Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 221: Xin Lỗi Tôi!
PJH
26/08/2019
Mũi Âu Dương Thiên Thiên đập trúng lồng ngực cứng cáp của người đàn ông, cô theo bản năng kêu thành tiếng:
- A, cái mũi cao của tôi, đau quá!
Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn xéo Âu Dương Vô Thần, nhíu mày nhăn nhó như muốn hỏi "Anh mạnh tay vậy?", người đàn ông không nói không rằng ném cho cô một ánh mắt sắc bén, ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên câm nín.
"...."
Mẹ ơi, con không muốn ở thế giới này nữa... đáng sợ quá đi....
Âu Dương Vô Thần liếc Âu Dương Thiên Thiên xong, liền quay sang nhìn Stefan, nói:
- Cậu nên về đi, Elena có lẽ đang tìm cậu đấy!
Dứt lời, anh xoay người, mang theo Âu Dương Thiên Thiên muốn rời đi. Thế nhưng, còn chưa kịp bước đi thì cô đột nhiên kéo áo anh lại, nhăn mày lên tiếng:
- Đi chậm thôi, chân tôi bị tê!
Bước chân của anh ta nhanh như vậy, làm sao cô có thể theo kịp chứ?
Hơn nữa, từ nãy đến giờ toàn là nhờ Stefan đỡ cô mới đi vững, bây giờ anh ta kéo vừa mạnh vừa bạo lực như thế, cô đi được chết liền luôn!
Âu Dương Vô Thần xoay người lại, anh liếc nhìn xuống chân Âu Dương Thiên Thiên một chút, rồi cúi người bế bổng thân thể cô lên, nhấc chân rời đi.
Stefan đứng đằng sau nhìn theo, ánh mắt anh đen láy, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào....
Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên đi đến xe mình, anh mở cửa xe phía trước ra, rồi vứt cô vào ghế phụ. Sau đó đi vòng sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, mím môi không lên tiếng.
Bây giờ bất kì lời nào cô nói ra cũng phải thận trọng, nếu không, một chữ làm anh ta không vui cũng sẽ khiến cô bị đưa lên "đoạn đầu đài" trực tiếp xử tử.
Không khí trong xe im ắng một cách quỷ dị, Âu Dương Vô Thần từ lúc ngồi vào cũng không hề lái xe đi, khiến mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn.
Cảm thấy tình hình không có lợi cho mình, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng trước:
- Ừm... chuyện lúc nãy, không phải là như anh nghĩ đâu, tôi....
- Xin lỗi đi! - Chưa kịp nói hết câu, lời nói của Âu Dương Thiên Thiên đã bị cắt ngang, mà người đột nhiên nói đó, lại chính là Âu Dương Vô Thần.
Trước câu nói bất ngờ không nằm trong dự tính, Âu Dương Thiên Thiên quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp mắt đáp:
- Hả?
Lúc này, Âu Dương Vô Thần quay mặt sang nhìn cô, lên tiếng lặp lại:
- Xin lỗi tôi đi!
- A, cái mũi cao của tôi, đau quá!
Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn xéo Âu Dương Vô Thần, nhíu mày nhăn nhó như muốn hỏi "Anh mạnh tay vậy?", người đàn ông không nói không rằng ném cho cô một ánh mắt sắc bén, ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên câm nín.
"...."
Mẹ ơi, con không muốn ở thế giới này nữa... đáng sợ quá đi....
Âu Dương Vô Thần liếc Âu Dương Thiên Thiên xong, liền quay sang nhìn Stefan, nói:
- Cậu nên về đi, Elena có lẽ đang tìm cậu đấy!
Dứt lời, anh xoay người, mang theo Âu Dương Thiên Thiên muốn rời đi. Thế nhưng, còn chưa kịp bước đi thì cô đột nhiên kéo áo anh lại, nhăn mày lên tiếng:
- Đi chậm thôi, chân tôi bị tê!
Bước chân của anh ta nhanh như vậy, làm sao cô có thể theo kịp chứ?
Hơn nữa, từ nãy đến giờ toàn là nhờ Stefan đỡ cô mới đi vững, bây giờ anh ta kéo vừa mạnh vừa bạo lực như thế, cô đi được chết liền luôn!
Âu Dương Vô Thần xoay người lại, anh liếc nhìn xuống chân Âu Dương Thiên Thiên một chút, rồi cúi người bế bổng thân thể cô lên, nhấc chân rời đi.
Stefan đứng đằng sau nhìn theo, ánh mắt anh đen láy, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào....
Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên đi đến xe mình, anh mở cửa xe phía trước ra, rồi vứt cô vào ghế phụ. Sau đó đi vòng sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, mím môi không lên tiếng.
Bây giờ bất kì lời nào cô nói ra cũng phải thận trọng, nếu không, một chữ làm anh ta không vui cũng sẽ khiến cô bị đưa lên "đoạn đầu đài" trực tiếp xử tử.
Không khí trong xe im ắng một cách quỷ dị, Âu Dương Vô Thần từ lúc ngồi vào cũng không hề lái xe đi, khiến mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn.
Cảm thấy tình hình không có lợi cho mình, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng trước:
- Ừm... chuyện lúc nãy, không phải là như anh nghĩ đâu, tôi....
- Xin lỗi đi! - Chưa kịp nói hết câu, lời nói của Âu Dương Thiên Thiên đã bị cắt ngang, mà người đột nhiên nói đó, lại chính là Âu Dương Vô Thần.
Trước câu nói bất ngờ không nằm trong dự tính, Âu Dương Thiên Thiên quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp mắt đáp:
- Hả?
Lúc này, Âu Dương Vô Thần quay mặt sang nhìn cô, lên tiếng lặp lại:
- Xin lỗi tôi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.