Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
05/05/2021
Trong căn phòng trống, ống kính máy quay chui vào từ một cái lỗ khóa, một cô gái thức dậy từ giấc mơ, dụi dụi mắt. Là một giấc mơ, trong mơ cô biến thành quái vật. Cô ngồi trên giường, tay cô từ từ rơi xuống tấm chăn. Bố cục này hơi kì dị, cô gái cúi đầu tóc rối bù xuống, máy quay từ từ kéo ra xa. Đây là một cảnh câm, động tác cũng không nhiều. Thậm chí cũng không có biểu cảm. Yêu cầu tứ chi của diễn viên hơi cao, phải cho cảm xúc của cơ thể hòa vào bố cục này.
"Cắt." Đạo diễn từ máy quay di chuyển đến trước bố cục trước mặt: "Thợ trang điểm chuẩn bị, cảnh tiếp theo."
Trước ống kính máy quay, Trình Cẩm Chi vén một ít tóc và ngẩng mặt lên, để thợ trang điểm dậm lớp trang điểm lại cho mình. Phân cảnh này quay rất nhanh, mặc dù nói nhanh, nhưng cũng quay mất một đêm. Gần hơn mười giờ sáng mới kết thúc. Lúc kết thúc công việc, đạo diễn Thẩm Thuyên đã biến mất từ lâu, chắc là đã đến phòng biên tập hậu kì. Hứa Tắc Anh cũng ở cạnh, theo đoàn phim cả đêm.
"Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người ăn cơm. Buổi tối còn phải vất vả thêm một chút nữa." Buổi tối còn có một số cảnh quay đêm, Hứa Tắc Anh cảm thấy có lỗi khom người.
"Đạo diễn Hứa, còn phải quay à? Đã quay đêm liên tục một tuần rồi." Vào lúc này, có một số diễn viên phàn nàn: "Quay tiếp, quầng thâm của tôi sẽ không che được nữa."
"Xin lỗi xin lỗi, tối nay nghỉ ngơi một chút? Tôi đi nói với đạo diễn Thẩm."
"Đạo diễn Hứa có thể làm chủ việc này không?" Diễn viên rất hoài nghi. Đạo diễn Thẩm Thuyên vẫn luôn làm việc độc lập, cảnh hắn đã sắp xếp thì ai nói cũng không nghe.
"Vậy quay thêm một đêm nữa đi." Trình Cẩm Chi ở bên cạnh gỡ cái khăn lông nóng trên mặt xuống. Dường như giải vây giúp Hứa Tắc Anh.
"Cô Trình đã nói vậy, vậy chúng ta vất vả thêm một đêm nữa." Những diễn viên này vẫn khá nịnh nọt Trình Cẩm Chi.
Hứa Tắc Anh nhìn Trình Cẩm Chi cảm kích, chắp hai tay về phía các diễn viên, bày tỏ lòng cảm ơn: "Được được, cám ơn mọi người."
Hứa Tắc Anh thực sự là một phụ tá tốt của Thẩm Thuyên, nếu không có hắn làm dầu bôi trơn, chắc không biết mâu thuẫn của diễn viên và đạo diễn leo thang đến mức nào. Thẩm Thuyên luôn luôn hà khắc, ngoại trừ lần quay hài kịch, những kịch bản khác, không lần nào không có diễn viên bỏ diễn, từ vai phụ đến diễn viên quần chúng, thậm chí diễn viên chính cũng có phần không chịu nổi giọng nói u ám ảm đạm của Thẩm Thuyên. Nhiều diễn viên chính như vậy, ngoại trừ những người có thâm niên trong giới, thế hệ trẻ này, cũng chỉ có Trình Cẩm Chi phối hợp với hắn nhất. Cũng chỉ có Trình Cẩm Chi được hắn khen ngợi, từ trước đến nay, những bộ phim của Thẩm Thuyên chưa bao giờ lặp lại việc sử dụng diễn viên, Trình Cẩm Chi là người đầu tiên. Vừa là diễn viên chính của "Dị hình", vừa là diễn viên chính của "Tôi không phải quái vật". Ra khỏi đoàn phim, có ngay truyền thông đến phỏng vấn.
"Lúc trước cô Trình tạm dừng công việc một năm, là để nạp năng lượng à?" Không biết phóng viên lấy tin đồn này đến từ đâu.
"Chưa đến một năm, chỉ mấy tháng thôi." Trình Cẩm Chi nói.
Lúc trước tạm dừng công việc, là do sinh Dung Cẩn. truyện ngôn tình
"Nghe nói cô Dung cũng ở trong đoàn phim."
"Ừ, cô ấy cũng là khách mời của phim này." Lúc trước Thẩm Thuyên mời Dung Tự, Dung Tự cũng có mấy cảnh trong "Tôi không phải quái vật". Đúng lúc lấy cái này làm lá chắn.
Tin đồn giải trí những năm qua, lan truyền thật thật giả giả, có nói nàng và Dung Tự bất hòa, có nói hai người bất hòa là cố ý tung ra để đánh lừa dư luận, thật ra hai người đã là một cặp. Dù sao thì bất kể nó đã được lan truyền như thế nào, đối tượng mọi người có thể tưởng tượng ra scandal với Dung Tự cũng chỉ có Trình Cẩm Chi. Tuy Dung Tự không đóng phim, nhưng vẫn khá có danh tiếng trong giới.
"Thật sao?" Dường như các phòng viên vừa xác nhận tin tức này từ miệng Trình Cẩm Chi. Xem ra đạo diễn Thẩm Thuyên cũng không lấy việc này làm điểm quảng bá.
"Đúng vậy."
"Không biết cô Dung ở..." Lúc này ánh mắt của mọi người đều bị Dung Tự hấp dẫn.
Dung Tự đeo khẩu trang, tay phải xách cái gì đó, trông rất thong thả. Sau khi cô đến gần, mọi người mới thấy tay cô xách hai con cá sống. Cô cúi đầu, mang tai nghe bluetooth, có vẻ vẫn luôn nói chuyện điện thoại. Ngẩng đầu thấy truyền thông trước mặt, cánh truyền thông cũng sửng sốt, chưa bao giờ thấy khía cạnh như vậy của nữ thần. Dung Tự vén tóc dài, quay người bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Trong thời gian các phóng viên có thể phản ứng, nhanh chóng lên một chiếc xe hơi nhỏ.
Lần này họ tin Dung Tự vào đoàn phim. Có tin tức trang bìa. Trình Cẩm Chi lên xe, thấy tin ảnh giải trí nhảy lên trong điện thoại di động. Là Dung Tự xách theo hai con cá sống, đưa tin như vậy thực sự giống như đã từng biết. Người này, xách cá sống còn có thể ung dung như vậy.
"Em mua hai con cá tươi, chị muốn ăn canh cá hay cá chiên?" Tin nhắn của Dung Tự cũng đến theo sau.
Chắc Dung Tự đã đến khách sạn.
Lúc ăn cơm tối, Dung Tự lại nói đến những chuẩn bị cho hôn lễ. Kết hôn là một chuyện rực rỡ nhất, nhưng đối với thân phận ngôi sao của Trình Cẩm Chi, vẫn phải giảm bớt. Mấy năm nay, tin đồn của hai người càng ngày càng phản cảm hơn. Dù sao đã nhiều năm như vậy, họ không bị truyền ra những đối tượng yêu đương khác. Dung Tự dự định cử hành hôn lễ ở lâu đài tư nhân của bạn mình.
"Không phải nói là đơn giản sao?" Còn lâu đài?
Dung Tự cho rằng đã rất đơn giản, lúc trước cô còn muốn hỏi mượn đảo của Phó tổng: "Rất đơn giản, chỉ có ba ngày."
"Còn phải ba ngày?" Không phải tuyên thệ một cái là đủ rồi sao?
"Vậy chị nghĩ nên tổ chức thế nào?"
Trình Cẩm Chi cắn đũa: "Chị nghĩ thế này, đến lúc đó gọi Dung Trạm đến. Hai gia đình ăn bữa cơm."
"Mình đã ăn chung hai hôm trước." Hiển nhiên, Dung Tự không cho đây là kết hôn.
Tính tình của Dung Tự cũng rất tốt, lấy hết xương cá ra mới bỏ cá vào bát của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi chọt chọt cá: "Được rồi, chị không chọn lựa nữa. Dù sao chị cũng không làm gì cả, đều do em sắp xếp."
Có lẽ không làm gì cả, vậy nên không có cảm giác tham gia. Buổi tối lúc ngủ, Dung Tự lại ôm Trình Cẩm Chi: "Đợi đến cuối tuần, mình đi thử váy cưới?"
"Sớm vậy?"
"Ừ, em chọn mấy bộ, chị thử thử đi." Dung Tự nói.
Ngày thử váy cưới, Trình Cẩm Chi gọi Hạ Dữu và Cẩu Vũ đến. Lúc Trình Cẩm Chi thử váy cưới, Dung Tự cũng đi thử. Dung Tự đi ra trước, cũng không chờ bao lâu Trình Cẩm Chi đã đi ra. Trình Cẩm Chi vừa ra tới, ánh mắt của Dung Tự không di chuyển được nữa. Mấy bộ váy cưới này đều do Dung Tự thiết kế, thời gian thiết kế rất dài, bắt đầu thiết kế, vẫn là khi mua chiếc nhẫn kia cho Trình Cẩm Chi. Khi đó cô và Trình Cẩm Chi tham gia một chương trình, Trình Cẩm Chi trên sân khấu, cô ở dưới khán đài, thấy giấy bút trên bàn. Cũng không biết tại sao, vẽ một vài nét bút, trông như một chiếc váy cưới. Kể từ đó xảy ra nhiều biến cố, cô và Trình Cẩm Chi chia tay. Có lẽ đó là một sự an ủi, lúc đó Dung Tự lại thêm vài nét vẽ. Cho đến giờ, Dung Tự đã thiết kế một số bộ váy cưới. Trong đầu của Dung Tự, có rất nhiều hình ảnh Trình Cẩm Chi mặc váy cưới, nhưng không có hình ảnh nào giống như ngày hôm nay. Chân thật và xinh đẹp.
"Ngốc rồi?" Trình Cẩm Chi mặc váy cưới, vẫn chờ đợi lời khen từ Dung Tự. Không ngờ Dung Tự đứng sững sờ ngây ngốc nhìn nàng.
Lúc này Dung Tự mới đi tới, đôi tay nắm lấy Trình Cẩm Chi: "Hôm nay chị rất đẹp."
"Bình thường không đẹp à?"
"Vẫn luôn luôn đẹp."
Trình Cẩm Chi mỉm cười: "Khen chị đẹp, cũng tự khen luôn em. Váy cưới này do em thiết kế."
Tại sao Dung Tự lại có khả năng như thế. Ngay cả áo cưới cũng phải tự bản thân thiết kế. Sau khi Hạ Dữu và Cẩu Vũ rời khỏi, Dung Tự mới khẽ ôm lấy Trình Cẩm Chi. Hai người đứng trước gương, mặc váy cưới màu trắng, tay của Trình Cẩm Chi còn cầm một bó hoa trong tay.
"Mệt mỏi à?" Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự nhẹ nhàng tựa lên vai nàng.
Dung Tự không nói gì, chỉ dán vào lưng Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi càng chặt hơn. Trình Cẩm Chi thẳng lưng lên, để Dung Tự dựa vào: "Hình như chị gầy quá, không chống nổi váy cưới của em."
Quay phim mấy tháng nay, khiến eo của Trình Cẩm Chi nhỏ hơn.
"Đẹp."
"Tự Nhi?"
Tay Dung Tự phủ lên mu bàn tay Trình Cẩm Chi: "Hôm nay chị rất đẹp."
"Hôm nay khen chị nhiều thế." Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Sợ chị đào hôn* à?"
*Đào hôn: Chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân.
"Chị sẽ không đào hôn. Chị muốn ở bên cạnh em, cãi với em làm phiền em, em còn phải giữ con cho chị." Trình Cẩm Chi và Dung Tự lồng mười ngón tay vào nhau.
"Ừ." Dung Tự nhếch môi, như thể đó là việc kinh doanh thành công nhất mà cô từng làm.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn kinh doanh. Nếu nói theo kinh doanh, như vậy việc yêu Trình Cẩm Chi, dù thế nào, đó luôn là một việc kinh doanh ổn định không bao giờ lỗ.
"Em là kẻ ngốc." Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Dung Tự.
Dung Tự rung động, giơ tay lên vén khăn voan của Trình Cẩm Chi. Cùng mặc chiếc váy cưới màu trắng, Dung Tự nhẹ nhàng hôn Trình Cẩm Chi.
Kinh doanh không gọi là kinh doanh, mà được gọi là tình yêu trọn đời.
Trong mấy ngày kết hôn, Trình Cẩm Chi xin nghỉ với đạo diễn Thẩm Thuyên. Không biết đạo diễn Thẩm đã biết gì, nhưng chỉ nhìn Dung Tự ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, mỉm cười bí ẩn. Đạo diễn Thẩm bắt tay với Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, tôi muốn chúc mừng cô."
"Chúc mừng?" Trình Cẩm Chi hơi ngạc nhiên, lẽ nào đạo diễn Thẩm biết rõ chuyện kết hôn của nàng và Dung Tự?
"Thu phóng tự như, không nói về diễn viên, mà còn bất kì ngành nghề nào khác cũng đã đạt đến cảnh giới." Đạo diễn Thẩm nói: "Vì vậy, tôi nói, tôi muốn chúc mừng cô."
"Cám ơn. Nếu không có đạo diễn Thẩm, tôi vẫn không biết hôm nay tôi sẽ như thế nào." "Dị hình" là tác phẩm bước ngoặt của nàng.
"Dù không có "Dị hình", cũng sẽ có những tác thẩm khác làm cô Trình thành công. Mà "Dị hình", chỉ vì có cô Trình." Một lời khen lịch sự, nhưng khiến đạo diễn Thẩm Thuyên luôn làm việc độc lập nói ra, đã là rất hiếm có.
"Đạo diễn Thẩm, không phải anh lại muốn kéo dài chu kì quay của "Tôi không phải quái vật" chứ?" Thẩm Thuyên khen nàng như thế, khiến nàng được sủng ái mà lại lo sợ.
Thẩm Thuyên cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Trình Cẩm Chi, xem ra bị Trình Cẩm Chi nói trúng thật rồi. Đi mấy bước, Thẩm Thuyên quay lưng lại, hắn cười bí ẩn: "Câu chúc mừng này, coi như là quà tôi tặng hai cô."
Có vẻ như đạo diễn Thẩm đã biết rồi. Nhưng đồng thời Trình Cẩm Chi phản ứng, không ngờ Thẩm Thuyên lại keo kiệt như thế? Biết rồi mà còn không gửi tiền mừng? Dù gì nàng cũng là diễn viên chính trong hai bộ phim của hắn?
"Cắt." Đạo diễn từ máy quay di chuyển đến trước bố cục trước mặt: "Thợ trang điểm chuẩn bị, cảnh tiếp theo."
Trước ống kính máy quay, Trình Cẩm Chi vén một ít tóc và ngẩng mặt lên, để thợ trang điểm dậm lớp trang điểm lại cho mình. Phân cảnh này quay rất nhanh, mặc dù nói nhanh, nhưng cũng quay mất một đêm. Gần hơn mười giờ sáng mới kết thúc. Lúc kết thúc công việc, đạo diễn Thẩm Thuyên đã biến mất từ lâu, chắc là đã đến phòng biên tập hậu kì. Hứa Tắc Anh cũng ở cạnh, theo đoàn phim cả đêm.
"Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người ăn cơm. Buổi tối còn phải vất vả thêm một chút nữa." Buổi tối còn có một số cảnh quay đêm, Hứa Tắc Anh cảm thấy có lỗi khom người.
"Đạo diễn Hứa, còn phải quay à? Đã quay đêm liên tục một tuần rồi." Vào lúc này, có một số diễn viên phàn nàn: "Quay tiếp, quầng thâm của tôi sẽ không che được nữa."
"Xin lỗi xin lỗi, tối nay nghỉ ngơi một chút? Tôi đi nói với đạo diễn Thẩm."
"Đạo diễn Hứa có thể làm chủ việc này không?" Diễn viên rất hoài nghi. Đạo diễn Thẩm Thuyên vẫn luôn làm việc độc lập, cảnh hắn đã sắp xếp thì ai nói cũng không nghe.
"Vậy quay thêm một đêm nữa đi." Trình Cẩm Chi ở bên cạnh gỡ cái khăn lông nóng trên mặt xuống. Dường như giải vây giúp Hứa Tắc Anh.
"Cô Trình đã nói vậy, vậy chúng ta vất vả thêm một đêm nữa." Những diễn viên này vẫn khá nịnh nọt Trình Cẩm Chi.
Hứa Tắc Anh nhìn Trình Cẩm Chi cảm kích, chắp hai tay về phía các diễn viên, bày tỏ lòng cảm ơn: "Được được, cám ơn mọi người."
Hứa Tắc Anh thực sự là một phụ tá tốt của Thẩm Thuyên, nếu không có hắn làm dầu bôi trơn, chắc không biết mâu thuẫn của diễn viên và đạo diễn leo thang đến mức nào. Thẩm Thuyên luôn luôn hà khắc, ngoại trừ lần quay hài kịch, những kịch bản khác, không lần nào không có diễn viên bỏ diễn, từ vai phụ đến diễn viên quần chúng, thậm chí diễn viên chính cũng có phần không chịu nổi giọng nói u ám ảm đạm của Thẩm Thuyên. Nhiều diễn viên chính như vậy, ngoại trừ những người có thâm niên trong giới, thế hệ trẻ này, cũng chỉ có Trình Cẩm Chi phối hợp với hắn nhất. Cũng chỉ có Trình Cẩm Chi được hắn khen ngợi, từ trước đến nay, những bộ phim của Thẩm Thuyên chưa bao giờ lặp lại việc sử dụng diễn viên, Trình Cẩm Chi là người đầu tiên. Vừa là diễn viên chính của "Dị hình", vừa là diễn viên chính của "Tôi không phải quái vật". Ra khỏi đoàn phim, có ngay truyền thông đến phỏng vấn.
"Lúc trước cô Trình tạm dừng công việc một năm, là để nạp năng lượng à?" Không biết phóng viên lấy tin đồn này đến từ đâu.
"Chưa đến một năm, chỉ mấy tháng thôi." Trình Cẩm Chi nói.
Lúc trước tạm dừng công việc, là do sinh Dung Cẩn. truyện ngôn tình
"Nghe nói cô Dung cũng ở trong đoàn phim."
"Ừ, cô ấy cũng là khách mời của phim này." Lúc trước Thẩm Thuyên mời Dung Tự, Dung Tự cũng có mấy cảnh trong "Tôi không phải quái vật". Đúng lúc lấy cái này làm lá chắn.
Tin đồn giải trí những năm qua, lan truyền thật thật giả giả, có nói nàng và Dung Tự bất hòa, có nói hai người bất hòa là cố ý tung ra để đánh lừa dư luận, thật ra hai người đã là một cặp. Dù sao thì bất kể nó đã được lan truyền như thế nào, đối tượng mọi người có thể tưởng tượng ra scandal với Dung Tự cũng chỉ có Trình Cẩm Chi. Tuy Dung Tự không đóng phim, nhưng vẫn khá có danh tiếng trong giới.
"Thật sao?" Dường như các phòng viên vừa xác nhận tin tức này từ miệng Trình Cẩm Chi. Xem ra đạo diễn Thẩm Thuyên cũng không lấy việc này làm điểm quảng bá.
"Đúng vậy."
"Không biết cô Dung ở..." Lúc này ánh mắt của mọi người đều bị Dung Tự hấp dẫn.
Dung Tự đeo khẩu trang, tay phải xách cái gì đó, trông rất thong thả. Sau khi cô đến gần, mọi người mới thấy tay cô xách hai con cá sống. Cô cúi đầu, mang tai nghe bluetooth, có vẻ vẫn luôn nói chuyện điện thoại. Ngẩng đầu thấy truyền thông trước mặt, cánh truyền thông cũng sửng sốt, chưa bao giờ thấy khía cạnh như vậy của nữ thần. Dung Tự vén tóc dài, quay người bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Trong thời gian các phóng viên có thể phản ứng, nhanh chóng lên một chiếc xe hơi nhỏ.
Lần này họ tin Dung Tự vào đoàn phim. Có tin tức trang bìa. Trình Cẩm Chi lên xe, thấy tin ảnh giải trí nhảy lên trong điện thoại di động. Là Dung Tự xách theo hai con cá sống, đưa tin như vậy thực sự giống như đã từng biết. Người này, xách cá sống còn có thể ung dung như vậy.
"Em mua hai con cá tươi, chị muốn ăn canh cá hay cá chiên?" Tin nhắn của Dung Tự cũng đến theo sau.
Chắc Dung Tự đã đến khách sạn.
Lúc ăn cơm tối, Dung Tự lại nói đến những chuẩn bị cho hôn lễ. Kết hôn là một chuyện rực rỡ nhất, nhưng đối với thân phận ngôi sao của Trình Cẩm Chi, vẫn phải giảm bớt. Mấy năm nay, tin đồn của hai người càng ngày càng phản cảm hơn. Dù sao đã nhiều năm như vậy, họ không bị truyền ra những đối tượng yêu đương khác. Dung Tự dự định cử hành hôn lễ ở lâu đài tư nhân của bạn mình.
"Không phải nói là đơn giản sao?" Còn lâu đài?
Dung Tự cho rằng đã rất đơn giản, lúc trước cô còn muốn hỏi mượn đảo của Phó tổng: "Rất đơn giản, chỉ có ba ngày."
"Còn phải ba ngày?" Không phải tuyên thệ một cái là đủ rồi sao?
"Vậy chị nghĩ nên tổ chức thế nào?"
Trình Cẩm Chi cắn đũa: "Chị nghĩ thế này, đến lúc đó gọi Dung Trạm đến. Hai gia đình ăn bữa cơm."
"Mình đã ăn chung hai hôm trước." Hiển nhiên, Dung Tự không cho đây là kết hôn.
Tính tình của Dung Tự cũng rất tốt, lấy hết xương cá ra mới bỏ cá vào bát của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi chọt chọt cá: "Được rồi, chị không chọn lựa nữa. Dù sao chị cũng không làm gì cả, đều do em sắp xếp."
Có lẽ không làm gì cả, vậy nên không có cảm giác tham gia. Buổi tối lúc ngủ, Dung Tự lại ôm Trình Cẩm Chi: "Đợi đến cuối tuần, mình đi thử váy cưới?"
"Sớm vậy?"
"Ừ, em chọn mấy bộ, chị thử thử đi." Dung Tự nói.
Ngày thử váy cưới, Trình Cẩm Chi gọi Hạ Dữu và Cẩu Vũ đến. Lúc Trình Cẩm Chi thử váy cưới, Dung Tự cũng đi thử. Dung Tự đi ra trước, cũng không chờ bao lâu Trình Cẩm Chi đã đi ra. Trình Cẩm Chi vừa ra tới, ánh mắt của Dung Tự không di chuyển được nữa. Mấy bộ váy cưới này đều do Dung Tự thiết kế, thời gian thiết kế rất dài, bắt đầu thiết kế, vẫn là khi mua chiếc nhẫn kia cho Trình Cẩm Chi. Khi đó cô và Trình Cẩm Chi tham gia một chương trình, Trình Cẩm Chi trên sân khấu, cô ở dưới khán đài, thấy giấy bút trên bàn. Cũng không biết tại sao, vẽ một vài nét bút, trông như một chiếc váy cưới. Kể từ đó xảy ra nhiều biến cố, cô và Trình Cẩm Chi chia tay. Có lẽ đó là một sự an ủi, lúc đó Dung Tự lại thêm vài nét vẽ. Cho đến giờ, Dung Tự đã thiết kế một số bộ váy cưới. Trong đầu của Dung Tự, có rất nhiều hình ảnh Trình Cẩm Chi mặc váy cưới, nhưng không có hình ảnh nào giống như ngày hôm nay. Chân thật và xinh đẹp.
"Ngốc rồi?" Trình Cẩm Chi mặc váy cưới, vẫn chờ đợi lời khen từ Dung Tự. Không ngờ Dung Tự đứng sững sờ ngây ngốc nhìn nàng.
Lúc này Dung Tự mới đi tới, đôi tay nắm lấy Trình Cẩm Chi: "Hôm nay chị rất đẹp."
"Bình thường không đẹp à?"
"Vẫn luôn luôn đẹp."
Trình Cẩm Chi mỉm cười: "Khen chị đẹp, cũng tự khen luôn em. Váy cưới này do em thiết kế."
Tại sao Dung Tự lại có khả năng như thế. Ngay cả áo cưới cũng phải tự bản thân thiết kế. Sau khi Hạ Dữu và Cẩu Vũ rời khỏi, Dung Tự mới khẽ ôm lấy Trình Cẩm Chi. Hai người đứng trước gương, mặc váy cưới màu trắng, tay của Trình Cẩm Chi còn cầm một bó hoa trong tay.
"Mệt mỏi à?" Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự nhẹ nhàng tựa lên vai nàng.
Dung Tự không nói gì, chỉ dán vào lưng Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi càng chặt hơn. Trình Cẩm Chi thẳng lưng lên, để Dung Tự dựa vào: "Hình như chị gầy quá, không chống nổi váy cưới của em."
Quay phim mấy tháng nay, khiến eo của Trình Cẩm Chi nhỏ hơn.
"Đẹp."
"Tự Nhi?"
Tay Dung Tự phủ lên mu bàn tay Trình Cẩm Chi: "Hôm nay chị rất đẹp."
"Hôm nay khen chị nhiều thế." Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Sợ chị đào hôn* à?"
*Đào hôn: Chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân.
"Chị sẽ không đào hôn. Chị muốn ở bên cạnh em, cãi với em làm phiền em, em còn phải giữ con cho chị." Trình Cẩm Chi và Dung Tự lồng mười ngón tay vào nhau.
"Ừ." Dung Tự nhếch môi, như thể đó là việc kinh doanh thành công nhất mà cô từng làm.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn kinh doanh. Nếu nói theo kinh doanh, như vậy việc yêu Trình Cẩm Chi, dù thế nào, đó luôn là một việc kinh doanh ổn định không bao giờ lỗ.
"Em là kẻ ngốc." Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Dung Tự.
Dung Tự rung động, giơ tay lên vén khăn voan của Trình Cẩm Chi. Cùng mặc chiếc váy cưới màu trắng, Dung Tự nhẹ nhàng hôn Trình Cẩm Chi.
Kinh doanh không gọi là kinh doanh, mà được gọi là tình yêu trọn đời.
Trong mấy ngày kết hôn, Trình Cẩm Chi xin nghỉ với đạo diễn Thẩm Thuyên. Không biết đạo diễn Thẩm đã biết gì, nhưng chỉ nhìn Dung Tự ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, mỉm cười bí ẩn. Đạo diễn Thẩm bắt tay với Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, tôi muốn chúc mừng cô."
"Chúc mừng?" Trình Cẩm Chi hơi ngạc nhiên, lẽ nào đạo diễn Thẩm biết rõ chuyện kết hôn của nàng và Dung Tự?
"Thu phóng tự như, không nói về diễn viên, mà còn bất kì ngành nghề nào khác cũng đã đạt đến cảnh giới." Đạo diễn Thẩm nói: "Vì vậy, tôi nói, tôi muốn chúc mừng cô."
"Cám ơn. Nếu không có đạo diễn Thẩm, tôi vẫn không biết hôm nay tôi sẽ như thế nào." "Dị hình" là tác phẩm bước ngoặt của nàng.
"Dù không có "Dị hình", cũng sẽ có những tác thẩm khác làm cô Trình thành công. Mà "Dị hình", chỉ vì có cô Trình." Một lời khen lịch sự, nhưng khiến đạo diễn Thẩm Thuyên luôn làm việc độc lập nói ra, đã là rất hiếm có.
"Đạo diễn Thẩm, không phải anh lại muốn kéo dài chu kì quay của "Tôi không phải quái vật" chứ?" Thẩm Thuyên khen nàng như thế, khiến nàng được sủng ái mà lại lo sợ.
Thẩm Thuyên cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Trình Cẩm Chi, xem ra bị Trình Cẩm Chi nói trúng thật rồi. Đi mấy bước, Thẩm Thuyên quay lưng lại, hắn cười bí ẩn: "Câu chúc mừng này, coi như là quà tôi tặng hai cô."
Có vẻ như đạo diễn Thẩm đã biết rồi. Nhưng đồng thời Trình Cẩm Chi phản ứng, không ngờ Thẩm Thuyên lại keo kiệt như thế? Biết rồi mà còn không gửi tiền mừng? Dù gì nàng cũng là diễn viên chính trong hai bộ phim của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.