Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 284: Đến Vì Phelan!
PJH
11/09/2019
Âu Dương Thiên Thiên và Stefan ngồi lên trực
thăng, Vivian liền cho phi công tiến hành rời đi. Bay lên cao,
người đàn ông mới nhìn cô, lên tiếng:
- Sao cô lại tới đây?
Vivian biết Stefan đang hỏi mình, cô quay mặt qua, bình thản trả lời:
- Phelan đã gọi cho ta, thế nên ta đến. Hơn nữa, ta cũng nghĩ các con cần sự giúp đỡ của ta mà, không phải sao?
Elena ngồi bên cạnh, cô nhìn Vivian với ánh mắt khinh thường, nói:
- Hừ, vẫn chưa trực tiếp là mẹ của chúng tôi, có tư cách gì mà xen vào chứ? Nếu không phải vì Phelan thì cô còn lâu mới mơ tưởng được tôi đến đón.
Vivian nghe lời mỉa mai, chỉ chớp mắt bình thản, không nói gì cả. Dường như, cô đã quá quen với cách ăn nói thô lỗ của Elena.
- Con muốn nghĩ sao cũng được. Dù thế nào thì, ta tới chỉ vì Phelan là chính, với các con.... là chiếm phần nhỏ.
Dừng một chút, Vivian nhìn Elena, nói tiếp:
- Nhưng mà, về vấn đề xưng hô, ta nghĩ hai đứa nên tập luyện trước đi, bởi vì nếu sau 1 tháng mà vẫn chưa gọi thuận miệng, thì sẽ có chuyện đấy. Ta nghĩ ba của các con sẽ không thích đâu, đúng chứ?
- Gọi mẹ, hoặc là... hoàng hậu, muốn thế nào cũng được.
Elena nhìn Vivian, ánh mắt cô hiện lên sự cay nghiệt, cô chính là ghét cái thái độ này của cô ta. Dựa vào một cuộc hôn nhân chính trị mà dám lên mặt với cô? Đúng là tự kiêu mà!
Stefan ngược lại không có thái độ gì quá nhiều, anh chỉ chớp mắt lạnh nhạt, không nói gì cả. Dù sao chuyện hôn nhân thương mại, anh không có hứng quan tâm. Ba anh muốn lấy ai, già hay trẻ, đẹp hay xấu, cũng không ảnh hướng đến anh.
Thở một hơi dài, Stefan quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, thì chợt thấy cô ngồi im lặng, ánh mắt hướng về phía Âu Dương Vô Thần.
Tầm 10 giây sau, Stefan lại không nhìn nữa, anh hướng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi bên cạnh Âu Dương Vô Thần, từ đầu đến cuối đều không để tâm đến chuyện của những người khác.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm dính đầy máu, tay bỗng siết chặt lại.
Âu Dương Vô Thần, anh không được có chuyện gì. Tuyệt đối... không được....
Trực thăng bay một đoạn đường dài rồi dừng lại trước một tòa lâu đài, lần lượt từng người bước xuống, mang theo cả Âu Dương Vô Thần đang trong tình trạng nguy kịch.
Andrew và Vivian đi trước, tiếp sau đó là Stefan và Elena, Âu Dương Thiên Thiên hoàn toàn bị bỏ lại phía sau. Đúng lúc này, tầm mắt chợt hiện lên một người quen thuộc đang đi tới, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:
- Mã Nhược Anh? Sao cô ta lại ở đây?
- Sao cô lại tới đây?
Vivian biết Stefan đang hỏi mình, cô quay mặt qua, bình thản trả lời:
- Phelan đã gọi cho ta, thế nên ta đến. Hơn nữa, ta cũng nghĩ các con cần sự giúp đỡ của ta mà, không phải sao?
Elena ngồi bên cạnh, cô nhìn Vivian với ánh mắt khinh thường, nói:
- Hừ, vẫn chưa trực tiếp là mẹ của chúng tôi, có tư cách gì mà xen vào chứ? Nếu không phải vì Phelan thì cô còn lâu mới mơ tưởng được tôi đến đón.
Vivian nghe lời mỉa mai, chỉ chớp mắt bình thản, không nói gì cả. Dường như, cô đã quá quen với cách ăn nói thô lỗ của Elena.
- Con muốn nghĩ sao cũng được. Dù thế nào thì, ta tới chỉ vì Phelan là chính, với các con.... là chiếm phần nhỏ.
Dừng một chút, Vivian nhìn Elena, nói tiếp:
- Nhưng mà, về vấn đề xưng hô, ta nghĩ hai đứa nên tập luyện trước đi, bởi vì nếu sau 1 tháng mà vẫn chưa gọi thuận miệng, thì sẽ có chuyện đấy. Ta nghĩ ba của các con sẽ không thích đâu, đúng chứ?
- Gọi mẹ, hoặc là... hoàng hậu, muốn thế nào cũng được.
Elena nhìn Vivian, ánh mắt cô hiện lên sự cay nghiệt, cô chính là ghét cái thái độ này của cô ta. Dựa vào một cuộc hôn nhân chính trị mà dám lên mặt với cô? Đúng là tự kiêu mà!
Stefan ngược lại không có thái độ gì quá nhiều, anh chỉ chớp mắt lạnh nhạt, không nói gì cả. Dù sao chuyện hôn nhân thương mại, anh không có hứng quan tâm. Ba anh muốn lấy ai, già hay trẻ, đẹp hay xấu, cũng không ảnh hướng đến anh.
Thở một hơi dài, Stefan quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, thì chợt thấy cô ngồi im lặng, ánh mắt hướng về phía Âu Dương Vô Thần.
Tầm 10 giây sau, Stefan lại không nhìn nữa, anh hướng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi bên cạnh Âu Dương Vô Thần, từ đầu đến cuối đều không để tâm đến chuyện của những người khác.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm dính đầy máu, tay bỗng siết chặt lại.
Âu Dương Vô Thần, anh không được có chuyện gì. Tuyệt đối... không được....
Trực thăng bay một đoạn đường dài rồi dừng lại trước một tòa lâu đài, lần lượt từng người bước xuống, mang theo cả Âu Dương Vô Thần đang trong tình trạng nguy kịch.
Andrew và Vivian đi trước, tiếp sau đó là Stefan và Elena, Âu Dương Thiên Thiên hoàn toàn bị bỏ lại phía sau. Đúng lúc này, tầm mắt chợt hiện lên một người quen thuộc đang đi tới, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:
- Mã Nhược Anh? Sao cô ta lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.