Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 219: Bắt Gặp!
PJH
25/08/2019
Âu Dương Thiên Thiên nhìn bàn tay đang xòe ra
trước mặt mình, sau đó lại nhìn người đàn ông, chớp mắt một
hồi lâu không lên tiếng.
"...."
Không biết có nên tin hay không.... tự nhiên có cảm giác...
Sợ bị bắt cóc quá!
Stefan vẫn tĩnh lặng nhìn người con gái, cô không nói, anh cũng không nói, nhưng tay đưa ra của anh vẫn để đó, không hề thu lại, cứ như đang chờ đợi được đáp lại.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Anh... có thể đưa tôi đến chỗ của Âu Dương Vô Thần hay không?
Lần này, đến lượt người đàn ông không nói, phải tầm vài giây trôi qua, anh mới trả lời:
- Có thể!
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, trong lòng vẫn còn một chút đắn đo, nhưng sự đắn đo ấy không nhiều bằng việc muốn rời khỏi chỗ này.
Cô từ từ đưa tay lên, đặt vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, nắm lấy. Sau đó nghiêng người, dùng lực ở hai chân đứng dậy.
Stefan chớp ánh mắt bình thản, anh nắm tay của Âu Dương Thiên Thiên, nhìn cô khó khăn đứng lên.
Thế nhưng, hình như vì ngồi quá lâu, mà chân của Âu Dương Thiên Thiên tê hết cả, khiến cô mất nhiều sức lực hơn, lúc đứng lên còn suýt ngã nữa.
Tay của Stefan đang bỏ trong túi đột nhiên rút ra, giống như có phản xạ đỡ lấy eo cô, giữ được trọng tâm thân thể đang lắc lư.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cơn tê dại truyền đến khiến cô khó chịu, nhưng vẫn đáp:
- Cảm ơn.
Người đàn ông thấy cô như vậy, liền lên tiếng hỏi:
- Cô có đi được không?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, nói:
- Được, không sao hết, tôi có thể đi được.
Dứt lời, cô nhích từng bước về phía trước, đi một cách từ từ và chậm rãi.
Stefan đi bên cạnh, một tay cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, một tay ôm eo cô, đỡ từng bước chân để chắc chắn rằng cô sẽ không bị ngã.
Hai người đi xuyên qua đám đông, ra khỏi cổng khách sạn. Đứng ở bàn bảo vệ, Âu Dương Thiên Thiên lấy lại túi xách và đồ dùng của mình, đồng thời cũng trả lại dây đeo vòng.
Haizz, một cái dây đeo màu đỏ này thôi mà đem đến cho cô bao nhiêu rắc rối. Biết vậy lúc đầu khỏi đeo luôn cho rồi.
Sau khi lấy đủ mọi thứ, Stefan tiếp tục dìu Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, thế nhưng khi họ mới xoay người, đột nhiên lại thấy Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng trước cổng khách sạn.
Thân thể anh cao ngất, lạnh nhạt nhìn hai người nào đó đang tay trong tay đi ra khỏi khách sạn.....
"...."
Không biết có nên tin hay không.... tự nhiên có cảm giác...
Sợ bị bắt cóc quá!
Stefan vẫn tĩnh lặng nhìn người con gái, cô không nói, anh cũng không nói, nhưng tay đưa ra của anh vẫn để đó, không hề thu lại, cứ như đang chờ đợi được đáp lại.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Anh... có thể đưa tôi đến chỗ của Âu Dương Vô Thần hay không?
Lần này, đến lượt người đàn ông không nói, phải tầm vài giây trôi qua, anh mới trả lời:
- Có thể!
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, trong lòng vẫn còn một chút đắn đo, nhưng sự đắn đo ấy không nhiều bằng việc muốn rời khỏi chỗ này.
Cô từ từ đưa tay lên, đặt vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, nắm lấy. Sau đó nghiêng người, dùng lực ở hai chân đứng dậy.
Stefan chớp ánh mắt bình thản, anh nắm tay của Âu Dương Thiên Thiên, nhìn cô khó khăn đứng lên.
Thế nhưng, hình như vì ngồi quá lâu, mà chân của Âu Dương Thiên Thiên tê hết cả, khiến cô mất nhiều sức lực hơn, lúc đứng lên còn suýt ngã nữa.
Tay của Stefan đang bỏ trong túi đột nhiên rút ra, giống như có phản xạ đỡ lấy eo cô, giữ được trọng tâm thân thể đang lắc lư.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cơn tê dại truyền đến khiến cô khó chịu, nhưng vẫn đáp:
- Cảm ơn.
Người đàn ông thấy cô như vậy, liền lên tiếng hỏi:
- Cô có đi được không?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, nói:
- Được, không sao hết, tôi có thể đi được.
Dứt lời, cô nhích từng bước về phía trước, đi một cách từ từ và chậm rãi.
Stefan đi bên cạnh, một tay cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, một tay ôm eo cô, đỡ từng bước chân để chắc chắn rằng cô sẽ không bị ngã.
Hai người đi xuyên qua đám đông, ra khỏi cổng khách sạn. Đứng ở bàn bảo vệ, Âu Dương Thiên Thiên lấy lại túi xách và đồ dùng của mình, đồng thời cũng trả lại dây đeo vòng.
Haizz, một cái dây đeo màu đỏ này thôi mà đem đến cho cô bao nhiêu rắc rối. Biết vậy lúc đầu khỏi đeo luôn cho rồi.
Sau khi lấy đủ mọi thứ, Stefan tiếp tục dìu Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, thế nhưng khi họ mới xoay người, đột nhiên lại thấy Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng trước cổng khách sạn.
Thân thể anh cao ngất, lạnh nhạt nhìn hai người nào đó đang tay trong tay đi ra khỏi khách sạn.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.