Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 22:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
02/07/2022
Một người phụ nữ xinh đẹp như thế sao có thể chịu sống một mình? Hắn thường xuyên đi công tác, ở nhà không thấy cô đơn tịch mịch sao?
Hạ Thục Vân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: "Cô nương người ta đẹp như vậy sao ngươi còn không thích? Hay là khuyết tật?"
“Ai nha, cô đừng hỏi! Đó là một thanh niên trí thức, đại đội trưởng thu xếp ở nhà ta trước đó, không có chuyện gì nữa!" Hạ Minh Thành nhanh chóng giải thích, không khỏi thêm chút to tiếng.
Hạ Thục Vân nghe hắn nói cả người sửng sốt, "Đấy không phải đại đội trưởng chính trực trong thôn sao?"
Chưa kể, nếu là thanh niên trí thức, mấy năm gần đây cô chưa từng nghe nói có thanh niên trí thức nào từ đại đội khác có thể trở về thành phố.
Thanh niên trí thức con gái này ở chỗ này không nơi nương tựa, về sau sẽ xử lý được, không sợ cô chạy trốn.
Hạ Minh Thành không hiểu ý cô, lo cho chính mình tự nhủ: "Các người đây là xem náo nhiệt không lo tới hậu quả sao! Xem ngày mai truyền tai nhau thành cái dạng gì."
Tuy rằng hắn tuổi tác không lớn, nhưng cũng rõ ràng mọi chuyện.
Miệng lưỡi mấy bà già kia ai mà chả biết, chắc ngày mai lại truyền ra bọn họ đã kết hôn rồi.
Hạ Thục Vân cười nói: "Minh Thành, chỉ cần lấy một cô vợ là được, chuyện này không sao cả, mọi việc giờ đã như thế này chỉ cần người kia biết nấu cơm lo toan tốt nhà cửa, cái khác không cần quan tâm.’’
Theo cô thấy, Hạ Minh Thành có tiền lương, vợ hắn về sau không cần phải nhọc lòng, cũng không cần kiếm công điểm, đối tốt với nam nhân của mình là được.
Hạ Minh Thành thấy cô càng nói càng thái quá, hắn vội xua tay, “Cô a, ta xin người, mau về nhà đi!”
Đáng lẽ hắn không nên đồng ý cho cô cô đến, rắc rối quá!
Hạ Thục Vân mỉm cười không nói gì liền trực tiếp rời đi.
Theo cô thấy, sự việc đã như thế này rồi, dù không kết hôn bây giờ thì tương lai hắn cũng phải kết hôn thôi.
Cô không tin nữ thanh niên trí thức kia lại có thể chịu được miệng lưỡi thiên hạ.
Trừ phi a, nàng cả đời đừng ra khỏi cửa.
Người đã rời đi, Hạ Minh Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng ở trong bếp nhìn về phía phòng nhỏ.
Người bên trong vẫn chưa ra ngoài, hắn không biết cô có nghe thấy những gì cô cô hắn nói vừa rồi không.
Nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ lên.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cùng một nữ nân xa lạ sống chung một mái nhà.
còn ở lâu như vậy.
Nếu nói không có một chút ý nghĩ, kia tuyệt đối là gạt người.
Nhưng Hạ Minh Thành trong lòng hiểu rõ, nữ thanh niên trí thức kia đối với mình vẫn luôn nhàn nhạt căn bản không có ý gì khác.
Hơn nữa làm việc nhà nấu cơm, phân chia rõ ràng không muốn mắc nợ người khác.
Huống chi lại là người thành phố, sao có thể tìm người ở đây để kết hôn?
Cho nên, hắn vẫn luôn không có dám nghĩ nhiều.
Lời nói của Hạ Thục Vân hôm nay, cũng cho hắn biết rằng sự tình lần này đối với nữ thanh niên trí thức kia tuyệt đối ảnh hưởng rất lớn.
Tin đồn nhảm nhí càng ngày càng vô lý.
Phải làm cách nào ah ……
Khi Trần Di tỉnh dậy, trời đã tối.
Cô cau mày xoa xoa mắt, cô đã ngủ bao lâu rồi?
Ngồi dậy, mùi thức ăn thoang thoảng từ bên ngoài truyền tới.
Một ngày ăn ba bữa lại không có làm việc, bây giờ Trần Di không thấy đói.
Ngồi dậy tinh thần sảng khoái một chút, cô mở cửa bước ra ngoài.
Hạ Minh Thành nhóm lửa, vừa thấy cô đi ra liền nói: "Cô tỉnh rồi à, đã hơn năm giờ chiều rồi."
Hắn vẫn luôn nhìn thời gian, kể từ khi cô cô hắn rời đi tâm hắn không bình tĩnh nổi.
Trần Di hơi kinh ngạc, "Đã tới lúc này rồi."
Cô đã ngủ gần 4 tiếng một giấc, thực sự đã ngủ quá nhiều rồi, phỏng chừng buổi tối cũng không cần ngủ.
“Ân.” Hạ Minh Thành bưng cái nồi nhỏ lên, nói: “Ăn cơm đi, tôi ăn xong rồi.”
Trần Di hơi nghe vậy có chút xấu hổ, dù sao cô cũng không đói a.
Nhưng người ta cũng đã làm, ăn một ít cũng coi như tôn trọng.
Tại bàn ăn, cô hơi nhìn mấy thịt trong nồi nhỏ có chút kinh ngạc.
"Đây là?"
Trong nồi nhỏ chứa thịt viên và củ cải thái nhỏ.
(Hết chương này)
Hạ Thục Vân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: "Cô nương người ta đẹp như vậy sao ngươi còn không thích? Hay là khuyết tật?"
“Ai nha, cô đừng hỏi! Đó là một thanh niên trí thức, đại đội trưởng thu xếp ở nhà ta trước đó, không có chuyện gì nữa!" Hạ Minh Thành nhanh chóng giải thích, không khỏi thêm chút to tiếng.
Hạ Thục Vân nghe hắn nói cả người sửng sốt, "Đấy không phải đại đội trưởng chính trực trong thôn sao?"
Chưa kể, nếu là thanh niên trí thức, mấy năm gần đây cô chưa từng nghe nói có thanh niên trí thức nào từ đại đội khác có thể trở về thành phố.
Thanh niên trí thức con gái này ở chỗ này không nơi nương tựa, về sau sẽ xử lý được, không sợ cô chạy trốn.
Hạ Minh Thành không hiểu ý cô, lo cho chính mình tự nhủ: "Các người đây là xem náo nhiệt không lo tới hậu quả sao! Xem ngày mai truyền tai nhau thành cái dạng gì."
Tuy rằng hắn tuổi tác không lớn, nhưng cũng rõ ràng mọi chuyện.
Miệng lưỡi mấy bà già kia ai mà chả biết, chắc ngày mai lại truyền ra bọn họ đã kết hôn rồi.
Hạ Thục Vân cười nói: "Minh Thành, chỉ cần lấy một cô vợ là được, chuyện này không sao cả, mọi việc giờ đã như thế này chỉ cần người kia biết nấu cơm lo toan tốt nhà cửa, cái khác không cần quan tâm.’’
Theo cô thấy, Hạ Minh Thành có tiền lương, vợ hắn về sau không cần phải nhọc lòng, cũng không cần kiếm công điểm, đối tốt với nam nhân của mình là được.
Hạ Minh Thành thấy cô càng nói càng thái quá, hắn vội xua tay, “Cô a, ta xin người, mau về nhà đi!”
Đáng lẽ hắn không nên đồng ý cho cô cô đến, rắc rối quá!
Hạ Thục Vân mỉm cười không nói gì liền trực tiếp rời đi.
Theo cô thấy, sự việc đã như thế này rồi, dù không kết hôn bây giờ thì tương lai hắn cũng phải kết hôn thôi.
Cô không tin nữ thanh niên trí thức kia lại có thể chịu được miệng lưỡi thiên hạ.
Trừ phi a, nàng cả đời đừng ra khỏi cửa.
Người đã rời đi, Hạ Minh Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng ở trong bếp nhìn về phía phòng nhỏ.
Người bên trong vẫn chưa ra ngoài, hắn không biết cô có nghe thấy những gì cô cô hắn nói vừa rồi không.
Nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ lên.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cùng một nữ nân xa lạ sống chung một mái nhà.
còn ở lâu như vậy.
Nếu nói không có một chút ý nghĩ, kia tuyệt đối là gạt người.
Nhưng Hạ Minh Thành trong lòng hiểu rõ, nữ thanh niên trí thức kia đối với mình vẫn luôn nhàn nhạt căn bản không có ý gì khác.
Hơn nữa làm việc nhà nấu cơm, phân chia rõ ràng không muốn mắc nợ người khác.
Huống chi lại là người thành phố, sao có thể tìm người ở đây để kết hôn?
Cho nên, hắn vẫn luôn không có dám nghĩ nhiều.
Lời nói của Hạ Thục Vân hôm nay, cũng cho hắn biết rằng sự tình lần này đối với nữ thanh niên trí thức kia tuyệt đối ảnh hưởng rất lớn.
Tin đồn nhảm nhí càng ngày càng vô lý.
Phải làm cách nào ah ……
Khi Trần Di tỉnh dậy, trời đã tối.
Cô cau mày xoa xoa mắt, cô đã ngủ bao lâu rồi?
Ngồi dậy, mùi thức ăn thoang thoảng từ bên ngoài truyền tới.
Một ngày ăn ba bữa lại không có làm việc, bây giờ Trần Di không thấy đói.
Ngồi dậy tinh thần sảng khoái một chút, cô mở cửa bước ra ngoài.
Hạ Minh Thành nhóm lửa, vừa thấy cô đi ra liền nói: "Cô tỉnh rồi à, đã hơn năm giờ chiều rồi."
Hắn vẫn luôn nhìn thời gian, kể từ khi cô cô hắn rời đi tâm hắn không bình tĩnh nổi.
Trần Di hơi kinh ngạc, "Đã tới lúc này rồi."
Cô đã ngủ gần 4 tiếng một giấc, thực sự đã ngủ quá nhiều rồi, phỏng chừng buổi tối cũng không cần ngủ.
“Ân.” Hạ Minh Thành bưng cái nồi nhỏ lên, nói: “Ăn cơm đi, tôi ăn xong rồi.”
Trần Di hơi nghe vậy có chút xấu hổ, dù sao cô cũng không đói a.
Nhưng người ta cũng đã làm, ăn một ít cũng coi như tôn trọng.
Tại bàn ăn, cô hơi nhìn mấy thịt trong nồi nhỏ có chút kinh ngạc.
"Đây là?"
Trong nồi nhỏ chứa thịt viên và củ cải thái nhỏ.
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.