Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 402: Tôi Sẽ Giúp Anh!
PJH
02/10/2019
Stefan nghe câu nói của người phụ nữ, anh chậm rãi nhìn sang cô, nhíu mày lên tiếng:
- Cô đang nói gì vậy? Bệnh của tôi...
Thế nhưng, không để anh nói hết câu, Mã Nhược Anh liền đáp lại:
- Là bệnh nan y, tôi biết. Nhưng mà.... nan y chỉ là một cách gọi khoa học để nói về những căn bệnh không có thuốc chữa mà thôi, nó không phải là dấu chấm hết cho cuộc đời của anh.
- Có thể anh đã tìm rất nhiều cách, nhưng chắc chắn chưa phải là tất cả, bởi vì trên thế giới này còn có vô số những căn bệnh hiểm nghèo hơn bệnh của anh nhưng vẫn có thuốc chữa. Cho nên, Stefan.... hãy chữa trị đi, tôi sẽ giúp anh.
Người đàn ông nghe từng lời của Mã Nhược Anh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lúc lâu. Trong đôi con ngươi ấy, có sự kiên quyết, cũng có cả sự chắc chắn, càng có nhiều hơn là sự tự tin, tự tin rằng sẽ chinh phục được tất cả mọi thứ trên đời..
Đôi mắt của Mã Nhược Anh đen láy như bầu trời đêm nhưng lại sáng rất lấp lánh, nó phơi bày ra một cốt cách mạnh mẽ đến từ nội tâm của người con gái, khiến cô ấy trở nên.... thật khác biệt.
Stefan mím môi, anh nhìn mặt Mã Nhược Anh gần sát mặt mình, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
- Tại sao cô lại muốn giúp tôi?
Người phụ nữ chớp nhẹ ánh mắt, bình tĩnh đáp:
- Bởi vì... anh là bệnh nhân của tôi, giúp đỡ bệnh nhân khỏi bệnh là nghĩa vụ, cũng là trách nhiệm của 1 bác sĩ, tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của mình thôi.
Dừng một chút, cô đảo mắt, cắn môi nói:
- Hơn nữa, tôi chưa từng để bệnh nhân nào phải chết dưới tay của mình cả, vậy nên.... tôi cũng nhất định không để anh chết.
Lời này vừa thốt ra, đột nhiên lồng ngực của Stefan vang lên một tiếng "thịch", câu nói của cô như một thứ gì đó vừa mạnh mẽ lại vừa vô hình đánh vào trái tim anh.
Ánh mắt Stefan chăm chăm nhìn Mã Nhược Anh, ở khoảng cách gần, mặt hai người gần như sắp chạm vào nhau, nhưng đúng lúc này......
"Reng......reng......reng" - Tiếng điện thoại vang lên ngay lập tức phá vỡ bầu không khí lắng đọng. Mã Nhược Anh chớp mắt, cô nhanh chóng dời người, lấy chiếc điện thoại từ trong túi mình ra.
Nhìn dãy số hiện trên màn hình, cô liền đưa di động lên tai, nói:
- Alo, Vô Thần.
Ở đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông vọng tới, hỏi:
- Nhược Anh, cậu đang ở chung với Stefan sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, thừa nhận không chút giấu diếm, đáp:
- Đúng vậy, cậu hỏi có chuyện gì à?
Nghe câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng nói tiếp gì đó. Lời của anh khiến nét mặt cô hơi đổi, vài giây sau, Mã Nhược Anh cúp điện thoại, rồi nhìn sang Stefan.
Cô cúi người về phía trước, vươn tay cầm lấy cây kim nhỏ, hoàn thành nốt đường khâu cuối cùng, cùng lúc đó nói:
- Băng xong vết thương trên tay, tôi đưa anh đến bệnh viện. Elena đã phẫu thuật xong rồi.
- Cô đang nói gì vậy? Bệnh của tôi...
Thế nhưng, không để anh nói hết câu, Mã Nhược Anh liền đáp lại:
- Là bệnh nan y, tôi biết. Nhưng mà.... nan y chỉ là một cách gọi khoa học để nói về những căn bệnh không có thuốc chữa mà thôi, nó không phải là dấu chấm hết cho cuộc đời của anh.
- Có thể anh đã tìm rất nhiều cách, nhưng chắc chắn chưa phải là tất cả, bởi vì trên thế giới này còn có vô số những căn bệnh hiểm nghèo hơn bệnh của anh nhưng vẫn có thuốc chữa. Cho nên, Stefan.... hãy chữa trị đi, tôi sẽ giúp anh.
Người đàn ông nghe từng lời của Mã Nhược Anh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lúc lâu. Trong đôi con ngươi ấy, có sự kiên quyết, cũng có cả sự chắc chắn, càng có nhiều hơn là sự tự tin, tự tin rằng sẽ chinh phục được tất cả mọi thứ trên đời..
Đôi mắt của Mã Nhược Anh đen láy như bầu trời đêm nhưng lại sáng rất lấp lánh, nó phơi bày ra một cốt cách mạnh mẽ đến từ nội tâm của người con gái, khiến cô ấy trở nên.... thật khác biệt.
Stefan mím môi, anh nhìn mặt Mã Nhược Anh gần sát mặt mình, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
- Tại sao cô lại muốn giúp tôi?
Người phụ nữ chớp nhẹ ánh mắt, bình tĩnh đáp:
- Bởi vì... anh là bệnh nhân của tôi, giúp đỡ bệnh nhân khỏi bệnh là nghĩa vụ, cũng là trách nhiệm của 1 bác sĩ, tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của mình thôi.
Dừng một chút, cô đảo mắt, cắn môi nói:
- Hơn nữa, tôi chưa từng để bệnh nhân nào phải chết dưới tay của mình cả, vậy nên.... tôi cũng nhất định không để anh chết.
Lời này vừa thốt ra, đột nhiên lồng ngực của Stefan vang lên một tiếng "thịch", câu nói của cô như một thứ gì đó vừa mạnh mẽ lại vừa vô hình đánh vào trái tim anh.
Ánh mắt Stefan chăm chăm nhìn Mã Nhược Anh, ở khoảng cách gần, mặt hai người gần như sắp chạm vào nhau, nhưng đúng lúc này......
"Reng......reng......reng" - Tiếng điện thoại vang lên ngay lập tức phá vỡ bầu không khí lắng đọng. Mã Nhược Anh chớp mắt, cô nhanh chóng dời người, lấy chiếc điện thoại từ trong túi mình ra.
Nhìn dãy số hiện trên màn hình, cô liền đưa di động lên tai, nói:
- Alo, Vô Thần.
Ở đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông vọng tới, hỏi:
- Nhược Anh, cậu đang ở chung với Stefan sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, thừa nhận không chút giấu diếm, đáp:
- Đúng vậy, cậu hỏi có chuyện gì à?
Nghe câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng nói tiếp gì đó. Lời của anh khiến nét mặt cô hơi đổi, vài giây sau, Mã Nhược Anh cúp điện thoại, rồi nhìn sang Stefan.
Cô cúi người về phía trước, vươn tay cầm lấy cây kim nhỏ, hoàn thành nốt đường khâu cuối cùng, cùng lúc đó nói:
- Băng xong vết thương trên tay, tôi đưa anh đến bệnh viện. Elena đã phẫu thuật xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.