Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 28
Tứ Hỉ Thang Viên
09/03/2017
CHƯƠNG 28 – HƯƠNG CƯU ĐỀ NHƯ CÓ NHƯ KHÔNG
“Được thì được, nhưng chúng ta ở khách sạn sao? Không biết có người cho thuê không…” Tạ Tín vừa lầm bầm vừa nhanh chóng tìm con đường có đèn sáng đậu lại.
Lúc này vừa qua hoàng hôn, sắc đêm nhanh chóng phủ xuống, hai người đi từ đầu đường đến cuối đường, gõ cửa ba bốn nhà nghỉ, nhưng không có ai trả lời.
Tạ Tín gõ xong mấy nơi, buồn bực hỏi Ân Quyết: “Làm sao giờ điện hạ? Không ai muốn cho chúng ta tạm trú cả.”
Trên đường này có rất nhiều nhà nghỉ, nhưng cũng không thể đi tìm từng nơi từng nơi không mục đích như thế, hơn nữa rõ ràng có thể thấy chút ánh sáng thấp thoáng trong ô cửa sổ, nhưng không ai nguyện ý trả lời.
Ân Quyết nhạy bén ngửi được mùi máu tanh và tang thi càng lúc càng nồng trong không khí, nhất định phải lập tức rời khỏi đây hoặc vào nhà, y lấy một túi gạo năm kg khỏi xe, đưa cho Tạ Tín nói: “Dùng cái này.”
Tạ Tín hiểu ý, vừa cầm túi gạo đã đột ngột nghe trên lầu hai có một cô gái mở cửa sổ nhỏ giọng nói với hắn: “Hai người muốn ở nhờ?”
Tạ Tín gật đầu, chỉ đồ trên tay nói: “Trao đổi.”
Cô gái hỏi: “Bao lâu?”
Tạ Tín vô cùng đau lòng ôm túi gạo nói: “Một đêm…”
Cô gái tựa hồ đang tranh cãi với người trong nhà, vào lúc này, bên cạnh cũng có một người đàn ông thò đầu ra nói: “Mười kg, tôi lập tức xuống mở cửa cho hai người.”
Cái này là nhân cháy nhà mà đi hôi của, hiện tại tuy điều kiện ác liệt, nhưng dù sao mọi người vào ban ngày vẫn có thể ra ngoài hoạt động và thu gom lương thực, nên độ quan trọng của lương thực vẫn chưa thể hiện ra hoàn toàn, đây cũng là nguyên nhân người đàn ông đó dám đòi hỏi quá mức, mà cô gái không muốn mạo hiểm.
Ân Quyết lạnh mặt, sau khi liếc mắt nhìn người đàn ông một cái thì lạnh nhạt nói với Tạ Tín: “Chỉ năm kg, không được thì chúng ta đi suốt đêm.”
Năm kg gạo đã đủ nhiều rồi, vốn suy nghĩ đến vấn đề an toàn nên ở lại một đêm là tốt nhất, nhưng cũng không đến mức phải đi cầu xin người ta.
Cô gái nghe họ định đi luôn, nghiến răng vội nói: “Tôi xuống lầu mở cửa cho hai anh.” Người đàn ông cách vách thấy không kiếm thêm được đành rụt đầu về.
Trong trấn chỉ có hai con đường chính giao nhau, nhà ven đường cũng không cao, ba bốn tầng, tầng trệt là cửa hàng ăn, tầng hai làm nhà nghỉ, nhân lúc cô gái xuống, Tạ Tín hỏi Ân Quyết: “Thật sự muốn cho họ?”
Ân Quyết dửng dưng nói: “Ngươi nói đi?”
Tạ Tín đau lòng không thôi, số lương thực này hắn phải tốn giá tiền rất cao mới lấy được, nhưng nếu bảo hắn vì một túi gạo mà suốt đêm chạy xe đối diện với tang thi bao vây thì hắn không có gan..
Ân Quyết thấy hắn như thế, buồn cười quay mặt sang chỗ khác, cho hay không, cho bao nhiêu đợi qua đêm rồi còn không phải do họ nói sao, chẳng qua y cho được, hơn nữa có thể khẳng định là, làm vậy tuyệt đối ổn thỏa hơn lên đường suốt đêm.
Cô gái có sắc mặt vàng vọt, ngay cả nụ cười cũng sượng cứng, rõ ràng cô không muốn làm mối giao dịch này, nhưng nhà đã hết lương thực, con ăn không no, chồng lại tàn tật, gánh nặng gia định đè hết lên vai cô, đàn ông nhà khác khỏe mạnh có sức, ban ngày mang về rất nhiều lương thực, mà cô không giành được người ta chỉ có thể đói bụng, ủy khuất trong lòng không biết nên nói cho ai vào thời buổi rối ren này, lương thực trong trấn chưa được vài ngày đã bị cướp sạch, hết cách cô chỉ có thể cùng người quen đến trấn lân cận, kết quả người trấn đó vừa nghe nói tìm lương thực lập tức đuổi cô đi.
Gạo trong nhà nhiều lắm chỉ ăn được thêm một tuần, cũng đã không còn cách gì nữa, cô ngập ngừng thương lượng với Tạ Tín, lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ khác sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Nhà nghỉ lầu hai ở không được, hai người đến nhà tôi ở một tối đi.”
Tạ Tín ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Sắc mặt cô ta khó coi nói: “Bên trong… có người chết, có tang thi… tôi khóa cửa rồi, lại cài xích vào, chỉ có ở nhà mới an toàn.”
Quả nhiên, chỉ thấy cánh cửa đi lên lầu hai bị đóng kín, ẩn ẩn truyền ra tiếng quái vật gào thét ghê rợn, Ân Quyết nhíu mày, y có thể cảm giác được mùi máu tanh tỏa ra bên trong còn rất mới, hơn nữa nhìn bộ dáng hoảng hốt lo sợ của cô gái này, trong lòng y đột nhiên có một suy đoán – chỉ sợ người sống bên trong đều chưa chạy ra hết cô ta đã khóa cửa lại…
Tạ Tín lại trưng cầu ý kiến Ân Quyết, nhưng chuyện đến nước này cũng không có gì để kén chọn nữa.
Ân Quyết không mấy thích tiếp xúc với nhân tộc, gần như tất cả phi nhân tộc đều như thế, vì có lúc họ sẽ phát hiện tuy nhân tộc yếu ớt, nhưng nội tâm lại vô cùng phức tạp tàn nhẫn.
Tối hôm nay cả hai đều không nghỉ ngơi tốt lắm, tang thi trong trấn nhiều hơn dự liệu, nửa đêm hợp thành đội đi lang thang, nhà nào còn người sống đều đóng chặt cửa, bên trong bật đèn sáng trưng, các tang thi lom lom nhìn chảy nước miếng.
Xe họ đậu dưới đèn đường mờ ảo, Tạ Tín khẩn trương tì lên cửa sổ, sau khi thấy mấy tang thi không cảm thấy hứng thú với Hummer của hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vì tiếng gầm rú của tang thi quá lớn khiến hắn không ngủ được, cũng không dám ngủ, còn sợ cả con người, ánh mắt một nhà ba người này nhìn họ giống hệt như hắn là phạm nhân giết người gì đó. Còn Ân Quyết thì tựa lên sô pha hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ sáng sớm y đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức thẳng người dậy, Tạ Tín đang xoay chuyển lật qua lật lại trên sô pha khác giật mình.
“Điện… điện hạ?” Tạ Tín ngồi dậy, chỉ thấy Ân Quyết giống như bị mộng du, chậm rãi ra trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời hơi phiếm trắng không xa.
Tạ Tín cũng khó hiểu nhìn theo một lát, thử hỏi: “Điện hạ muốn thấy biển sao? Tuy hướng đó không sai, nhưng ở đây không thấy được.”
Trong mắt Ân Quyết là trấn định, nghe xong hiếm khi cong môi lên, nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Tạ Tín trợn mắt thật lớn, gần như không dám tin hắn lại thấy được Ân Quyết cười, tuy không mấy rõ ràng, nhưng gương mặt như miếng băng bình thường thật sự đã nhu hòa đi nhiều, gần như tạo ảo giác dịu hòa xinh đẹp.
Tạ Tín không đủ đạo hạnh, tự nhiên không nhìn thấy, trên bầu trời Đông hải xa xôi lúc này, một dòng thác thủy sắc dâng lên, u quang kỳ ảo, sóng nước nghịch lưu như du long, mấy giây sau lại đổ sụp vào biển, tiếp theo lại thêm một đạo, như đuôi rồng dâng lên ngập trời kèm theo sóng lớn dữ tợn và tiếng gầm thét mà người thường không cách nào nghe thấy, Ân Quyết chấn động đến mức tay cũng bắt đầu nhẹ run.
Mệnh hồn của y đang kêu gọi y, cho dù dòng thác trên không đó đã đổ sụp, nhưng sóng biển reo mừng vẫn thật lâu không tan, tâm tình cấp thiết muốn được trở về bản thể đó dù cách trăm mét Ân Quyết vẫn có thể hiểu được rõ rệt.
Ân Quyết nói với Tạ Tín: “Thu gom một chút, trời vừa sáng sẽ đi ngay.”
Tạ Tín gật đầu, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh tẩy rửa, vào lúc này, phòng ngủ khóa chặt của một nhà ba người đột nhiên mở ra, một cô bé vừa gầy vừa khô trộm thò đầu ra.
Ân Quyết thấy, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục về sô pha dưỡng thần.
Cô bé lặng lẽ đến cạnh chỗ y.
Ân Quyết hỏi: “Có việc?”
Cô bé có lẽ khoảng sáu bảy tuổi, nhưng gầy quá mức, cô bé suy nghĩ một lát mới nói: “Vừa rồi ba mẹ cãi nhau.”
Ân Quyết gật đầu, từ khi y và Tạ Tín vào nhà đã cãi đến nửa đêm mới ngừng, tuy hai người đều hạ giọng, nhưng nếu ngay cả Tạ Tín cũng nghe được thì sao y có thể không nghe thấy.
Vợ chồng hai người đang thương lượng nên xử lý túi gạo đó thế nào, nhưng điều thú vị là, người đàn ông lại cho rằng họ chỉ nên đòi một nửa, sau đó tiếng tranh chấp đè nén của hắn kết thúc trong tiếng thét tan vỡ của cô gái kia: “Anh bệnh rồi phải không! Người ta đưa anh anh cũng không cần, anh cho rằng hiện tại vẫn là lúc trước sao? Bản thân chúng ta cũng ăn không no, anh còn lo người khác có thể ăn no hay không! Anh có biết mỗi ngày em tìm lương thực cực nhọc thế nào không, anh đi chết đi –“
Sau đó người đàn ông liền trầm mặc, không nói nữa, đến lúc này trời sắp sáng, cô bé mới nhân lúc hai người kia ngủ trộm chuồn ra.
Cô bé dù sao vẫn còn nhỏ không biết cách nói chuyện uyển chuyển, hơn nữa gan cũng lớn, cô bé đột nhiên đưa tay níu vạt áo Ân Quyết, muốn bò lên chân y, hơn nữa nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh thật sự cho nhà em túi gạo đó?”
Ân Quyết ừ một tiếng, bị một tiểu nha đầu tùy tiện ôm thế này vẫn là lần đầu tiên, y có chút không quen, người và chân đều cứng lại, động một chút cũng không dám.
Cô bé cuối cùng ngồi được lên đùi Ân Quyết: “Ba vừa rồi nói các anh chắc chắn sẽ không cho nhà em nhiều gạo như vậy.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé: “Ba nói các anh không giống người bình thường, nói không chừng còn giết nhà em diệt khẩu… ừm… trước kia ba em là cảnh sát.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé: “Nhưng em cảm thấy anh rất đẹp.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé để lộ chiếc răng khểnh, ngọt ngào nói: “Em chắc chắn anh là người tốt, em thích…” Còn chưa nói xong, cô bé đã bị Tạ Tín vừa sợ hãi lao ra khỏi nhà vệ sinh túm lên, sau đó nhanh chóng lùi ra chỗ cách Ân Quyết ít nhất ba mét.
Tạ Tín cẩn thận quan sát sắc mặt Ân Quyết.
Ân Quyết mặt không biểu tình, lặng lẽ nhìn cô bé bị dọa bắt đầu ứa nước mắt một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Tín thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn không hề nắm bắt được tính khí của Ân Quyết, hắn không biết Ân Quyết có phải thật sự lạnh lẽo như vẻ ngoài không. Rõ ràng có lúc cũng có một mặt ôn tình hiếm thấy, nhưng khi hắn cho rằng bản tính người này vô cùng thiện lương, Ân Quyết lại thể hiện sự nhẫn tâm khiến hắn lo sợ không thôi.
Tuy Tạ Tín cảm thấy mình đã mạo phạm, nhưng hắn có thể lý giải tâm tình muốn thân cận của cô bé, không biết tại sao, trên người Ân Quyết tựa hồ mang theo hương khí thanh nhạt, như có như không, khiến người ta hướng về.
Thật ra Ân Quyết cũng đã phát hiện, mỗi khi y về thanh ngọc tu hành một vòng, trên người sẽ bất giác tỏa ra một chút hương khí nhàn nhạt, rất giống với vị thảo dược y dùng để luyện chế thân thể lúc trước.
Loại dược thảo đó có cánh hoa đỏ rực, dịch như máu, tên là Cưu Đề, nhưng y chưa từng nghe qua Cưu Đề còn có thể sinh ra công hiệu này, vị đạo khác với bản thể hồn phách, nhưng tựa hồ lại dung hợp rất tốt. Đăng bởi: admin
“Được thì được, nhưng chúng ta ở khách sạn sao? Không biết có người cho thuê không…” Tạ Tín vừa lầm bầm vừa nhanh chóng tìm con đường có đèn sáng đậu lại.
Lúc này vừa qua hoàng hôn, sắc đêm nhanh chóng phủ xuống, hai người đi từ đầu đường đến cuối đường, gõ cửa ba bốn nhà nghỉ, nhưng không có ai trả lời.
Tạ Tín gõ xong mấy nơi, buồn bực hỏi Ân Quyết: “Làm sao giờ điện hạ? Không ai muốn cho chúng ta tạm trú cả.”
Trên đường này có rất nhiều nhà nghỉ, nhưng cũng không thể đi tìm từng nơi từng nơi không mục đích như thế, hơn nữa rõ ràng có thể thấy chút ánh sáng thấp thoáng trong ô cửa sổ, nhưng không ai nguyện ý trả lời.
Ân Quyết nhạy bén ngửi được mùi máu tanh và tang thi càng lúc càng nồng trong không khí, nhất định phải lập tức rời khỏi đây hoặc vào nhà, y lấy một túi gạo năm kg khỏi xe, đưa cho Tạ Tín nói: “Dùng cái này.”
Tạ Tín hiểu ý, vừa cầm túi gạo đã đột ngột nghe trên lầu hai có một cô gái mở cửa sổ nhỏ giọng nói với hắn: “Hai người muốn ở nhờ?”
Tạ Tín gật đầu, chỉ đồ trên tay nói: “Trao đổi.”
Cô gái hỏi: “Bao lâu?”
Tạ Tín vô cùng đau lòng ôm túi gạo nói: “Một đêm…”
Cô gái tựa hồ đang tranh cãi với người trong nhà, vào lúc này, bên cạnh cũng có một người đàn ông thò đầu ra nói: “Mười kg, tôi lập tức xuống mở cửa cho hai người.”
Cái này là nhân cháy nhà mà đi hôi của, hiện tại tuy điều kiện ác liệt, nhưng dù sao mọi người vào ban ngày vẫn có thể ra ngoài hoạt động và thu gom lương thực, nên độ quan trọng của lương thực vẫn chưa thể hiện ra hoàn toàn, đây cũng là nguyên nhân người đàn ông đó dám đòi hỏi quá mức, mà cô gái không muốn mạo hiểm.
Ân Quyết lạnh mặt, sau khi liếc mắt nhìn người đàn ông một cái thì lạnh nhạt nói với Tạ Tín: “Chỉ năm kg, không được thì chúng ta đi suốt đêm.”
Năm kg gạo đã đủ nhiều rồi, vốn suy nghĩ đến vấn đề an toàn nên ở lại một đêm là tốt nhất, nhưng cũng không đến mức phải đi cầu xin người ta.
Cô gái nghe họ định đi luôn, nghiến răng vội nói: “Tôi xuống lầu mở cửa cho hai anh.” Người đàn ông cách vách thấy không kiếm thêm được đành rụt đầu về.
Trong trấn chỉ có hai con đường chính giao nhau, nhà ven đường cũng không cao, ba bốn tầng, tầng trệt là cửa hàng ăn, tầng hai làm nhà nghỉ, nhân lúc cô gái xuống, Tạ Tín hỏi Ân Quyết: “Thật sự muốn cho họ?”
Ân Quyết dửng dưng nói: “Ngươi nói đi?”
Tạ Tín đau lòng không thôi, số lương thực này hắn phải tốn giá tiền rất cao mới lấy được, nhưng nếu bảo hắn vì một túi gạo mà suốt đêm chạy xe đối diện với tang thi bao vây thì hắn không có gan..
Ân Quyết thấy hắn như thế, buồn cười quay mặt sang chỗ khác, cho hay không, cho bao nhiêu đợi qua đêm rồi còn không phải do họ nói sao, chẳng qua y cho được, hơn nữa có thể khẳng định là, làm vậy tuyệt đối ổn thỏa hơn lên đường suốt đêm.
Cô gái có sắc mặt vàng vọt, ngay cả nụ cười cũng sượng cứng, rõ ràng cô không muốn làm mối giao dịch này, nhưng nhà đã hết lương thực, con ăn không no, chồng lại tàn tật, gánh nặng gia định đè hết lên vai cô, đàn ông nhà khác khỏe mạnh có sức, ban ngày mang về rất nhiều lương thực, mà cô không giành được người ta chỉ có thể đói bụng, ủy khuất trong lòng không biết nên nói cho ai vào thời buổi rối ren này, lương thực trong trấn chưa được vài ngày đã bị cướp sạch, hết cách cô chỉ có thể cùng người quen đến trấn lân cận, kết quả người trấn đó vừa nghe nói tìm lương thực lập tức đuổi cô đi.
Gạo trong nhà nhiều lắm chỉ ăn được thêm một tuần, cũng đã không còn cách gì nữa, cô ngập ngừng thương lượng với Tạ Tín, lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ khác sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Nhà nghỉ lầu hai ở không được, hai người đến nhà tôi ở một tối đi.”
Tạ Tín ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Sắc mặt cô ta khó coi nói: “Bên trong… có người chết, có tang thi… tôi khóa cửa rồi, lại cài xích vào, chỉ có ở nhà mới an toàn.”
Quả nhiên, chỉ thấy cánh cửa đi lên lầu hai bị đóng kín, ẩn ẩn truyền ra tiếng quái vật gào thét ghê rợn, Ân Quyết nhíu mày, y có thể cảm giác được mùi máu tanh tỏa ra bên trong còn rất mới, hơn nữa nhìn bộ dáng hoảng hốt lo sợ của cô gái này, trong lòng y đột nhiên có một suy đoán – chỉ sợ người sống bên trong đều chưa chạy ra hết cô ta đã khóa cửa lại…
Tạ Tín lại trưng cầu ý kiến Ân Quyết, nhưng chuyện đến nước này cũng không có gì để kén chọn nữa.
Ân Quyết không mấy thích tiếp xúc với nhân tộc, gần như tất cả phi nhân tộc đều như thế, vì có lúc họ sẽ phát hiện tuy nhân tộc yếu ớt, nhưng nội tâm lại vô cùng phức tạp tàn nhẫn.
Tối hôm nay cả hai đều không nghỉ ngơi tốt lắm, tang thi trong trấn nhiều hơn dự liệu, nửa đêm hợp thành đội đi lang thang, nhà nào còn người sống đều đóng chặt cửa, bên trong bật đèn sáng trưng, các tang thi lom lom nhìn chảy nước miếng.
Xe họ đậu dưới đèn đường mờ ảo, Tạ Tín khẩn trương tì lên cửa sổ, sau khi thấy mấy tang thi không cảm thấy hứng thú với Hummer của hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vì tiếng gầm rú của tang thi quá lớn khiến hắn không ngủ được, cũng không dám ngủ, còn sợ cả con người, ánh mắt một nhà ba người này nhìn họ giống hệt như hắn là phạm nhân giết người gì đó. Còn Ân Quyết thì tựa lên sô pha hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ sáng sớm y đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức thẳng người dậy, Tạ Tín đang xoay chuyển lật qua lật lại trên sô pha khác giật mình.
“Điện… điện hạ?” Tạ Tín ngồi dậy, chỉ thấy Ân Quyết giống như bị mộng du, chậm rãi ra trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời hơi phiếm trắng không xa.
Tạ Tín cũng khó hiểu nhìn theo một lát, thử hỏi: “Điện hạ muốn thấy biển sao? Tuy hướng đó không sai, nhưng ở đây không thấy được.”
Trong mắt Ân Quyết là trấn định, nghe xong hiếm khi cong môi lên, nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Tạ Tín trợn mắt thật lớn, gần như không dám tin hắn lại thấy được Ân Quyết cười, tuy không mấy rõ ràng, nhưng gương mặt như miếng băng bình thường thật sự đã nhu hòa đi nhiều, gần như tạo ảo giác dịu hòa xinh đẹp.
Tạ Tín không đủ đạo hạnh, tự nhiên không nhìn thấy, trên bầu trời Đông hải xa xôi lúc này, một dòng thác thủy sắc dâng lên, u quang kỳ ảo, sóng nước nghịch lưu như du long, mấy giây sau lại đổ sụp vào biển, tiếp theo lại thêm một đạo, như đuôi rồng dâng lên ngập trời kèm theo sóng lớn dữ tợn và tiếng gầm thét mà người thường không cách nào nghe thấy, Ân Quyết chấn động đến mức tay cũng bắt đầu nhẹ run.
Mệnh hồn của y đang kêu gọi y, cho dù dòng thác trên không đó đã đổ sụp, nhưng sóng biển reo mừng vẫn thật lâu không tan, tâm tình cấp thiết muốn được trở về bản thể đó dù cách trăm mét Ân Quyết vẫn có thể hiểu được rõ rệt.
Ân Quyết nói với Tạ Tín: “Thu gom một chút, trời vừa sáng sẽ đi ngay.”
Tạ Tín gật đầu, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh tẩy rửa, vào lúc này, phòng ngủ khóa chặt của một nhà ba người đột nhiên mở ra, một cô bé vừa gầy vừa khô trộm thò đầu ra.
Ân Quyết thấy, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục về sô pha dưỡng thần.
Cô bé lặng lẽ đến cạnh chỗ y.
Ân Quyết hỏi: “Có việc?”
Cô bé có lẽ khoảng sáu bảy tuổi, nhưng gầy quá mức, cô bé suy nghĩ một lát mới nói: “Vừa rồi ba mẹ cãi nhau.”
Ân Quyết gật đầu, từ khi y và Tạ Tín vào nhà đã cãi đến nửa đêm mới ngừng, tuy hai người đều hạ giọng, nhưng nếu ngay cả Tạ Tín cũng nghe được thì sao y có thể không nghe thấy.
Vợ chồng hai người đang thương lượng nên xử lý túi gạo đó thế nào, nhưng điều thú vị là, người đàn ông lại cho rằng họ chỉ nên đòi một nửa, sau đó tiếng tranh chấp đè nén của hắn kết thúc trong tiếng thét tan vỡ của cô gái kia: “Anh bệnh rồi phải không! Người ta đưa anh anh cũng không cần, anh cho rằng hiện tại vẫn là lúc trước sao? Bản thân chúng ta cũng ăn không no, anh còn lo người khác có thể ăn no hay không! Anh có biết mỗi ngày em tìm lương thực cực nhọc thế nào không, anh đi chết đi –“
Sau đó người đàn ông liền trầm mặc, không nói nữa, đến lúc này trời sắp sáng, cô bé mới nhân lúc hai người kia ngủ trộm chuồn ra.
Cô bé dù sao vẫn còn nhỏ không biết cách nói chuyện uyển chuyển, hơn nữa gan cũng lớn, cô bé đột nhiên đưa tay níu vạt áo Ân Quyết, muốn bò lên chân y, hơn nữa nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh thật sự cho nhà em túi gạo đó?”
Ân Quyết ừ một tiếng, bị một tiểu nha đầu tùy tiện ôm thế này vẫn là lần đầu tiên, y có chút không quen, người và chân đều cứng lại, động một chút cũng không dám.
Cô bé cuối cùng ngồi được lên đùi Ân Quyết: “Ba vừa rồi nói các anh chắc chắn sẽ không cho nhà em nhiều gạo như vậy.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé: “Ba nói các anh không giống người bình thường, nói không chừng còn giết nhà em diệt khẩu… ừm… trước kia ba em là cảnh sát.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé: “Nhưng em cảm thấy anh rất đẹp.”
Ân Quyết: “…”
Cô bé để lộ chiếc răng khểnh, ngọt ngào nói: “Em chắc chắn anh là người tốt, em thích…” Còn chưa nói xong, cô bé đã bị Tạ Tín vừa sợ hãi lao ra khỏi nhà vệ sinh túm lên, sau đó nhanh chóng lùi ra chỗ cách Ân Quyết ít nhất ba mét.
Tạ Tín cẩn thận quan sát sắc mặt Ân Quyết.
Ân Quyết mặt không biểu tình, lặng lẽ nhìn cô bé bị dọa bắt đầu ứa nước mắt một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Tín thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn không hề nắm bắt được tính khí của Ân Quyết, hắn không biết Ân Quyết có phải thật sự lạnh lẽo như vẻ ngoài không. Rõ ràng có lúc cũng có một mặt ôn tình hiếm thấy, nhưng khi hắn cho rằng bản tính người này vô cùng thiện lương, Ân Quyết lại thể hiện sự nhẫn tâm khiến hắn lo sợ không thôi.
Tuy Tạ Tín cảm thấy mình đã mạo phạm, nhưng hắn có thể lý giải tâm tình muốn thân cận của cô bé, không biết tại sao, trên người Ân Quyết tựa hồ mang theo hương khí thanh nhạt, như có như không, khiến người ta hướng về.
Thật ra Ân Quyết cũng đã phát hiện, mỗi khi y về thanh ngọc tu hành một vòng, trên người sẽ bất giác tỏa ra một chút hương khí nhàn nhạt, rất giống với vị thảo dược y dùng để luyện chế thân thể lúc trước.
Loại dược thảo đó có cánh hoa đỏ rực, dịch như máu, tên là Cưu Đề, nhưng y chưa từng nghe qua Cưu Đề còn có thể sinh ra công hiệu này, vị đạo khác với bản thể hồn phách, nhưng tựa hồ lại dung hợp rất tốt. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.