Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo

Chương 33: Em Yêu Anh Như Vậy, Chắc Chắn Sẽ Tha Thứ Cho Anh, Đúng Không? (2)

Trương Mặc Mặc

23/11/2024

Bùi Thiên Nghĩa rất biết mềm nắn rắn buông, nhanh chóng quyết định xin tha: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, anh xin lỗi, vì ban nãy thấy em ở bên người đàn ông khác, anh giận quá mới nói ra lời như vậy, em tha thứ cho anh được không?”

Vừa nói anh ta vừa nhìn Tô Kiều bằng vẻ mặt thâm tình, thậm chí bàn tay đã vươn ta túm lấy cổ tay Tô Kiều: “Kiều Kiều, trước đây đều do anh hồ đồ, anh xin lỗi em. Em yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh đúng không?”

Khoé miệng Tô Kiều khẽ cong lên, đột nhiên dơ chân, đầu gối thúc thật mạnh vào giữa hai chân Bùi Thiên Nghĩa.

“Aaaaa…”

Bùi Thiên Nghĩa phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo, cực kỳ thống khổ ôm chặt háng mình, đôi mắt đỏ bừng trừng Tô Kiều: “Tô Kiều, cô…”

Đời trước, khi Bùi Thiên Nghĩa ôm con của anh ta với Tô Nhan Nhan về nhà, nói dối là cô nhi của liệt sĩ bảo cô nuôi nấng, sở dĩ cô đồng ý là vì, Bùi Thiên Nghĩa từng dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra, anh ta mua chuộc bác sĩ sửa đổi kết quả, nói cô bị nhiễm bệnh đường sinh dục, không được chữa trị kịp thời, sau này không thể sinh con.

Cũng vì chuyện này mà đời trước cô càng căm ghét Tần Tranh Vanh, cho rằng chắc chắn chính anh đã lây bệnh đường sinh dục cho cô. Cũng càng mang ơn đội nghĩa với Bùi Thiên Nghĩa, vì nghĩ cô đã trở thành người phụ nữ không trong sạch như vậy, thế mà Bùi Thiên Nghĩa vẫn không ly hôn cô, không vứt bỏ cô, thậm chí còn giấu giếm cha mẹ hai bên giúp cô.

Đời trước, mãi cho đến khi trở lại căn nhà nhỏ này, đến khi sắp chết vì bệnh tật, Tô Nhan Nhan mới dắt theo đứa trẻ cô tự tay nuôi lớn đến nói cho cô rõ chân tướng.

Cô chưa từng m bệnh, Bùi Thiên Nghĩa làm ra chuyện như vậy, chẳng qua vì muốn cô cam tâm tình nguyện nuôi con giúp bọn họ mà thôi.

Nghĩ đến đời trước, chán ghét với Bùi Thiên Nghĩa trong mắt Tô Kiều lại sâu hơn vài phần.



“Bùi Thiên Nghĩa, đừng khiến tôi ghê tởm nữa.” Tô Kiều lạnh lùng nhìn Bùi Thiên Nghĩa thống khổ bất kham nói: “Tôi kết hôn rồi, chồng tôi là quân nhân. Hôn nhân của tôi là quân hôn, còn đến quấy rầy tôi, tôi sẽ báo công an, kiện anh tội phá hoại quân hôn, tống anh vào tù!”

Nói xong, Tô Kiều lui về bên cạnh Tần Tranh Vanh, chủ động nắm tay người đàn ông, mười ngón tay đan vào nhau.

Khuôn mặt nhỏ của cô ngước lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười nhìn anh, nói: “Anh Tranh Vanh, chúng ta vào nhà thôi.”

Tần Tranh Vanh thu lại ánh mắt sắc bén như chim ưng từ người Bùi Thiên Nghĩa, đi theo Tô Kiều vào nhà.

Vào sân nhà, Tô Kiều lập tức nhìn Tần Tranh Vanh bằng vẻ mặt chân thành, giải thích: “Anh Tranh Vanh, ban nãy em không cho anh đánh anh ta, vì sợ người nhà họ Bùi sẽ lôi chuyện này ra nói, lỡ như ảnh hưởng đến anh thì không ổn.”

May mắn lắm cô mới được trọng sinh, được ở bên anh ấy, cô không muốn anh ấy hiểu lầm.

Nét lạnh lùng trên mặt Tần Tranh Vanh lập tức tan rã như băng tuyết, chỉ còn lại dịu dàng.

Anh khẽ gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”

Lúc này, Bùi Thiên Nghĩa không rảnh để ý đến Tô Kiều với Tần Tranh Vanh nữa rồi, bởi cú thúc bằng đầu gối ban nãy của Tô Kiều quá độc ác, khiến anh ta đau đến mức hiện tại tim cũng đang nhức nhối.

Thậm chí anh ta còn có cảm giác, khả năng cái đó của mình sắp hỏng rồi.

Anh ta sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, vội vàng bỏ ra một đồng nhờ một người nông dân đưa anh ta đến bệnh viện.



Khi chuyện Bùi Thiên Nghĩa bị Tô Kiều đánh bị thương truyền đến nhà họ Tô, nhà họ Tô vừa bưng thức ăn lên bàn, cái bàn này còn là cái bàn cũ hỏng Trần Quế Anh vừa lấy về từ căng tin bệnh viện nơi bà ta làm việc.

Nghe được tin tức này, Tô Đại Vĩ lập tức giận đến mắc sắc mặt xanh mét.

“Bốp!” Ông ta vỗ mạnh vào bàn ăn.

“Con nhãi Tô Kiều chết tiệt này, Thiên Nghĩa cũng dám đánh, nó muốn làm gì hả? Muốn tạo phản sao!”

“Răng rắc!”

Tô Đại Vĩ vừa dứt lời, tiếng chiếc bàn vỡ vụn lập tức truyền đến.

Sau đó chiếc bàn vốn đã cũ nát vỡ ra thành từng mảnh, đồ ăn, bát đũa trên bàn rơi đầy đất.

Trần Quế Anh đau lòng đến mức sắp bật khóc: “Ôi, Tô Đại Vĩ, ông làm cái gì thế hả? Ông mắng con nhóc chết tiệt kia thì cứ mắng thôi, ông vỗ bàn làm gì hả? Cái bàn này nát rồi, đồ ăn cũng không còn nữa, chúng ta ăn gì…”

Tô Đại Vĩ trừng mắt lườm Trần Quế Anh: “Ăn ăn ăn, bà là heo à? Chỉ biết ăn! Mau thu dọn đi, rồi tới bệnh viện thăm Thiên Nghĩa!”

Lúc này Trần Quế Anh mới phản ứng lại, bà ta vội vàng tháo tạp dề, nói: “Đúng đúng, chúng ta mau đến bệnh viện xem Thiên Nghĩa bị thương thế nào rồi, đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook