Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Chương 32: Em Yêu Anh Như Vậy, Chắc Chắn Sẽ Tha Thứ Cho Anh, Đúng Không? (1)
Trương Mặc Mặc
23/11/2024
Tần Tranh Vanh nhíu mày lại, buông sọt kim chỉ trong tay xuống, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Kiều.
Giọng trầm khiến người ta an tâm vang lên bên tai Tô Kiều: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
Tô Kiều ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú, kiên nghị của người đàn ông, gật đầu với vẻ mặt đầy tín nhiệm: “Vâng!”
Tô Kiều và Tần Tranh Vanh cùng nhau ra ngoài, nhìn Bùi Thiên Nghĩa đứng trước cổng với vẻ mặt âm trầm, cô mở miệng mắng luôn, không khách sáo chút nào: “Chó hoang từ đâu ra vậy, chạy tới nhà tôi sủa lung tung gì thế?”
Bùi Thiên Nghĩa lại đang nhìn Tô Kiều không rời được mắt.
Khi Tô Kiều tắm rửa xong, đã thay chiếc váy đỏ viền trắng sang chiếc váy dài dáng ôm màu cam mới mua hôm nay rồi.
Da cô trắng, màu cam lại vô cùng tôn da.
Trong khoảnh khắc Tô Kiều bước ra khỏi phòng, suýt nữa hai mắt Bùi Thiên Nghĩa đã bị chói loà vì làn da trắng đến phát sáng của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp kia càng khiến người ta không rời được mắt, đặc biệt là đuôi mắt hồ ly cong lên, giống như có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người ta.
Lại nhìn vòng eo thon một bàn tay có thể ôm hết kia của Tô Kiều, và bộ ngực ngạo nghễ trước mặt, chỉ nghĩ đến thôi Bùi Thiên Nghĩa đã cảm thấy máu trong người mình nóng lên rồi.
Trước kia, khi đứng trước mặt anh ta, Tô Kiều luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Cộng thêm cách ăn mặc quê mùa của cô, khiến anh ta chưa bao giờ nhận ra, Tô Kiều có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy.
Bùi Thiên Nghĩa đang nghĩ, nếu Tô Kiều biết lỗi rồi, anh ta có thể cưới cô về nhà, như vậy lúc anh ta ở nhà thì có Tô Kiều hầu hạ. Lúc anh ta vào bộ đội thì có Tô Nhan Nhan hầu hạ, trái ôm phải ấp, cuộc sống tốt đẹp biết mấy.
Kết quả một tiếng chó hoang của Tô Kiều đã đánh tan hoàn toàn ảo tưởng của anh ta.
Còn nhìn thấy Tô Kiều bước ra khỏi phòng cùng một người đàn ông khác…
Bùi Thiên Nghĩa lập tức cảm thấy lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, anh ta giơ tay lên, định tát cho Tô Kiều một cái.
Nhưng vẫn chưa chạm được vào một sợi tóc của Tô Kiều, anh ta đã bị Tần Tranh Vanh nhấc chân đá vào bụng, khiến anh ta bị đá bay ra ngoài.
“A…”
Anh ta ôm bụng, kêu thảm thiết một tiếng.
Sau khi phản ứng lại, cảm thấy như vậy quá chật vật, anh ta lại vội vàng bò dậy, tức giận đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Kiều: “Cô, hai người…”
“Tô Kiều, loại đàn bà lăng loàn này! Bảo sao lại muốn từ hôn với tôi, hoá ra đã có thằng khác bên ngoài từ lâu rồi…”
Khuôn mặt Bùi Thiên Nghĩa vặn vẹo, chỉ vào Tô Kiều mà chửi bậy.
Tần Tranh Vanh nhíu mày, ánh mắt hung ác, cả người phát ra ý lạnh đầy áp lực.
Trước khi anh kịp ra tay, Tô Kiều đã nắm lấy tay anh.
Tần Tranh Vanh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô gái, đôi mày kiếm càng nhíu chặt hơn.
Cô ấy vẫn luyến tiếc người đàn ông này sao?
Tô Kiều nhìn Tần Tranh Vanh, nghiêm túc nói: “Anh Tranh Vanh, để em tự ra tay.”
Nghe thấy câu này, trái tim đang dao động vì lo lắng của Tần Tranh Vanh lập tức buông lỏng, đôi mày kiếm cũng giãn ra. Anh gật đầu: “Ừ.”
Nghĩ đến cuộc sống thống khổ và bi thảm đời trước sau khi bị Bùi Thiên Nghĩa lừa gạt của mình. Ánh mắt Tô Kiều nhìn về phía Bùi Thiên Nghĩa chất chứa đầy hận thù lạnh như băng.
Bùi Thiên Nghĩa ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Kiều, có khoảnh khắc anh ta cảm thấy dường như mình đang nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục, khiến anh ta phải rùng mình vì sợ hãi.
Anh ta lui về phía sau hai bước theo bản năng: “Tô Kiều, cô định làm gì? Cha tôi là xưởng trưởng, cô dám đánh tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua…”
“Bốp!”
Bùi Thiên Nghĩa chưa kịp nói hết câu, Tô Kiều đã tát thẳng một cái vào mặt anh ta.
“Tô Kiều, cô...” Bùi Thiên Nghĩa ôm mặt, khiếp sợ nhìn Tô Kiều.
Vừa rồi “Gian phu” của Tô Kiều đánh anh ta, anh ta còn chưa tính, vậy mà bây giờ Tô Kiều cũng dám đánh anh ta?
“Bốp!”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Bùi Thiên Nghĩa, Tô Kiều lại cho anh ta một cái tát thật mạnh nữ: “Một thằng đàn ông mà cứ mở miệng ra là lại nói lời dơ bẩn, đúng là khiến người ta ghê tởm!”
“Còn hở ra là lôi cha mình ra nói, có bản lĩnh anh bảo cha anh giải quyết nhà họ Tô chúng tôi xem nào.”
“Bốp!”
Nói xong, Tô Kiều lại cho Bùi Thiên Nghĩa một cái tát.
Khuôn mặt trắng trẻo của Bùi Thiên Nghĩa lập tức sưng vù lên. Anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng ngày thường anh ta quen sống trong nhung lụa rồi, căn bản không đủ sức đánh trả lại Tô Kiều, càng khỏi nói đến Tần Tranh Vanh thân hình cơ bắp đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh ta như hổ rình mồi.
Giọng trầm khiến người ta an tâm vang lên bên tai Tô Kiều: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
Tô Kiều ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú, kiên nghị của người đàn ông, gật đầu với vẻ mặt đầy tín nhiệm: “Vâng!”
Tô Kiều và Tần Tranh Vanh cùng nhau ra ngoài, nhìn Bùi Thiên Nghĩa đứng trước cổng với vẻ mặt âm trầm, cô mở miệng mắng luôn, không khách sáo chút nào: “Chó hoang từ đâu ra vậy, chạy tới nhà tôi sủa lung tung gì thế?”
Bùi Thiên Nghĩa lại đang nhìn Tô Kiều không rời được mắt.
Khi Tô Kiều tắm rửa xong, đã thay chiếc váy đỏ viền trắng sang chiếc váy dài dáng ôm màu cam mới mua hôm nay rồi.
Da cô trắng, màu cam lại vô cùng tôn da.
Trong khoảnh khắc Tô Kiều bước ra khỏi phòng, suýt nữa hai mắt Bùi Thiên Nghĩa đã bị chói loà vì làn da trắng đến phát sáng của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp kia càng khiến người ta không rời được mắt, đặc biệt là đuôi mắt hồ ly cong lên, giống như có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người ta.
Lại nhìn vòng eo thon một bàn tay có thể ôm hết kia của Tô Kiều, và bộ ngực ngạo nghễ trước mặt, chỉ nghĩ đến thôi Bùi Thiên Nghĩa đã cảm thấy máu trong người mình nóng lên rồi.
Trước kia, khi đứng trước mặt anh ta, Tô Kiều luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Cộng thêm cách ăn mặc quê mùa của cô, khiến anh ta chưa bao giờ nhận ra, Tô Kiều có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy.
Bùi Thiên Nghĩa đang nghĩ, nếu Tô Kiều biết lỗi rồi, anh ta có thể cưới cô về nhà, như vậy lúc anh ta ở nhà thì có Tô Kiều hầu hạ. Lúc anh ta vào bộ đội thì có Tô Nhan Nhan hầu hạ, trái ôm phải ấp, cuộc sống tốt đẹp biết mấy.
Kết quả một tiếng chó hoang của Tô Kiều đã đánh tan hoàn toàn ảo tưởng của anh ta.
Còn nhìn thấy Tô Kiều bước ra khỏi phòng cùng một người đàn ông khác…
Bùi Thiên Nghĩa lập tức cảm thấy lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, anh ta giơ tay lên, định tát cho Tô Kiều một cái.
Nhưng vẫn chưa chạm được vào một sợi tóc của Tô Kiều, anh ta đã bị Tần Tranh Vanh nhấc chân đá vào bụng, khiến anh ta bị đá bay ra ngoài.
“A…”
Anh ta ôm bụng, kêu thảm thiết một tiếng.
Sau khi phản ứng lại, cảm thấy như vậy quá chật vật, anh ta lại vội vàng bò dậy, tức giận đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Kiều: “Cô, hai người…”
“Tô Kiều, loại đàn bà lăng loàn này! Bảo sao lại muốn từ hôn với tôi, hoá ra đã có thằng khác bên ngoài từ lâu rồi…”
Khuôn mặt Bùi Thiên Nghĩa vặn vẹo, chỉ vào Tô Kiều mà chửi bậy.
Tần Tranh Vanh nhíu mày, ánh mắt hung ác, cả người phát ra ý lạnh đầy áp lực.
Trước khi anh kịp ra tay, Tô Kiều đã nắm lấy tay anh.
Tần Tranh Vanh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô gái, đôi mày kiếm càng nhíu chặt hơn.
Cô ấy vẫn luyến tiếc người đàn ông này sao?
Tô Kiều nhìn Tần Tranh Vanh, nghiêm túc nói: “Anh Tranh Vanh, để em tự ra tay.”
Nghe thấy câu này, trái tim đang dao động vì lo lắng của Tần Tranh Vanh lập tức buông lỏng, đôi mày kiếm cũng giãn ra. Anh gật đầu: “Ừ.”
Nghĩ đến cuộc sống thống khổ và bi thảm đời trước sau khi bị Bùi Thiên Nghĩa lừa gạt của mình. Ánh mắt Tô Kiều nhìn về phía Bùi Thiên Nghĩa chất chứa đầy hận thù lạnh như băng.
Bùi Thiên Nghĩa ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Kiều, có khoảnh khắc anh ta cảm thấy dường như mình đang nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục, khiến anh ta phải rùng mình vì sợ hãi.
Anh ta lui về phía sau hai bước theo bản năng: “Tô Kiều, cô định làm gì? Cha tôi là xưởng trưởng, cô dám đánh tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua…”
“Bốp!”
Bùi Thiên Nghĩa chưa kịp nói hết câu, Tô Kiều đã tát thẳng một cái vào mặt anh ta.
“Tô Kiều, cô...” Bùi Thiên Nghĩa ôm mặt, khiếp sợ nhìn Tô Kiều.
Vừa rồi “Gian phu” của Tô Kiều đánh anh ta, anh ta còn chưa tính, vậy mà bây giờ Tô Kiều cũng dám đánh anh ta?
“Bốp!”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Bùi Thiên Nghĩa, Tô Kiều lại cho anh ta một cái tát thật mạnh nữ: “Một thằng đàn ông mà cứ mở miệng ra là lại nói lời dơ bẩn, đúng là khiến người ta ghê tởm!”
“Còn hở ra là lôi cha mình ra nói, có bản lĩnh anh bảo cha anh giải quyết nhà họ Tô chúng tôi xem nào.”
“Bốp!”
Nói xong, Tô Kiều lại cho Bùi Thiên Nghĩa một cái tát.
Khuôn mặt trắng trẻo của Bùi Thiên Nghĩa lập tức sưng vù lên. Anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng ngày thường anh ta quen sống trong nhung lụa rồi, căn bản không đủ sức đánh trả lại Tô Kiều, càng khỏi nói đến Tần Tranh Vanh thân hình cơ bắp đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh ta như hổ rình mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.