Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 347: Người Nguy Hiểm Nhất!
PJH
19/09/2019
Bạc Tuyết Cơ cắn môi, ánh mắt hướng về
phía chiếc giường xa xa, nơi có người đàn ông mà bà yêu nhất
trên đời này. Hạ Mạt nói đúng, Âu Dương Chấn Đông yêu thương Âu
Dương Thiên Thiên như vậy, sau này, nếu trao hết quyền lực cho nó thì chắc chắn ba mẹ con bà sẽ bị đuổi ra khỏi đây.
Bạc Tuyết Cơ sống đến bây giờ, còn không phải vì các con của mình sao? Bà có thể không có danh phận nhưng con của bà nhất định phải có tương lai tốt đẹp. Nếu bây giờ không dứt khoát, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Ánh mắt Âu Dương Hạ Mạt đen lại, cô lên tiếng, thúc đẩy sự do dự trong mắt Bạc Tuyết Cơ đến đỉnh điểm:
- Mẹ, con không muốn lừa dối ba đâu, nhưng mà... con cũng chỉ vì mẹ, vì chị mà thôi. Con làm mọi thứ cũng chỉ mong một nhà chúng ta có được cuộc sống tốt hơn, mẹ phải hiểu cho con.
Ngay lập tức, những từ ngữ đó đánh mạnh vào tâm trí của Bạc Tuyết Cơ, khiến bà ta quyết tâm, trả lời:
- Được... mẹ làm!
Dứt lời, Bạc Tuyết Cơ liền nhấc chân đi về phía chiếc giường. Âu Dương Hạ Mạt đã đạt được mục đích thật sự, cô ta nhếch môi, lui người về sau, đóng cửa lại.
Quay người tựa lưng vào cánh cửa gỗ, Âu Dương Hạ Mạt thu lại nét mặt bất đắc dĩ và tội nghiệp lúc nãy, thay vào đó, hoàn toàn trở thành một con người khác với ánh mắt ngoan độc và nụ cười nửa miệng cao ngạo.
Cứ như vậy... mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ta.
--------...------------...------------------
Trở về với hiện tại, khi cuộc cãi vã giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Chấn Đông diễn ra.
Âu Dương Hạ Mạt vốn đã biết trước Âu Dương Thiên Thiên sẽ đi vào, cô ta căn thời gian, vừa vặn đi ra nói với Âu Dương Chấn Đông chuyện Bạc Tuyết Cơ nghén. Mặc cho trước đây ông ta từng dặn tất cả mọi người đều phải giấu kín chuyện này, nhưng cô vẫn có cách để "vô tình vô ý" khiến Âu Dương Thiên Thiên biết.
Suốt quá trình đấu khẩu của cả hai, Âu Dương Hạ Mạt cẩn thận liếc nhìn thái độ từ hai người, rồi thêm một chút ít sự ngây thơ của mình vào đúng lúc, biến trận chiến càng trở nên nảy lửa hơn.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như cô ta mong muốn khi Âu Dương Thiên Thiên lại không tiếp tục tranh chấp nữa, cô ta chủ động rút lui trước và rời đi.
Dù vậy... cô cũng đã có một thành công nhất định. Chính là khiến quan hệ của Âu Dương Chấn Đông và Âu Dương Thiên Thiên xuất hiện vết nứt.
Vào lúc này...
Đứng vào một góc trong bờ tường, Âu Dương Hạ Mạt liếc khóe mắt về phía thân ảnh của người đàn ông đang ủ rũ phía xa, khóe môi câu lên.
Đúng vậy... cứ như thế.... cách xa nhau ra một thời gian đi...
Âu Dương Hạ Mạt cô từ năm lên 10 tuổi đã là một đứa trẻ được nhận xét ngoan hiền và tốt tính từ tất cả mọi người xung quanh. Cô nghiễm nhiên có vỏ bọc quá hoàn hảo cho bản chất của mình. Ai gặp cũng quý, ai gặp cũng thương.
Thông minh và trưởng thành từ quá sớm, cô đã tích lũy trong mình những tham vọng cao cả, càng lớn, tham vọng càng nhiều, mà điều lớn nhất, chính là khát khao quyền lực của nhà Âu Dương gia.
Vậy nên... không phải Bạc Tuyết Cơ, cũng không phải Âu Dương Na Na, người nguy hiểm nhất trong ngôi nhà này, chính là Âu Dương Hạ Mạt!
Bạc Tuyết Cơ sống đến bây giờ, còn không phải vì các con của mình sao? Bà có thể không có danh phận nhưng con của bà nhất định phải có tương lai tốt đẹp. Nếu bây giờ không dứt khoát, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Ánh mắt Âu Dương Hạ Mạt đen lại, cô lên tiếng, thúc đẩy sự do dự trong mắt Bạc Tuyết Cơ đến đỉnh điểm:
- Mẹ, con không muốn lừa dối ba đâu, nhưng mà... con cũng chỉ vì mẹ, vì chị mà thôi. Con làm mọi thứ cũng chỉ mong một nhà chúng ta có được cuộc sống tốt hơn, mẹ phải hiểu cho con.
Ngay lập tức, những từ ngữ đó đánh mạnh vào tâm trí của Bạc Tuyết Cơ, khiến bà ta quyết tâm, trả lời:
- Được... mẹ làm!
Dứt lời, Bạc Tuyết Cơ liền nhấc chân đi về phía chiếc giường. Âu Dương Hạ Mạt đã đạt được mục đích thật sự, cô ta nhếch môi, lui người về sau, đóng cửa lại.
Quay người tựa lưng vào cánh cửa gỗ, Âu Dương Hạ Mạt thu lại nét mặt bất đắc dĩ và tội nghiệp lúc nãy, thay vào đó, hoàn toàn trở thành một con người khác với ánh mắt ngoan độc và nụ cười nửa miệng cao ngạo.
Cứ như vậy... mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ta.
--------...------------...------------------
Trở về với hiện tại, khi cuộc cãi vã giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Chấn Đông diễn ra.
Âu Dương Hạ Mạt vốn đã biết trước Âu Dương Thiên Thiên sẽ đi vào, cô ta căn thời gian, vừa vặn đi ra nói với Âu Dương Chấn Đông chuyện Bạc Tuyết Cơ nghén. Mặc cho trước đây ông ta từng dặn tất cả mọi người đều phải giấu kín chuyện này, nhưng cô vẫn có cách để "vô tình vô ý" khiến Âu Dương Thiên Thiên biết.
Suốt quá trình đấu khẩu của cả hai, Âu Dương Hạ Mạt cẩn thận liếc nhìn thái độ từ hai người, rồi thêm một chút ít sự ngây thơ của mình vào đúng lúc, biến trận chiến càng trở nên nảy lửa hơn.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như cô ta mong muốn khi Âu Dương Thiên Thiên lại không tiếp tục tranh chấp nữa, cô ta chủ động rút lui trước và rời đi.
Dù vậy... cô cũng đã có một thành công nhất định. Chính là khiến quan hệ của Âu Dương Chấn Đông và Âu Dương Thiên Thiên xuất hiện vết nứt.
Vào lúc này...
Đứng vào một góc trong bờ tường, Âu Dương Hạ Mạt liếc khóe mắt về phía thân ảnh của người đàn ông đang ủ rũ phía xa, khóe môi câu lên.
Đúng vậy... cứ như thế.... cách xa nhau ra một thời gian đi...
Âu Dương Hạ Mạt cô từ năm lên 10 tuổi đã là một đứa trẻ được nhận xét ngoan hiền và tốt tính từ tất cả mọi người xung quanh. Cô nghiễm nhiên có vỏ bọc quá hoàn hảo cho bản chất của mình. Ai gặp cũng quý, ai gặp cũng thương.
Thông minh và trưởng thành từ quá sớm, cô đã tích lũy trong mình những tham vọng cao cả, càng lớn, tham vọng càng nhiều, mà điều lớn nhất, chính là khát khao quyền lực của nhà Âu Dương gia.
Vậy nên... không phải Bạc Tuyết Cơ, cũng không phải Âu Dương Na Na, người nguy hiểm nhất trong ngôi nhà này, chính là Âu Dương Hạ Mạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.