Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 74: Bị cảm cũng phải thể hiện tình yêu
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
05/05/2021
Hôm sau, đúng là Trình Cẩm Chi dậy muộn. Dù sao có Dung Tự làm, nàng không cần lo, có thể ngủ đến nặng đầu. Nhưng khi nàng vừa xuống lầu, đã bị mẹ nàng xách lên. Biểu cảm của mẹ nàng là cực kì cực kì đau đớn: "Con ngủ tới giờ này?"
"Sáng sớm Dung Tự vừa xuống, mẹ con đã muốn tới chăm sóc người ta, hỏi eo người ta có đau không, chân có mỏi không. Cha thấy con không xuống, thấy không hợp lý, vội kéo mẹ con lại, mẹ con mới không bị mất mặt." Cha Trình giải thích, vừa giải thích vừa nhìn Trình Cẩm Chi từ trên xuống dưới: "Đâu giống chứ, tại sao con gái của chúng ta có thể là..."
Đã lâu không có ngủ nhiều như vậy, Trình Cẩm Chi vốn còn mơ màng, thấy cha mẹ nhìn như vậy, nàng tỉnh táo lại ngay: "Cha mẹ nghĩ gì vậy! Còn bố trí trong phòng nữa, con còn muốn tính sổ với cha mẹ."
"Cha mẹ cũng đâu ngờ." Lúc này, mẹ Trình thay đổi sang biểu cảm thương tiếc: "Vậy chắc là đau lắm."
"Nếu biết con là... thì sẽ không mua nhiều như vậy." Mẹ Trình nói.
"Cẩm Chi, con đừng trách mẹ con, Tự Nhi nói với mẹ con con còn đang nghỉ ngơi, mẹ con cũng bị ngũ lôi oanh đỉnh*." Cha Trình nói.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: Bị năm tia sét đánh vào đầu cùng một lúc. Chỉ bị sự đả kích vô cùng lớn.
"Con không..." Vốn Trình Cẩm Chi muốn chặn miệng cha mẹ lại, vừa mở miệng thì lại yếu thế. Cha mẹ cho rằng nàng nằm dưới, nàng nằm dưới sao? Ừm... chắc vậy...
"Con làm biếng nhúc nhích." Trình Cẩm Chi ăn nói lung tung: "Cha mẹ, cha mẹ đừng hỏi chi tiết chuyện thế này!"
Cha Trình mẹ Trình cũng liên tục gật đầu, trông như đang bảo vệ chút "danh dự" cuối cùng của con gái. Trong ánh mắt soi mói đầy "thương yêu" của ba mẹ, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình cũng xấu hổ. Sự xấu hổ này, thì càng giống có chuyện như vậy.
"Dậy rồi?" Dung Tự đang kiểm kê hàng dự trữ, thấy Trình Cẩm Chi đến là cười ngay: "Ăn gì chưa?"
"Ăn một tí." Trình Cẩm Chi vốn đang đến "hưng sư vấn tội*", Dung Tự cười, cơn giận của nàng như bị hút đi, thoáng cái đã xả bay hết. Lông mi của Dung Tự thật dài, cười lông mi cũng cong lên. Trình Cẩm Chi nhịn không được nhích đến gần, Dung Tự cũng cúi đầu rất kịp thời, để Trình Cẩm Chi ôm cô.
*Hưng sư vấn tội: Dẫn quân lính đến để hỏi tội đối phương.
Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, còn giơ tay nhéo má Dung Tự: "Em nói gì với cha mẹ chị?"
"Khi nào?"
"Sáng sớm, ngay lúc chị không có xuống."
"Mẹ muốn quản gia gọi chị xuống, em nói chị mệt lắm, để chị nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Em nói câu này có nghĩa khác lắm." Trình Cẩm Chi nói, lại lập tức phản ứng: "Em gọi mẹ chị là gì?"
Lúc này, Dung Tự nhếch môi lên, ôm cái eo thon của Trình Cẩm Chi: "Cha mẹ cho "phí đổi xưng hô"."
Trình Cẩm Chi khinh bỉ cha mẹ trong bụng, hôm qua mẹ nàng còn bảo nàng đừng nên chủ động quá, hôm nay ai chủ động quá muốn làm cha mẹ vợ: "Em bắt người tay ngắn*?"
*Bắt người tay ngắn: Nhận được lợi ích từ người khác thì phải làm việc cho người khác, không có gì miễn phí.
"Cha mẹ cho rất nhiều tiền."
"Chia phân nửa, người thấy cũng phải có phần!"
"Cho chị hết."
"Giỏi... Không! Em còn thiếu chị hai chục triệu!" Trình Cẩm Chi bóp má Dung Tự: "Dung Tự, sao em tinh ranh vậy."
Dung Tự cười cười, không nói lời nào, thấy xung quanh không ai mới len lén hôn lên má Trình Cẩm Chi. Hết sức ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi Trình Cẩm Chi cũng hơi xấu hổ.
Mấy ngày nay, Trình gia bận đến thảm hại. Tiệc từ sáng đến tối, tốp này đổi tốp khác, vừa mở tiệc chiêu đãi công ty vừa mở tiệc chiêu đãi bạn bè hợp tác làm ăn. May có Dung Tự thu xếp, dù là việc rất nhỏ nhặt, cũng được Dung Tự quản lý rất trật tự. Cha mẹ Trình cũng là tay lõi đời, mới bắt đầu thì lạnh nhạt với Dung Tự, đến mấy ngày nay thì đang tâng Dung Tự, coi Dung Tự có lâng lâng không. Khi một người đang ở trong một môi trường tương đối hài hòa, sẽ để lộ rất nhiều vấn đề. Cha mẹ Trình muốn coi Dung Tự sẽ bùng nổ ra những thiếu sót nào. Kết quả, bên Dung Tự không có động tĩnh gì, con gái nhà mình lại phơi bày nhiều điều thiếu sót. Ăn, gần như ngồi lên người Dung Tự.
Mẹ Trình vừa giao vài nhiệm vụ cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi đã kêu choáng đầu. Sờ một cái, đúng là nóng lên thật. Không làm bất cứ điều gì, mà còn bị cảm, mẹ Trình đúng là chịu thua con gái mình. Chịu thua, nhưng vẫn thương nhiều lắm, cũng để Dung Tự đi dỗ cục vàng.
Trong thời gian này bận rộn ghi hình "Xuyên không trận tuyến đại liên minh", đừng nói là rèn luyện, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ lắm. Qua loa không chú ý, hệ miễn dịch chịu không nổi. Trình Cẩm Chi chóng mặt ngủ trên giường, chẳng bao lâu bị một người ôm nửa người trên.
"Uống tí thuốc rồi ngủ tiếp."
Trình Cẩm Chi nghiêng ngả trong lòng Dung Tự, cầm chai thuốc nhỏ, hình như vẫn hơi do dự: "Có đắng không?"
Trông vẻ yếu ớt của Trình Cẩm Chi, Dung Tự cũng thấy thương. Cô cũng lấy một chai thuốc nhỏ: "Để em thử."
"Cũng không đắng lắm." Dung Tự không ngần ngại uống hết một chai.
Có lẽ đã bị Dung Tự "hù", Trình Cẩm Chi hít một hơi, cụng với chai thuốc của Dung Tự: "Vậy chị cũng cạn."
Nhất cổ tác khí*, rót hết một chai vào miệng. Mặc dù ngừng thở, lưỡi cũng cảm nhận được vị đắng. Lưỡi Trình Cẩm Chi run mấy cái, nuốt không trôi, quá đắng. Vừa định phun ra, Dung Tự đã cúi đầu dùng miệng chặn lại. Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống. Đến khi Trình Cẩm Chi nuốt xuống, lưỡi Dung Tự trượt vào ngay, dường như muốn "hòa tan" vị đắng trong miệng Trình Cẩm Chi.
*Nhất cổ tác khí: Ở hồi trống đầu tiên là lúc tinh thần chiến đấu lên cao nhất.
"Chị sẽ lây cho em."
"Em muốn hôn chị."
Nụ hôn của Dung Tự, giảm bớt rất nhiều sự buồn bực của Trình Cẩm Chi do bệnh đem đến. Giờ Trình Cẩm Chi cũng rất yếu, chỉ có thể để mặc cho Dung Tự điều khiển.
"Em phải xuống dưới phụ một tay."
"Đợi chị ngủ, em sẽ xuống lại." Dung Tự chỉnh chăn cho Trình Cẩm Chi, nhéo nhéo tai Trình Cẩm Chi: "Năm mới, phải nhanh hết bệnh."
"Chị sẽ bảo Trình Cẩm Chi nhanh hết bệnh."
Dung Tự cười cười, nhéo nhéo má Trình Cẩm Chi: "Ngủ đi, em nằm với chị."
"Ừ chị ngủ." Trình Cẩm Chi nhắm mắt lại, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau phải lên núi chúc tết bà nội, năm nay lên khá trễ, chủ yếu là bà nội bận. Bà nội bận gây quỹ từ thiện, ăn uống với khách hành hương ở dưới chân núi nên muốn họ đến muộn. Lúc lên núi, mặc dù ở trong xe, Dung Tự cũng lấy cái mềm quấn Trình Cẩm Chi ba lớp.
"Dung Tự, em đừng tìm mền cho chị nữa, nóng lắm."
"Ừ." Dung Tự vén vén tóc cho Trình Cẩm Chi: "Chị ngủ đi, đến em gọi chị."
"Em ôm chị vậy, liệu có mệt không?"
"Vậy chị có thoải mái không?"
"Thoải mái lắm."
"Vậy không mệt."
"Mong ngày nào cũng bệnh, để em dỗ dành chị mỗi ngày, chăm sóc chị cẩn thận từng li từng tí mỗi ngày."
Dung Tự cười cười, ngắt mũi Trình Cẩm Chi: "Ngủ đi."
Đến khi lên tới miếu của bà nội, bà nội còn kinh ngạc kêu lên: "Nội còn đang suy nghĩ sao Tự Nhi đem quà cho nội to vậy, ẵm một cái bánh tro khổng lồ."
"Cục vàng tội nghiệp của nội, để nội ôm một cái." Nội Trình ôm Trình Cẩm Chi: "Cha mẹ con cũng vậy, đã nói rồi, còn dẫn con theo, cảm nặng thêm."
"Không sao, tại con muốn đến đây." Trình Cẩm Chi nói, giới thiệu Dung Tự bên cạnh: "Nội, giới thiệu lần nữa với nội, đây là Dung Tự, bạn gái con."
"Nội biết, cha mẹ con nói hết với nội rồi." Trông nội Trình rất vui, còn kéo tay Dung Tự: "Ừ, Tự Nhi trổ mã rồi."
Buổi tối, cha mẹ Trình Dung Tự ăn một bữa cơm chay với bà nội. Trình Cẩm Chi mệt mỏi, nội Trình để nàng nằm trong phòng. Phòng ở đây theo kiểu xưa cổ, đông ấm hạ mát, tối ngủ cũng là nằm trên đất. Mùa đông có năng lượng địa nhiệt*, tay sờ xuống còn có hơi ấm. Trình Cẩm Chi không có hứng ăn, ăn mấy miếng rau cũng không muốn ăn. Dung Tự đặc biệt vào bếp, nấu tí cháo thịt bằm.
*Năng lượng địa nhiệt: Là nguồn nhiệt ở sâu trong lòng đất. Nhiệt sinh ra bởi sự phân rã tự nhiên của các chất phóng xạ.
Một chén cháo xuống bụng, cả người nóng hừng hực. Trình Cẩm Chi nằm lên đùi Dung Tự, mặt cọ cọ: "Buổi tối, nội nói gì với em?"
"Bà nội hỏi em xin video của "Người về"."
"Phim mà nội coi trọng, chắc chắn sẽ nổi."
"Ừ." Dung Tự nhẹ nhàng xoa tai Trình Cẩm Chi: "Đợi xuống núi, lại phải chạy đi quảng bá nữa."
Nghĩ đến Dung Tự sẽ nổi tiếng hơn, lòng Trình Cẩm Chi trống rỗng. Có lẽ do bị bệnh: "Rất muốn em được nhiều người biết đến, vừa không muốn em được nhiều người biết đến."
"Đừng suy nghĩ lung tung."
"Chịu không được."
Dung Tự cúi đầu, hôn trán Trình Cẩm Chi một cái.
"Không đủ."
Dung Tự hôn cái mũi cao của Trình Cẩm Chi, hôn đôi má của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, chạm môi Dung Tự: "Như vậy mới đủ."
Dung Tự vểnh môi lên, khẽ cười: "Ừ."
Đến khi qua tết âm lịch, công việc của hai người lại bắt đầu bận rộn. Dưới sự kiên trì của mẹ Trình, Trình Cẩm Chi bắt đầu đến công ty báo cáo mỗi tuần. Thật ra từ khi trọng sinh đến nay, nàng có theo dõi tình trạng hoạt động của công ty. Vậy nên hội nghị thường kì mỗi tuần cũng không quá khó với nàng. Dung Tự hoàn toàn bận rộn, thậm chí thời gian gọi video cũng không có, đừng nói chi là gặp mặt. Tiếng vang của "Người về" trong nước chỉ có thể tính là bình thường, may có Dung Tự, coi như chống được những bài phỏng vấn độc quyền.
"Cảm đỡ hơn tí nào không?"
"Tất nhiên là khỏe rồi, em coi giờ là lúc nào rồi."
"Bận choáng váng." Dung Tự chống cằm, nhìn Trình Cẩm Chi đắp mặt nạ trọng video: "Chị đắp xong chưa, em muốn nhìn chị tí."
"Xấu lắm, thời gian này bận quá, tình trạng da hơi kém."
"Muốn nhìn."
"Vậy em không được chụp màn hình." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu em lấy làm hình nền, em chắc chắn phải chết."
"Không chụp màn hình, không làm hình nền." Dung Tự thành thật hứa hẹn.
Trình Cẩm Chi che video, từ từ lấy tay ra. Lấy tay ra, còn hơi che mặt.
"Đẹp vô cùng."
"Tóm lại em nhỏ hơn chị, tình trạng da tốt như vậy." Trình Cẩm Chi nhìn gương mặt của Dung Tự: "Có phải gần đây ngủ ít lắm đúng không, quầng thâm hơi nặng."
Mặt Dung Tự vốn trắng, trên mặt có gì thì sẽ rất rõ.
"Gần đây cũng không có ngủ đàng hoàng gì cả, toàn ngủ trên xe bảo mẫu." Dung Tự nói: "Quầng thâm của chị cũng nặng."
"Chị biết, sắp vượt gấu trúc quốc bảo luôn." Trình Cẩm Chi nâng má, rên rỉ: "Giờ mỗi ngày chị chỉ ngủ hai ba tiếng."
Hai người đều là sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi, thời gian bình thường khá đụng nhau, nếu không phải Dung Tự bận, thì Trình Cẩm Chi bận. Trò chuyện một lúc, Trình Cẩm Chi đi ngủ bù, ngày mai nàng còn phải đi ghi hình talkshow với thành viên của chương trình thực tế "Xuyên không trận tuyến đại liên minh". "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" mùa thứ tư phát sóng trên Đông Mang TV, đương nhiên cũng phải tham gia talkshow át chủ bài của Đông Mang TV —— "Hoan lạc tụng". "Hoan lạc tụng" phát sóng vào mỗi tối thứ bảy, trò chuyện theo hình thức ba cộng hai, ba MC nam và hai MC nữ, là talkshow có tỉ suất người xem cao nhất trong nước. Giống chương trình "Không có nữ thần" của Đài Loan, rất có tính quốc dân.
***
Báo giải trí: Hai tiểu hoa đán đang nổi đồng thời bị cảm, kết thúc (tác phẩm cực kì xuất sắc).
Tác giả: Thực sự là không chấp nhận được mấy người đang yêu, lúc tôi cảm, chỉ có mình tự đút thuốc đút nước cho mình, tôi có nói cái gì không hả ( tại sao lại cảm thấy có nước mắt).
"Sáng sớm Dung Tự vừa xuống, mẹ con đã muốn tới chăm sóc người ta, hỏi eo người ta có đau không, chân có mỏi không. Cha thấy con không xuống, thấy không hợp lý, vội kéo mẹ con lại, mẹ con mới không bị mất mặt." Cha Trình giải thích, vừa giải thích vừa nhìn Trình Cẩm Chi từ trên xuống dưới: "Đâu giống chứ, tại sao con gái của chúng ta có thể là..."
Đã lâu không có ngủ nhiều như vậy, Trình Cẩm Chi vốn còn mơ màng, thấy cha mẹ nhìn như vậy, nàng tỉnh táo lại ngay: "Cha mẹ nghĩ gì vậy! Còn bố trí trong phòng nữa, con còn muốn tính sổ với cha mẹ."
"Cha mẹ cũng đâu ngờ." Lúc này, mẹ Trình thay đổi sang biểu cảm thương tiếc: "Vậy chắc là đau lắm."
"Nếu biết con là... thì sẽ không mua nhiều như vậy." Mẹ Trình nói.
"Cẩm Chi, con đừng trách mẹ con, Tự Nhi nói với mẹ con con còn đang nghỉ ngơi, mẹ con cũng bị ngũ lôi oanh đỉnh*." Cha Trình nói.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: Bị năm tia sét đánh vào đầu cùng một lúc. Chỉ bị sự đả kích vô cùng lớn.
"Con không..." Vốn Trình Cẩm Chi muốn chặn miệng cha mẹ lại, vừa mở miệng thì lại yếu thế. Cha mẹ cho rằng nàng nằm dưới, nàng nằm dưới sao? Ừm... chắc vậy...
"Con làm biếng nhúc nhích." Trình Cẩm Chi ăn nói lung tung: "Cha mẹ, cha mẹ đừng hỏi chi tiết chuyện thế này!"
Cha Trình mẹ Trình cũng liên tục gật đầu, trông như đang bảo vệ chút "danh dự" cuối cùng của con gái. Trong ánh mắt soi mói đầy "thương yêu" của ba mẹ, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình cũng xấu hổ. Sự xấu hổ này, thì càng giống có chuyện như vậy.
"Dậy rồi?" Dung Tự đang kiểm kê hàng dự trữ, thấy Trình Cẩm Chi đến là cười ngay: "Ăn gì chưa?"
"Ăn một tí." Trình Cẩm Chi vốn đang đến "hưng sư vấn tội*", Dung Tự cười, cơn giận của nàng như bị hút đi, thoáng cái đã xả bay hết. Lông mi của Dung Tự thật dài, cười lông mi cũng cong lên. Trình Cẩm Chi nhịn không được nhích đến gần, Dung Tự cũng cúi đầu rất kịp thời, để Trình Cẩm Chi ôm cô.
*Hưng sư vấn tội: Dẫn quân lính đến để hỏi tội đối phương.
Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, còn giơ tay nhéo má Dung Tự: "Em nói gì với cha mẹ chị?"
"Khi nào?"
"Sáng sớm, ngay lúc chị không có xuống."
"Mẹ muốn quản gia gọi chị xuống, em nói chị mệt lắm, để chị nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Em nói câu này có nghĩa khác lắm." Trình Cẩm Chi nói, lại lập tức phản ứng: "Em gọi mẹ chị là gì?"
Lúc này, Dung Tự nhếch môi lên, ôm cái eo thon của Trình Cẩm Chi: "Cha mẹ cho "phí đổi xưng hô"."
Trình Cẩm Chi khinh bỉ cha mẹ trong bụng, hôm qua mẹ nàng còn bảo nàng đừng nên chủ động quá, hôm nay ai chủ động quá muốn làm cha mẹ vợ: "Em bắt người tay ngắn*?"
*Bắt người tay ngắn: Nhận được lợi ích từ người khác thì phải làm việc cho người khác, không có gì miễn phí.
"Cha mẹ cho rất nhiều tiền."
"Chia phân nửa, người thấy cũng phải có phần!"
"Cho chị hết."
"Giỏi... Không! Em còn thiếu chị hai chục triệu!" Trình Cẩm Chi bóp má Dung Tự: "Dung Tự, sao em tinh ranh vậy."
Dung Tự cười cười, không nói lời nào, thấy xung quanh không ai mới len lén hôn lên má Trình Cẩm Chi. Hết sức ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi Trình Cẩm Chi cũng hơi xấu hổ.
Mấy ngày nay, Trình gia bận đến thảm hại. Tiệc từ sáng đến tối, tốp này đổi tốp khác, vừa mở tiệc chiêu đãi công ty vừa mở tiệc chiêu đãi bạn bè hợp tác làm ăn. May có Dung Tự thu xếp, dù là việc rất nhỏ nhặt, cũng được Dung Tự quản lý rất trật tự. Cha mẹ Trình cũng là tay lõi đời, mới bắt đầu thì lạnh nhạt với Dung Tự, đến mấy ngày nay thì đang tâng Dung Tự, coi Dung Tự có lâng lâng không. Khi một người đang ở trong một môi trường tương đối hài hòa, sẽ để lộ rất nhiều vấn đề. Cha mẹ Trình muốn coi Dung Tự sẽ bùng nổ ra những thiếu sót nào. Kết quả, bên Dung Tự không có động tĩnh gì, con gái nhà mình lại phơi bày nhiều điều thiếu sót. Ăn, gần như ngồi lên người Dung Tự.
Mẹ Trình vừa giao vài nhiệm vụ cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi đã kêu choáng đầu. Sờ một cái, đúng là nóng lên thật. Không làm bất cứ điều gì, mà còn bị cảm, mẹ Trình đúng là chịu thua con gái mình. Chịu thua, nhưng vẫn thương nhiều lắm, cũng để Dung Tự đi dỗ cục vàng.
Trong thời gian này bận rộn ghi hình "Xuyên không trận tuyến đại liên minh", đừng nói là rèn luyện, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ lắm. Qua loa không chú ý, hệ miễn dịch chịu không nổi. Trình Cẩm Chi chóng mặt ngủ trên giường, chẳng bao lâu bị một người ôm nửa người trên.
"Uống tí thuốc rồi ngủ tiếp."
Trình Cẩm Chi nghiêng ngả trong lòng Dung Tự, cầm chai thuốc nhỏ, hình như vẫn hơi do dự: "Có đắng không?"
Trông vẻ yếu ớt của Trình Cẩm Chi, Dung Tự cũng thấy thương. Cô cũng lấy một chai thuốc nhỏ: "Để em thử."
"Cũng không đắng lắm." Dung Tự không ngần ngại uống hết một chai.
Có lẽ đã bị Dung Tự "hù", Trình Cẩm Chi hít một hơi, cụng với chai thuốc của Dung Tự: "Vậy chị cũng cạn."
Nhất cổ tác khí*, rót hết một chai vào miệng. Mặc dù ngừng thở, lưỡi cũng cảm nhận được vị đắng. Lưỡi Trình Cẩm Chi run mấy cái, nuốt không trôi, quá đắng. Vừa định phun ra, Dung Tự đã cúi đầu dùng miệng chặn lại. Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống. Đến khi Trình Cẩm Chi nuốt xuống, lưỡi Dung Tự trượt vào ngay, dường như muốn "hòa tan" vị đắng trong miệng Trình Cẩm Chi.
*Nhất cổ tác khí: Ở hồi trống đầu tiên là lúc tinh thần chiến đấu lên cao nhất.
"Chị sẽ lây cho em."
"Em muốn hôn chị."
Nụ hôn của Dung Tự, giảm bớt rất nhiều sự buồn bực của Trình Cẩm Chi do bệnh đem đến. Giờ Trình Cẩm Chi cũng rất yếu, chỉ có thể để mặc cho Dung Tự điều khiển.
"Em phải xuống dưới phụ một tay."
"Đợi chị ngủ, em sẽ xuống lại." Dung Tự chỉnh chăn cho Trình Cẩm Chi, nhéo nhéo tai Trình Cẩm Chi: "Năm mới, phải nhanh hết bệnh."
"Chị sẽ bảo Trình Cẩm Chi nhanh hết bệnh."
Dung Tự cười cười, nhéo nhéo má Trình Cẩm Chi: "Ngủ đi, em nằm với chị."
"Ừ chị ngủ." Trình Cẩm Chi nhắm mắt lại, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau phải lên núi chúc tết bà nội, năm nay lên khá trễ, chủ yếu là bà nội bận. Bà nội bận gây quỹ từ thiện, ăn uống với khách hành hương ở dưới chân núi nên muốn họ đến muộn. Lúc lên núi, mặc dù ở trong xe, Dung Tự cũng lấy cái mềm quấn Trình Cẩm Chi ba lớp.
"Dung Tự, em đừng tìm mền cho chị nữa, nóng lắm."
"Ừ." Dung Tự vén vén tóc cho Trình Cẩm Chi: "Chị ngủ đi, đến em gọi chị."
"Em ôm chị vậy, liệu có mệt không?"
"Vậy chị có thoải mái không?"
"Thoải mái lắm."
"Vậy không mệt."
"Mong ngày nào cũng bệnh, để em dỗ dành chị mỗi ngày, chăm sóc chị cẩn thận từng li từng tí mỗi ngày."
Dung Tự cười cười, ngắt mũi Trình Cẩm Chi: "Ngủ đi."
Đến khi lên tới miếu của bà nội, bà nội còn kinh ngạc kêu lên: "Nội còn đang suy nghĩ sao Tự Nhi đem quà cho nội to vậy, ẵm một cái bánh tro khổng lồ."
"Cục vàng tội nghiệp của nội, để nội ôm một cái." Nội Trình ôm Trình Cẩm Chi: "Cha mẹ con cũng vậy, đã nói rồi, còn dẫn con theo, cảm nặng thêm."
"Không sao, tại con muốn đến đây." Trình Cẩm Chi nói, giới thiệu Dung Tự bên cạnh: "Nội, giới thiệu lần nữa với nội, đây là Dung Tự, bạn gái con."
"Nội biết, cha mẹ con nói hết với nội rồi." Trông nội Trình rất vui, còn kéo tay Dung Tự: "Ừ, Tự Nhi trổ mã rồi."
Buổi tối, cha mẹ Trình Dung Tự ăn một bữa cơm chay với bà nội. Trình Cẩm Chi mệt mỏi, nội Trình để nàng nằm trong phòng. Phòng ở đây theo kiểu xưa cổ, đông ấm hạ mát, tối ngủ cũng là nằm trên đất. Mùa đông có năng lượng địa nhiệt*, tay sờ xuống còn có hơi ấm. Trình Cẩm Chi không có hứng ăn, ăn mấy miếng rau cũng không muốn ăn. Dung Tự đặc biệt vào bếp, nấu tí cháo thịt bằm.
*Năng lượng địa nhiệt: Là nguồn nhiệt ở sâu trong lòng đất. Nhiệt sinh ra bởi sự phân rã tự nhiên của các chất phóng xạ.
Một chén cháo xuống bụng, cả người nóng hừng hực. Trình Cẩm Chi nằm lên đùi Dung Tự, mặt cọ cọ: "Buổi tối, nội nói gì với em?"
"Bà nội hỏi em xin video của "Người về"."
"Phim mà nội coi trọng, chắc chắn sẽ nổi."
"Ừ." Dung Tự nhẹ nhàng xoa tai Trình Cẩm Chi: "Đợi xuống núi, lại phải chạy đi quảng bá nữa."
Nghĩ đến Dung Tự sẽ nổi tiếng hơn, lòng Trình Cẩm Chi trống rỗng. Có lẽ do bị bệnh: "Rất muốn em được nhiều người biết đến, vừa không muốn em được nhiều người biết đến."
"Đừng suy nghĩ lung tung."
"Chịu không được."
Dung Tự cúi đầu, hôn trán Trình Cẩm Chi một cái.
"Không đủ."
Dung Tự hôn cái mũi cao của Trình Cẩm Chi, hôn đôi má của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, chạm môi Dung Tự: "Như vậy mới đủ."
Dung Tự vểnh môi lên, khẽ cười: "Ừ."
Đến khi qua tết âm lịch, công việc của hai người lại bắt đầu bận rộn. Dưới sự kiên trì của mẹ Trình, Trình Cẩm Chi bắt đầu đến công ty báo cáo mỗi tuần. Thật ra từ khi trọng sinh đến nay, nàng có theo dõi tình trạng hoạt động của công ty. Vậy nên hội nghị thường kì mỗi tuần cũng không quá khó với nàng. Dung Tự hoàn toàn bận rộn, thậm chí thời gian gọi video cũng không có, đừng nói chi là gặp mặt. Tiếng vang của "Người về" trong nước chỉ có thể tính là bình thường, may có Dung Tự, coi như chống được những bài phỏng vấn độc quyền.
"Cảm đỡ hơn tí nào không?"
"Tất nhiên là khỏe rồi, em coi giờ là lúc nào rồi."
"Bận choáng váng." Dung Tự chống cằm, nhìn Trình Cẩm Chi đắp mặt nạ trọng video: "Chị đắp xong chưa, em muốn nhìn chị tí."
"Xấu lắm, thời gian này bận quá, tình trạng da hơi kém."
"Muốn nhìn."
"Vậy em không được chụp màn hình." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu em lấy làm hình nền, em chắc chắn phải chết."
"Không chụp màn hình, không làm hình nền." Dung Tự thành thật hứa hẹn.
Trình Cẩm Chi che video, từ từ lấy tay ra. Lấy tay ra, còn hơi che mặt.
"Đẹp vô cùng."
"Tóm lại em nhỏ hơn chị, tình trạng da tốt như vậy." Trình Cẩm Chi nhìn gương mặt của Dung Tự: "Có phải gần đây ngủ ít lắm đúng không, quầng thâm hơi nặng."
Mặt Dung Tự vốn trắng, trên mặt có gì thì sẽ rất rõ.
"Gần đây cũng không có ngủ đàng hoàng gì cả, toàn ngủ trên xe bảo mẫu." Dung Tự nói: "Quầng thâm của chị cũng nặng."
"Chị biết, sắp vượt gấu trúc quốc bảo luôn." Trình Cẩm Chi nâng má, rên rỉ: "Giờ mỗi ngày chị chỉ ngủ hai ba tiếng."
Hai người đều là sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi, thời gian bình thường khá đụng nhau, nếu không phải Dung Tự bận, thì Trình Cẩm Chi bận. Trò chuyện một lúc, Trình Cẩm Chi đi ngủ bù, ngày mai nàng còn phải đi ghi hình talkshow với thành viên của chương trình thực tế "Xuyên không trận tuyến đại liên minh". "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" mùa thứ tư phát sóng trên Đông Mang TV, đương nhiên cũng phải tham gia talkshow át chủ bài của Đông Mang TV —— "Hoan lạc tụng". "Hoan lạc tụng" phát sóng vào mỗi tối thứ bảy, trò chuyện theo hình thức ba cộng hai, ba MC nam và hai MC nữ, là talkshow có tỉ suất người xem cao nhất trong nước. Giống chương trình "Không có nữ thần" của Đài Loan, rất có tính quốc dân.
***
Báo giải trí: Hai tiểu hoa đán đang nổi đồng thời bị cảm, kết thúc (tác phẩm cực kì xuất sắc).
Tác giả: Thực sự là không chấp nhận được mấy người đang yêu, lúc tôi cảm, chỉ có mình tự đút thuốc đút nước cho mình, tôi có nói cái gì không hả ( tại sao lại cảm thấy có nước mắt).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.