Chương 27:
Nhất Thốn Phương Chu
29/10/2022
EDITOR: HANNAH
Sự tình có mười phần thì Thiệu Tuần vốn đã đoán được 8-9 phần, đợi đến khi người hầu của Tề thị lôi người phụ nữ đã hoan hảo với Triệu Ngôn Tuân theo vào, nàng càng khẳng định chắc chắn suy đoán trong lòng.
… Đây chính là cung nữ lúc trước đã dìu Thiệu Tuần tới Noãn Hương Các để sắp xếp những thứ kia.
Thiệu Tuần dùng khăn che miệng, hơi ngập ngừng rồi nói: “Người phụ nữ này… sao trông lại quen thế nhỉ?”
Tề thị ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thục phi, trong mắt dường như có hàm ý khác, nói: “Thiệu tiểu thư không nhìn nhầm đâu, đây là cung nữ của Duyên Gia Cung, mới vừa rồi trong yến tiệc còn hầu hạ nương nương dùng bữa, cũng không biết vì sao, mới chỉ chớp mắt một cái mà đã không thấy bóng dáng, chớp mắt cái nữa… à, đã leo lên giường Đại điện hạ rồi.”
Thục phi nhíu mày, quở trách: “Đại Hoàng tử phi, trước mặt các vị phu nhân mà ngươi nói cái gì vậy?”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía người ở bên dưới, nói: “Còn không mau dẫn ả ta đi, còn để lại ở đây làm gì cho bẩn mắt.”
“Khoan đã!” Tề thị nói to, ngăn lại: “Một con nhãi ranh mơ màng, hồ đồ xuất hiện trong Noãn Hương Các, khiến cho Đại điện hạ mất hết thể diện, chẳng lẽ chỉ như vậy là xong hay sao?”
Tề thị là đang có ý muốn làm to chuyện.
Cũng đúng. Việc này nếu không nói rõ ràng ngay trước mặt, chờ đến khi những người phụ nữ này về nhà, cũng không biết câu chuyện sẽ bị đồn đại thành ra thế nào. Dù sao thứ đã thấy thì cũng đã thấy, nếu bây giờ còn giấu giếm thì mới khó nói.
Những người đang ngồi ở đây đều nhận ra điều này, phi tử hậu cung cùng các công chúa sau khi xem múa hát ở Y Xuân Các thì đều đã quay về phủ, người còn ở lại chỉ có các mệnh phụ phu nhân. Trong lòng mỗi người bọn họ đều có tâm tư khác nhau, có người không sợ phiền phức đã lập tức vểnh tai lên, chỉ hận không thể ngay lập tức biết hết ngọn nguồn. Nhưng một số ít người cẩn trọng thì lại đứng ngồi không yên, họ cũng chẳng muốn dính dáng đến những chuyện mờ ám của hoàng gia làm gì, chỉ mong mau chóng rời đi.
Thục phi hơi nheo mắt, nói: “Chuyện này đương nhiên phải điều tra. Có điều, chuyện liên quan đến Đại điện hạ, vốn nên điều tra nội bộ, Đại Hoàng tử phi ngươi lại la hét ầm ĩ ngay trước mặt mòi người, còn ra thể thống gì nữa. Đức phi dạy dỗ con dâu như vậy sao?”
“Ta dạy con dâu như thế nào, không cần muội muội phải nhọc lòng.”
Giọng nói vang lên từ ngoài cửa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nét mặt Thục phi hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn đứng dậy, nói: “Tỷ tỷ là người bận rộn, sao lại có thời gian rảnh qua đây?”
Ở trong cung, người có thể ngang sức ngang tài với Thục phi chỉ có Đức phi Hình thị.
Nàng ta mặc cung trang* xanh biếc, búi tóc kiểu phi thiên cao ngất, trên đầu mang trâm vàng ngũ phượng, dẫn theo không dưới mười mấy cung nữ và thái giám đang đứng chờ ngoài cửa. Nghe Thục phi nói vậy, nàng ta nhẹ nhàng mỉm cười, bước chân rất nhanh, lập tức lướt qua người Thục phi, ngồi vào ghế chủ vị.
* Chú thích: “Cung trang” là từ dùng để chỉ lễ phục thường ngày mà các cung tần và công chúa sử dụng (Nguồn: Baike)
Đức phi tuổi còn lớn hơn cả Hoàng đế, lại không chăm sóc tỉ mỉ được như Thục phi, nhìn qua đã không trẻ bằng Thục phi, đã không còn có thể trang điểm kiểu thanh xuân được nữa. Bất ngờ là ngoại hình của nàng ta cũng không thể hiện sự ghê gớm, mày đậm mắt to, khiến cho ai gặp nàng ta cũng có thể đoán ra con trai nàng là ai. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rằng ắt hẳn khi còn trẻ, nàng ta cũng có khuôn mặt ngây thơ, hiện giờ tuy đã không còn ở độ tuổi xuân như hoa nhưng cũng có thể nhận ra những nét mỹ lệ khi xưa.
Vậy mà một người phụ nữ có dung mạo như vậy, khi mở miệng lại không thấy có chút ngây thơ nào. Nàng ta nói: “Muội muội à, ta đứng từ xa thật xa đã nghe tiếng muội nói. Thế nào? Muội mới vừa vì chuyện phòng the của A Tuân mà nhọc lòng, giờ đã lại thay ta dạy dỗ con dâu à?”
Thiệu Tuần vốn dĩ chỉ ngồi bên cạnh lạnh lùng quan sát, bất chợt nghe thấy tên mình thì hơi kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra “A Tuân” trong lời nói của Đức phi ý chỉ Đại Hoàng tử.
Chính nhất phẩm phi gồm bốn phong hào “Quý”, “Đức”, “Hiền”, “Thục”, tuy phẩm cấp ngang hàng nhưng thực tế về thứ bậc, quý phi lại đứng đầu. Hiện giờ vị trí quý phi đang bỏ không, về lý thì Đức phi và Thục phi hẳn không phân trên dưới mới phải, thế nhưng Đức phi từng hầu hạ Ninh Hi Đế khi còn ở tiềm để*, xét về lý lịch lâu năm hơn so với Thục phi, con trai nàng ta sinh lại lớn tuổi hơn con trai của Thục phi. Bởi vậy tuy rằng bề ngoài không phân cao thấp nhưng kỳ thực, thân phận của Đức phi lại có phần cao hơn một chút.
* Chú thích: “Tiềm để” là từ để chỉ phủ riêng nơi Hoàng đế từng sống trước khi lên ngôi. Câu này ý nói Đức phi đã đi theo Ninh Hi Đế từ trước khi Ninh Hi Đế lên ngôi.
Thục phi nghe xong những lời “giấu dao giấu kiếm” này cũng không tức giận, mà chỉ giải thích với thái độ giảng hòa: “Tỷ tỷ nói vậy thật sự là hiểu lầm ta rồi. Con nha đầu này có thân phận gì chứ? Sao có thể may mắn được hầu hạ Đại Hoàng tử?”
Sự tình có mười phần thì Thiệu Tuần vốn đã đoán được 8-9 phần, đợi đến khi người hầu của Tề thị lôi người phụ nữ đã hoan hảo với Triệu Ngôn Tuân theo vào, nàng càng khẳng định chắc chắn suy đoán trong lòng.
… Đây chính là cung nữ lúc trước đã dìu Thiệu Tuần tới Noãn Hương Các để sắp xếp những thứ kia.
Thiệu Tuần dùng khăn che miệng, hơi ngập ngừng rồi nói: “Người phụ nữ này… sao trông lại quen thế nhỉ?”
Tề thị ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thục phi, trong mắt dường như có hàm ý khác, nói: “Thiệu tiểu thư không nhìn nhầm đâu, đây là cung nữ của Duyên Gia Cung, mới vừa rồi trong yến tiệc còn hầu hạ nương nương dùng bữa, cũng không biết vì sao, mới chỉ chớp mắt một cái mà đã không thấy bóng dáng, chớp mắt cái nữa… à, đã leo lên giường Đại điện hạ rồi.”
Thục phi nhíu mày, quở trách: “Đại Hoàng tử phi, trước mặt các vị phu nhân mà ngươi nói cái gì vậy?”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía người ở bên dưới, nói: “Còn không mau dẫn ả ta đi, còn để lại ở đây làm gì cho bẩn mắt.”
“Khoan đã!” Tề thị nói to, ngăn lại: “Một con nhãi ranh mơ màng, hồ đồ xuất hiện trong Noãn Hương Các, khiến cho Đại điện hạ mất hết thể diện, chẳng lẽ chỉ như vậy là xong hay sao?”
Tề thị là đang có ý muốn làm to chuyện.
Cũng đúng. Việc này nếu không nói rõ ràng ngay trước mặt, chờ đến khi những người phụ nữ này về nhà, cũng không biết câu chuyện sẽ bị đồn đại thành ra thế nào. Dù sao thứ đã thấy thì cũng đã thấy, nếu bây giờ còn giấu giếm thì mới khó nói.
Những người đang ngồi ở đây đều nhận ra điều này, phi tử hậu cung cùng các công chúa sau khi xem múa hát ở Y Xuân Các thì đều đã quay về phủ, người còn ở lại chỉ có các mệnh phụ phu nhân. Trong lòng mỗi người bọn họ đều có tâm tư khác nhau, có người không sợ phiền phức đã lập tức vểnh tai lên, chỉ hận không thể ngay lập tức biết hết ngọn nguồn. Nhưng một số ít người cẩn trọng thì lại đứng ngồi không yên, họ cũng chẳng muốn dính dáng đến những chuyện mờ ám của hoàng gia làm gì, chỉ mong mau chóng rời đi.
Thục phi hơi nheo mắt, nói: “Chuyện này đương nhiên phải điều tra. Có điều, chuyện liên quan đến Đại điện hạ, vốn nên điều tra nội bộ, Đại Hoàng tử phi ngươi lại la hét ầm ĩ ngay trước mặt mòi người, còn ra thể thống gì nữa. Đức phi dạy dỗ con dâu như vậy sao?”
“Ta dạy con dâu như thế nào, không cần muội muội phải nhọc lòng.”
Giọng nói vang lên từ ngoài cửa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nét mặt Thục phi hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn đứng dậy, nói: “Tỷ tỷ là người bận rộn, sao lại có thời gian rảnh qua đây?”
Ở trong cung, người có thể ngang sức ngang tài với Thục phi chỉ có Đức phi Hình thị.
Nàng ta mặc cung trang* xanh biếc, búi tóc kiểu phi thiên cao ngất, trên đầu mang trâm vàng ngũ phượng, dẫn theo không dưới mười mấy cung nữ và thái giám đang đứng chờ ngoài cửa. Nghe Thục phi nói vậy, nàng ta nhẹ nhàng mỉm cười, bước chân rất nhanh, lập tức lướt qua người Thục phi, ngồi vào ghế chủ vị.
* Chú thích: “Cung trang” là từ dùng để chỉ lễ phục thường ngày mà các cung tần và công chúa sử dụng (Nguồn: Baike)
Đức phi tuổi còn lớn hơn cả Hoàng đế, lại không chăm sóc tỉ mỉ được như Thục phi, nhìn qua đã không trẻ bằng Thục phi, đã không còn có thể trang điểm kiểu thanh xuân được nữa. Bất ngờ là ngoại hình của nàng ta cũng không thể hiện sự ghê gớm, mày đậm mắt to, khiến cho ai gặp nàng ta cũng có thể đoán ra con trai nàng là ai. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rằng ắt hẳn khi còn trẻ, nàng ta cũng có khuôn mặt ngây thơ, hiện giờ tuy đã không còn ở độ tuổi xuân như hoa nhưng cũng có thể nhận ra những nét mỹ lệ khi xưa.
Vậy mà một người phụ nữ có dung mạo như vậy, khi mở miệng lại không thấy có chút ngây thơ nào. Nàng ta nói: “Muội muội à, ta đứng từ xa thật xa đã nghe tiếng muội nói. Thế nào? Muội mới vừa vì chuyện phòng the của A Tuân mà nhọc lòng, giờ đã lại thay ta dạy dỗ con dâu à?”
Thiệu Tuần vốn dĩ chỉ ngồi bên cạnh lạnh lùng quan sát, bất chợt nghe thấy tên mình thì hơi kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra “A Tuân” trong lời nói của Đức phi ý chỉ Đại Hoàng tử.
Chính nhất phẩm phi gồm bốn phong hào “Quý”, “Đức”, “Hiền”, “Thục”, tuy phẩm cấp ngang hàng nhưng thực tế về thứ bậc, quý phi lại đứng đầu. Hiện giờ vị trí quý phi đang bỏ không, về lý thì Đức phi và Thục phi hẳn không phân trên dưới mới phải, thế nhưng Đức phi từng hầu hạ Ninh Hi Đế khi còn ở tiềm để*, xét về lý lịch lâu năm hơn so với Thục phi, con trai nàng ta sinh lại lớn tuổi hơn con trai của Thục phi. Bởi vậy tuy rằng bề ngoài không phân cao thấp nhưng kỳ thực, thân phận của Đức phi lại có phần cao hơn một chút.
* Chú thích: “Tiềm để” là từ để chỉ phủ riêng nơi Hoàng đế từng sống trước khi lên ngôi. Câu này ý nói Đức phi đã đi theo Ninh Hi Đế từ trước khi Ninh Hi Đế lên ngôi.
Thục phi nghe xong những lời “giấu dao giấu kiếm” này cũng không tức giận, mà chỉ giải thích với thái độ giảng hòa: “Tỷ tỷ nói vậy thật sự là hiểu lầm ta rồi. Con nha đầu này có thân phận gì chứ? Sao có thể may mắn được hầu hạ Đại Hoàng tử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.