Chương 47:
Nhất Thốn Phương Chu
10/11/2022
Nhị công chúa cúi đầu: "Chính ta cũng biết... Nhưng đã sớm thành thói quen, mẫu phi luôn bảo ta nghe lời, nói nếu ta làm tót mọi việc thì sẽ không có ai giáo huấn ta, như hiện tại, nhất định vì ta có sai lầm... Đã nhiều năm như vậy, ta, ta cũng không biết điều gì là đúng nữa.”
Thiệu Tuần thở dài, bởi vậy có thể biết cha mẹ dạy dỗ con cái có thể bẻ được tính tình ngay từ nhỏ.
Bản thân nàng và kế mẫu không tính là thân cận, nhưng vị mẫu phi này lại là mẹ ruột, như thế nào... Nói thật, còn không bằng mẹ kế Trịnh thị đâu.
Còn Hoàng đế, Thiệu Tuần nghĩ, cho dù không cưng chiều nữ nhi này, tốt xấu gì cũng hơi quan tâm một chút đi, phái người đến làm chỗ dựa cho nữ nhi, hoặc là đến thay nàng trừng trị Điêu Nô —— chuyện này thậm chí cũng không cần hắn tự mình làm, chỉ cần phân phó một tiếng là được, có thể phí bao nhiêu công sức chứ?
Hai người trải qua việc lần này lại có thêm vài phần thân thiết, Nhị công chúa không nhịn được thổ lộ một ít tâm sự, những thứ này nàng ấy cho tới bây giờ đều sẽ giấu ở trong lòng, không chỉ vì nguyên nhân tính cách, càng thêm vì không có người tri kỷ để tâm sự, nếu nàng ấy thật sự nói với tỷ muội, thứ nhận được chỉ sợ không phải đồng tình, mà là vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này, những lời bàn luận có sự không an phận ngoài cửa sổ đột nhiên biến mất không còn tăm tích, Thiệu Tuần nhạy bén dừng lại câu chuyện, cảm thấy hẳn là Cung phi đã tới.
Quy củ ở trong cung, nô tỳ ở ngoài bên thấy chủ tử, lúc dập bái không được lên tiếng, miễn cho quý nhân kinh sợ.
Thiệu Tuần kéo Nhị công chúa đứng lên, từ phía sau cửa sổ mơ hồ thấy đoàn người đang đi qua bậc thang.
Nàng hơi mở to mắt: Người đi đầu... Thân hình sao lại không giống nữ tử...
Đầu óc nàng vừa hiện lên những lời này, đã có hai thái giám mở cửa, một người dẫn đầu bước vào.
Người tới không phải Cung phi, hắn mặc thường phục màu chàm, chỉ đeo thêm ngọc bội, tóc cũng không buộc lên, chỉ buộc lỏng lẻo một nửa để sang bên, mặc đồ thập phần bình dị, nhưng dáng người cao lớn tuấn dật, khí khái hào hùng trầm ổn, vậy mà là Ninh Hi Đế không mặc long bào.
Đầu óc Thiệu Tuần trống rỗng trong chớp mắt, hoàn toàn dựa vào bản năng mới quỳ xuống hành lễ cùng Nhị công chúa.
Hoàng đế cũng không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp lại Thiệu Tuần.
Mấy năm gần đây hắn đã ít khi ở lại hậu cung, nhưng khi rảnh rỗi cũng thỉnh thoảng sẽ tới ngồi trong cung phi tần sinh dục nhi nữ, xem như cho các nàng một chút thể diện.
Hôm nay hắn đi Tích Hòa cung thăm Cung phi, chỉ mới ngồi khoảng một chén trà*, đang chuẩn bị rời đi, có người tới nói có người mời Cung phi tới viện của nhị công chúa.
*5 phút
Nhũ mẫu nhận ra Thiệu Tuần, nhưng nhưng hạ nhân cấp thấp này lại không biết, chỉ biết là một tiểu thư có thân phận không thấp, lúc hồi bẩm với Cung phi không nói rõ ràng lắm, chỉ nói Nhị công chúa xảy ra chút chuyện, một vị tiểu thư bảo các nàng tới mời Cung phi, hỏi là có chuyện gì thì lại sợ liên lụy đến mình, nói tránh không biết.
Thiệu Tuần từng quen biết với Cung phi, mặc dù không biết bình thường bà ta đối xử với nữ nhi như thế nào, nhưng biết tính tình của bà ta khi đối ngoại rất có vài phần khúm núm, không tùy tiện đắc tội với người khác, bởi vậy mới kết luận nếu có người đi mời, bà ta vì sợ thật sự xảy ra chuyện lớn hoặc đắc tội với người nào đó, sẽ nhất định tới xem.
Kết quả đúng lúc Hoàng đế cũng ở đây, hắn nghe xong lời này thấy rất tò mò, đồng thời Nhị công chúa rốt cuộc là nữ nhi của hắn, cũng muốn thuận đường đến thăm.
Kết quả vừa vào cửa đã thấy cô nương Thiệu Tuần này đang nhíu mày đứng ở nơi đó.
Hoàng đế đi tới phía trước, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ tọa, phía sau là một chuỗi dài nội thị cung nữ, trong nháy mắt lấp đầy căn phòng vốn không lớn này, mà Cung phi đi phía sau hắn chỉ có thể đứng ở một bên.
Thiệu Tuần cúi đầu, nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Chuyện này không có gì to tát, Hoàng đế tới càng tốt, vốn dĩ Cung phi còn có thể sẽ sàn xếp ổn thỏa hoặc che chở hạ nhân, hiện tại thì hoàn toàn không sợ nữa.
Về phần...
Không có gì mà phần cả!
Chuyện kia coi như chưa từng xảy ra, lúc trước cũng đã nói như vậy, nếu đã không xảy ra cái gì, thì Ninh Hi Đế hôm nay cũng chỉ là phụ thân của Nhị công chúa, không còn gì khác.
Hoàng đế nhìn Thiệu Tuần, thanh âm của hắn hoàn toàn bình tĩnh như trước, cho dù ai cũng không có cách nào thăm dò được tâm tư gì trong đó.
"Đứng lên đi."
Thiệu Tuần thở dài, bởi vậy có thể biết cha mẹ dạy dỗ con cái có thể bẻ được tính tình ngay từ nhỏ.
Bản thân nàng và kế mẫu không tính là thân cận, nhưng vị mẫu phi này lại là mẹ ruột, như thế nào... Nói thật, còn không bằng mẹ kế Trịnh thị đâu.
Còn Hoàng đế, Thiệu Tuần nghĩ, cho dù không cưng chiều nữ nhi này, tốt xấu gì cũng hơi quan tâm một chút đi, phái người đến làm chỗ dựa cho nữ nhi, hoặc là đến thay nàng trừng trị Điêu Nô —— chuyện này thậm chí cũng không cần hắn tự mình làm, chỉ cần phân phó một tiếng là được, có thể phí bao nhiêu công sức chứ?
Hai người trải qua việc lần này lại có thêm vài phần thân thiết, Nhị công chúa không nhịn được thổ lộ một ít tâm sự, những thứ này nàng ấy cho tới bây giờ đều sẽ giấu ở trong lòng, không chỉ vì nguyên nhân tính cách, càng thêm vì không có người tri kỷ để tâm sự, nếu nàng ấy thật sự nói với tỷ muội, thứ nhận được chỉ sợ không phải đồng tình, mà là vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này, những lời bàn luận có sự không an phận ngoài cửa sổ đột nhiên biến mất không còn tăm tích, Thiệu Tuần nhạy bén dừng lại câu chuyện, cảm thấy hẳn là Cung phi đã tới.
Quy củ ở trong cung, nô tỳ ở ngoài bên thấy chủ tử, lúc dập bái không được lên tiếng, miễn cho quý nhân kinh sợ.
Thiệu Tuần kéo Nhị công chúa đứng lên, từ phía sau cửa sổ mơ hồ thấy đoàn người đang đi qua bậc thang.
Nàng hơi mở to mắt: Người đi đầu... Thân hình sao lại không giống nữ tử...
Đầu óc nàng vừa hiện lên những lời này, đã có hai thái giám mở cửa, một người dẫn đầu bước vào.
Người tới không phải Cung phi, hắn mặc thường phục màu chàm, chỉ đeo thêm ngọc bội, tóc cũng không buộc lên, chỉ buộc lỏng lẻo một nửa để sang bên, mặc đồ thập phần bình dị, nhưng dáng người cao lớn tuấn dật, khí khái hào hùng trầm ổn, vậy mà là Ninh Hi Đế không mặc long bào.
Đầu óc Thiệu Tuần trống rỗng trong chớp mắt, hoàn toàn dựa vào bản năng mới quỳ xuống hành lễ cùng Nhị công chúa.
Hoàng đế cũng không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp lại Thiệu Tuần.
Mấy năm gần đây hắn đã ít khi ở lại hậu cung, nhưng khi rảnh rỗi cũng thỉnh thoảng sẽ tới ngồi trong cung phi tần sinh dục nhi nữ, xem như cho các nàng một chút thể diện.
Hôm nay hắn đi Tích Hòa cung thăm Cung phi, chỉ mới ngồi khoảng một chén trà*, đang chuẩn bị rời đi, có người tới nói có người mời Cung phi tới viện của nhị công chúa.
*5 phút
Nhũ mẫu nhận ra Thiệu Tuần, nhưng nhưng hạ nhân cấp thấp này lại không biết, chỉ biết là một tiểu thư có thân phận không thấp, lúc hồi bẩm với Cung phi không nói rõ ràng lắm, chỉ nói Nhị công chúa xảy ra chút chuyện, một vị tiểu thư bảo các nàng tới mời Cung phi, hỏi là có chuyện gì thì lại sợ liên lụy đến mình, nói tránh không biết.
Thiệu Tuần từng quen biết với Cung phi, mặc dù không biết bình thường bà ta đối xử với nữ nhi như thế nào, nhưng biết tính tình của bà ta khi đối ngoại rất có vài phần khúm núm, không tùy tiện đắc tội với người khác, bởi vậy mới kết luận nếu có người đi mời, bà ta vì sợ thật sự xảy ra chuyện lớn hoặc đắc tội với người nào đó, sẽ nhất định tới xem.
Kết quả đúng lúc Hoàng đế cũng ở đây, hắn nghe xong lời này thấy rất tò mò, đồng thời Nhị công chúa rốt cuộc là nữ nhi của hắn, cũng muốn thuận đường đến thăm.
Kết quả vừa vào cửa đã thấy cô nương Thiệu Tuần này đang nhíu mày đứng ở nơi đó.
Hoàng đế đi tới phía trước, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ tọa, phía sau là một chuỗi dài nội thị cung nữ, trong nháy mắt lấp đầy căn phòng vốn không lớn này, mà Cung phi đi phía sau hắn chỉ có thể đứng ở một bên.
Thiệu Tuần cúi đầu, nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Chuyện này không có gì to tát, Hoàng đế tới càng tốt, vốn dĩ Cung phi còn có thể sẽ sàn xếp ổn thỏa hoặc che chở hạ nhân, hiện tại thì hoàn toàn không sợ nữa.
Về phần...
Không có gì mà phần cả!
Chuyện kia coi như chưa từng xảy ra, lúc trước cũng đã nói như vậy, nếu đã không xảy ra cái gì, thì Ninh Hi Đế hôm nay cũng chỉ là phụ thân của Nhị công chúa, không còn gì khác.
Hoàng đế nhìn Thiệu Tuần, thanh âm của hắn hoàn toàn bình tĩnh như trước, cho dù ai cũng không có cách nào thăm dò được tâm tư gì trong đó.
"Đứng lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.