Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 460: Không Gặp Mặt.
PJH
04/11/2019
Hôn lễ bỗng chốc trở nên hỗn loạn bởi lời nói của Vivian, ai nấy đều cho rằng vị nữ hoàng của vương quốc Anh đang dùng
cuộc hôn nhân của mình để đùa giỡn với mọi người.
Âu Dương Thiên Thiên đứng lên, cô nhìn về phía Vivian, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. Cô ấy từ chối ngay trong hôn lễ sao? Vì cái gì? Không lẽ.... là vì câu nói của cô?
Đang suy nghĩ, đột nhiên một lực đạo bắt lấy tay cô, khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình nhìn qua, không biết từ lúc nào Âu Dương Vô Thần đã đến bên cạnh và cầm lấy tay cô, nói:
- Đi thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Đi đâu? Còn Vivian....
- Cô ta sẽ xử lý được thôi, nơi này không thể ở lâu, mau đi thôi. - Không kịp để Âu Dương Thiên Thiên phản ứng lại, người đàn ông nhanh chóng kéo cô rời đi.
Khó hiểu chồng chất khó hiểu nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn quyết định nghe theo Âu Dương Vô Thần, cô quay đầu nhìn về phía đám người Mã Nhược Anh, phát hiện bọn họ cũng đã đứng lên.
Stefan và Elena nói với nhau cái gì đó rồi cả đám cùng rời bàn, không nán lại giây phút nào.
Hôn lễ.... cứ như thế bị hủy bỏ.
========================
Trên máy bay, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần ngồi ở hai ghế cách xa nhau, cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng nói câu nào. Không gian tĩnh lặng, không khí cũng theo đó mà trùng xuống.
Kỳ Ân và người bên cạnh nhìn nhau, nhưng cũng không dám xen vào, chỉ biết cúi đầu đứng yên.
========================
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Âu Dương Thiên Thiên không nhìn thấy Âu Dương Vô Thần nằm bên cạnh, cô hỏi Kỳ Ân thì biết anh đã rời khách sạn. Suốt cả ngày hôm đó, không quay trở về.
Sáng ngày tiếp theo, qua một đêm người đàn ông không về, Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn, cô liên tục hỏi Kỳ Ân tung tích của Âu Dương Vô Thần, nhưng nhận lại chỉ toàn là những cái lắc đầu, thuộc về phạm vi riêng tư của anh ta, những người này đều không tiết lộ tùy tiện.
Âu Dương Thiên Thiên cũng vài lần muốn gọi điện cho anh để hỏi, nhưng cứ cầm điện thoại lên thì cô lại để xuống, chần chờ không dám nhấn số.
Ngồi trên ghế xem máy tính, Âu Dương Thiên Thiên thở dài một hơi, tin tức về hôn lễ của Vivian sớm đã tràn lan trên mạng. Hai ngày nay, thông tin được cập nhật liên tục, cái gì cũng có, nhưng để chọn lọc ra biết thêm thì lại không được bao nhiêu.
Cô cũng muốn biết thực hư thế nào nhưng khổ nỗi không thể hỏi ai được. Xem trên mạng lại quá nhiều suy đoán không xác thực, độ tin cậy cũng quá ít.
Âu Dương Thiên Thiên chống cằm, cô đảo mắt nhìn một lượt, càng nhìn càng thấy loạn, rồi chượt nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô thấy mình với diện mạo lúc trước, đang chạy trên một con đường dài, phía sau... có một người khác đang đuổi theo....
" - Gia Hi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, cô ta chỉ là đồng nghiệp của anh.
- Đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà đưa nhau lên giường sao? Các người bàn công việc trên giường à? Tống Dật Nhiên, có chơi thì có chịu, đừng làm thằng hèn chạy tội như vậy.
- Gia Hi, em đang nói cái gì vậy? Anh và cô ấy hoàn toàn trong sạch, người ta rất tử tế.
- Tử tế? Phụ nữ hẹn đàn ông đã có vợ đến khách sạn trong mắt anh là tử tế sao? Các người có trong sạch hay không tự các người hiểu rõ, còn hôm nay tôi thấy hết rồi, thì đừng có biện minh gì nữa. Cút đi!
- Gia Hi, em nói lý một chút đi, Đàm Gia Hi.
- Tống Dật Nhiên, tôi đã nói lý với anh đủ rồi. Nếu hôm nay tôi không đến tận nơi, thấy tận mắt thì anh còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ? Đừng luôn miệng nói những thứ như trong sạch, tôi nghe thật cảm thấy ghê tởm. Còn nữa, đừng nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh, Đàm Gia Hi tôi không phải loại con gái bi lụy vì một ai mà chấp nhận xài đồ chung với thiên hạ. Ly hôn đi.
Âu Dương Thiên Thiên đứng lên, cô nhìn về phía Vivian, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. Cô ấy từ chối ngay trong hôn lễ sao? Vì cái gì? Không lẽ.... là vì câu nói của cô?
Đang suy nghĩ, đột nhiên một lực đạo bắt lấy tay cô, khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình nhìn qua, không biết từ lúc nào Âu Dương Vô Thần đã đến bên cạnh và cầm lấy tay cô, nói:
- Đi thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Đi đâu? Còn Vivian....
- Cô ta sẽ xử lý được thôi, nơi này không thể ở lâu, mau đi thôi. - Không kịp để Âu Dương Thiên Thiên phản ứng lại, người đàn ông nhanh chóng kéo cô rời đi.
Khó hiểu chồng chất khó hiểu nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn quyết định nghe theo Âu Dương Vô Thần, cô quay đầu nhìn về phía đám người Mã Nhược Anh, phát hiện bọn họ cũng đã đứng lên.
Stefan và Elena nói với nhau cái gì đó rồi cả đám cùng rời bàn, không nán lại giây phút nào.
Hôn lễ.... cứ như thế bị hủy bỏ.
========================
Trên máy bay, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần ngồi ở hai ghế cách xa nhau, cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng nói câu nào. Không gian tĩnh lặng, không khí cũng theo đó mà trùng xuống.
Kỳ Ân và người bên cạnh nhìn nhau, nhưng cũng không dám xen vào, chỉ biết cúi đầu đứng yên.
========================
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Âu Dương Thiên Thiên không nhìn thấy Âu Dương Vô Thần nằm bên cạnh, cô hỏi Kỳ Ân thì biết anh đã rời khách sạn. Suốt cả ngày hôm đó, không quay trở về.
Sáng ngày tiếp theo, qua một đêm người đàn ông không về, Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn, cô liên tục hỏi Kỳ Ân tung tích của Âu Dương Vô Thần, nhưng nhận lại chỉ toàn là những cái lắc đầu, thuộc về phạm vi riêng tư của anh ta, những người này đều không tiết lộ tùy tiện.
Âu Dương Thiên Thiên cũng vài lần muốn gọi điện cho anh để hỏi, nhưng cứ cầm điện thoại lên thì cô lại để xuống, chần chờ không dám nhấn số.
Ngồi trên ghế xem máy tính, Âu Dương Thiên Thiên thở dài một hơi, tin tức về hôn lễ của Vivian sớm đã tràn lan trên mạng. Hai ngày nay, thông tin được cập nhật liên tục, cái gì cũng có, nhưng để chọn lọc ra biết thêm thì lại không được bao nhiêu.
Cô cũng muốn biết thực hư thế nào nhưng khổ nỗi không thể hỏi ai được. Xem trên mạng lại quá nhiều suy đoán không xác thực, độ tin cậy cũng quá ít.
Âu Dương Thiên Thiên chống cằm, cô đảo mắt nhìn một lượt, càng nhìn càng thấy loạn, rồi chượt nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô thấy mình với diện mạo lúc trước, đang chạy trên một con đường dài, phía sau... có một người khác đang đuổi theo....
" - Gia Hi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, cô ta chỉ là đồng nghiệp của anh.
- Đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà đưa nhau lên giường sao? Các người bàn công việc trên giường à? Tống Dật Nhiên, có chơi thì có chịu, đừng làm thằng hèn chạy tội như vậy.
- Gia Hi, em đang nói cái gì vậy? Anh và cô ấy hoàn toàn trong sạch, người ta rất tử tế.
- Tử tế? Phụ nữ hẹn đàn ông đã có vợ đến khách sạn trong mắt anh là tử tế sao? Các người có trong sạch hay không tự các người hiểu rõ, còn hôm nay tôi thấy hết rồi, thì đừng có biện minh gì nữa. Cút đi!
- Gia Hi, em nói lý một chút đi, Đàm Gia Hi.
- Tống Dật Nhiên, tôi đã nói lý với anh đủ rồi. Nếu hôm nay tôi không đến tận nơi, thấy tận mắt thì anh còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ? Đừng luôn miệng nói những thứ như trong sạch, tôi nghe thật cảm thấy ghê tởm. Còn nữa, đừng nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh, Đàm Gia Hi tôi không phải loại con gái bi lụy vì một ai mà chấp nhận xài đồ chung với thiên hạ. Ly hôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.