Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 269: Hang Động!
PJH
04/09/2019
Âu Dương Vô Thần cõng Âu Dương Thiên Thiên đi
hẳn một đoạn dài, ban đầu thì Andrew dẫn cả đám đi xuống núi, nhưng đến nửa đường thì đột nhiên rẽ ngang một khúc cua, tiếp
đó thì đi vòng quanh cả một ngọn núi, chẳng biết là để làm
gì.
Cuối cùng, sau một hồi mới tới nơi. Âu Dương Thiên Thiên lần đầu tiên thấy tội đôi chân của Âu Dương Vô Thần, vốn địa hình đã khó đi, vậy mà còn gặp một người dẫn đường như Andrew nữa... haizzz, nếu không phải hai người là bạn, có lẽ Âu Dương Vô Thần đã phế chân của anh ta rồi!
Đứng trước cửa một nơi âm u, cả 3 người đồng loạt im lặng.
Stefan: "..."
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Âu Dương Vô Thần: "..."
Cái méo gì vậy? Ba người đang thấy cái gì đây?
Một cái hang động tối thui ư? Quách tờ phắc!
Đúng thật, xuất hiện trước mặt của đám người là một cửa hang động lớn, nằm khuất bên góc của ngọn núi cao.
Mặc dù là ban ngày và có ánh nắng, nhưng dường như hang động nằm quá khuất, lại ngược với ánh mặt trời, nên không thể thấy được tình hình bên trong đó. Tất cả chỉ là một mảng tối đen, hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Gân xanh nổi lên trán của Âu Dương Vô Thần, anh âm u lên tiếng:
- Andrew... cậu dẫn chúng tôi đi vòng quanh một ngọn núi... chính là vì thấy cái này đây sao?
Andrew gật đầu, ngây thơ đáp:
- Đúng vậy, tôi thấy cái này rất kì lạ nên mới muốn các cậu tới xem thử đó. Ở giữa núi lại xuất hiện một cái hang động, có phải là rất khả nghi không?
Âu Dương Thiên Thiên im lặng ngồi một bên: "..."
Biết khả nghi mà dẫn cả bọn tới, có phải anh điên rồi không?
Giữa núi mà xuất hiện hang động, cái đầu tiên người ta nghĩ đến là gì chứ? Là hang gấu, hang cọp, hang rắn đấy!
Không tránh thì thôi, còn muốn cả đám đến xem, đầu anh mới kì lạ đó!
Âu Dương Vô Thần híp mắt, giọng nói càng thêm đáng sợ:
- Andrew, có phải.... cậu ngại chuyện chưa đủ rối, nên muốn tạo thêm việc khác phải không? Có cần tôi cho cậu một quyền lăn xuống núi cho cậu tỉnh không? Hửm?
Stefan đứng một bên cũng thở dài một hơi, anh lắc đầu bất đắc dĩ, biểu hiện giống như là "Âu Dương Vô Thần, không cần nói vô ích thế đâu, cứ trực tiếp đạp cậu ta xuống núi là được".
Cái tên Andrew này đúng là đại ngốc mà!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không lên tiếng ngăn cản, nếu mà Âu Dương Vô Thần có làm thật, cô cũng sẽ không nói gì đâu. Bởi vì... Andrew đáng bị đánh cho tỉnh lắm.
Vốn chuyện vì một con rắn đã rối lắm rồi, bây giờ đáng lẽ phải tìm cách thoát khỏi đây chứ? Vậy mà, anh ta lại bắt cả bọn đi vòng một ngọn núi chỉ để xem một cái hang ư?
Cần tỉnh lắm rồi!
Andrew chớp chớp mắt, không nghĩ đến mình lại bị nói như vậy, liền lên tiếng muốn thanh minh. Thế nhưng, anh còn chưa kịp nói thì...
"Ầm... ầm... ầm"
Tiếng sấm chớp ở đâu đột nhiên nổi lên, làm cả 4 người giật mình...
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Cuối cùng, sau một hồi mới tới nơi. Âu Dương Thiên Thiên lần đầu tiên thấy tội đôi chân của Âu Dương Vô Thần, vốn địa hình đã khó đi, vậy mà còn gặp một người dẫn đường như Andrew nữa... haizzz, nếu không phải hai người là bạn, có lẽ Âu Dương Vô Thần đã phế chân của anh ta rồi!
Đứng trước cửa một nơi âm u, cả 3 người đồng loạt im lặng.
Stefan: "..."
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Âu Dương Vô Thần: "..."
Cái méo gì vậy? Ba người đang thấy cái gì đây?
Một cái hang động tối thui ư? Quách tờ phắc!
Đúng thật, xuất hiện trước mặt của đám người là một cửa hang động lớn, nằm khuất bên góc của ngọn núi cao.
Mặc dù là ban ngày và có ánh nắng, nhưng dường như hang động nằm quá khuất, lại ngược với ánh mặt trời, nên không thể thấy được tình hình bên trong đó. Tất cả chỉ là một mảng tối đen, hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Gân xanh nổi lên trán của Âu Dương Vô Thần, anh âm u lên tiếng:
- Andrew... cậu dẫn chúng tôi đi vòng quanh một ngọn núi... chính là vì thấy cái này đây sao?
Andrew gật đầu, ngây thơ đáp:
- Đúng vậy, tôi thấy cái này rất kì lạ nên mới muốn các cậu tới xem thử đó. Ở giữa núi lại xuất hiện một cái hang động, có phải là rất khả nghi không?
Âu Dương Thiên Thiên im lặng ngồi một bên: "..."
Biết khả nghi mà dẫn cả bọn tới, có phải anh điên rồi không?
Giữa núi mà xuất hiện hang động, cái đầu tiên người ta nghĩ đến là gì chứ? Là hang gấu, hang cọp, hang rắn đấy!
Không tránh thì thôi, còn muốn cả đám đến xem, đầu anh mới kì lạ đó!
Âu Dương Vô Thần híp mắt, giọng nói càng thêm đáng sợ:
- Andrew, có phải.... cậu ngại chuyện chưa đủ rối, nên muốn tạo thêm việc khác phải không? Có cần tôi cho cậu một quyền lăn xuống núi cho cậu tỉnh không? Hửm?
Stefan đứng một bên cũng thở dài một hơi, anh lắc đầu bất đắc dĩ, biểu hiện giống như là "Âu Dương Vô Thần, không cần nói vô ích thế đâu, cứ trực tiếp đạp cậu ta xuống núi là được".
Cái tên Andrew này đúng là đại ngốc mà!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không lên tiếng ngăn cản, nếu mà Âu Dương Vô Thần có làm thật, cô cũng sẽ không nói gì đâu. Bởi vì... Andrew đáng bị đánh cho tỉnh lắm.
Vốn chuyện vì một con rắn đã rối lắm rồi, bây giờ đáng lẽ phải tìm cách thoát khỏi đây chứ? Vậy mà, anh ta lại bắt cả bọn đi vòng một ngọn núi chỉ để xem một cái hang ư?
Cần tỉnh lắm rồi!
Andrew chớp chớp mắt, không nghĩ đến mình lại bị nói như vậy, liền lên tiếng muốn thanh minh. Thế nhưng, anh còn chưa kịp nói thì...
"Ầm... ầm... ầm"
Tiếng sấm chớp ở đâu đột nhiên nổi lên, làm cả 4 người giật mình...
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.