Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 350: Gặp Mặt Tại Khách Sạn!
PJH
23/09/2019
Âu Dương Thiên Thiên cầm theo chìa khóa đi lên tầng, cô mở cửa phòng mình ra, nhìn một lượt xung quanh, nhướn mày nghĩ.
Ồ~ Không tệ nha. Phòng khá rộng và tiện nghi, đồ đạc cũng rất cao cấp, không gian sạch sẽ, thoáng mát, lại có veiw đẹp nữa.
Đúng là tiền nào của nấy mà!
Âu Dương Thiên Thiên quăng túi xách lên giường, cô chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ, vươn tay kéo rèm ra. Ngồi xuống chiếc ghế bệ mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên chống tay, mỉm cười nhìn phong cảnh bên ngoài.
Giáng Sinh năm nay..... có lẽ cô phải đón 1 mình rồi.
Không có cha mẹ, không có chị em, không có chồng con, cũng không có người yêu... đến một người đàn ông ở bên cạnh... cũng không có...
Hai cuộc đời của cô, sao cứ như định sẵn sẽ đơn độc thế nhỉ? Nghĩ đến... cũng thật thấy đáng thương.
-------...------------...-------------------
Phía dưới sảnh khách sạn, một người đàn ông mang đồ đen đi xuống từ thang máy, anh đến bàn tiếp tân, đưa chiếc thẻ đen lấp lánh ra, lên tiếng:
- Tôi muốn đặt một phòng nữa.
Nữ tiếp tân liếc chiếc thẻ rồi ngước lên nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc, cẩn trọng dò hỏi:
- Quý khách, anh còn muốn đặt thêm nữa sao? Nhưng mà.... anh đã đặt 4 căn phòng dành cho Tổng thống rồi.
Đúng vậy, người đàn ông này đã đặt phòng thuộc loại sang trọng nhất của khách sạn, cũng là những phòng mắc nhất, thế nhưng, vì sao lại không dùng, bây giờ... còn muốn đặt thêm nữa? Để làm gì chứ?
Người đàn ông nhếch môi, từ tốn trả lời:
- Phải, nhưng những căn phòng đó không dành cho tôi. Tôi muốn đặt một căn phòng bình thường khác, không được sao?
Nữ tiếp tân có chút bối rối nhìn anh, vài giây sau, cô cười gượng, vươn tay ra nhận lấy chiếc thẻ, rồi nói:
- Được chứ, làm phiền anh đợi một lát.
Nói rồi, người nhân viên lướt tay trên bàn phím máy tính, check lại thông tin khách hàng và tìm phòng cho người đàn ông. Trong thâm tâm cô, sớm đã dậy sóng.
Trời ạ, đây là cách tiêu tiền của người "cực giàu" sao? Cứ thẻ đen là auto đặt phòng, không cần biết có dùng hay không hả? Cô là người ngoài mà nhìn vào còn tiếc tiền nữa...
Người đàn ông đứng dựa vào bàn tiếp tân, chờ đợi nữ tiếp tân làm việc. Lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:
- Lữ Uyển Thành?
Người đàn ông phản ứng với cái tên này, anh bất ngờ quay đầu lại, nhìn cô gái mặc đồ đen bó sát tiến gần tới, nhíu mày hỏi:
- Kỳ Ân? Sao cô lại ở đây?
Kỳ Ân bỏ một tay vào túi, thản nhiên đi đến, nói:
- Câu này tôi phải hỏi anh chứ? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Lữ Uyển Thành đảo mắt nhìn cô, đáp:
- Thì đến để "dọn đường" cho Boss, đám người đó trốn sang Trung Quốc, ngài ấy chắc cũng sắp về tới nơi rồi. Không chuẩn bị sẵn mà được sao?
Ồ~ Không tệ nha. Phòng khá rộng và tiện nghi, đồ đạc cũng rất cao cấp, không gian sạch sẽ, thoáng mát, lại có veiw đẹp nữa.
Đúng là tiền nào của nấy mà!
Âu Dương Thiên Thiên quăng túi xách lên giường, cô chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ, vươn tay kéo rèm ra. Ngồi xuống chiếc ghế bệ mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên chống tay, mỉm cười nhìn phong cảnh bên ngoài.
Giáng Sinh năm nay..... có lẽ cô phải đón 1 mình rồi.
Không có cha mẹ, không có chị em, không có chồng con, cũng không có người yêu... đến một người đàn ông ở bên cạnh... cũng không có...
Hai cuộc đời của cô, sao cứ như định sẵn sẽ đơn độc thế nhỉ? Nghĩ đến... cũng thật thấy đáng thương.
-------...------------...-------------------
Phía dưới sảnh khách sạn, một người đàn ông mang đồ đen đi xuống từ thang máy, anh đến bàn tiếp tân, đưa chiếc thẻ đen lấp lánh ra, lên tiếng:
- Tôi muốn đặt một phòng nữa.
Nữ tiếp tân liếc chiếc thẻ rồi ngước lên nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc, cẩn trọng dò hỏi:
- Quý khách, anh còn muốn đặt thêm nữa sao? Nhưng mà.... anh đã đặt 4 căn phòng dành cho Tổng thống rồi.
Đúng vậy, người đàn ông này đã đặt phòng thuộc loại sang trọng nhất của khách sạn, cũng là những phòng mắc nhất, thế nhưng, vì sao lại không dùng, bây giờ... còn muốn đặt thêm nữa? Để làm gì chứ?
Người đàn ông nhếch môi, từ tốn trả lời:
- Phải, nhưng những căn phòng đó không dành cho tôi. Tôi muốn đặt một căn phòng bình thường khác, không được sao?
Nữ tiếp tân có chút bối rối nhìn anh, vài giây sau, cô cười gượng, vươn tay ra nhận lấy chiếc thẻ, rồi nói:
- Được chứ, làm phiền anh đợi một lát.
Nói rồi, người nhân viên lướt tay trên bàn phím máy tính, check lại thông tin khách hàng và tìm phòng cho người đàn ông. Trong thâm tâm cô, sớm đã dậy sóng.
Trời ạ, đây là cách tiêu tiền của người "cực giàu" sao? Cứ thẻ đen là auto đặt phòng, không cần biết có dùng hay không hả? Cô là người ngoài mà nhìn vào còn tiếc tiền nữa...
Người đàn ông đứng dựa vào bàn tiếp tân, chờ đợi nữ tiếp tân làm việc. Lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:
- Lữ Uyển Thành?
Người đàn ông phản ứng với cái tên này, anh bất ngờ quay đầu lại, nhìn cô gái mặc đồ đen bó sát tiến gần tới, nhíu mày hỏi:
- Kỳ Ân? Sao cô lại ở đây?
Kỳ Ân bỏ một tay vào túi, thản nhiên đi đến, nói:
- Câu này tôi phải hỏi anh chứ? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Lữ Uyển Thành đảo mắt nhìn cô, đáp:
- Thì đến để "dọn đường" cho Boss, đám người đó trốn sang Trung Quốc, ngài ấy chắc cũng sắp về tới nơi rồi. Không chuẩn bị sẵn mà được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.