Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 277: Không Cảm Nhận Được À?
PJH
06/09/2019
Âu Dương Vô Thần chạy lên tới nơi thì mọi
thứ đã không còn kịp nữa, anh nhìn những tảng đá to lăn xuống
và lấp kín hang động, cùng với hình ảnh người con gái đang
với tay về phía mình, chỉ biết thốt lên:
- Âu Dương Thiên Thiên!
Andrew thấy Âu Dương Vô Thần vừa hét vừa chạy về phía trước. nơi những tảng đá đang lăn xuống, ngay lập tức, anh kéo người của cậu ta lại, nói:
- Vô Thần, bình tĩnh đi, Stefan cứu được cô ta rồi. Phía trước nguy hiểm đừng ngu ngốc lao tới nữa.
Nói xong, Andrew lôi người đàn ông đứng nép sang bên cạnh, cố gắng dựa người hết cỡ vào vách núi, chờ đợi đám bụi mù đi qua.
Lúc này, ở bên trong hang động, Âu Dương Thiên Thiên ôm người đàn ông lăn một vòng vào sâu bên trong, bên tai cô chỉ toàn nghe tiếng đá rơi ầm ầm, cả thân thể đều rung lắc dữ dội.
Theo bản năng, cô dùng tay bám chặt vào người đang ôm mình, nhắm mắt nghiến răng, đợi cho những tiếng động đó hết.
Sau khi những chấn động mạnh mẽ đó đi qua, không gian liền trở lại bình thường, lúc này, người đàn ông mới nhìn xuống cô gái trong người, lên tiếng hỏi:
- Không sao chứ?
Bấy giờ, Âu Dương Thiên Thiên mới dám mở mắt ra, cô chậm rãi ngước đầu lên, khi nhìn thấy ngũ quan của người đàn ông, chớp mắt ngạc nhiên đáp:
- Stefan?
Stefan thở gấp, anh thấy vẻ mặt cô khi gọi tên mình, hạ giọng nói:
- Bất ngờ như vậy? Không nghĩ đến là tôi sao?
Nghe câu nói của anh, Âu Dương Thiên Thiên hơi bối rối, cô đảo mắt, ngập ngừng trả lời:
- Không.... không phải, chỉ là tôi....
Cố né tránh đi câu hỏi của Stefan, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu mình sang bên khác, đúng lúc này, cô nhìn thấy thứ bên cạnh mình, đột nhiên la lên:
- Stefan, tay của anh....
Tiếng hét thu hút sự chú ý của người đàn ông, anh liếc mắt nhìn qua thì phát hiện, bàn tay mình từ lúc nào đã đặt lên một khúc củi khô đang cháy đỏ rực.
Ngay lập tức nhấc tay mình ra, Stefan bật dậy, anh nhìn lòng bàn tay đang bị bỏng nghiêm trọng, nhíu mày không lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên cũng hoảng hồn, cô mau chóng đứng lên, cầm lấy bàn tay người đàn ông, hỏi với giọng lo lắng:
- Tay anh bị thương rồi, tại sao không rút ra ngay chứ? Đụng phải thứ nóng như vậy, chẳng lẽ anh không cảm nhận được à ?
Âu Dương Thiên Thiên trợn mắt nhìn người đàn ông, cô dường như khá tức giận với việc anh không biết bản thân mình đã bị thương. Nhìn bàn tay đỏ rực lên vì bỏng, da thịt có chỗ lồi lõm, cô cắn môi, liền cúi đầu xuống, dùng tay xé một phần áo của mình, đắp lên tay anh.
Stefan liếc mắt, anh hất miếng vải ra, lên tiếng:
- Tôi không sao.
Thế nhưng, tay anh ngay lập tức bị Âu Dương Thiên Thiên bắt lại, cô giữ thật chắc, cau mày nói:
- Cái gì mà không sao chứ, anh bị bỏng rồi, ở đây không có nước, phải băng vết thương lại ngay, nếu để hở không khí, nó sẽ rất đau đấy.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cúi xuống. cầm chặt cổ tay Stefan, dùng miếng vải bắt đầu băng lại.
Người đàn ông nhìn hành động của cô, trên mặt không tỏ ra biểu hiện gì, chỉ chậm rãi lên tiếng:
- Tôi không đau.
Một câu này, làm tay đang băng vết thương của Âu Dương Thiên Thiên chợt khựng lại, cô cứng nhắc ngước đầu nhìn lên, ánh mắt nghi ngờ, hỏi:
- Anh nói gì vậy.? Làm sao có thể không đau được chứ...
Stefan nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên Thiên, trước câu hỏi của cô, anh không lên tiếng đáp lại, chỉ có ánh mắt đen láy chiếu thẳng....
---------...--------....--------------------
Ở bên ngoài, đám bụi mù mang theo đất đá lao xuống thật nhanh, vì sự chuyển động dữ dội này mà cả ngọn núi như rung chuyển.
Âu Dương Vô Thần và Andrew đứng bám vào vách đá, cố gắng để bản thân không bị cuốn theo. Sau khi mọi thứ qua đi, hai người đứng từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt là hình ảnh đám bụi quét qua hết mọi vật, dội thẳng tất cả xuống biển.
Dường như không chỉ có 1 mình sạt lở đất bên dưới địa hình phẳng kia, mà ngay cả ở trên cao này, cũng xảy ra hiện tượng lũ quét nữa.
Âu Dương Vô Thần và Andrew nhìn nhau, thở nặng nề trèo lên lại chỗ cũ.
Cả hai đứng trước cửa hang động, nhìn những tảng đá bịt kín lối ra vào, nhíu mày không biết phải làm thế nào.
- Vô Thần, cậu định giải thích chuyện này thế nào đây? Tôi không biết nguyên nhân rồi đấy! - Andrew nhìn đất đá chất thành đống, lắc đầu lên tiếng.
Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi, anh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cửa hang đang bị lấp kín.
Tại sao tự dưng lại xảy ra hiện tượng này chứ? Đám bụi mù kia vì cái gì mà đột ngột xuất hiện? Hơn nữa, còn là chảy xuống đúng nơi hang động khuất nhất ngọn núi.
Điều này là ngẫu nhiên xảy ra, hay là....
Ấn đường Andrew cau chặt lại, anh ngước đầu nhìn lên trên cao, nơi đám bụi mù mang theo đất đá vừa chảy xuống, lúc này, ở đằng sau... đột nhiên xuất hiện một bóng đen sượt qua....
Trong bóng tối, những con mắt sáng lên như diều hâu, nhìn về phía hai người đàn ông. Rồi nhanh như chớp, một bóng đen lao tới, trên tay nó cầm một thứ gì đó, muốn đập thẳng vào người của kẻ đang đứng.
Đúng lúc này, Andrew đột ngột quay đầu, khoảnh khắc thứ to lớn giáng xuống, anh đưa một tay lên đỡ vững chắc, tay còn lại tung một quyền vào bụng của người đó.
Âu Dương Vô Thần cũng đồng thời phát hiện được ra điều lạ thường, anh quay đầu nhìn lại, liền thấy một cây giáo đang hướng mình đâm tới. Ngay lập tức né đi, Âu Dương Vô Thần lách người sang một bên, đưa tay nắm lấy đầu hắn ta, gạt chân, đập thẳng thẩn thể đối phương vào tảng đá ngay cửa hang.
Andrew liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh, lên tiếng hỏi:
- Hai kẻ này là ai vậy? Tại sao lại tấn công chúng ta?
Nhìn thân thể hai kẻ lạ mặt và thứ hắn cầm trên tay, anh nhíu mày, nghiêng đầu thắc mắc.
Gì vậy trời, chúng không mặc đồ hả? Quấn dẻ rách gì lên người thế này?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Andrew nghe tiếng Âu Dương Vô Thần:
- Tôi không biết, nhưng mà... hình như hai người này không đi một mình đâu.
Dứt lời, người đàn ông ngước mặt nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra, từ hai bên phía vách núi, những bóng đen thay phiên nhau bước ra, trên tay đám người đều cầm một loại vũ khí kì lạ.....
Ở bên trong hang động,
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Stefan, đúng lúc có tiếng động phát ra từ cửa hang, khiến một vài đất cát rơi xuống lẻ tẻ.
Cô liếc mắt nhìn qua, lên tiếng:
- Hình như là Âu Dương Vô Thần ở bên ngoài làm gì đó, anh ấy và Andrew đang tìm cách cứu chúng ta, có phải không?
Nói rồi, cô buông tay Stefan ra, đi gần tới cửa hang, nhìn một lượt.
Người đàn ông phía sau quay đầu lại, anh chớp mắt, đưa tay lên quấn tiếp miếng vải mà Âu Dương Thiên Thiên đang làm dở dang, nói:
- Tôi không nghĩ vậy đâu, hai người đó làm sao có thời gian để cứu chúng ta chứ.
Nghe câu nói này, Âu Dương Thiên Thiên chợt xoay người, cô nhìn anh, hỏi:
- Anh nói vậy là ý gì? Tại sao lại không có thời gian để cứu chúng ta?
Stefan mím môi, bình thản nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, chậm rãi trả lời:
- Bởi vì phải đối mặt với thứ khác nguy hiểm hơn. Đám thổ dân trên hòn đảo này... họ biết chúng ta ở đây rồi!
- Âu Dương Thiên Thiên!
Andrew thấy Âu Dương Vô Thần vừa hét vừa chạy về phía trước. nơi những tảng đá đang lăn xuống, ngay lập tức, anh kéo người của cậu ta lại, nói:
- Vô Thần, bình tĩnh đi, Stefan cứu được cô ta rồi. Phía trước nguy hiểm đừng ngu ngốc lao tới nữa.
Nói xong, Andrew lôi người đàn ông đứng nép sang bên cạnh, cố gắng dựa người hết cỡ vào vách núi, chờ đợi đám bụi mù đi qua.
Lúc này, ở bên trong hang động, Âu Dương Thiên Thiên ôm người đàn ông lăn một vòng vào sâu bên trong, bên tai cô chỉ toàn nghe tiếng đá rơi ầm ầm, cả thân thể đều rung lắc dữ dội.
Theo bản năng, cô dùng tay bám chặt vào người đang ôm mình, nhắm mắt nghiến răng, đợi cho những tiếng động đó hết.
Sau khi những chấn động mạnh mẽ đó đi qua, không gian liền trở lại bình thường, lúc này, người đàn ông mới nhìn xuống cô gái trong người, lên tiếng hỏi:
- Không sao chứ?
Bấy giờ, Âu Dương Thiên Thiên mới dám mở mắt ra, cô chậm rãi ngước đầu lên, khi nhìn thấy ngũ quan của người đàn ông, chớp mắt ngạc nhiên đáp:
- Stefan?
Stefan thở gấp, anh thấy vẻ mặt cô khi gọi tên mình, hạ giọng nói:
- Bất ngờ như vậy? Không nghĩ đến là tôi sao?
Nghe câu nói của anh, Âu Dương Thiên Thiên hơi bối rối, cô đảo mắt, ngập ngừng trả lời:
- Không.... không phải, chỉ là tôi....
Cố né tránh đi câu hỏi của Stefan, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu mình sang bên khác, đúng lúc này, cô nhìn thấy thứ bên cạnh mình, đột nhiên la lên:
- Stefan, tay của anh....
Tiếng hét thu hút sự chú ý của người đàn ông, anh liếc mắt nhìn qua thì phát hiện, bàn tay mình từ lúc nào đã đặt lên một khúc củi khô đang cháy đỏ rực.
Ngay lập tức nhấc tay mình ra, Stefan bật dậy, anh nhìn lòng bàn tay đang bị bỏng nghiêm trọng, nhíu mày không lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên cũng hoảng hồn, cô mau chóng đứng lên, cầm lấy bàn tay người đàn ông, hỏi với giọng lo lắng:
- Tay anh bị thương rồi, tại sao không rút ra ngay chứ? Đụng phải thứ nóng như vậy, chẳng lẽ anh không cảm nhận được à ?
Âu Dương Thiên Thiên trợn mắt nhìn người đàn ông, cô dường như khá tức giận với việc anh không biết bản thân mình đã bị thương. Nhìn bàn tay đỏ rực lên vì bỏng, da thịt có chỗ lồi lõm, cô cắn môi, liền cúi đầu xuống, dùng tay xé một phần áo của mình, đắp lên tay anh.
Stefan liếc mắt, anh hất miếng vải ra, lên tiếng:
- Tôi không sao.
Thế nhưng, tay anh ngay lập tức bị Âu Dương Thiên Thiên bắt lại, cô giữ thật chắc, cau mày nói:
- Cái gì mà không sao chứ, anh bị bỏng rồi, ở đây không có nước, phải băng vết thương lại ngay, nếu để hở không khí, nó sẽ rất đau đấy.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cúi xuống. cầm chặt cổ tay Stefan, dùng miếng vải bắt đầu băng lại.
Người đàn ông nhìn hành động của cô, trên mặt không tỏ ra biểu hiện gì, chỉ chậm rãi lên tiếng:
- Tôi không đau.
Một câu này, làm tay đang băng vết thương của Âu Dương Thiên Thiên chợt khựng lại, cô cứng nhắc ngước đầu nhìn lên, ánh mắt nghi ngờ, hỏi:
- Anh nói gì vậy.? Làm sao có thể không đau được chứ...
Stefan nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên Thiên, trước câu hỏi của cô, anh không lên tiếng đáp lại, chỉ có ánh mắt đen láy chiếu thẳng....
---------...--------....--------------------
Ở bên ngoài, đám bụi mù mang theo đất đá lao xuống thật nhanh, vì sự chuyển động dữ dội này mà cả ngọn núi như rung chuyển.
Âu Dương Vô Thần và Andrew đứng bám vào vách đá, cố gắng để bản thân không bị cuốn theo. Sau khi mọi thứ qua đi, hai người đứng từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt là hình ảnh đám bụi quét qua hết mọi vật, dội thẳng tất cả xuống biển.
Dường như không chỉ có 1 mình sạt lở đất bên dưới địa hình phẳng kia, mà ngay cả ở trên cao này, cũng xảy ra hiện tượng lũ quét nữa.
Âu Dương Vô Thần và Andrew nhìn nhau, thở nặng nề trèo lên lại chỗ cũ.
Cả hai đứng trước cửa hang động, nhìn những tảng đá bịt kín lối ra vào, nhíu mày không biết phải làm thế nào.
- Vô Thần, cậu định giải thích chuyện này thế nào đây? Tôi không biết nguyên nhân rồi đấy! - Andrew nhìn đất đá chất thành đống, lắc đầu lên tiếng.
Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi, anh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cửa hang đang bị lấp kín.
Tại sao tự dưng lại xảy ra hiện tượng này chứ? Đám bụi mù kia vì cái gì mà đột ngột xuất hiện? Hơn nữa, còn là chảy xuống đúng nơi hang động khuất nhất ngọn núi.
Điều này là ngẫu nhiên xảy ra, hay là....
Ấn đường Andrew cau chặt lại, anh ngước đầu nhìn lên trên cao, nơi đám bụi mù mang theo đất đá vừa chảy xuống, lúc này, ở đằng sau... đột nhiên xuất hiện một bóng đen sượt qua....
Trong bóng tối, những con mắt sáng lên như diều hâu, nhìn về phía hai người đàn ông. Rồi nhanh như chớp, một bóng đen lao tới, trên tay nó cầm một thứ gì đó, muốn đập thẳng vào người của kẻ đang đứng.
Đúng lúc này, Andrew đột ngột quay đầu, khoảnh khắc thứ to lớn giáng xuống, anh đưa một tay lên đỡ vững chắc, tay còn lại tung một quyền vào bụng của người đó.
Âu Dương Vô Thần cũng đồng thời phát hiện được ra điều lạ thường, anh quay đầu nhìn lại, liền thấy một cây giáo đang hướng mình đâm tới. Ngay lập tức né đi, Âu Dương Vô Thần lách người sang một bên, đưa tay nắm lấy đầu hắn ta, gạt chân, đập thẳng thẩn thể đối phương vào tảng đá ngay cửa hang.
Andrew liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh, lên tiếng hỏi:
- Hai kẻ này là ai vậy? Tại sao lại tấn công chúng ta?
Nhìn thân thể hai kẻ lạ mặt và thứ hắn cầm trên tay, anh nhíu mày, nghiêng đầu thắc mắc.
Gì vậy trời, chúng không mặc đồ hả? Quấn dẻ rách gì lên người thế này?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Andrew nghe tiếng Âu Dương Vô Thần:
- Tôi không biết, nhưng mà... hình như hai người này không đi một mình đâu.
Dứt lời, người đàn ông ngước mặt nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra, từ hai bên phía vách núi, những bóng đen thay phiên nhau bước ra, trên tay đám người đều cầm một loại vũ khí kì lạ.....
Ở bên trong hang động,
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Stefan, đúng lúc có tiếng động phát ra từ cửa hang, khiến một vài đất cát rơi xuống lẻ tẻ.
Cô liếc mắt nhìn qua, lên tiếng:
- Hình như là Âu Dương Vô Thần ở bên ngoài làm gì đó, anh ấy và Andrew đang tìm cách cứu chúng ta, có phải không?
Nói rồi, cô buông tay Stefan ra, đi gần tới cửa hang, nhìn một lượt.
Người đàn ông phía sau quay đầu lại, anh chớp mắt, đưa tay lên quấn tiếp miếng vải mà Âu Dương Thiên Thiên đang làm dở dang, nói:
- Tôi không nghĩ vậy đâu, hai người đó làm sao có thời gian để cứu chúng ta chứ.
Nghe câu nói này, Âu Dương Thiên Thiên chợt xoay người, cô nhìn anh, hỏi:
- Anh nói vậy là ý gì? Tại sao lại không có thời gian để cứu chúng ta?
Stefan mím môi, bình thản nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, chậm rãi trả lời:
- Bởi vì phải đối mặt với thứ khác nguy hiểm hơn. Đám thổ dân trên hòn đảo này... họ biết chúng ta ở đây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.