Trọng Sinh Lần Thứ Ba, Ta Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 7:
Y Sương
05/07/2024
Giọng nói lạnh lùng vang lên, "Ký chủ, vui lòng hoàn thành tiến độ giai đoạn đầu tiên ngay lập tức, nếu không ba ngày sau sẽ bị mạt sát."
Nửa năm chỉ hoàn thành được ba mươi phần trăm tiến độ, chỉ còn ba ngày nữa thôi, ta không thể kìm nén được niềm vui của mình.
Mấy ngày nay, không biết vì sao nữ nhân xuyên không lại tự nhốt mình trong phòng.
Đến ngày thứ ba, nàng ta mở cửa bước ra, gọi người mời Thẩm Vân Chu và Giang Thư Yến đến.
Trong tay nàng ta cầm một con dao găm, "Ta chết rồi, thì không ai có thể sống yên ổn được. Thực ra nói cho các người biết, Dung Ninh Nhi không chết, nàng ta luôn ở trong cơ thể này, chỉ là không thể ra ngoài. Nhưng nàng ta sắp chết rồi, hahaha."
Giang Thư Yến bảo nàng bình tĩnh lại.
"Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây? Ta mới nhận ra rằng đó là cái bẫy mà các người giăng ra để đuổi ta đi. Các người đã thành công rồi, nhưng Dung Ninh Nhi sẽ không bao giờ trở lại. Ta muốn các người nhìn thấy người mà các người yêu thương chết đi."
"Công lược thất bại, ký chủ sẽ bị mạt sát trong 1, 2, 3."
Nữ nhân xuyên không đâm con dao găm vào cơ thể ta. Không ngờ rằng ta vẫn phải chết, nhưng ít nhất cơ thể này vẫn là của ta.
Ta dần mất ý thức và nhớ lại lần đầu gặp Giang Thư Yến.
Năm ta sáu tuổi, Thái tử biểu ca chọn cho ta hai người bạn đọc sách cùng .
Cả hai người đều rất đẹp mắt. Lời đầu tiên ta nói khi nhìn thấy họ là,
"Ta thích cả hai vị ca ca này."
Nếu phải chọn, ta chỉ vào Giang Thư Yến, “Hắn trông đẹp hơn." Thẩm Vân Chu thì tuấn tú, còn Giang Thư Yến thì đẹp mắt.
Vậy tại sao sau này ta lại ghét Giang Thư Yến? Hắn đưa tay ra trước mặt ta, "Tặng cho muội."
Ta vui mừng mở ra, trong tay là một con ve sầu, ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Hắn đưa tay ra phía trước thêm một chút nữa, Thẩm Vân Chu cắt ngang và đập chết con ve sầu trong tay hắn, họ lao vào đánh nhau và từ đó trở thành kẻ thù.
Sau này có lẽ không phải là kẻ thù mà chỉ là thói quen so sánh nhau.
Còn ta, vì chuyện con ve sầu mà ghét Giang Thư Yến, tự nhiên lại thân thiết với Thẩm Vân Chu hơn.
Năm ta mười tuổi, ta chơi cờ với Giang Thư Yến và thắng hắn, ta bắt hắn phải quỳ lạy và bước lên hết một trăm bậc thang để xin bùa hộ mệnh từ chùa Phúc Trạch cho ta.
“Ta đang nghĩ xem bắt hắn làm gì, bùa hộ mệnh của chùa Phúc Trạch nghe nói rất linh nghiệm, ta luôn muốn có một cái, chỉ là một trăm bước lên bậc thang cần sức lực, chi bằng huynh đi xin cho ta một cái.”
Năm ta mười ba tuổi, ta nhìn trúng một cây trâm rất đắt, Giang Thư Yến không cam lòng thua ta năm xưa, muốn cá cược với ta, nói rằng nếu ta thắng hắn sẽ mua cho ta, nhưng tiếc là hắn lại thua.
“Ai nha, cây trâm này thật đẹp, có người về nhà sẽ bị đánh đòn rồi.”
Cũng vào mùa đông năm đó, ta nói rằng hắn không học hành gì, không bằng một chút của Thẩm Vân Chu. Không lâu sau hắn liền đi đến biên quan.
“Ninh Nhi, ta rất nhớ nàng, mau tỉnh lại đi.”
Trong giấc mơ ta cảm nhận được có người nắm lấy tay ta, ta đáp lại bằng cách bóp nhẹ tay hắn.
Nửa năm chỉ hoàn thành được ba mươi phần trăm tiến độ, chỉ còn ba ngày nữa thôi, ta không thể kìm nén được niềm vui của mình.
Mấy ngày nay, không biết vì sao nữ nhân xuyên không lại tự nhốt mình trong phòng.
Đến ngày thứ ba, nàng ta mở cửa bước ra, gọi người mời Thẩm Vân Chu và Giang Thư Yến đến.
Trong tay nàng ta cầm một con dao găm, "Ta chết rồi, thì không ai có thể sống yên ổn được. Thực ra nói cho các người biết, Dung Ninh Nhi không chết, nàng ta luôn ở trong cơ thể này, chỉ là không thể ra ngoài. Nhưng nàng ta sắp chết rồi, hahaha."
Giang Thư Yến bảo nàng bình tĩnh lại.
"Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây? Ta mới nhận ra rằng đó là cái bẫy mà các người giăng ra để đuổi ta đi. Các người đã thành công rồi, nhưng Dung Ninh Nhi sẽ không bao giờ trở lại. Ta muốn các người nhìn thấy người mà các người yêu thương chết đi."
"Công lược thất bại, ký chủ sẽ bị mạt sát trong 1, 2, 3."
Nữ nhân xuyên không đâm con dao găm vào cơ thể ta. Không ngờ rằng ta vẫn phải chết, nhưng ít nhất cơ thể này vẫn là của ta.
Ta dần mất ý thức và nhớ lại lần đầu gặp Giang Thư Yến.
Năm ta sáu tuổi, Thái tử biểu ca chọn cho ta hai người bạn đọc sách cùng .
Cả hai người đều rất đẹp mắt. Lời đầu tiên ta nói khi nhìn thấy họ là,
"Ta thích cả hai vị ca ca này."
Nếu phải chọn, ta chỉ vào Giang Thư Yến, “Hắn trông đẹp hơn." Thẩm Vân Chu thì tuấn tú, còn Giang Thư Yến thì đẹp mắt.
Vậy tại sao sau này ta lại ghét Giang Thư Yến? Hắn đưa tay ra trước mặt ta, "Tặng cho muội."
Ta vui mừng mở ra, trong tay là một con ve sầu, ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Hắn đưa tay ra phía trước thêm một chút nữa, Thẩm Vân Chu cắt ngang và đập chết con ve sầu trong tay hắn, họ lao vào đánh nhau và từ đó trở thành kẻ thù.
Sau này có lẽ không phải là kẻ thù mà chỉ là thói quen so sánh nhau.
Còn ta, vì chuyện con ve sầu mà ghét Giang Thư Yến, tự nhiên lại thân thiết với Thẩm Vân Chu hơn.
Năm ta mười tuổi, ta chơi cờ với Giang Thư Yến và thắng hắn, ta bắt hắn phải quỳ lạy và bước lên hết một trăm bậc thang để xin bùa hộ mệnh từ chùa Phúc Trạch cho ta.
“Ta đang nghĩ xem bắt hắn làm gì, bùa hộ mệnh của chùa Phúc Trạch nghe nói rất linh nghiệm, ta luôn muốn có một cái, chỉ là một trăm bước lên bậc thang cần sức lực, chi bằng huynh đi xin cho ta một cái.”
Năm ta mười ba tuổi, ta nhìn trúng một cây trâm rất đắt, Giang Thư Yến không cam lòng thua ta năm xưa, muốn cá cược với ta, nói rằng nếu ta thắng hắn sẽ mua cho ta, nhưng tiếc là hắn lại thua.
“Ai nha, cây trâm này thật đẹp, có người về nhà sẽ bị đánh đòn rồi.”
Cũng vào mùa đông năm đó, ta nói rằng hắn không học hành gì, không bằng một chút của Thẩm Vân Chu. Không lâu sau hắn liền đi đến biên quan.
“Ninh Nhi, ta rất nhớ nàng, mau tỉnh lại đi.”
Trong giấc mơ ta cảm nhận được có người nắm lấy tay ta, ta đáp lại bằng cách bóp nhẹ tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.