Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 217: Anh Đến Đón Tôi Đi!
PJH
25/08/2019
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại sau nỗi ám ảnh kinh hoàng đó đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Cô ngồi dựa vào bờ tường, ánh mắt trống rỗng, thở một cách yết ớt.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua sự ám ảnh lớn đến như vậy, nên sức lực trên người đều không còn nữa, toàn bộ các chức năng đều gần như hoạt động với năng suất rất thấp.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, lại, cô đưa tay lên ôm đầu, bỗng nhớ về chuyện với Âu Dương Vô Thần.
Câu nói của cô lúc đó..... hình như làm anh ta tổn thương rồi!
Cũng đúng, người nào nghe vào mà không tổn thương chứ? Có là kẻ sắt đá như Âu Dương Vô Thần thì chắc cũng biết tức giận thôi.
Âu Dương Thiên Thiên, xin lỗi... là tôi hại cô rồi! Đây là chuyện của riêng tôi, vậy mà.... tôi đã không thể ngăn cản khi nó xảy ra với Âu Dương Vô Thần.
Xin lỗi....
Âu Dương Thiên Thiên thở một hơi dài, các xung thần kinh trong đầu đang hoạt động tìm cách để giải quyết mớ hỗn độn này.
Sau vài giây, cô mở mắt, thò tay ra phía đằng sau dây kéo váy của mình, mò mò một chút, rồi lấy ra một chiếc điện thoại.
Lúc nãy ở cổng soát vé không cho đem túi xách vào, cô cầm theo điện thoại quá bất tiện, nên đã vào nhà vệ sinh và nhét nó vào dây áo ngực phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên bấm một dãy số, rồi đưa lên tai nghe. Lần đầu nổ chuông... không ai bắt máy. Tiếp đến lần thứ hai... cũng không có... lần thứ ba... lần thứ tư.... vẫn không nghe.
Âu Dương Vô Thần... anh ta thật sự tức giận rồi... phải làm sao đây?
Âu Dương Thiên Thiên gọi thêm vài lần nữa nhưng người đàn ông đó vẫn không chịu bắt máy, mặc dù chuông vẫn reo rất dài và đầy đặn.
Mím môi, cô bấm vào hộp thư thoại, rồi đưa lên tai mình, nói:
- Âu Dương Vô Thần, tôi vẫn ở chỗ cũ... anh... đến đón tôi có được không?
- Tôi... hiện tại không có tiền, thẻ ba đưa để đi sang đây cũng đã dùng hết... vậy nên... tôi sẽ không thể ở đâu vào đêm nay nếu... bữa tiệc kết thúc. Vậy nên... anh đến đón tôi đi. Làm ơn.... tôi sẽ đợi....
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên bấm nút gửi đi. Cô dựa đầu vào tường, im lặng chờ đợi.
10 phút sau....
20 phút sau...
30 phút sau...
1 tiếng sau...
Vẫn không có ai đến.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô ngồi co chân lại, cúi đầu xuống chôn chặt giữa hai chân, lẩm bẩm:
- Âu Dương Vô Thần... anh sẽ đến thôi... đúng chứ? Anh đến đi... tôi sẽ giải thích mọi chuyện với anh... thật đấy!
Cô ngồi dựa vào bờ tường, ánh mắt trống rỗng, thở một cách yết ớt.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua sự ám ảnh lớn đến như vậy, nên sức lực trên người đều không còn nữa, toàn bộ các chức năng đều gần như hoạt động với năng suất rất thấp.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, lại, cô đưa tay lên ôm đầu, bỗng nhớ về chuyện với Âu Dương Vô Thần.
Câu nói của cô lúc đó..... hình như làm anh ta tổn thương rồi!
Cũng đúng, người nào nghe vào mà không tổn thương chứ? Có là kẻ sắt đá như Âu Dương Vô Thần thì chắc cũng biết tức giận thôi.
Âu Dương Thiên Thiên, xin lỗi... là tôi hại cô rồi! Đây là chuyện của riêng tôi, vậy mà.... tôi đã không thể ngăn cản khi nó xảy ra với Âu Dương Vô Thần.
Xin lỗi....
Âu Dương Thiên Thiên thở một hơi dài, các xung thần kinh trong đầu đang hoạt động tìm cách để giải quyết mớ hỗn độn này.
Sau vài giây, cô mở mắt, thò tay ra phía đằng sau dây kéo váy của mình, mò mò một chút, rồi lấy ra một chiếc điện thoại.
Lúc nãy ở cổng soát vé không cho đem túi xách vào, cô cầm theo điện thoại quá bất tiện, nên đã vào nhà vệ sinh và nhét nó vào dây áo ngực phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên bấm một dãy số, rồi đưa lên tai nghe. Lần đầu nổ chuông... không ai bắt máy. Tiếp đến lần thứ hai... cũng không có... lần thứ ba... lần thứ tư.... vẫn không nghe.
Âu Dương Vô Thần... anh ta thật sự tức giận rồi... phải làm sao đây?
Âu Dương Thiên Thiên gọi thêm vài lần nữa nhưng người đàn ông đó vẫn không chịu bắt máy, mặc dù chuông vẫn reo rất dài và đầy đặn.
Mím môi, cô bấm vào hộp thư thoại, rồi đưa lên tai mình, nói:
- Âu Dương Vô Thần, tôi vẫn ở chỗ cũ... anh... đến đón tôi có được không?
- Tôi... hiện tại không có tiền, thẻ ba đưa để đi sang đây cũng đã dùng hết... vậy nên... tôi sẽ không thể ở đâu vào đêm nay nếu... bữa tiệc kết thúc. Vậy nên... anh đến đón tôi đi. Làm ơn.... tôi sẽ đợi....
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên bấm nút gửi đi. Cô dựa đầu vào tường, im lặng chờ đợi.
10 phút sau....
20 phút sau...
30 phút sau...
1 tiếng sau...
Vẫn không có ai đến.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô ngồi co chân lại, cúi đầu xuống chôn chặt giữa hai chân, lẩm bẩm:
- Âu Dương Vô Thần... anh sẽ đến thôi... đúng chứ? Anh đến đi... tôi sẽ giải thích mọi chuyện với anh... thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.