Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 33: Diễn tình cảm
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
05/05/2021
Ban đầu Trình Cẩm Chi không định phản ứng, thấy người này bắt đầu hơi "động tay động chân" với Dung Tự, điều này khiến nàng nhìn không được. Đời trước nhà nàng phá sản thiếu nợ, không ít người ám chỉ nàng ngủ với họ.
"Làm gì vậy?" Trình Cẩm Chi mang một đôi giày cao gót mười lăm cm, ngón tay thon dài xoay điện thoại, cản trước Dung Tự. Nàng nhướng mắt, nhìn một đám người trước mặt.
Đám người nhìn Trình Cẩm Chi, ánh mắt trao đổi qua lại: "Cô Trình, cô quen cô Dung?"
Nói chữ "quen" này cực kì nặng, cũng cực kì mờ ám. Những người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng tiếp xúc với Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự ở phía sau, lại nhìn những người đòi nợ hung ác trước mặt: "Thiếu nhiều ít?"
Tên cầm đầu vui vẻ, hắn vội vàng hạ người xuống, đưa một ngón tay trước mặt Trình Cẩm Chi.
"Một triệu?" Trình Cẩm Chi cà lơ phất phơ, đang chuẩn bị rút thẻ ngân hàng trong ví tiền ra.
"Không phải, một triệu, mười triệu." Tên cầm đầu nói.
"Mười triệu?" Trình Cẩm Chi cất thẻ lại: "Tại sao anh không đi cướp đi?"
"Là cậu Dung, cậu ấy mượn ông chủ Đường, ông chủ Đường là cho vay nặng lãi lãi đẻ lãi, giờ hơn một tháng, vốn với lãi đảo lộn."
"Vậy nên các anh đến đây để cướp?" Trình Cẩm Chi nói: "Tôi muốn biết, một học sinh đang đi học, phải ăn bao nhiêu bịch lạt điều*, mới có thể thiếu các anh nhiều như vậy?"
*Lạt điều: Một loại bánh làm từ ớt và bột, rất rẻ.
Trình Cẩm Chi đoán là những người này dụ Dung Trạm làm chuyện sai lầm.
"Oan quá, là cậu Dung tự tìm tới, cậu ấy hùn vốn làm ăn với người khác, nói cần tiền gấp gì đó. Như tình huống của cậu Dung, ông chủ Đường của chúng tôi vẫn phải nể mặt cô Dung." Nói, tên cầm đầu lại len lén liếc nhìn Dung Tự.
Tình huống gì? Dung Trạm năm nay mới mười lăm tuổi, chưa đủ lông đủ cánh học người khác làm ăn kinh doanh? Trình Cẩm Chi liếc nhìn Dung Tự, tay Dung Tự nắm cánh tay Trình Cẩm Chi, bước lên nửa bước, bước lên từ phía sau Trình Cẩm Chi: "Tôi đi với các anh."
"Em đi với ai?" Ban đầu Trình Cẩm Chi nghe mười triệu, có phần nửa đường bỏ cuộc. Thấy Dung Tự muốn đi theo bọn họ, nàng nhanh chóng kéo Dung Tự lại: "Về đây."
Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự về bên cạnh: "Không phải mười triệu sao?"
Cái con khỉ chứ, mười! Triệu! Trình Cẩm Chi nghe bản thân nói mười triệu, bản thân cũng hơi run run trong bụng. Vừa nãy nghe mười triệu, nàng còn chuẩn bị làm người qua đường, chỉ kém nói một câu: "Các anh nói chuyện đi, tôi đi trước."
"Có thấy không?" Trình Cẩm Chi lấy chìa khóa xe của mình ra, chìa khóa treo trên ngón tay nàng, ngón tay nàng lắc lắc: "Xe này, lúc tôi mua là mười lăm triệu."
"Theo cô." Tên cầm đầu nói, nhanh chóng tóm cái chìa khóa trong tay Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nắm cái chìa khóa lại, cái tay còn lại xòe ra: "Biên lai cho vay."
"Biên lai cho vay biên lai cho vay, giao cho cô." Tên cầm đầu lại nịnh hót vỗ đầu một cái: "Cô xem tôi, gặp được cô vui quá, thiếu chút nữa làm sai quy tắc."
Trời ơi! Trình Cẩm Chi nhìn cái chìa khóa trong tay, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, vừa chần chừ chưa đưa, lập tức bị Dung Tự nắm cổ tay: "Chị không cần phải vậy, chuyện này không liên quan đến chị."
"Em nghĩ rằng mười lăm triệu của chị cho không?" Trình Cẩm Chi nhét vào tay tên cầm đầu, nàng nhìn Dung Tự, đau mất xe yêu khiến nàng hơi "nghiến răng nghiến lợi": "Nhớ kĩ, em bây giờ thiếu chị bao nhiêu."
Tên cầm đầu thấy Trình Cẩm Chi và Dung Tự thế này có hơi ngơ ngác. Đây là... cãi nhau?
Hắn gọi một thằng bé đeo kính ở phía sau đến, thằng bé cầm chìa khóa đi lái thử ngay. Đợi khoảng mười phút, thằng bé trở lại, còn nói gì đó vào tai tên cầm đầu, tên cầm đầu mặt mày rạng rỡ lên. Hắn càng thêm cúi đầu khom lưng trước mặt Trình Cẩm Chi: "Cô Trình cô xem, chúng tôi cũng không thể chiếm lợi của cô, chiếc xe này giờ có giá mười một triệu hai trăm ngàn, hai trăm ngàn này..." . truyện ngôn tình
Trình Cẩm Chi liếc tên cầm đầu này một cái, biết hắn không có ý nhả ra. Mu bàn tay phất phất: "Cút đi."
"Sao không biết xấu hổ như vậy..."
Trình Cẩm Chi nhìn tên cầm đầu, cũng cười một cái: "Thật sao? Tôi hơi hối hận."
"Cô Trình cô thực sự rất hài hước, không quấy rầy hai cô, chúng tôi đi trước." Tên cầm đầu dẫn đám đàn em, chạy như một làn khói. Rất sợ đi chậm, Trình Cẩm Chi sẽ hối hận.
Tiếng động cơ lớn này, bánh xe linh hoạt này, Trình Cẩm Chi lưu luyến thu hồi tầm nhìn. Nàng nhìn Dung Tự, nhìn thế nào, cũng giống như đang nhìn chiếc xe xịn của mình. Đây là khuôn mặt mười lăm triệu à.
Mười lăm triệu lên tiếng: "Chúng ta đi lên đi, em lập chứng từ cho chị."
Trình Cẩm Chi chậm rãi đi theo sau Dung Tự: "Chị nói với em, chị cũng là lãi đẻ lãi."
"Ừ."
"Em cũng phung phí, đem nhiều tiền như vậy cho em trai tát nước."
*Tát nước: Đầu tư thất bại không hồi vốn được.
"Em không biết."
"Nó lén em làm ăn?" Trình Cẩm Chi nói: "Dung Tự, em dạy dỗ không đến nơi đến chốn nhá."
Thảo nào, Trình Cẩm Chi nghĩ không có khả năng Dung Tự để em trai mình làm ăn. Chắc là em trai Dung Tự giấu làm quỷ sau lưng. Có những người, hắn lăn lộn ăn chờ chết cũng được rồi, nhưng tại sao lại tặng rắc rối "lòng cầu tiến" cho bạn, đường đi vừa sai vừa cho bạn thêm phiền phức, bạn lại không thể nói hắn, nói hắn có nhìn nổi sự "cầu tiến" của hắn không. Dung Trạm này cũng đến tuổi nổi loạn, chắc là muốn giày vò Dung Tự.
"Ừ."
"Chị đã nói, năm mới em phải đi thăm nó. Em để nó lớn, nó nào biết, còn nghĩ em không thương nó." Trình Cẩm Chi hăng hái. Chị đã nói rồi, lúc trước muốn dẫn em đi Moscow, em không đi.
Dung Tự cúi đầu, gỡ nắp bút, thoăn thoắt, chứng từ viết cực kì đẹp.
Nhìn điều này, bình thường viết không ít.
"Em muốn trả chị hai chục triệu?" Trình Cẩm Chi vừa nhìn chứng từ, ôi? Kiếm lời?
Dung Tự cất bút, cô thấy vẻ hưng phấn của Trình Cẩm Chi, lại ngừng một chút: "Đối với em, thiếu mười lăm triệu, với thiếu hai chục triệu không có gì khác nhau."
"..." Nàng hưng phấn cái gì!? Dung Tự phải trả mới được chứ.
Không có xe, lòng Trình Cẩm Chi hơi hiu quạnh. Xem ra mấy ngày nữa phải về nhà một chuyến, bắt đầu hát xe hỏng rồi.
Về phim trường, lại bắt đầu chiên trống rùm beng hóa trang quay phim, hôm nay phải quay hai cảnh chiến tranh. Một cảnh là lần đầu tiên trưởng công chúa Lưu Trường Hề và Bạch Khiêm gặp mặt, một cảnh là trưởng công chúa bị thương nặng trên chiến trường. Dung mạo của Bạch Khiêm xinh đẹp, làm các nam nhân có kinh nghiệm sa trường mơ ước.
"Có một quý tộc, bắt sống."
"Thật giống như một người phụ nữ xinh đẹp lanh lợi, ai bắt được hắn, thưởng cho người đó."
Mấy từ này thật khiến Trình Cẩm Chi không có sức để giễu, nàng khinh bỉ tác giả trong bụng.
Chiến bào của Trình Cẩm Chi đẫm máu, nàng kéo thanh kiếm dài, thấy mọi người dần dần vây quanh. Nàng nở nụ cười, cấp tốc kề kiếm lên cổ mình, cây kiếm đạo cụ vừa "chảy máu" trên cổ, đạo diễn lập tức nói cắt. Tiếp theo là trưởng công chúa quất roi dài, làm rớt cây kiếm đạo cụ trong tay Trình Cẩm Chi. Máy quay quay gần một chút, thầy chỉ đạo võ thuật giải thích động tác cho Dung Tự một lần nữa.
"Cô Trình, cô cần đóng thế không?"
"Không." Cái cảnh này phải lộ cằm, để tránh bị phát hiện.
"Ừ, toàn bộ nhân viên chuẩn bị." Vương Chương lại cầm loa phóng thanh lên.
Trong phục trang này Dung Tự cực kì đẹp trai, khoác áo choàng đỏ, cả người có vẻ vô cùng cao to. Cô cầm roi dài trong tay, cổ tay xoay vòng.
"Dung Tự, em đừng quan báo tư thù nha." Trình Cẩm Chi nói đứt quãng, thợ trang điểm vẫn đang quét lớp trang điểm cuối cùng cho nàng.
*Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù riêng.
"Ừ."
"Em "ừ" là có ý gì? Là báo hay không báo?"
Dung Tự không trả lời Trình Cẩm Chi, hình như muốn thí nghiệm điều gì đó, cô vung tay, quất rớt cái chai đầy nước cách đó không xa.
"..." Trình Cẩm Chi bị đẩy lên máy quay, nàng nhìn đạo diễn, đôi môi run lên, giờ cần đóng thế còn kịp chứ?
Dung Tự vừa rút roi dài ra, Trình Cẩm Chi rụt một cái theo bản năng. Đạo diễn Vương Chương vội vàng lấy cái loa phóng thanh ra, nói vô cùng gấp gáp: "Cô Trình, cô đừng nhắm mắt chứ, bây giờ cô là hoàng tử Tây Đại oai phong lẫm liệt."
Cả phim trường có phần nín cười, mọi người nín cười, bản thân Vương Chương sững sờ, cũng cười vài tiếng.
"..." Trình Cẩm Chi trừng Dung Tự, tai nàng còn hơi nóng lên.
Dung Tự ngơ ngác, lại rất bình tĩnh nhìn Trình Cẩm Chi, giống như muốn nói "đừng sợ, em sẽ không quất trúng chị".
Quả thật Dung Tự rất lợi hại, năm giây đã quất cây kiếm dài trong tay Trình Cẩm Chi đi.
"Ơ ôi cô Dung, cô nhanh quá, chậm chút." Đạo diễn Vương Chương nói: "Nếu không, làm lại lần nữa?"
Trình Cẩm Chi sợ muốn chết, nàng "tuyệt vọng" nhìn thoáng qua Vương Chương, tại sao có thể có kiểu đạo diễn này, muốn coi diễn viên "tè ra quần" sao?
"Tội nghiệp cô." Vương Chương nhìn Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Được rồi, cảnh tiếp theo."
Tiếp theo là Lưu Trường Hề bị trọng thương, cảnh sắp chết. Dung Tự hóa trang một khuôn mặt tái nhợt, trong miệng cô còn ngậm bịch máu. Chỉ đạo hành động sắp xếp tư thế của hai người, Dung Tự được Trình Cẩm Chi ôm vào lòng. Nói thật đi, trong phim ngoài đời, nàng vẫn chưa ôm Dung Tự như vậy.
"Diễn."
"Máy quay di chuyển, Dung Tự lập tức cắn bể bịch máu, máu tràn ra từ khóe miệng: "To gan... không phải Trẫm giao ngươi đi Tây Đại, ngươi... tự tiện bỏ trấn giữ biên cương..."
Bạch Khiêm không muốn làm vương phu của Lưu Trường Hề, Lưu Trường Hề bảo là đày hắn đi, vẫn là đày hắn về quốc gia của mình.
"Ta to gan... ta chết tiệt, nhất định ngươi phải tỉnh lại, phạt ta tự tiện bỏ chức vụ, phạt ta..."
Dung Tự nở nụ cười, máu tràn ra càng nhiều, yếu ớt nói: "Ừ... phạt... phải phạt..."
"Lại... làm sao bỏ được..." Giọng nói có phần không thiết thực.
Dung Tự lại đột nhiên mở to mắt, đè ngực, khiến tiếng nói ra có hơi nhỏ bé hỗn tạp: "Ngươi lui ra đi, Trẫm không sống được rồi, trông Trẫm... quá xấu xí..."
"Đẹp." Sắc mặt Trình Cẩm Chi nhợt nhạt, nàng vỗ về đôi má Dung Tự: "Lần đầu thấy vết sẹo trên chân mày của ngươi, cực kì giống nhuỵ hoa nở vào tháng ba..."
Trình Cẩm Chi kéo tay áo, che khóe miệng liên tục tràn máu của Dung Tự. Đôi mắt nàng phiếm hồng, môi run: "Xin ngươi... ngươi đừng chảy máu... ta không cản được... đừng chảy máu..."
Ra khỏi máy quay, Trình Cẩm Chi xoa xoa đôi mắt mình, thở liên tục mấy hơi. Quạt gió cho mắt mình, nhập vai nhập vai điên quá...
"Chị có ổn không?" Khóe miệng Dung Tự còn đầy máu, cũng không lau đã hỏi Trình Cẩm Chi.
"Em lau sạch máu đi." Nàng vẫn chưa xuất vai được, thấy máu trên miệng Dung Tự... đau lòng quá?"
"Ừ." Dung Tự súc một ngụm nước, gom vạt áo lại, từ từ nhả máu trong miệng ra.
***
Dung Địch Địch: Chương này tôi quậy à? Quậy. Ra sân khấu chưa? Chưa ra... phải quậy tiếp...
"Làm gì vậy?" Trình Cẩm Chi mang một đôi giày cao gót mười lăm cm, ngón tay thon dài xoay điện thoại, cản trước Dung Tự. Nàng nhướng mắt, nhìn một đám người trước mặt.
Đám người nhìn Trình Cẩm Chi, ánh mắt trao đổi qua lại: "Cô Trình, cô quen cô Dung?"
Nói chữ "quen" này cực kì nặng, cũng cực kì mờ ám. Những người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng tiếp xúc với Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự ở phía sau, lại nhìn những người đòi nợ hung ác trước mặt: "Thiếu nhiều ít?"
Tên cầm đầu vui vẻ, hắn vội vàng hạ người xuống, đưa một ngón tay trước mặt Trình Cẩm Chi.
"Một triệu?" Trình Cẩm Chi cà lơ phất phơ, đang chuẩn bị rút thẻ ngân hàng trong ví tiền ra.
"Không phải, một triệu, mười triệu." Tên cầm đầu nói.
"Mười triệu?" Trình Cẩm Chi cất thẻ lại: "Tại sao anh không đi cướp đi?"
"Là cậu Dung, cậu ấy mượn ông chủ Đường, ông chủ Đường là cho vay nặng lãi lãi đẻ lãi, giờ hơn một tháng, vốn với lãi đảo lộn."
"Vậy nên các anh đến đây để cướp?" Trình Cẩm Chi nói: "Tôi muốn biết, một học sinh đang đi học, phải ăn bao nhiêu bịch lạt điều*, mới có thể thiếu các anh nhiều như vậy?"
*Lạt điều: Một loại bánh làm từ ớt và bột, rất rẻ.
Trình Cẩm Chi đoán là những người này dụ Dung Trạm làm chuyện sai lầm.
"Oan quá, là cậu Dung tự tìm tới, cậu ấy hùn vốn làm ăn với người khác, nói cần tiền gấp gì đó. Như tình huống của cậu Dung, ông chủ Đường của chúng tôi vẫn phải nể mặt cô Dung." Nói, tên cầm đầu lại len lén liếc nhìn Dung Tự.
Tình huống gì? Dung Trạm năm nay mới mười lăm tuổi, chưa đủ lông đủ cánh học người khác làm ăn kinh doanh? Trình Cẩm Chi liếc nhìn Dung Tự, tay Dung Tự nắm cánh tay Trình Cẩm Chi, bước lên nửa bước, bước lên từ phía sau Trình Cẩm Chi: "Tôi đi với các anh."
"Em đi với ai?" Ban đầu Trình Cẩm Chi nghe mười triệu, có phần nửa đường bỏ cuộc. Thấy Dung Tự muốn đi theo bọn họ, nàng nhanh chóng kéo Dung Tự lại: "Về đây."
Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự về bên cạnh: "Không phải mười triệu sao?"
Cái con khỉ chứ, mười! Triệu! Trình Cẩm Chi nghe bản thân nói mười triệu, bản thân cũng hơi run run trong bụng. Vừa nãy nghe mười triệu, nàng còn chuẩn bị làm người qua đường, chỉ kém nói một câu: "Các anh nói chuyện đi, tôi đi trước."
"Có thấy không?" Trình Cẩm Chi lấy chìa khóa xe của mình ra, chìa khóa treo trên ngón tay nàng, ngón tay nàng lắc lắc: "Xe này, lúc tôi mua là mười lăm triệu."
"Theo cô." Tên cầm đầu nói, nhanh chóng tóm cái chìa khóa trong tay Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nắm cái chìa khóa lại, cái tay còn lại xòe ra: "Biên lai cho vay."
"Biên lai cho vay biên lai cho vay, giao cho cô." Tên cầm đầu lại nịnh hót vỗ đầu một cái: "Cô xem tôi, gặp được cô vui quá, thiếu chút nữa làm sai quy tắc."
Trời ơi! Trình Cẩm Chi nhìn cái chìa khóa trong tay, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, vừa chần chừ chưa đưa, lập tức bị Dung Tự nắm cổ tay: "Chị không cần phải vậy, chuyện này không liên quan đến chị."
"Em nghĩ rằng mười lăm triệu của chị cho không?" Trình Cẩm Chi nhét vào tay tên cầm đầu, nàng nhìn Dung Tự, đau mất xe yêu khiến nàng hơi "nghiến răng nghiến lợi": "Nhớ kĩ, em bây giờ thiếu chị bao nhiêu."
Tên cầm đầu thấy Trình Cẩm Chi và Dung Tự thế này có hơi ngơ ngác. Đây là... cãi nhau?
Hắn gọi một thằng bé đeo kính ở phía sau đến, thằng bé cầm chìa khóa đi lái thử ngay. Đợi khoảng mười phút, thằng bé trở lại, còn nói gì đó vào tai tên cầm đầu, tên cầm đầu mặt mày rạng rỡ lên. Hắn càng thêm cúi đầu khom lưng trước mặt Trình Cẩm Chi: "Cô Trình cô xem, chúng tôi cũng không thể chiếm lợi của cô, chiếc xe này giờ có giá mười một triệu hai trăm ngàn, hai trăm ngàn này..." . truyện ngôn tình
Trình Cẩm Chi liếc tên cầm đầu này một cái, biết hắn không có ý nhả ra. Mu bàn tay phất phất: "Cút đi."
"Sao không biết xấu hổ như vậy..."
Trình Cẩm Chi nhìn tên cầm đầu, cũng cười một cái: "Thật sao? Tôi hơi hối hận."
"Cô Trình cô thực sự rất hài hước, không quấy rầy hai cô, chúng tôi đi trước." Tên cầm đầu dẫn đám đàn em, chạy như một làn khói. Rất sợ đi chậm, Trình Cẩm Chi sẽ hối hận.
Tiếng động cơ lớn này, bánh xe linh hoạt này, Trình Cẩm Chi lưu luyến thu hồi tầm nhìn. Nàng nhìn Dung Tự, nhìn thế nào, cũng giống như đang nhìn chiếc xe xịn của mình. Đây là khuôn mặt mười lăm triệu à.
Mười lăm triệu lên tiếng: "Chúng ta đi lên đi, em lập chứng từ cho chị."
Trình Cẩm Chi chậm rãi đi theo sau Dung Tự: "Chị nói với em, chị cũng là lãi đẻ lãi."
"Ừ."
"Em cũng phung phí, đem nhiều tiền như vậy cho em trai tát nước."
*Tát nước: Đầu tư thất bại không hồi vốn được.
"Em không biết."
"Nó lén em làm ăn?" Trình Cẩm Chi nói: "Dung Tự, em dạy dỗ không đến nơi đến chốn nhá."
Thảo nào, Trình Cẩm Chi nghĩ không có khả năng Dung Tự để em trai mình làm ăn. Chắc là em trai Dung Tự giấu làm quỷ sau lưng. Có những người, hắn lăn lộn ăn chờ chết cũng được rồi, nhưng tại sao lại tặng rắc rối "lòng cầu tiến" cho bạn, đường đi vừa sai vừa cho bạn thêm phiền phức, bạn lại không thể nói hắn, nói hắn có nhìn nổi sự "cầu tiến" của hắn không. Dung Trạm này cũng đến tuổi nổi loạn, chắc là muốn giày vò Dung Tự.
"Ừ."
"Chị đã nói, năm mới em phải đi thăm nó. Em để nó lớn, nó nào biết, còn nghĩ em không thương nó." Trình Cẩm Chi hăng hái. Chị đã nói rồi, lúc trước muốn dẫn em đi Moscow, em không đi.
Dung Tự cúi đầu, gỡ nắp bút, thoăn thoắt, chứng từ viết cực kì đẹp.
Nhìn điều này, bình thường viết không ít.
"Em muốn trả chị hai chục triệu?" Trình Cẩm Chi vừa nhìn chứng từ, ôi? Kiếm lời?
Dung Tự cất bút, cô thấy vẻ hưng phấn của Trình Cẩm Chi, lại ngừng một chút: "Đối với em, thiếu mười lăm triệu, với thiếu hai chục triệu không có gì khác nhau."
"..." Nàng hưng phấn cái gì!? Dung Tự phải trả mới được chứ.
Không có xe, lòng Trình Cẩm Chi hơi hiu quạnh. Xem ra mấy ngày nữa phải về nhà một chuyến, bắt đầu hát xe hỏng rồi.
Về phim trường, lại bắt đầu chiên trống rùm beng hóa trang quay phim, hôm nay phải quay hai cảnh chiến tranh. Một cảnh là lần đầu tiên trưởng công chúa Lưu Trường Hề và Bạch Khiêm gặp mặt, một cảnh là trưởng công chúa bị thương nặng trên chiến trường. Dung mạo của Bạch Khiêm xinh đẹp, làm các nam nhân có kinh nghiệm sa trường mơ ước.
"Có một quý tộc, bắt sống."
"Thật giống như một người phụ nữ xinh đẹp lanh lợi, ai bắt được hắn, thưởng cho người đó."
Mấy từ này thật khiến Trình Cẩm Chi không có sức để giễu, nàng khinh bỉ tác giả trong bụng.
Chiến bào của Trình Cẩm Chi đẫm máu, nàng kéo thanh kiếm dài, thấy mọi người dần dần vây quanh. Nàng nở nụ cười, cấp tốc kề kiếm lên cổ mình, cây kiếm đạo cụ vừa "chảy máu" trên cổ, đạo diễn lập tức nói cắt. Tiếp theo là trưởng công chúa quất roi dài, làm rớt cây kiếm đạo cụ trong tay Trình Cẩm Chi. Máy quay quay gần một chút, thầy chỉ đạo võ thuật giải thích động tác cho Dung Tự một lần nữa.
"Cô Trình, cô cần đóng thế không?"
"Không." Cái cảnh này phải lộ cằm, để tránh bị phát hiện.
"Ừ, toàn bộ nhân viên chuẩn bị." Vương Chương lại cầm loa phóng thanh lên.
Trong phục trang này Dung Tự cực kì đẹp trai, khoác áo choàng đỏ, cả người có vẻ vô cùng cao to. Cô cầm roi dài trong tay, cổ tay xoay vòng.
"Dung Tự, em đừng quan báo tư thù nha." Trình Cẩm Chi nói đứt quãng, thợ trang điểm vẫn đang quét lớp trang điểm cuối cùng cho nàng.
*Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù riêng.
"Ừ."
"Em "ừ" là có ý gì? Là báo hay không báo?"
Dung Tự không trả lời Trình Cẩm Chi, hình như muốn thí nghiệm điều gì đó, cô vung tay, quất rớt cái chai đầy nước cách đó không xa.
"..." Trình Cẩm Chi bị đẩy lên máy quay, nàng nhìn đạo diễn, đôi môi run lên, giờ cần đóng thế còn kịp chứ?
Dung Tự vừa rút roi dài ra, Trình Cẩm Chi rụt một cái theo bản năng. Đạo diễn Vương Chương vội vàng lấy cái loa phóng thanh ra, nói vô cùng gấp gáp: "Cô Trình, cô đừng nhắm mắt chứ, bây giờ cô là hoàng tử Tây Đại oai phong lẫm liệt."
Cả phim trường có phần nín cười, mọi người nín cười, bản thân Vương Chương sững sờ, cũng cười vài tiếng.
"..." Trình Cẩm Chi trừng Dung Tự, tai nàng còn hơi nóng lên.
Dung Tự ngơ ngác, lại rất bình tĩnh nhìn Trình Cẩm Chi, giống như muốn nói "đừng sợ, em sẽ không quất trúng chị".
Quả thật Dung Tự rất lợi hại, năm giây đã quất cây kiếm dài trong tay Trình Cẩm Chi đi.
"Ơ ôi cô Dung, cô nhanh quá, chậm chút." Đạo diễn Vương Chương nói: "Nếu không, làm lại lần nữa?"
Trình Cẩm Chi sợ muốn chết, nàng "tuyệt vọng" nhìn thoáng qua Vương Chương, tại sao có thể có kiểu đạo diễn này, muốn coi diễn viên "tè ra quần" sao?
"Tội nghiệp cô." Vương Chương nhìn Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Được rồi, cảnh tiếp theo."
Tiếp theo là Lưu Trường Hề bị trọng thương, cảnh sắp chết. Dung Tự hóa trang một khuôn mặt tái nhợt, trong miệng cô còn ngậm bịch máu. Chỉ đạo hành động sắp xếp tư thế của hai người, Dung Tự được Trình Cẩm Chi ôm vào lòng. Nói thật đi, trong phim ngoài đời, nàng vẫn chưa ôm Dung Tự như vậy.
"Diễn."
"Máy quay di chuyển, Dung Tự lập tức cắn bể bịch máu, máu tràn ra từ khóe miệng: "To gan... không phải Trẫm giao ngươi đi Tây Đại, ngươi... tự tiện bỏ trấn giữ biên cương..."
Bạch Khiêm không muốn làm vương phu của Lưu Trường Hề, Lưu Trường Hề bảo là đày hắn đi, vẫn là đày hắn về quốc gia của mình.
"Ta to gan... ta chết tiệt, nhất định ngươi phải tỉnh lại, phạt ta tự tiện bỏ chức vụ, phạt ta..."
Dung Tự nở nụ cười, máu tràn ra càng nhiều, yếu ớt nói: "Ừ... phạt... phải phạt..."
"Lại... làm sao bỏ được..." Giọng nói có phần không thiết thực.
Dung Tự lại đột nhiên mở to mắt, đè ngực, khiến tiếng nói ra có hơi nhỏ bé hỗn tạp: "Ngươi lui ra đi, Trẫm không sống được rồi, trông Trẫm... quá xấu xí..."
"Đẹp." Sắc mặt Trình Cẩm Chi nhợt nhạt, nàng vỗ về đôi má Dung Tự: "Lần đầu thấy vết sẹo trên chân mày của ngươi, cực kì giống nhuỵ hoa nở vào tháng ba..."
Trình Cẩm Chi kéo tay áo, che khóe miệng liên tục tràn máu của Dung Tự. Đôi mắt nàng phiếm hồng, môi run: "Xin ngươi... ngươi đừng chảy máu... ta không cản được... đừng chảy máu..."
Ra khỏi máy quay, Trình Cẩm Chi xoa xoa đôi mắt mình, thở liên tục mấy hơi. Quạt gió cho mắt mình, nhập vai nhập vai điên quá...
"Chị có ổn không?" Khóe miệng Dung Tự còn đầy máu, cũng không lau đã hỏi Trình Cẩm Chi.
"Em lau sạch máu đi." Nàng vẫn chưa xuất vai được, thấy máu trên miệng Dung Tự... đau lòng quá?"
"Ừ." Dung Tự súc một ngụm nước, gom vạt áo lại, từ từ nhả máu trong miệng ra.
***
Dung Địch Địch: Chương này tôi quậy à? Quậy. Ra sân khấu chưa? Chưa ra... phải quậy tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.