ra được sao? Để tôi ngừng cơn đau tinh thần này lại....
Âu Dương Thiên Thiên thở một hơi dài, cô cúi người, gục đầu nằm xuống giường....
*Sự yêu thương của ADVT vừa ngọt ngào, vừa chân thành nhưng đồng thời cũng gây đau đớn cho người khác, có thể anh ta không thấy được nhưng mà mỗi hành động thân mật anh ta dành cho người con gái của mình đều đã khiến cô ấy đau đớn về tinh thần nghiêm trọng*
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chứa nhiều suy tư, dường như... đang có chút mâu thuẫn vây quanh, khiến tâm trí cô bối rối không ngừng.
Lời nói của Mã Nhược Anh, cô hiểu rất nhiều, nhưng mà.... có làm được hay không lại là một chuyện khác. Cô biết mình mâu thuẫn, nhưng đó là việc bất đắc dĩ, bởi đơn giản, cô không phải Âu Dương Thiên Thiên, không phải người con gái đã từng toàn tâm toàn ý yêu Âu Dương Vô Thần đến chết.
Cô chỉ là một kẻ được tạo hóa sai lầm cho sống lại, vừa mang oán hận vừa mang bệnh, sâu bên trong cô cũng là bí mật không muốn cho ai biết, không muốn cho ai khám phá. Vậy nên, cô cũng sẽ không đi khám phá ai hết.
Liếc mắt nhìn hộp thuốc vương rãi dưới sàn, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng người, cúi đầu xuống nhặt lên. Tay vừa chạm vào hộp cứu thương, thì chợt hình ảnh Âu Dương Vô Thần hôn cô lại hiện lên, khiến tay Âu Dương Thiên Thiên khựng lại giây lát. Lúc đó.... tay của anh ta đã chạm vào khắp nơi trên người cô.
Một cơn rùng mình đột nhiên kéo đến, Âu Dương Thiên Thiên co quắp người lại, cô quàng hai tay ôm lấy bả vai mình, có chút kích động thở nặng nề.
Lại nữa.... lại là cái cảm giác ghê tởm đó nữa. Tại sao nó cứ lởn vởn xung quanh cô như vậy? Rõ ràng Tống Dật Nhiên đã vào tù rồi, cô cũng đã rửa được oan ức, nhưng vì sao.... anh ta vẫn cứ xuất hiện trong cuộc sống của cô, làm nhiễu loạn mọi thứ?
Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên vò đầu mình, mười ngón tay đan vào tóc, nắm chặt nó không buông. Tống Dật Nhiên, Tống Dật Nhiên, cái tên đại diện cho nỗi oán hận của cô, thật ghê tởm, thật đê tiện. Tại sao cô đã ở một thân xác khác rồi, mà anh vẫn không buông tha cho cô? Tại vì sao?
Nếu đã để cô sống lại một lần nữa, còn mang nỗi ám ảnh kinh hoàng này đến làm gì? Khiến cho cuộc sống vốn đã khó khăn của cô càng trở nên chật vật đáng thương hơn chứ?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô vứt thuốc trên tay xuống, vụt đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Dùng tay hứng nước hất thẳng vào mặt mình nhiều lần.
Tại sao không thể quên tên cặn bã đó, tại sao? Tại sao?
Nước lạnh như băng giữa mùa đông dội vào da thịt Âu Dương Thiên Thiên, tê tái đến cực điểm, hai tay cô cũng rét run nhưng động tác vẫn không ngừng lại. Cho đến khi da mặt đau rát không chịu nổi nữa, Âu Dương Thiên Thiên mới thả tay xuống, chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu thở dốc.
Tâm trí cô như được bình tĩnh lại đôi chút sau loạt hành động vừa rồi, thế nhưng, lại không làm vơi đi phiền muộn tồn tại sâu trong trái tim.
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước lên, cô nhìn khuôn mặt mình trắng bệch, cắt không còn một giọt máu nào trong gương. Ánh mắt liếc đến vết cắn còn rõ dấu trên cổ mình, Âu Dương Thiên Thiên chợt cụp mắt xuống, không muốn nhìn nữa.
Tầm mười giây sau, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Âu Dương Vô Thần nằm trên giường, cô mệt mỏi đi đến, ngồi bệt xuống chiếc ghế đối diện anh.
Âu Dương Vô Thần, thứ mà tôi không muốn nhớ đến nhất, lại là thứ mà anh không tiếc lần khơi gợi lại nhất, 2 lần rồi, tôi sắp không chịu nổi cảm giác này nữa rồi.
Anh làm tôi mâu thuẫn và đau đớn đến muốn chết anh có biết không? Đừng hôn tôi một lần nào nữa, tôi không đủ can đảm để hứng chịu nỗi ghê tởm đó, cũng không muốn làm tổn thương anh.
Chúng ta.... không thể cứ như hai người xa lạ sống cách nhau ra được sao? Để tôi ngừng cơn đau tinh thần này lại....
Âu Dương Thiên Thiên thở một hơi dài, cô cúi người, gục đầu nằm xuống giường....
*Sự yêu thương của ADVT vừa ngọt ngào, vừa chân thành nhưng đồng thời cũng gây đau đớn cho người khác, có thể anh ta không thấy được nhưng mà mỗi hành động thân mật anh ta dành cho người con gái của mình đều đã khiến cô ấy đau đớn về tinh thần nghiêm trọng*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.