Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 414: Thiên Thần Cứu Rỗi Ác Quỷ!

PJH

05/10/2019

Andrew chớp ánh mắt nhìn người phụ nữ, chậm rãi lên tiếng:

- Bây giờ Vô Thần đã có Thiên Thiên rồi.

Vivian nghe tới đây, cười nhếch môi một cách chế giễu, cô ngửa đầu, đưa ly rượu lên uống một hơi hết sạch, sau đó nói:

- Thế nào? Anh tưởng tôi sẽ làm gì cô bé đó sao? Không đâu, tôi sẽ không bao giờ tổn thương đến người mà Phelan quan tâm đâu. Tôi chỉ là.... cảm thấy ghen tị mà thôi.

- Lần đầu tiên gặp Âu Dương Thiên Thiên, cậu có biết tôi đã nghĩ gì không? Tầm thường, chính là tầm thường. Một cô gái nhỏ tuổi, đơn giản, không quyến rũ, không nóng bỏng, ngây thơ và có chút bốc đồng. Thú thật, tôi đã nghiêng về phía Elena một ít, bởi vì tôi nghĩ rằng một người đàn ông hoàn hảo như Phelan, tại sao lại có thể thích người phụ nữ tầm thường như vậy chứ?

- Nhưng mà... tôi đã sai rồi. Âu Dương Thiên Thiên, là một viên ngọc quý được che giấu dưới lớp màn của vẻ ngoài yếu đuối. Cô bé đó.... có giá trị tỏa sáng của mình rất cao. Sự mạnh mẽ toát ra là từ bên trong con người của cô ấy, rất có sức hút. Tuy tôi chưa tiếp xúc nhiều nhưng nhìn những gì diễn ra hôm nay, cũng đủ biết cô ấy là một người trưởng thành về mặt nội tâm, hơn rất nhiều chúng ta.

Dừng một chút, Vivian đặt ly rượu lên bàn, cô ngã người nằm xuống ghế, ánh mắt nhìn thẳng lên trời, lẩm bẩm nói tiếp:

- Những điều đó tôi đều không thiếu, nhưng mà.... cô ấy lại có một thứ.... thứ tôi mãi mãi cũng không với đến được. Đó chính là... một đôi cánh của thiên thần. Trắng muốt... thoát tục.... và vô cùng trong sạch. Cô gái ấy chính là thiên sứ... có thể cứu rỗi bất kì người đàn ông ác quỷ nào.

Vừa dứt lời, một giọt nước từ khóe mắt Vivian chảy xuống, tay cô đưa lên cao, rồi cuối cùng lại thu về.

Vivian cô.... thua rồi. Thua ngay từ lúc, bản thân mình biến thành ác quỷ, một kẻ đã bị đọa đày bởi tham vọng như cô... mãi mãi cũng không thể trở thành ánh sáng của người khác được.



Andrew nhìn giọt nước mắt chảy trên má Vivian, anh vươn tay tới, nhẹ nhàng lau cho cô. Thế nhưng, người phụ nữ đã nhận ra được điều này, cô quay mặt né đi tay của anh.

Tự đưa tay mình lên quẹt một đường mạnh mẽ, Vivian chống tay ngồi dậy, cười hắt một hơi, nói:

- Tôi không sao, chắc nhập tâm quá rồi.

Andrew thu tay về, anh mím môi, vài giây sau liền lên tiếng:

- Không đâu, tôi cũng đã từng giống như cô, từng tuyệt vọng rất nhiều.

- Năm tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn, bọn họ giải quyết thủ tục với luật sư rất nhanh gọn nhưng mẹ muốn chịu trách nhiệm nuôi tôi, vậy nên tôi đã ở lại võ quán cùng với bố. Lúc đó, tôi đã mất hi vọng hoàn toàn rồi, ngoài việc học, võ tôi hầu như không nghĩ tới bất cứ việc gì khác.

- Tôi không có bạn, không có ai bên cạnh, xung quanh đều là một màu tối đen, không có ánh sáng. Tôi đã sống vờ vật và một mình như vậy mãi đến khi gặp Vô Thần.

- Cậu ta là người đầu tiên làm bạn với tôi, sau đó giới thiệu tôi với Stefan, cả ba nhanh chóng kết thân, cùng nhau hoàn thành nhiều nhiệm vụ của bang. Tình anh em và tình đồng đội đều như một, bền chặt đến mức khiến người khác ghen tị.

- Nhưng rồi.... mọi chuyện bắt đầu chuyển biến khác đi một chút... khi Stefan giới thiệu cho tôi và Vô Thần em gái của cậu ta. Cũng chính là Elena.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook