Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 209: Lần Đầu Gặp Mặt!
PJH
24/08/2019
Nghe câu hỏi của cô, cậu bé không giấu diễm gật đầu, đáp:
- Phải.
Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, đột nhiên cười một cách nhẹ nhõm, lên tiếng:
- Thật sao, vậy thì may quá, chị đã tưởng chỉ có một mình chị ở đây là người Trung Quốc thôi, nhưng may mắn khi cũng có người giống chị.
Nói rồi, cô dừng một chút, sau đó hỏi:
- À đúng rồi, tại sao em lại chạy một mình như vậy? Ba mẹ em đâu? Có phải em đi lạc không?
Cậu bé lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Không có, em không lạc, em mới vừa từ chỗ ba chạy đi, em muốn tới chỗ mẹ thôi.
Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, hỏi tiếp:
- Vậy mẹ em đang ở đâu, để chị đưa em đi tìm nhé?
Nghe thấy, cậu bé lạnh nhạt trả lời:
- Không cần đâu, mẹ em đã ở ngay đây rồi.
Dứt lời, cậu hướng mắt về phía người phụ nữ đang tiến tới từ đằng xa, Âu Dương Thiên Thiên theo chỉ tay của cậu, cũng xoay đầu về hướng đó, chợt thấy một thân thể lại gần.
Nhìn khuôn mặt cô gái đó, Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, suýt thốt lên 2 chữ "Đẹp quá".
Cô gái đi tới, ngay lập tức cậu bé chạy lại ôm mẹ mình, gọi nũng nịu:
- Mẹ~
Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, liền đứng lên chào hỏi:
- Xin chào, chị là mẹ của đứa bé này sao? Lúc nãy, bé đang đi tìm chị thì va phải tôi, thành thật xin lỗi!
Người phụ nữ kia nghe vậy, chỉ cười nhẹ đáp:
- Không sao đâu, cô không cần phải để tâm điều nhỏ nhặt đó. Ngược lại, tôi thấy rất vui khi gặp được người Trung ở đây, vợ chồng chúng tôi sang dự tiệc nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa gặp ai đồng hương cả.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, cười tươi nói:
- Chị rất xinh đẹp, rất vui được gặp chị!
Người phụ nữ cũng gật đầu, thân thiện đáp:
- Cô cũng rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi đáng yêu như vậy, rất vui được biết cô ngày hôm nay.
Nói thêm vài ba câu nữa, Âu Dương Thiên Thiên liền rời đi, người phụ nữ lúc này mới nhìn cậu con trai dưới chân mình, lên tiếng:
- Tiểu Nghị, mẹ đã nói con không được chạy lung tung mà? Sao không ở chỗ của ba đi?
Thời Hoàng Nghị bặm môi, ánh mắt to tròn chớp chớp nói:
- Mẹ à, ba đang nói chuyện với người lạ, con không muốn làm phiền ba, vậy nên mới đi tìm mẹ chơi!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đưa tay véo mũi cậu, trả lời:
- Con chạy lung tung như vậy mới va phải người khác đấy, cũng may cho con, va trúng cô gái xinh đẹp, nên mẹ sẽ bỏ qua lần này
Thời Hoành Nghị cười cười, đáp:
- Đúng vậy, con cũng thấy chị gái đó rất đẹp, trông giống như thiên thần vậy!
Nói tới đây, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn hướng Âu Dương Thiên Thiên vừa mới rời đi, mím môi nói:
- Ừm, thiên thần. Cô gái ấy.... rất giống một người mà mẹ từng thần tượng lúc nhỏ!
- Phải.
Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, đột nhiên cười một cách nhẹ nhõm, lên tiếng:
- Thật sao, vậy thì may quá, chị đã tưởng chỉ có một mình chị ở đây là người Trung Quốc thôi, nhưng may mắn khi cũng có người giống chị.
Nói rồi, cô dừng một chút, sau đó hỏi:
- À đúng rồi, tại sao em lại chạy một mình như vậy? Ba mẹ em đâu? Có phải em đi lạc không?
Cậu bé lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Không có, em không lạc, em mới vừa từ chỗ ba chạy đi, em muốn tới chỗ mẹ thôi.
Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, hỏi tiếp:
- Vậy mẹ em đang ở đâu, để chị đưa em đi tìm nhé?
Nghe thấy, cậu bé lạnh nhạt trả lời:
- Không cần đâu, mẹ em đã ở ngay đây rồi.
Dứt lời, cậu hướng mắt về phía người phụ nữ đang tiến tới từ đằng xa, Âu Dương Thiên Thiên theo chỉ tay của cậu, cũng xoay đầu về hướng đó, chợt thấy một thân thể lại gần.
Nhìn khuôn mặt cô gái đó, Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, suýt thốt lên 2 chữ "Đẹp quá".
Cô gái đi tới, ngay lập tức cậu bé chạy lại ôm mẹ mình, gọi nũng nịu:
- Mẹ~
Âu Dương Thiên Thiên thấy vậy, liền đứng lên chào hỏi:
- Xin chào, chị là mẹ của đứa bé này sao? Lúc nãy, bé đang đi tìm chị thì va phải tôi, thành thật xin lỗi!
Người phụ nữ kia nghe vậy, chỉ cười nhẹ đáp:
- Không sao đâu, cô không cần phải để tâm điều nhỏ nhặt đó. Ngược lại, tôi thấy rất vui khi gặp được người Trung ở đây, vợ chồng chúng tôi sang dự tiệc nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa gặp ai đồng hương cả.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, cười tươi nói:
- Chị rất xinh đẹp, rất vui được gặp chị!
Người phụ nữ cũng gật đầu, thân thiện đáp:
- Cô cũng rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi đáng yêu như vậy, rất vui được biết cô ngày hôm nay.
Nói thêm vài ba câu nữa, Âu Dương Thiên Thiên liền rời đi, người phụ nữ lúc này mới nhìn cậu con trai dưới chân mình, lên tiếng:
- Tiểu Nghị, mẹ đã nói con không được chạy lung tung mà? Sao không ở chỗ của ba đi?
Thời Hoàng Nghị bặm môi, ánh mắt to tròn chớp chớp nói:
- Mẹ à, ba đang nói chuyện với người lạ, con không muốn làm phiền ba, vậy nên mới đi tìm mẹ chơi!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đưa tay véo mũi cậu, trả lời:
- Con chạy lung tung như vậy mới va phải người khác đấy, cũng may cho con, va trúng cô gái xinh đẹp, nên mẹ sẽ bỏ qua lần này
Thời Hoành Nghị cười cười, đáp:
- Đúng vậy, con cũng thấy chị gái đó rất đẹp, trông giống như thiên thần vậy!
Nói tới đây, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn hướng Âu Dương Thiên Thiên vừa mới rời đi, mím môi nói:
- Ừm, thiên thần. Cô gái ấy.... rất giống một người mà mẹ từng thần tượng lúc nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.